Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 198: Q.2 - Chương 198: Mật hàm






Thảo đường hành dinh, sau khi Doanh Nhân trở về, vẫn chưa hết cơn tức, người hầu bưng chén trà lên cho hắn, hắn cầm lấy chén trà, vô cùng tức giận đập xuống đất, Tôn Đức Thắng vội vàng quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói:

- Điện hạ, người chớ tức giận, sẽ hại tới ngọc thể đó.

Doanh Nhân ngồi trên ghế tựa, chỉ vào Tôn Đức Thắng tức giận nói:

- Tôn Đức Thắng, cái tên cẩu nô tài này, hôm nay ngươi đã khiến ta mất mặt quá rồi. Đúng rồi, cái thằng con trai của La Thế Hằng kia tên là gì ý nhỉ?

- La Đỉnh

- La Đỉnh?

Doanh Nhân cười lạnh lùng nói:

- Không ngờ dám lấy tên là Đỉnh, hắn muốn làm cái trò gì đây?

Quần hùng tranh giành, đây là một cái tên rất mẫn cảm, Doanh Nhân theo Từ Tòng Dương học văn thơ, tất nhiên là cũng có chút thông thạo về văn thơ rồi, hắn biết được tên của con trai La Thế Hằng có chữ Đỉnh cảm thấy rất tức giận.

Tôn Đức Thắng thấy lần này Doanh Nhân rất tức giận, làm sao dám nhiều lời, quỳ ở bên cạnh, cúi đầu sợ nói gì không phải khiến Doanh Nhân càng thêm tức giận.

Doanh Nhân cứ nghĩ tới sự việc ngày hôm nay, trong đầu cứ hiện lên vẻ lãnh đạm trước lúc rời đi của Mạc Lăng Sương, cảm thấy Mạc Lăng Sương không có chút hảo cảm gì với mình, đây là điều khiến hắn phẫn nộ nhất, tất nhiên hắn không trách Mạc Lăng Sương rồi, cái uất khí trong lòng tất nhiên đổ lên đầu La Đỉnh kia rồi.

Mắt hắn đảo đảo, rồi hạ giọng nói:

- Tôn Đức Thắng, bản vương muốn giết La Đỉnh!

- Điện hạ!

Toàn thân Tôn Đức Thắng run bắn lên, ngẩng đầu vô cùng kinh ngạc nói:

- Điện hạ tuyệt đối không được làm như vậy, La Đỉnh là con trai của La Thế Hằng, mà La Thế Hằng lại là người của Hán Vương Điện hạ...

Doanh Nhân giơ nắm đấm lên lạnh lùng nói:

- Hán Vương? Ngươi cho rằng bản vương không bằng tam ca, và sợ tam ca sao?

Trên trán Tôn Đức Thắng toát hết mồ hôi, run rẩy nói:

- Nô tài không dám, đó tuyệt đối không phải là ý của nô tài, nhưng nếu Điện hạ muốn giết La Đỉnh, thì cũng phải có cái lý do, lẽ nào Điện hạ lại muốn chuyện hôm nay lan truyền đi sao? Nếu Điện hạ muốn giết La Đỉnh, thì chuyện hôm nay ắt sẽ đồn toáng lên, như vậy không hề có lợi gì cho Điện hạ cả.

Doanh Nhân nhíu mày lại, cười lạnh lùng nói:

- Bản vương đường đường là một hoàng tử, ngay cả một tên ăn chơi trách táng của một địa phương mà cũng không giết nổi sao? Như vậy thì cũng không đáng là con cháu của Doanh thị rồi. Loại người như La Đỉnh, bản vương giết không tha.

Ngẫm nghĩ một lát, rồi dặn dò:

- Ngươi đi truyền Phùng Ngọ Mã tới đây!

Toàn thân Tôn Đức Thắng run lên, dường như hiểu được điều gì đó, giật mình nói:

- Điện hạ, người... người truyền hắn tới đây làm gì vậy?

- Tôn Đức Thắng, gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi đó.

Doanh Nhân giận dữ nói:

- Bản vương muốn làm gì lẽ nào phải thông qua sự đồng ý của ngươi sao?

Tôn Đức Thắng quỳ dưới đất, rồi dùng đầu gối tiến lên hai bước, sợ hãi nói:

- Điện hạ, nô tài... nô tài liều chết mà nói thẳng, Điện hạ tuyệt đối không được làm như vậy, Điện hạ... nếu Điện hạ sai Phùng Ngọ Mã giết La Đỉnh, chuyện này không thể hành động theo cảm tính được!

Doanh Nhân cảm thấy khó chịu, đá mạnh một cái vào người Tôn Đức Thắng, nhưng Tôn Đức Thắng lại lập tức bò dậy quỳ ngay bên cạnh Doanh Nhân nói:

- Điện hạ, đương nhiên Phùng Ngọ Mã rất dễ dàng mà giết chết La Đỉnh, nhưng... nhưng Điện hạ đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?

Doanh Nhân nhíu mày nói:

- Hậu quả? Lẽ nào Phùng Ngọ Mã dám trái lệnh của bản vương? Bản vương không thể giết tên khốn kiếp kia, nhưng phái Phùng Ngọ Mã âm thầm tìm cơ hội hạ sát hắn thế cũng không được sao? Phùng Ngọ Mã là bách hộ của Thần Y Vệ, việc này để hắn đi làm, thì hắn sẽ giải quyết nhanh thôi, không để lại chút dấu vết gì đâu.

Tôn Đức Thắng quay đầu nhìn tứ phía không thấy có ai, hơi nghiêng về phía trước hạ giọng nói:

- Điện hạ, người nói không sai, tên Phùng Ngọ Mã là người của Thần Y Vệ, làm việc rất cẩn thận, giết người xong sẽ không để lộ bất cứ tình tiết nào, nhưng lẽ nào Điện hạ quên rồi sao, chính vì hắn là người của Thần Y Vệ, nên không thể để hắn là việc này được!

- Vì sao?

Doanh Nhân nhíu mày lại, vừa nói câu đó ra miệng, lập tức hiểu ra điều gì đó, trên khuôn mặt bỗng lộ ra vẻ do dự.

Tôn Đức Thắng biết rằng Doanh Nhân đã hiểu được ý của mình, khẽ vuốt cằm hạ giọng nói:

- Thần Y Vệ là được mỗi một việc gì, đều lập hồ sơ gửi về Bạch lầu..., Phùng Ngọ Mã giết La Đỉnh, theo quy củ, thì hắn cũng sẽ lập một hồ sơ, và ngươi của Bạch lầu nhất định sẽ biết được sự tình của vụ này.

- Bạch lầu...!

Trong ánh mắt của Doanh Nhân lộ vẻ rất phức tạp, trong lòng hắn cũng đã buông lỏng rồi, nhưng vẫn nói:

- Lẽ nào bản vương còn sợ cái tên ở Bạch lầu sao?

Tuy nói như vậy, nhưng giọng của hắn thì lại rất nhỏ nhẹ.

Tôn Đức Thắng thì vô cùng trung thành với Doanh Nhân, hạ giọng nhắc nhở:

- Điện hạ, tuy Bạch lầu chỉ nghe lệnh của Thánh thượng, nhưng không ai biết được bọn họ còn câu kết với ai nữa, nếu tin này mà Phùng Ngọ Mã gửi hồ sơ lên, cho dù Phùng Ngọ Mã không nói nửa lời với ai, nhưng cũng khó mà bảo đảm được rằng người của Bạch lầu không tiết lộ ra bên ngoài...

Long mày Doanh Nhân nhíu lại nói:

- Bản vương hạ lệnh cho Phùng Ngọ Mã không lập hồ sơ lên, lẽ nào hắn dám khám lệnh của bản vương?

Tôn Đức Thắng lại thở dài nói:

- Điện hạ, nô tài xin được nói thẳng, Bạch lầu chỉ trung thành với Thánh thượng, còn Thần Y Vệ... thì chỉ trung thành với Bạch lầu. Cho dù Điện hạ hạ lệnh, thì Phùng Ngọ Mã vẫn cứ gửi hồ sơ lên đó.

Doanh Nhân muốn nói điều gì đó nhưng cũng không định nói ra, trong lòng hắn hiểu rằng, những điều Tôn Đức Thắng nói ra hoàn toàn đúng.

Một lúc sau, sự tức giận của Doanh Nhân cũng đã vơi đi liền nói:

- Lẽ nào... lẽ nào bên cạnh bản vương không có người nào làm được việc này sao? Bản vương... bản vương không có một tên nào đáng tin cậy sao?

Trong lời nói của hắn mang chút oán trách.

Trước khi xảy ra vụ việc này, cuộc sống của Doanh Nhân diễn ra rất thuận buồn xuôi gió, rất ít có những đắn đo gì, nhưng hiện tại, không ngờ hắn lai bị tên La Đỉnh chế lại, bất chợt phát hiện, bên mình không có một người nào đáng tin cậy cả.

Trong lòng hắn hiểu rõ, những người anh em của hắn tại thời điểm này, thuộc hạ thì nhiều không xuể, không nói tên La Đỉnh, ngay cả La Thế Hằng, cũng là tay dưới của huynh đệ hắn, không biết vì sao, trong lúc này trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của Sở Hoan, hắn trầm ngâm một lát rồi hạ giọng nói:

- Tôn Đức Thắng, lẽ nào bản vương phải dễ dàng buông tha cho tên La Đỉnh kia sao?

Tôn Đức Thắng lắc đầu nói:

- Đan Nhi không cần phải nóng vội, đợi Đại học sĩ trở về, Điện hạ đem truyện này bẩm báo với Đại học sĩ, Đại học sĩ làm người rất cương trực, nhất định sẽ tấu sớ lên triều đình để buộc tội La Thế Hằng thôi.

- Nói với thầy giáo sao?

Doanh Nhân lắc đầu nói:

- Không được, nếu nói với thầy giáo thì chẳng phải nói rằng bản vương đã rời khỏi hành dinh sao?

Tôn Đức Thắng cười nói:

- Điện hạ không cần phải nóng vội, chuyện này có thể đổ lên đầu nô tài được. Tới lúc đó Điện hạ có thể nói là muốn xem dân tình ở Vân Sơn phủ này, bản thân rời khỏi không tiện, cho nên phái nô tài ra ngoài thám thính, còn chuyện tên La Đỉnh, thì cứ nói là nô tài chính mắt nhìn thấy, tới lúc đó nô tài có thể làm chứng trước mắt Đại học sĩ, cứ như vậy, thì Điện hạ cũng chẳng có can hệ gì rồi.

Doanh Nhân nghe xong, cuối cùng cũng nở nụ cười khua tay nói:

- Đứng dậy đi!

Tôn Đức Thắng khom người đứng bên cạnh Doanh Nhân, Doanh Nhân nhìn hắn một cái rồi nói:

- Tuy không làm được chuyện đại sự, nhưng những chuyện nhỏ này ngươi làm cũng được đấy, chúng ta cứ thế mà làm đi, đợi thầy giáo về, sẽ đem chuyện ác ôn của tên La Đỉnh kia kể cho người nghe, bản vương nhất định phải khiến thầy giáo buộc tội tên La Thế Hằng.

Nghĩ tới việc nếu Từ Tòng Dương có thể buộc tội La Thế Hằng, thì tên La Thế Hằng chắc chắn gặp phải đen đủi rồi, nghĩ vậy tâm trạng thấy thoải mái hơn, hắn dựa trên ghế tựa, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười thản nhiên của Mạc Lăng Sương, khẽ động lòng hắn mở mắt ra rồi vẫy tay Tôn Đức Thắng, Tôn Đức Thắng tiến lại gần, Doanh Nhân hạ giọng hỏi:

- Tôn Đức Thắng, ngươi nói xem... ngươi nói xem bản vương còn có thể gặp lại nàng không?

Nhất thời Tôn Đức Thắng cũng không kịp phản ứng lại, vẻ mặt đần ra.

Doanh Nhân có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói:

- Chính là vị cô nương họ Mạc đó.

Giữa đám đông La Đỉnh gọi tên nàng là Mạc Lăng Sương, tất nhiên Doanh Nhân ghi nhớ trong lòng rồi, ít nhất trong một thời gian dài cái tên này khó mà lãng quên được.

Tôn Đức Thắng cẩn thận nói:

- Điện hạ, nô tài... nô tài có một câu không biết có nên nói ra hay không.

- Nói đi!

- Nô tài học không được nhiều, nhưng sau khi đi theo Điện hạ, mưa dầm thấm lâu, cũng biết chút đỉnh.

Tôn Đức Thắng nhìn vẻ mặt của Doanh Nhân rồi thận trọng nói:

- Có một câu nói rất hay, đó là gặp nhau chi bằng không gặp, nô tài cảm thấy... Điện hạ và vị cô nương đó vẫn không nên gặp thì hơn.

Đột nhiên Doanh Nhân nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân Tôn Đức Thắng run lên, Doanh Nhân cũng cười lạnh lùng nói:

- Ngươi còn biết câu này cơ à, bản vương quả thật khâm phục ngươi quá rồi đấy.

Tôn Đức Thắng quỳ rạp xuống nói:

- Nô tài lỡ mồm... nô tài lỡ mồm...

Doanh Nhân nắm nắm đấm nói:

- Bản vương nhất định phải gặp nàng.

Nhìn Tôn Đức Thắng quỳ dưới đất nói:

- Tôn Đức Thắng, ta nghe tên La Đỉnh nói, Mạc cô nương hình như sống ở Thúy Ngọc Lâu, ngươi có biết nơi đó không?

- Nô tài... nô tài không biết.

Tôn Đức Thắng lắc đầu.

Doanh Nhân nói:

- Không biết, vậy thì đi tìm, nhất định phải tìm được nàng, bản vương... bản vương muốn gặp nàng, nói trước mặt nàng, không phải bản vương không ra tay cứi giúp nàng, không phải bản vương nhu nhược, bản vương muốn nói với nàng, nhất định sẽ cho hai cha con La Thế Hằng một bài học để lấy lại công bằng cho nàng.

Tôn Đức Thắng sợ hãi nói:

- Điện hạ...

Doanh Nhân không đợi hắn nói hết câu đã xua tay nói:

- Không cần nói nhiều lời, bản vương không thể để nàng hiểu lầm như vậy được.

Rồi thở dài nói tiếp:

- Sợ rằng trong tim nàng không coi bản vương ra gì thôi.

Trong đầu hắn lại hiện lên vẻ mặt lãnh đạm trước lúc nàng rời đi.

Tôn Đức Thắng thấy biểu cảm của Doanh Nhân, cũng đã biết rằng, Doanh Nhân đã yêu thầm Mạc Lăng Sương rồi, hắn vốn nghĩ sẽ khuyên Doanh Nhân không nên bận tâm tới một thiếu nữ dân gian nữa, nhưng lúc này lại không dám nói nữa, biết rằng lúc này không nên có chút khinh nhờn gì thậm chí khinh miệt gì với Mạc Lăng Sương được, nếu không nhất định sẽ chọc giận Doanh Nhân.

Trong phòng bỗng yên tĩnh lại, đúng lúc này, nghe bên ngoài truyền vào:

- Khởi bẩm Điện hạ, trong kinh có mật tín!

Chính là giọng của Phùng Ngọ Mã.

- Vào đi!

Doanh Nhân nghe trong kinh có mật tín, ngồi vẻ nghiêm trang, Phùng Ngọ Mã rất nhanh bước vào, đưa lên một bức thư, Doanh Nhân nhận lấy, bức thư này được bọc bằng lớp da trâu, đợi Phùng Ngọ Mã lui ra, Doanh Nhân lệnh cho Tôn Đức Thắng mang dao găm tới đây, rồi tách da trâu ra, lấy ra một bức thư tín, Doanh Nhân mở ra xem, xem qua một lượt khẽ nhíu mày lại, nhưng rất nhanh lại hiện vẻ vui mừng, rồi giơ tay đem bức thư đó ra trước ngọn nến đốt luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.