Mã Hồng bình thản hỏi:
- Loại người cuối cùng này, chắc chắn là hào tộc Tây Quan?
- Bộ Đường đại nhân anh minh.
Sở Hoan chắp tay nói:
- Hào tộc Tây Quan cố nhiên sẽ chán nản. Nhưng vô số ánh mắt khắp thiên
hạ đều dồn vào Tây Bắc, xử lý bọn họ thế nào, thực sự phải rất cẩn thận.
- Sở đại nhân cảm thấy nên xử lý như thế nào?
- Hào tộc Tây Bắc đã tự đưa ra điều kiện của mình. Bọn họ chỉ vào Tây
Quan với điều kiện là hào tộc Tây Quan không thể xuất ra thóc giống để
trồng.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Nếu gia tộc quyền thế Tây Quan đạo có thể cung cấp thóc giống, hào tộc Tây Bắc sẽ không dễ dàng tiến vào Tây Quan.
- Vớ vẩn!
Mã Hồng nhịn không được nói:
- Hào tộc Tây Quan đạo bản thân mình còn khó bảo toàn, nói gì đến thóc
giống để khôi phục sản xuất. Bọn họ lúc này chỉ sợ chẳng còn cái mà ăn
nữa là…
- Bộ đường đại nhân nói đúng. Tuy nhiên, tình cảnh này xét đến cùng cũng không phải là hoàn toàn không có lối thoát.
Sở Hoan lại cười nói:
- Mặc kệ hào tộc Tây Quan đạo có lương thực hay không có lương thực nhưng triều đình cũng nên cho bọn họ một cơ hội. Cũng tựa như cho người khắp
thiên hạ một cơ hội. Nếu như thật sự không thể cung cấp thóc giống để
sản xuất, lúc đó triều đình có thể phát hạ mệnh lệnh. Hào tộc Tây Bắc
nếu là chọn trúng đất đai của hào tộc Tây Quan để trồng trọt, hàng năm
cũng nên đền bù chút ít tổn thất. Ví dụ như cung cấp một số ít lương
thực để sinh hoạt, số lượng cũng không cần quá lớn, nhưng người trong
thiên hạ nhìn thấy, sẽ cảm thấy triều đình đối với hào tộc Tây Quan hết
lòng quan tâm giúp đỡ!
Lang Vô Hư gật đầu nói:
- Ý này của Sở đại
nhân rất hay. Bù đắp chút xíu cho hào tộc Tây Quan, cũng sẽ bịt được
miệng thiên hạ. Không ai còn dám nói khế đất trong tay người Tây Quan
đều là giấy lộn bỏ đi.
Mã Hồng ngưng mắt nhìn Sở Hoan, cười nói:
- Xem ra Sở đại nhân đã tính toán trước mọi thứ rồi.
- Đây đều là những suy nghĩ lung tung của hạ quan, hạ quan quả thật không dám hồ ngôn loạn ngữ, chỉ là hôm nay Bộ Đường đại nhân cho phép chúng
ta thoải mái nói hết suy nghĩ trong lòng ra, Sở Hoan mới dám mạo muội.
Nếu có chỗ không ổn, mong Bộ Đường đại nhân thứ tội!
Sở Hoan chắp tay lại cười nói.
- Có cái gì không ổn?
Mã Hồng nói:
- Bổn quan thấy ổn thỏa vô cùng. Sở đại nhân, ngươi đã nói rồi, không
bằng cũng nên thảo tấu chương cùng Lang đại nhân trình lên đi.
Sở Hoan đáp:
- Hạ quan tuân mệnh!
Mã Hồng lúc này mới đứng dậy, duỗi lưng một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Đúng rồi, Sở đại nhân, ngươi nói nên cho hào tộc Tây Quan đạo cơ hội,
ngươi xem nên cho bọn họ thời gian bao lâu để kiếm đủ lương thực?
Sở Hoan đáp:
- Kỳ thật hạ quan cảm thấy, dù là cho bọn họ ba năm năm năm, bọn họ cũng
chưa chắc có thể kiếm ra lương thực. Chẳng qua nếu làm thế chỉ là để cho người trong thiên hạ thấy là triều đình không tuyệt đường sống của bọn
họ mà thôi.
Mã Hồng nói:
- Sau hai tháng nữa là đến mùa đông rồi.
Đợi đông qua, vào xuân, mới bắt đầu trồng trọt. Thời gian cũng là gấp
gáp vô cùng. Nếu thật sự đồng ý cho hào tộc Tây Bắc tiến vào Tây Quan,
trong lúc này còn có một loạt việc phải làm. Nào tính toán số lượng thóc giống cần thiết để trồng là bao nhiêu? Nếu hào tộc Tây Bắc muốn vào thì cũng phải tính toán xem cho thuê bao nhiêu đất? Việc nào cũng cần có
thời gian chuẩn bị hết. Cho dù là thóc giống của hào tộc Tây Bắc cung
cấp hay của hào tộc Tây Quan tự bỏ ra, cũng không thể gieo trồng muộn
hơn mùa xuân sang năm.
Y dừng một chút, lại nói:
- Ta xem, cũng có thể cho hào tộc Tây Quan một tháng để chuẩn bị. Bọn họ nếu có năng lực
cũng cần có thời gian để trù tính lương thực. Nếu không thể cố, thì cũng không nên trách triều đình.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Theo hạ quan
tính, từ bây giờ đến lúc bắt đầu giao hạt cũng còn khoảng năm tháng. Cho dù là hào tộc Tây Bắc xuất lương thì cũng phải có sự chuẩn bị mới có
thể gieo trồng vào mùa xuân. Nếu không xảy ra chuyện gì quá lớn, chỉ cần tối đa hai tháng là đủ. Nói cách khác, hào tộc Tây Quan có ba tháng
chuẩn bị lương thực để trồng. Sau ba tháng, hào tộc Tây Bắc vẫn có đủ
thời gian để chuẩn bị gieo trồng vào mùa xuân.
- Ba tháng?
Mã Hồng cười nói:
- Sở đại nhân, ngươi đây là đang nói đùa. Chiếu ý của ngươi, toàn Tây Bắc trong ba tháng không làm gì cả, đợi hào tộc Tây Quan kiếm lương thực để gieo trồng. Sau ba tháng, nếu hào tộc Tây Quan đạo không lo nổi, thì
lúc này toàn Tây Bắc mới bắt đầu chuẩn bị gieo trồng cho vụ xuân?
- Đương nhiên sẽ không phải là không làm gì cả.
Sở Hoan nói:
- Số nạn dân Tây Bắc rất lớn, các gia tộc quyền thế Tây Bắc vào thời điểm này cũng nên xuất ra một số lương thực mở nhà ăn từ thiện cứu tế nạn
dân. Đến khi vào vụ, vô luận là hào tộc Tây Bắc hay Tây Quan xuất thóc
giống thì cũng có thể bắt tay vào tiến hành gieo trồng. Hạ quan nghe nói có không ít gia tộc quyền thế Tây Bắc dấu diếm địa sản, trộm giảm thuế
má, mặc dù Hộ bộ chúng ta có đo đạc diện tích Tây Bắc nhưng diện tích
Tây Bắc trên thực tế còn rộng hơn hồ sơ rất nhiều. Lúc này đây, nhân cơ
hội này, đối với ruộng đất ở Tây Bắc tính toán đo đạc lại một phen, cũng để cho triều đình minh bạch thêm một số chuyện.
Mã Hồng há to miệng, nhìn Sở Hoan, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Y chậm rãi ngồi xuống, nói:
- Việc nghị bàn về chuyện Tây Bắc hôm nay tạm thời dừng ở đây. Sau khi bổn quan vào yết kiến Thánh thượng, sẽ tiếp tục bàn thêm.
Sở Hoan cùng Lang Vô Hư đều đứng dậy, cáo từ đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, Lang Vô Hư ghé sát vào Sở Hoan thở dài:
- Sở đại nhân, không dối gạt ngươi. Ngươi vào kinh thành chưa đến một
năm, mà đã thăng đến Hộ bộ hữu Thị lang, chớ nói chưa từng có tiền lệ ở
triều đại này, mà chỉ sợ tiền triều cũng hiếm thấy vô cùng. Kỳ thật
trong nội tâm của ta, ta thấy trong việc Sở đại nhân lên chức quá nhanh
Tề Vương điện hạ có công lớn. Nhưng Sở đại nhân có địa vị hôm nay, cũng
là nhớ tài cán xuất chúng. Thánh thượng quả có con mắt nhìn người.
Sở Hoan cười đáp:
- Lang đại nhân quá khen.
Hai người đi ra khỏi đại viện Bộ đường, lúc này trời đã chạng vạng tối. Lang Vô Hư cười nói:
- Sở đại nhân, hôm nay ngươi vừa trở về, chi bằng đại xá quang lâm đến tệ xá của ta, ta bày tiệc mời ngươi.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Lang đại nhân khách khí. Chính là vì hôm nay vừa trở lại kinh, trong
phủ còn chưa kịp dọn dẹp gì? Tối nay xác thực không thể quấy rầy, chỉ có thể hẹn ngày khác rồi.
- Dọn dẹp trong phủ mà Sở đại nhân cũng phải nhúng tay vào?
Lang Vô Hư kinh ngạc nói:
- Ta cũng nghe đồn Sở đại nhân sinh hoạt tiết kiệm, trong phủ không có hạ nhân phục vụ. Nếu Sở đại nhân không chê, trong phủ ta có không ít nha
hoàn nhanh nhẹn, ta có thể cho bọn họ qua hầu Sở đại nhân.
- Không dám không dám.
Sở Hoan vội vàng khoát tay, tuy trong lòng thì nghĩ, ngươi cho người tới,
ai biết có trở thành tai mắt của ngươi hay không, nhưng mặt vẫn tỏ ra
rất cảm kích:
- Trở về ta sẽ đi tuyển một ít nha hoàn sai vặt, không dám làm phiền người của đại nhân.
Lang Vô Hư cười ha ha:
- Sở đại nhân thật sự là quá khách khí. Quan hệ giữa ta và ngươi như thế nào, có cần phải khách khí như vậy không?
Y suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Sở đại nhân, hay là như vậy đi. Trong kinh thành, ta biết một phường
thị, nơi đó thường xuyên có người tốt. Bây giờ ta và ngươi đi đến đó xem một chút, mua vài gã nha hoàn nhìn được được về sai bảo.
Sở Hoan chối từ nói:
- Hạ quan làm sao dám làm phiền…
- Sở hiền đệ, ngươi thực không nể mặt mũi ca ca chút nào cả.
Lang Vô Hư thở dài:
- Cái mặt mo của lão ca ca tuy rằng không đáng tiền nhưng vẫn hy vọng
cũng có chút giá trị nào đó trong mắt Sở hiền đệ. Phường thị cũng không
xa, nhân tiện có xe chúng ta cũng nên đi một lần. Chọn một quản gia tốt, coi như là tấm lòng lão ca ca đố với hiền đệ.
Y lôi kéo cánh tay Sở Hoan:
- Đi, chúng ta đi liền đi.
Sở Hoan biết rõ Lang Vô Hư không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để lấy lòng mình, đơn giản là vì muốn có thêm nhiều đồng minh ở nha môn Hộ bộ. Hộ bộ sau
khi thay máu, cũng không phải hoàn toàn thay đổi toàn bộ quan lại. Nhưng phe cánh Hồ Bất Phàm thì dĩ nhiên bị quét sạch. Tại Hộ bộ, có thể nói
Lang Vô Hư đang lâm vào tình cảnh đơn chiếc.
Y đương nhiên muốn lôi kéo được Sở Hoan về phe mình.
Sở Hoan đối với nhân phẩm của Lang Vô Hư tất nhiên không hề coi trọng,
nhưng hắn lại hiểu rõ, hôm nay, đối với hắn, Lang Vô Hư vẫn có giá trị
sử dụng. It nhất có một người như gần như xa như vậy, so với việc trở
thành địch nhân của y thì cũng còn có lợi hơn nhiều. Nha môn Hộ bộ hôm
nay, Mã Hồng đã cài vào không ít tâm phúc. Tuy thời gian Mã Hồng vào Hộ
bộ không dài, nhưng vẫn kịp xây dựng thế lực của mình tại Hộ bộ.
Sở
Hoan rất rõ ràng, trong mắt Mã Hồng, Lang Vô Hư bị coi là người của An
Quốc công. Còn Sở Hoan là người của Tề vương. Dù là An Quốc công hay là
Tề vương, Mã Hồng cũng sẽ không đắc tội một cách công khai. Với thực lực và địa vị của Mã Hồng lúc này, muốn đơn độc đối phó với Sở Hoan hay
Lang Vô Hư thì sẽ chiếm thượng phong, điều khiển được Hộ bộ. Nhưng nếu
như Sở Hoan liên thủ với Lang Vô Hư, thì Mã Hồng sẽ gặp phải trở ngại
lớn.
Lang Vô Hư hiểu điều này, Sở Hoan dĩ nhiên cũng hiểu. Hôm nay ba người nghị sự, ngay từ đầu Mã Hồng đã nhắm vào Lang Vô Hư. Nhưng về sau quan điểm khác nhau, Lang Vô Hư tự giác xích lại gần Sở Hoan.
Sở
Hoan đúng lúc này lại không hề tỏ ra muốn xa cách với Lang Vô Hư. Lang
Vô Hư thái độ sảng khoái, Sở Hoan cũng không cố gắng cự tuyệt.
Theo
lý thuyết, Lang Vô Hư và Sở Hoan, một là Hộ bộ tả Thị lang, một là Hộ bộ hữu Thị lang, tại đế quốc là những người có địa vị cực cao. Lang Vô Hư
nếu đã nhiệt tình như vậy, đơn giản là muốn nhân cơ hội này thắt chặt
quan hệ mà thôi.
Sở Hoan đương nhiên sẽ không cùng Lang Vô Hư mặc
quan bào đi mua quản gia. Hai người thay đổi thường phục, lên một cỗ xe
ngựa, đi đến phường thị mà Lang Vô Hư đã nói. Rời khỏi Hộ bộ một lát,
Lang Vô Hư nhấc cửa sổ lên thăm dò, thấy đã cách xa nha môn, lúc này mới tới gần Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Sở hiền đệ, ngươi có thấy hôm nay Bộ đường đại nhân của chúng ta vì hào tộc Tây Bắc mà tổn hao không ít tâm sức?
Sở Hoan bất động thanh sắc cười nói:
- Bộ đường đại nhân có lẽ cũng có lòng lo lắng quốc sự.
Lang Vô Hư lắc đầu nói:
- Ta đã nghe người ta lén đồn đại, hào tộc Tây Bắc cho người âm thầm vào
kinh thành hối lộ không ít nhân vật quan trọng trong kinh. Xem ra lần
này hào tộc hai đạo Bắc Sơn Thiên Sơn quyết tâm “nuốt chửng” Tây Quan
đạo.
Y thở dài nhẹ giọng nói tiếp:
- Người Tây Bắc vốn liều lĩnh
cố chấp, dã tính mười phần. Đám hào tộc dũng mãnh kia vào Tây Quan, nhất định sẽ có nhiều gia tộc bành trướng thực lực. Nếu môn phiệt địa phương thực lực quá mạnh mẽ, thực sự không có lợi gì cho đế quốc.
Sở Hoan gật đầu. Lang Vô Hư lại nói:
- Ngược lại, ta thật sự hi vọng nhóm hào tộc Tây Quan đạo có thể lo đủ
lương thực, chỉ có điều... hắc hắc, đó cũng là ý nghĩ hão huyền mà
thôi!
Sở Hoan cười cười, hỏi:
- Lang đại nhân, nghe nói đại lễ tế
thiên tại Thông Thiên điện sẽ sớm được cử hành, hình như quan viên tam
tỉnh lục bộ đều phải có mặt?
- Không sai.
Lang Vô Hư gật đầu nói:
- Thông Thiên điện đã làm xong. Đây là đạo tràng tu đạo của Thánh thượng. Nghe nói tế thiên là để hướng lên trời cầu xin thêm nhiều linh khí,
có thể giúp Thánh thượng có được thân thể Đại thánh. Thánh thượng
đương nhiên cực kỳ coi trọng đại lễ tế thiên lần này. Lúc trước khi Lễ
bộ Tiết Bộ đường đi sứ không thể quay về đúng lúc, Thánh thượng khâm
mệnh An Quốc công phụ trách trù bị cho đại lễ tế thiên tại Thông Thiên
điện. Hơn nữa còn hạ chỉ, lệnh cho quan viên tam tỉnh lục bộ 22 tháng
này đều phải có mặt tại Thông Thiên điện tham gia lễ tế thiên.
Y hạ giọng:
- Nghe nói đây là do Huyền Chân Đạo Tông đề nghị. Huyền Chân Đạo Tông
nói, Thánh thượng chính là một vầng trăng sáng, mà quan viên tam tỉnh
lục bộ đều là tinh tú xung quanh. Trăng sáng tế thiên, ngôi sao tụ tập,
nếu thiếu người, tựa như hiện tượng thiên văn khiếm khuyết, sẽ không
tốt.
Sở Hoan cười cười nói:
- Nói như thế, chúng ta đã thành tinh tú trên bầu trời rồi.