Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 67: Q.1 - Chương 67: Miếu Ngục Thần trong đêm tối






Phạm mập mạp và tù phạm khác đều ngẩn người, rất nhanh, Phạm mập mạp liền phản ứng lại, nổi giận mắng:

- Con bà nó, hắn còn dám đánh người?

Gã xoay người lôi một cây gậy gộc không dài từ dưới đống cỏ khô ra, kêu lên:

- Trói tay hắn lại, vài người chúng ta cùng lên, đánh chết tên chó mẹ nuôi không chết này. Không sợ đánh chết người, chết thì nói là sợ tội tự sát!

Nhốt tại phòng chữ Giáp, cho dù không phải giết người tiến vào, cũng đều là hạng người ác độc coi trời bằng vung, nghe Phạm mập mạp ra lệnh một tiếng, mọi người xoa tay cùng lên.

Tuy nói Sở Hoan biểu hiện một chút tay chân, nhưng dù sao bị trói hai tay, nhìn qua cũng không giống nhân vật ngoan độc, đám dúng mãnh coi trời bằng vung này quả thật không để Sở Hoan vào mắt.

Nhìn đám người này xông tới, Sở Hoan âm thầm cười lạnh trong lòng, hôm nay hắn nghe theo cúi đầu tiến vào, đơn giản là không muốn liên lụy Hòa Thịnh Tuyền, dù sao trước mặt mọi người đấu với quản gia, hậu quả sẽ không ổn.

Một cơn tức giận của hắn đang đặt trong lòng, vẫn không có nơi giải phóng ra, đám không biết sống chết này nhào tới, quả thật là tới đúng lúc, nếu Sở Hoan không đánh đám người này văng cứt ra, thật đúng là xin lỗi ông trời ban cho mình cơ hội giải phóng.

Tuy rằng hai tay hắn bị trói bằng dây thường, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể cởi bỏ dây thừng.

Chẳng qua đối phó với vài người này, hắn thật sự không cần dùng tới tay, hơn nữa uy lực đôi chân của hắn rất hung ác, tựa như hai cái gậy sắt, chỉ cần quét ra, sẽ mang theo kình phong sắc bén.

Đám người không biết sống chết này gào khóc thảm thiết, âm thanh mơ hồ truyền đến ngục tốt, đám ngục tốt gồm cả Trương rậm râu đều vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, đều nghĩ rằng đêm nay cho dù Sở Hoan không chết cũng hấp hối.

...

...

Cách nhà tù huyện nha không xa, có một miếu Ngục Thần, ở đây cung phụng chính là Ngục thần Cao Đào, một khi phạm nhân nhận hình phạt trước khi áp giải tới pháp trường, đều phải tế bái ở nơi này một chút.

Huyện Thanh Liễu chung quy là một huyện, quy mô miếu Ngục Thần cũng rất nhỏ, hơn nữa sớm rách nát không chịu nổi, bắt đầu từ tri huyện trước, miếu Ngục Thần này ngoại trừ làm nơi tù phạm tế bái, hơn nữa còn trở thành nhà xác.

Kiện cáo xuất hiện mạng người, trước khi vụ án chưa thẩm tra xong, thi thể người chết sẽ được chuyển đến nơi này, tạm thời đặt ở đây, chờ sau khi định án sẽ giao thi thể trở về.

Diễn viên chính trong vụ án mạng người này chính là thi thể Triệu Bảo, giờ phút này an bài bên trong miếu Ngục Thần. Bên ngoài miếu Ngục Thần ngoại trừ có một ngục tốt già hàng năm trông coi ở đây, mặt khác còn phái hai gã ngục tốt canh thi thể ở trong này.

Đã bắt đầu mùa đông, sau khi vào đêm, gió đêm lạnh lẽo, bốn phía miếu Ngục Thần một mảnh yên lặng, ngay cả bên trong miếu Ngục Thần, cũng rất u tĩnh, ngục tốt già kia đã sớm ngủ, chỉ còn hai gã ngục tốt trông coi thi thể châm đèn ở phía trước, cầm một ít thịt heo, một người cầm bầu rượu, uống rượu nói chuyện phiếm dưới đèn.

Đêm đông dài, hai gã ngục tốt này bị phân trông coi thi thể ở đây, trong lòng thật sự hơi khó chịu, uống rượu làm ấm người, cũng tiện giết thời gian dài dòng này.

Gió lạnh gào thét bên ngoài miếu Ngục Thần, phòng nhỏ trong miếu còn bày thi thể, tâm tình hai gã ngục tốt cũng không quá thống khoái, trong khi nói chuyện, ăn sạch thịt heo, mà hai bầu rượu đều đã xuống bụng, buồn ngủ dâng lên, nắm chặt quần áo. Một ngã ngục tốt tiến lên nhìn, xác định cửa chính đóng kín, lúc này mới quay lại, ghé vào bàn cũ nát nghỉ tạm.

Bầu trời không trăng, mặt đất bao phủ trong một mảnh tối đen, gió đêm đông nghe giống như du hồn nghẹn ngào, tràn đầy quỷ dị và thê lương, miếu Ngục Thần trong đêm tối, có vẻ vô cùng âm trầm.

Sau một cây đại thụ trước cửa miếu Ngục Thần không xa, một người đi ra, thân hình tráng kiện, nhìn cửa lớn miếu Ngục Thần đóng chặt, bước chân chậm rãi tới gần.

Tuy rằng thân hình gã rất khôi ngô, nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng.

Tới gần cửa chính hơi rách nát kia, người này xuyên qua kẽ ở của cửa nhìn vào bên trong, nhìn thấy rõ ràng ngọn đèn dầu nhảy lên, hai gã ngục tốt nằm úp trên bàn nặng nề ngủ, thậm chí phát ra tiếng ngáy vang dội.

Người này lấy một con dao găm từ trong ngực, nhét vào trong khe cửa, cẩn thận đẩy then cửa bên trong ra, động tác vô cùng thuần thục thu hồi dao găm, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Lá gan gã thật lớn, tuy rằng hai gã ngục tốt ngủ ở bên cạnh, gã lại không hề sợ hãi mà tiến từng bước, vào cửa, đưa tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng cài then cửa lên.

Gã vào bên trong không có bất luận dừng lại gì, nhẹ nhàng đi vào trong phòng nhỏ có thi thể, chỗ này một mảnh tối mờ, nhưng mắt người này giống như có thể nhìn trong đêm, đi tới phòng trong, tới bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống.

Trên mặt đất bày một tấm ván gỗ, lúc này thi thể Triệu Bảo để bên trên, dùng một tấm vải trắng che lại.

Người này kéo vải trắng lên, trong căn phòng nhỏ bóng tối âm trầm này, đối mặt với thi thể này, gã vô cùng điềm tĩnh, thậm chí đã bắt đầu kiểm tra thi thể, thủ pháp kiểm tra thi thể của gã vô cùng thuần thục, trong bóng tối, động tác vô cùng linh hoạt.

Sau một lúc lâu, người này mới thấp giọng tự nói:

- Quả nhiên là bị oan uổng, lực đạo Sở Hoan ra tay lúc ấy không nặng như vậy, vết thương sau đầu này, chắc chắn là đòn nghiêm trọng vào.

Gã trầm ngâm một hồi, lấy dao găm ra, không ngờ đầu mấy đao vào chỗ yếu hại trên thi thể, lúc này mới dùng vải trắng che lên thi thể lần nữa, cười ha ha, xoay người rời khỏi phòng nhỏ.

...

...

Sáng ngày tiếp theo, vì nhìn qua chiến trường đêm qua, xem thương thế của Sở Hoan nặng bao nhiêu, Trương rậm râu dẫn vài tên ngục tốt nghênh ngang đi tới cửa phòng chữ Giáp.

Khi vài tên ngục tốt này nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng chữ Giáp, cả đảm đều trợn mắt há mồm, miệng há ra có thể nhét hai quả trứng gà.

Chỉ thấy bên trong lao tù, gồm cả Phạm đại mập mạp bên trong, tất cả mọi người hai tay ôm đầu ngồi xổm ở chân tường, mặt hướng tường, chổng mông lên, động cũng không dám. Trên thân thể mấy người còn mang theo vết máu, mơ hồ truyền đến tiếng nghẹn ngào khiến người ta thương hại.

Hai chân bọn họ không ngừng run rẩy, bởi vậy có thể thấy được, những người này đã duy trì tư thế thật lâu.

Chỉ có Sở Hoan ngồi trên đống cổ khô trước kia Phạm mập mạp nằm ngủ, dựa vào vách tường, miệng ngậm cỏ khô, dường như suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu Trương rậm râu mới khôi phục tinh thần, giận dữ hét:

- Đây là có chuyện gì? Phạm mập mạp!

Phạm mập mạp nghe được âm thanh, đã nghĩ cứu binh tới, xoay người lại, chỉ thấy trên khuôn mặt béo phì của gã lúc này sưng đỏ, hai mắt thũng ram khóe miệng còn mang theo vết máu, giọng nói run rẩy:

- Trương đầu... ngài... ngài đã tới rồi... !

Gã nghe được một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy Sở Hoan đang lạnh lùng nhìn mình, Phạm mập mạp rùng mình một cái, vội vàng xoay người qua chỗ khác, vẫn hai tay ôm đầu, chổng mông như cũ, theo như điều này thì, đêm qua, đám người này đã bị Sở Hoan kinh sợ hoàn toàn, cho dù ngục tốt tiến đến, đám tù phạm này vẫn nơm nớp lo sợ như cũ.

Trương rậm râu thấy thế, tức giận không ngừng, nâng ngón tay chỉ Sở Hoan nói:

- Sở Hoan, ngươi nói, đây là có chuyện gì?

Sở Hoan đứng lên, đi tới cạnh cửa, cười thần bí nói:

- Chuyện này rất quỷ dị, ngươi hỏi bọn họ sẽ biết... Tối qua ta ngủ rất sâu, sáng sớm nay tỉnh dậy bọn họ đã như thế này... !

Trương rậm râu cười lạnh nói:

- Họ Sở, nhìn không ra, bản lĩnh của ngươi quả thật không nhỏ!

- Quá khen!

Sở Hoan thản nhiên cười.

- Còn không quay lại đây!

Trương rậm râu phẫn nộ quát:

- Đều như vậy làm gì?

Những người Phạm mập mạp này nghe được tiếng quát, đều vội vàng quay lại, nhưng hai tay vẫn ôm ót, không dám buông ra.

Một gã ngục tốt bên cạnh liếc Sở Hoan một cái, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói mau, nơi này chúng ta không chấp nhận bất cứ kẻ nào giương oai, Phạm mập mạp, rốt cuộc là tại sao, ngươi tới nói!

Phạm mập mạp vẻ mặt đau khổ nói:

- Tối hôm qua... tối hôm qua chỗ này có hai con chuột lớn, chúng ta... chúng ta bắt chuột, đèn quá yếu, thấy không rõ lắm, cho nên... cho nên đụng phải nhau... !

- Bắt chuột?

Trương rậm râu vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn Sở Hoan cười lạnh nói:

- Tiểu tử, đừng gấp, chúng ta từ từ chơi... xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào!

Gã hừ lạnh một tiếng, mang theo thủ hạ rời đi, Phạm mập mạp gào khóc thảm thiết:

- Trương đầu, ngài... ngài đừng đi, chờ một chút, cầu ngài, đổi một nhà tù cho ta... ta không thể ở lại nơi này... !

Trương rậm râu lại không để ý tới, rời đi rất nhanh.

Lúc này Sở Hoan mới quay đầu lại, nhíu mày nhìn Phạm mập mạp, thản nhiên nói:

- Như thế nào? Ở cùng một phòng với ra, ủy khuất ngươi à?

Phạm mập mạp sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói:

- Sở gia, ta... ta không phải ý tứ đó!

- Còn không đứng tốt!

Sở Hoan quát lạnh một tiếng, đám người Phạm mập mạp vội vàng xoay người, lại giống như lúc trước, ôm đầu, chổng mông, mặt hướng vách tường, thở mạnh cũng không dám.

Lúc này Sở Hoan mới đi tới bên cạnh đống cỏ khô, nằm xuống, ngáp một cái, nói:

- Tối qua cả đêm không ngủ ngon, hiện giờ ngủ một giấc... Đúng rồi, tới giờ ăn, nhớ gọi ta!

Phạm mập mạp vội vàng không ngừng đáp ứng.

Sau khi Sở Hoan nằm xuống, hơi nhắm mắt, trong lòng tính toán bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Hiện giờ hắn không biết tình hình bên ngoài, tuy rằng biết Lâm Lang nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp ở bên ngoài chuẩn bị cứu viện mình, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy chuyện lần này sẽ không bãi bình thuận lợi như vậy.

Bản thân mình ra tay có chừng mực, cuối cùng lại bị người ta nói thành đánh chết người, Triệu Bảo kia chắc chắn là đã chết, nhưng rốt cuộc chết như thế nào, đó quả thật có vấn đề lớn.

Sở Hoan biết, nếu đối phương có thể bỏ đi một mạng người tới đối phó mình, như vậy đối phương dụng tâm độc ác, cũng không phải bình thường, bọn họ có lòng muốn dồn mình vào chỗ chết.

Bản thân mình đương nhiên không thể cứ bị người ta oan uổng như vậy, địa phương này mơ hồ đã đánh mất một tính mạng.

Ngày hôm qua lúc bị bắt vào nhà tù, ven đường Sở Hoan đã quen thuộc, cấu tạo nhà tù hoàn toàn ghi tạc trong lòng, trên thực tế đại lao huyện nha này vô cùng đơn sơ, căn bản chưa nói tới nghiêm mật.

Dù sao cũng là đại lao huyện nha, tự nhiên không có khả năng so sánh với nhà tù chính quy, Sở Hoan vô cùng tự tin, nếu mình muốn xông ra nhà lao đơn sơ này, cũng không phải chuyện khó khăn.

Nhà tù này đối với người bình thường mà nói có thể vô cùng nghiêm mật, nhưng đối với Sở Hoan mà nói, không tính là cái gì.

Chăng qua tuy rằng có thể vận lộn chạy đi, nhưng sau này nhất định liên lụy không ít người, ít nhất Hòa Thịnh Tuyền nhất định cũng bị liên lụy vào, mà mẫu thân và Tố Nương ở Lưu gia thôn của mình cũng tất nhiên bị liên lụy vào.

Hiện giờ hắn bình tâm tự hỏi, chính là hy vọng có thể nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.