Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1054: Q.8 - Chương 1054: Mật khách




Lúc rạng sáng, trong một gian phòng trang trí tương đối đẹp đẽ, một chiếc giường xuân xinh đẹp, màn gấm màu hồng treo quanh, bên trong màn hồng kia, lại truyền đến tiến thở dốc như trâu của của đàn ông cùng tiếng rên rỉ kiều mỵ của phụ nữ, bóng ảnh trên màn hồng, có thể lờ mờ thấy được xuân cung đồ phóng đãng bên trong.

Bên giường, ngoại trừ quần áo phụ nữ bị xé rách, còn có áo giáp bị vứt tùy tiện.

Cũng không biết qua bao lâu, màn hồng mở ra một cái lỗ, một thân thể trắng bóng co quắp mềm mại bên trong, tóc dài rối tung, giọng nói run rẩy:

- Van cầu ngươi… ta không chịu nổi… lão gia, ngài thương tiếc một chút… !

Chẳng qua giọng năn nỉ mềm mại của nàng, không cho thấy hiệu quả, trên thân thể trắng bóng của người phụ nữ giăng đầy mồ hôi. Bị giày vò thêm một lúc lâu, người phụ nữ giống như bùn nhão vẫn không nhúc nhích. Mây mưa qua đi, một người đàn ông thân thể cường tráng nhảy từ trên giường xuống, trên người cũng đầy mồ hôi, mắt liếc người phụ nữ giống như bùn nhão kia, mặt không biểu tình, tới bên cạnh bàn, trên bàn có một bầu rượu, người đàn ông nâng bầu rượu lên, uống cạn bầu rượu như uống nước. Bầu rượu vừa cạn, người đàn ông lắc lắc bầu rượu, rỗng tuếch, tiện tay nện bầu rượu kia xuống đất.

Một tiếng cạch vang lên, bầu rượu nát bấy, người phụ nữ hiển nhiên kinh hãi, ngẩng đầu, vung tóc đen lên, kéo một bộ quần áo ngăn trước ngực, lúc này mới cẩn thận hỏi:

- Lão gia, ngài… ngài làm sao vậy?

- Ít nói nhảm.

Người đàn ông cũng không quay đầu lại, ngồi trên ghế dựa, mặc dù vừa mới giằng co thật lâu trên người nữ nhân, nhưng mà sự phẫn nộ tựa hồ vẫn chưa tiêu tan.

Đây là phủ Bình Tây tướng quân, người đàn ông này đương nhiên là Đông Phương Tín.

Gã bị Sở Hoan đánh xuống đài trước mặt mọi người ở Khôn Tự Doanh, càng khiến gã phẫn nộ đúng là hành vi của Sở Hoan tại Khôn Tự Doanh, khiến cho danh vọng của gã tại Bình Tây Quân bị hao tổn rất lớn.

Lúc ở Khôn Tự Doanh, Đông Phương Tín quả thực muốn nắm lấy cơ hội này, thừa dịp đánh lộn lung tung giết Sở Hoan, đến lúc đó bẩm báo triều đình, chỉ nói rằng Sở Hoan tự tiện dẫn người vào Khôn Tư Doanh, cướp đoạt vật tư, kích thích binh biến.

Lúc ở Khôn Tự Doanh Đông Phương Tín hơi do dự, đúng là đang suy nghĩ sau khi giết Sở Hoan nên giải thích thế nào, khi gã suy nghĩ cẩn thận, lúc muốn hạ thủ, trong tích tắc gã phát ra ám hiệu, Sở Hoan đã đoạt trước nói ra những lời kia, phần lớn tướng sĩ Khôn Tự Doanh đã không còn địch ý với Sở Hoan, Đông Phương Tín biết rõ tình thế lúc đó đã không thích hợp ra tay.

Gã tràn ngập lửa giận trở về thành, phát tiết lửa giận lên người tiểu thiếp vừa lấy mấy tháng trước, chẳng qua sau khi giày vò, lửa giận của gã lại không biến mất chút nào. Nữ nhân như hoa, trải qua mưa móc đổ vào giống như nụ hoa dưới ánh nắng sớm, kiều diễm ướt át.

Chẳng qua lúc này Đông Phương Tín đã không có tâm tư quan sát đóa hoa kiều diễm ướt át này.

Người phụ nữ nghe được giọng điệu không tốt của Đông Phương Tín, mặc dù nàng biết Đông Phương Tín là người thô lỗ, sau khi mây mưa sẽ không nói những lời ngon ngọt, nhưng trước đây sau khi giao hợp lại rất ít khi xuất hiện thái độ lạnh như băng này, biết được xảy ra chuyện, nàng không dám nhiều lời.

Trong phòng lúc này nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

Đông Phương Tín bỗng nhiên quay đầu lại, vẫy tay với người phụ nữ kia. Lúc này người phụ nữ đang nhìn Đông Phương Tín, không dám thở mạnh, thấy Đông Phương Tín vẫy tay, trèo xuống từ trên giường, thân thể trần truồng, dưới ánh đèn, thân thể trắng như tuyết của người phụ nữ bóng loáng như sa tanh, đường cong mềm mại, giống như một con chó cái biết nghe lời, vểnh mông đít tròn, leo lên người Đông Phương Tín, ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Đông Phương Tín, nhưng trong đôi mắt lại phóng đãng.

Đông Phương Tín mở hai chân ra, cũng không nói chuyện. Người phụ nữ kia khéo léo leo lên giữa hai chân Đông Phương Tín, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, lập tức hạ thấp trán, mở đôi môi hồng nhuận ngậm vào.

Thân thể Đông Phương Tín run lên, ngẩng đầu nhắm hai mắt lại, một cánh tay nắm lấy tóc đen của người phụ nữ, thân thể bắt đầu chuyển động, tiếng ô ô ô phát ra từ trong miệng người phụ nữ dâm mỹ đến cực điểm.

Lúc đang sảng khoái, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm:

- Tướng quân, có người cầu kiến!

Đông Phương Tín bỗng nhiên ngẩng đầu, tâm trạng hơi tức giận. Lúc này là rạng sáng, sắc trời bên ngoài còn rất tối, gã không biết lúc này lại có người nào cầu kiến. Ngẫm lại chuyện vừa xảy ra tại Khôn Tự Doanh, lo lắng quân doanh xảy ra vấn đề, gã lập tức hỏi:

- Là ai?

- Hắn nói muốn bí mật cầu kiến tướng quân, có chuyện lớn thương lượng.

Hạ nhân bẩm:

- Người kia che mặt, cũng không nói rõ thân phận, chỉ nói tướng quân nhìn thấy sẽ biết được, chuyện quan trọng, hắn xin tướng quân tiếp kiến.

Đông Phương Tín nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng nói:

- Dẫn hắn qua sảnh bên.

Tay kia của gã nắm lấy mái tóc người phụ nữ, đứng khỏi ghế, đẩy nhanh tốc độ.

Sảnh bên của phủ Bình Tây tướng quân chỉ hơn chú không thua so với sảnh bên phủ Tổng đốc, sau khi Đông Phương Tín phát tiết trên người phụ nữ, lúc này mặc dù lửa giận còn chưa tiêu tán, nhưng thân thể khoan khoái dễ chịu ít nhiều vẫn giảm bớt phẫn nộ trong lòng. Gã đi tới sảnh bên, sắc trời còn sớm, sảnh bên thắp một chiếc đèn đơn, mặc dù Đông Phương Tín chỉ mặc y phục hàng ngày, nhưng trong tay lại nắm một cây đao, bước vào sảnh bên, trông thấy một người ngồi trên ghế tại sảnh bên, người kia đội nón đen, từ mắt trở xuống dùng khăn đen che mặt, trông thấy Đông Phương Tín đi vào, gã lập tức đứng dậy.

Đông Phương Tín dò xét đôi mắt người kia, cuối cùng hỏi:

- Là ngươi muốn gặp bổn tướng quân?

Người kia đi lên hai bước, chắp tay nói:

- Tướng quân, là ta.

Gã lột khăn che mặt xuống, Đông Phương Tín nhìn qua, khuôn mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc:

- Triệu Tín?

Người bí mật đến thăm này, lại là Chủ sự Binh Bộ Ti Triệu Tín vừa mới mất tích.

Triệu Tín nhấc mũ hơi cao lên một chút, còn chưa nói chuyện, Đông Phương Tín đã ngồi lên một chiếc ghế, đại đao đặt trên bàn bên cạnh, nhìn chằm chằm Triệu Tín hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây? Ngươi có biết, hoàng hôn ngày hôm qua, Sở Hoan đã ban lệnh truy nã, tìm kiếm ngươi bốn phía?

- Hạ quan biết rõ.

Trong mắt Triệu Tín lộ vẻ oán độc, tiến lên phía trước một bước:

- Hạ quan đến đây, chính là vì việc này.

- Sở Hoan nói ngươi làm việc thiên tư, xúc phạm vương pháp, muốn bắt người về kinh thẩm vấn.

Đông Phương Tín cười lạnh nói:

- Hôm nay họ Sở giống như chó dại, bắt được người của chúng ta liền cắn loạn một hồi. Ngải Tông đã bị hắn nhốt vào nhà lao, nếu như hắn tìm được ngươi, cũng sẽ không khách khí với ngươi, ngươi còn dám xuất hiện trong thành?

- Hạ quan biết rõ.

Triệu Tín nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thế nhưng hạ quan không cam lòng!

- Không cam lòng?

Đông Phương Tín ngồi dựa vào ghế, mí mắt khẽ nâng:

- Có gì không cam lòng?

- Hạ quan được Chu Tổng đốc và tướng quân đề bạt, vất vả ngồi lên vị trí Chủ sự Binh Bộ Ti, đây là hạ quan dốc sức liều mạng đạt được, cũng là Chu Tổng đốc và tướng quân ưu ái. Hết thảy điều này, cũng bởi vì Sở Hoan đến, liền phải bỏ lại tất cả, chạy trốn thiên nhai.

Triệu Tín nắm chặt tay nói:

- Hạ quan không cam lòng.

- Ngươi cũng không cần nói như vậy.

Đông Phương Tín thản nhiên nói:

- Ngươi có thể trở thành Chủ sự Binh Bộ Ti, là Chu Tổng đốc đề bạt, cũng là năng lực của bản thân ngươi, Đông Phương Tín ta không giúp đỡ cái gì!

- Đại ca!

Triệu Tín tiến lên một bước, kích động nói:

- Năm đó tòng quân nhập ngũ, nếu như không phải đại ca chiếu cố, ta… ta cũng không có vinh hoa phú quý sau này… !

Giọng gã chân thành, thậm chí đôi mắt đỏ lên.

Đông Phương Tín nhìn Triệu Tín, lâu sau bỗng nhiên thở dài một tiếng, hỏi:

- Triệu Tín, ngươi có trách ta hay không?

Triệu Tín khẽ giật mình, còn chưa nói chuyện, Đông Phương Tín đã giơ tay lên nói:

- Ta biết, ngươi vẫn luôn hận ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.