Ngả Tông hồn phi phách tán, nhìn về phía Đông Phương Tín. Đông Phương
Tín tiến lên một bước, chưa há miệng thì Sở Hoan đã thản nhiên nói:
- Đông Phương tướng quân muốn nói gì?
Đông Phương Tín hơi giật mình, lúc này phát hiện ra mình không còn gì để
nói. Đúng như Sở Hoan nói, cái gọi là chứng cứ phạm tội của Công Tôn Sở
cũng chỉ là một trò bịp không khó vạch trần. Hình Bộ tư là chưởng quản
hình đạo và nha môn, bản án từ các châu huyện đều phải chuyển về Hình bộ để kiểm trra. Trong nha môn này không thiếu hình án quan có kinh nghiệm phong phú.
Người đọc sách hơi có chút kiến thức là có thể nhận
ra phong thư đã bị ngâm dầu, hơn nữa có thể suy đoán ra thời gian viết
thư. Dùng kinh nghiệm phá án của quan viên Hình bộ tư, chỉ cần lưu ý một chút, không có khả năng không nhận ra sơ hở.
Nhưng những thứ gọi là chứng cứ phạm tội này lại bị Hình bộ tư cho rằng bằng chứng như núi, hơn nữa còn dùng chúng để phán định Công Tôn Sở và mười mấy quan viên
thông đồng với địch bán nước, hơn nữa còn báo cho Hình Bộ. Hình bộ phê
văn, hạ lệnh tru diệt tam tộc.
Nếu không phải hôm nay Sở Hoan hơi dùng thủ đoạn, đám người Công Tôn Sở này liền trở thành oan hồn rồi.
Ngả Tông là người tra xét vụ án nát, tất nhiên phải gánh trách nhiệm lớn nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Giống như Sở Hoan vừa yêu cầu, chỉ có hai khả năng, một là lười biếng tới tận cùng, toàn bộ Hình bộ tư, kể cả chủ sự Ngả Tông là một đám giá áo túi
cơm, vô năng tới cực điểm. Mà một khả năng khác chính là chỉ có thể có
người cố ý hãm hại đám người Công Tôn Sở. Cho dù là thế nào đi nữa, Ngả
Tông cũng chạy trời không khỏi nắng.
Thấy Đông Phương Tín chỉ nắm tay chứ không nói ra lời, Ngả Tông đưa mắt nhìn Đổng Thế Trân, trong
mắt lộ vẻ cầu xin. Đổng Thế Trân cũng không nhìn hắn, lại chắp tay nói
với Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân, Hình bộ tư xuất hiện sơ xuất
lớn như vậy, hạ quan lại không nhận ra được, đúng là có tội thất chức.
Kính xin tổng đốc đại nhân giáng tội!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Đổng đại nhân ngày bận trăm công ngàn việc, không thể quản đến Hình bộ
tư cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng Ngả Tông giữ trọng trách lại
ngồi không ăn bám, hoa mắt ù tai như thế thì sao có thể chưởng quản hình ngục một đạo được chứ?
Hắn trầm giọng nói:
- Người đâu, lột quan bào của Ngả Tông ra, giam vào ngục, đợi bản đốc tấu rõ việc này với triều đình sẽ xử lý hắn!
Ngả Tông hét lớn một tiếng:
- Ngươi... Ngươi dám... Ngươi... Ngươi không thể bãi chức ta...
Lời vừa ra khỏi miệng đã biết là mình lỡ lời nhưng vừa nói ra thì không thể nào thu hồi được nữa.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Bản đốc thân là tổng đốc Tây Quan, tạm miễn cất cả chức vụ quan viên
nha môn cũng là hợp tình lý. Dựa theo lẽ thường, trước tiên bản đốc lột
quan bào của ngươi, xin ý chỉ của triều đình là có thể bãi chức ngươi.
Nhưng hôm nay bản đốc không ngại nói cho ngươi biết, trước khi bản đốc
tới đây nhậm chức, được hoàng ân của thánh thượng mênh mông cuồn cuộn đã trao quyền tùy cơ ứng biến cho bản đốc. Bản đốc vốn muốn chừa cho ngươi chút mặt mũi nhưng bây giờ bản đốc đã đổi ý rồi. Từ giờ ngươi không còn là quan viên nữa!
Thân thể Ngả Tông nhũn ra, thấp giọng nói:
- Đại nhân, hạ quan...
- Nếu đã không còn là quan viên thì sao lại dám tự xưng là hạ quan?
Hiên Viên Thắng Tài đứng cạnh Sở Hoan, mặt lạnh như tiền nói:
- Làm trái lễ chế, giả mạo mệnh quan của triều đình, theo tội đáng chém!
Sắc mặt Ngả Tông tái nhợt, sớm đã không còn thái độ đắc ý lúc trước. Thấy
Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân đều không nhìn tới mình nữa, biết hai
người lúc này sẽ không trợ giúp, lập tức nổi giận nói:
- Tổng đốc đại nhân, thật ra chuyện này... Chuyện này... Cũng không phải là do lỗi của ta...
Đổng Thế Trân bỗng nhiên nhìn Ngả Tông, thản nhiên nói:
- Ngả Tông, đến nước này mà ngươi còn muốn nói dối sao? Không phải lỗi
của ngươi thì do lỗi của ai? Bây giờ ngươi nhận tội thì chỉ bị mất chức
vị, tổng đốc đại nhân khai ân sẽ giữ cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi nói năng bừa bãi, càn quấy...
Hắn cười lạnh, giọng nói mang vẻ uy hiếp:
- Nếu chọc giận tới tổng đốc đại nhân, vậy thì cái mạng nhỏ của ngươi không thể giữ rồi.
Ngả Tông thấy ánh mắt Đổng Thế Trân nhíu lại nhìn mình, thân thể co giật, cúi đầu, cũng không dám nói thêm một câu nào nữa.
- Người đâu, bắt Ngả Tông lại.
Đổng Thế Trân vung tay lên:
- Cởi gông xiềng cho đám người Công Tôn Sở, tạm thời nhốt vào nhà lao Hình bộ, đợi tổng đốc đại nhân xử lý.
Sở Hoan khoát tay cười nói:
- Nhà lao Hình bộ tư ẩm ướt. Đám người Công Tôn Sở đã chịu không ít khổ
cực rồi. Trước khi có mệnh lệnh của triều đình, tạm thời giao bọn họ cho bản đốc là được. Bên cạnh phủ tổng đốc có nơi hộ vệ đóng quân, tạm thời nhốt bọn họ vào đó, do đội hộ vệ của bản đốc trông giữ, thế lại càng
phù hợp.
Trên mặt Đổng Thế Trân vẫn là vẻ tươi cười, cung kính nói:
- Xin nghe theo đại nhân!
Sở Hoan cứu đám người Công Tôn Sở khỏi hành hình, càng thừa cơ nhổ cái đinh Ngả Tông này.
Ngả Tông bị áp giải vào nhà ngục Hình bộ tư, mà đám người Công Tôn Sở được Hiên Viên Thắng Tài mang về chỗ ở của mọi người.
Khoảng cách từ nơi đóng quân tới phủ tổng đốc cũng không xa, mà đám người Công Tôn Sở đương nhiên không phải bị nhốt lại. Sau khi được đưa về nơi đóng quân, bọn họ ở mấy gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, có chăn đệm mới
tinh. Hơn nữa mười bốn vị quan viên còn được chuẩn bị một bộ thường phục rất nhanh chóng, thậm chí còn có nước ấm cho mọi người tắm rửa.
Công Tôn Sở mãi tới lúc tắm rửa thay quần áo vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Đợi tới lúc Hiên Viên Thắng Tài tới, Công Tôn Sở mới được mời tới một
gian phỏng nhỏ. Hít thở vài hơi, Công Tôn Sở rốt cục tỉnh táo lại, cũng
xác định là mình còn sống thật.
Cửa phòng không có khóa, Công Tôn Sở vừa tới thì trong nhà đã có người đi ra, không nói hai lời mà thi lễ thật sâu. Công Tôn Sở lại hơi giật mình, lui lại phía sau một bước. Đợi người nọ đứng thẳng dậy rồi thì mới nhận ra người này chưa tới năm
mươi, thần tình kích động. Công Tôn Sở há to miệng, nhịn không được nói:
- Là... Là Phó công?
Người xuất hiện trước mặt hắn chính là gia chủ Phó Dụ Thịnh của Phó gia trong bảy họ Tây Quan.
Phó Dụ Thịnh từng là thân sĩ lớn của Tây Quan, Công Tôn Sở lại từng là tri
châu Việt Châu, tất nhiên là sớm quen biết. Công Tôn Sở chỉ liếc một cái là nhận ra Phó Dụ Thịnh.
Phó Dụ Thịnh cảm khái nói:
-
Công Tôn đại nhân, ông trời có mắt. Ngươi được bình yên vô sự rồi. Đúng
là người tốt sẽ được báo đáp. Phó gia ta ngày đêm đều cầu khẩn trời xanh có thể giúp Công Tôn đại nhân thoát một kiếp nạn này, cuối cùng hôm nay cũng đạt được ước nguyện!
Công Tôn Sở tựa hồ hơi kinh ngạc với thái độ của Phó Dụ Thịnh nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, khẽ thở dài:
- Phó công khách sáo quá rồi. Công Tôn mỗ nhớ rõ trước kia làm việc cũng
chưa xảy ra chuyện gì không vui với Phó công, lại không biết...
Phó Dụ Thịnh cười khổ nói:
- Công Tôn đại nhân, tính tình Phó mỗ đúng là không ra gì nhưng cũng là
người biết tốt xấu. Nếu trước kia không phải có Công Tôn đại nhân cố thủ Sóc Tuyền thành, trên dưới Phó gia ta chỉ sợ đã sớm trở thành vong hồn
dưới chân thiết kỵ Tây Lương, hôm nay cũng không còn đứng đâu nói chuyện với Công Tôn đại nhân được nữa rồi.
Công Tôn Sở hơi run, hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói:
- Là ưu hay khuyết điểm thì để cho người đời sau bình luận đi... Phật gia có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng phù đồ. Lúc trước chỉ muốn
có thể cứu thêm một vài mạng người. Đây cũng là phận sự của người làm
quan. Phó công không cần để trong lòng...
Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, lại nghe trong phòng truyền ra một giọng nói:
- Vẫn nghe nói Công Tôn đại nhân có mỹ danh là Bạch diêm vương, cương
trực, công chính, liêm minh, chưa thấy người mà chính khí đã tới
trước... Nhưng hôm nay Công Tôn Sở dường như đã không còn chính khí ngay thẳng, ngược lại có thêm cảm giác tiêu điều. Đây không phải là Công Tôn Sở mà ta muốn gặp!
Công Tôn Sở hơi cau mày nhưng chợt cười to.
Phó Dụ Thịnh thấy thế, cảm thấy kỳ quái. Rất nhanh lại nghe Công Tôn Sở
vuốt râu nói:
- Ngươi cũng đã biết là hành động của ngươi ngày
hôm nay đã đắc tội với rất nhiều người rồi chứ? Ngươi cảm thấy có đáng
giá không?
Bên trong lại truyền ra tiếng nói:
- Công Tôn đại nhân hẳn cho rằng ta vì cứu các ngươi mới đối địch với bọn họ phải không? Ngươi nghĩ đắc tội với bọn chúng có đáng không?
- Chẳng lẽ không phải là như thế?
- Công Tôn đại nhân có tài năng nhìn người, ta rất khâm phục. Nhưng
chuyện hôm nay có vẻ như Công Tôn đại nhân chưa nhìn thấu hết mọi người.
Tiếng nói vang lên, Công Tôn Sở nhìn thấy một người chậm rãi đi ra từ trong
nhà, áo gấm đai ngọc, đầu đội mũ quan, chắp hai tay sau lưng, tuổi chỉ
chừng hai nhăm, hai sáu.
- Không phải ta muốn đối địch với bọn họ mà là tại thời điểm ta bước vào đất Tây Bắc thì nhất định đã là cái
đinh trong thịt, cái gai trong mắt bọn họ rồi. Cho nên cho dù ta có làm
gì hay không, bọn họ vẫn xem ta là địch!
Người từ trong nhà đi ra dĩ nhiên là Sở Hoan.
Công Tôn Sở nhìn thấy Sở Hoan cũng không lộ vẻ kinh ngạc. Hắn cũng chắp một
tay sau lưng, một tay khẽ vuốt chòm râu dài, rất bình tĩnh nhìn Sở Hoan.
- Thật ra muốn bọn chúng không coi ngươi là địch cũng không phải chuyện quá khó.
- Hả?
Sở Hoan cười nói:
- Xin chỉ giáo cho!
- Bọn chúng đối địch với ngươi chẳng qua bởi màu của ngươi không giống chúng!
Công Tôn Sở nhìn Sở Hoan, chậm rãi nói:
- Chỉ cần ngươi biến mình thành có màu sắc giống như chúng, bọn chúng sẽ
không coi người là kẻ địch, thậm chí coi ngươi là bằng hữu...
- Không biết bọn chúng có màu gì?
- Chuyện này không quan trọng.
Công Tôn Sở lắc đầu.
- Bọn chúng là đen thì ngươi cũng biến mình thành đen. Bọn chúng là trắng thì ngươi cũng biến mình thành trắng. ... Đại nhân là người thông minh, gặp màu đổi sắc đối với đại nhân cũng không phải chuyện khó!
- Thế còn Công Tôn đại nhân thì sao?
Sở Hoan lại cười hỏi:
- Công Tôn đại nhân bị lôi vào ngục, thậm chí có người muốn đưa ngươi vào chỗ chết, chẳng lẽ cũng bởi vì Công Tôn đại nhân không muốn thay đổi
màu sắc sao?
Công Tôn Sở khẽ thở dài:
- Ta là kẻ ngu, từ đầu tới cuối chỉ có một loại màu...
Sở Hoan cười ha hả nói:
- Ta và Công Tôn đại nhân bất đồng. Ta chưa bao giờ nguyện ý thay đổi màu sắc của mình vì người khác. Ta chỉ muốn người khác thay đổi màu sắc
theo ta... Khi bọn chúng không làm được điều này thì dù bọn chúng không
coi ta là địch, ta cũng coi bọn chúng là kẻ địch.
Hắn nhún nhún vai:
- Đơn giản là như thế!
Công Tôn Sở dò xét Sở Hoan một phen, trong mắt hiện lên vài phần đăm chiêu. Sở Hoan lại giơ tay lên nói:
- Chuẩn bị rượu và thức ăn. Không biết Công Tôn đại nhân có nể mặt mà uống mấy chén rượu xoàng không?
Công Tôn Sở sửa lại xiêm y, chắp tay nói:
- Quên nói cho đại nhân, Công Tôn hôm nay là kẻ bình dân, không nhận nổi
cách xưng hô là đại nhân. Còn một việc khác cũng phải nói cho đại nhân,
Công Tôn Sở có một thói quen, đó là thức ăn đưa tới, cho tới bây giờ
chưa bao giờ từ chối!