Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 424: Q.3 - Chương 424: Mờ mờ ám ám




Tiểu Công chúa lao ngựa đi, nghe từ phía sau truyền đến tiếng ngựa hí, cảm giác sự tình không ổn, quay đầu nhìn thì thấy phía sau Hắc Sửu đã dựng đứng hai chân trước lên. Tiểu Công chúa lập tức biến sắc.

Sở Hoan nhìn thấy tiểu Công chúa giục ngựa lao nhanh, lòng cũng có cảm giác không ổn.

Nhìn thấy Hắc Sửu dựng đứng hai chân lên, Lưu Ly phu nhân kinh hoảng bất giác buông lỏng dây cương. Sở Hoan âm thầm kêu không tốt, cũng may hắn ở ngay bên cạnh hắc mã, cả người đã giống như con báo vọt tới trước hai bước, lại như con vượn nhảy lên, xoay người cái ngồi yên trên lưng ngựa, động tác chính xác cực điểm. Lưu Ly phu nhân cảm thấy eo nhỏ của mình căng ra, một bàn tay mạnh mẽ đã vòng quanh hông nàng.

Lưu Ly phu nhân nới dây cương, dây cương tuột ra, Sở Hoan nhất thời cũng không nắm lại kịp. Mà Hắc Sửu nhìn thấy Bạch Tuyết lao đi, liền dựng đứng hai chân trước lên rồi buông mình lao vọt về phía trước.

Lưu Ly phu nhân lúc này mặt mày thay đổi, đầy vẻ hoảng sợ. Sở Hoan ôm chặt eo nàng, trầm giọng nói:

- Phu nhân, dán sát vào lưng ngựa!

Lưu Ly phu nhân đang bối rối, nghe Sở Hoan nói vậy liền nằm rạp xuống lưng ngựa. Sở Hoan một bàn tay ôm chặt eo thon nhỏ của Lưu Ly phu nhân, lúc này cũng không dám buông tay, một chân ôm lấy bàn đạp, ổn định thân thể, chân còn lại còn tìm kiếm dây cương, không nắm được dây cương, Hắc Sửu không thể khống chế được.

Hắc Sửu đứng lên, uy lực kinh người, rồi lao như thiểm điện, chỉ trong chốc lát đã vượt qua Bạch Tuyết, tiểu Công chúa nhìn thấy Hắc Sửu lướt qua liền hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, trong lúc nhất thời ngơ ngác ngồi ở trên lưng ngựa, không biết làm thế nào cho phải.

Ngựa ô chạy như bay, Sở Hoan cố gắng dùng chân tóm lấy dây cương, liên tục bị hụt, thân thể không tự giác ép vào phía trước, hông kẹp chặt cặp mông của Lưu Ly phu nhân vốn vì cúi người mà cong vểnh lên. Thân hình hai người sát vào nhau, Hắc Sửu chạy vội, xóc nảy dữ dội, Sở Hoan ôm eo thon Lưu Ly phu nhân, thân thể kề nhau, giống như là một.

Hắc Sửu lao nhanh đến rừng cây bên cạnh, cắm đầu xông vào. Sở Hoan cắn răng một cái, mũi chân cuối cùng nắm được dây cương, lập tức cẩn thận kéo lại, dùng tay bắt lấy.

Sở Hoan nhẹ nhàng thở ra, kéo mạnh dây cương, Hắc Sửu tốc độ chậm dần lại.

Lưu Ly phu nhân thấy ngựa đang chạy bỗng chậm lại, lúc này mới ngồi dậy, vẫn chưa hoàn hồn. Sở Hoan đã ở sau người nói:

- Phu nhân, không cần sợ, đã không sao, khiến người bị sợ hãi!

Lưu Ly phu nhân nghiêng đầu lại, hoảng sợ nói:

- Công phó, hôm nay, hôm nay nếu không có ngươi…

Nàng đột nhiên phát hiện mình và Sở Hoan dán sát vào nhau, thân thể dính chặt, gương mặt Sở Hoan ở trước mắt, thậm chí có thể rõ ràng nhìn lông tơ trên mặt Sở Hoan, xấu hổ đỏ bừng mặt, quay đầu đi.

Trong rừng cây không khí vô cùng tốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây lấp lánh sáng. Sở Hoan một tay ôm Lưu Ly phu nhân, một bàn tay nắm cương ngựa, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thân hình dán sát, tuy rằng còn có cánh tay áo, nhưng Sở Hoan tựa hồ như có thể rõ ràng cảm nhận cơ thể ấm nóng của Lưu Ly phu nhân, thân hình mềm mại tỏa ra hương thơm ngọt ngào, chui thẳng vào mũi, Sở Hoan cảm thấy khoan khoái không tả nổi.

Lưu Ly phu nhân cũng để mặc Sở Hoan ôm eo mình. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vốn tái nhợt lúc này hồng rực, như táo đỏ, hơi cúi đầu, răng cắn vào cặp môi thơm. Chỉ tiếc Sở Hoan ở sau lưng nàng, không thể thấy vẻ mặt say lòng người của Lưu Ly phu nhân lúc này. Nhưng cảm giác lâng lâng bay bổng đó, hắn lại cảm nhận rất rõ, rất rõ.

Sở Hoan cố nhiên không phải kẻ phóng đãng, nhưng cũng chẳng phải là Liễu Hạ Huệ. Hắn lúc này cũng tỉnh táo lại, lý trí nói cho hắn biết phải tức khắc buông tay, nhưng chẳng biết tại sao, cái vòng eo giống như rắn nước đó, cái thân hình mềm mại thơm ngát ngay trước ngực đó, khiến Sở Hoan giống như bị ma xui quỷ khiến không thể buông tay, chỉ cảm thấy lúc này tình cảnh thật sự rất kích thích, có thể ôm thêm giây nào tốt giây đó.

Lưu Ly phu nhân không nói gì, Hắc Sửu im lặng đi trong rừng cây, hết thảy đều im lặng.

Theo bước chân của Hắc Sửu, thân hình hai người không thiếu được cọ xát vào nhau. Lưu Ly phu nhân tựa cả người vào ngực Sở Hoan ngực, có mấy lần dường như muốn kéo mở khoảng cách, nhưng không biết là vì không đủ sức hay không mà cuối cùng vẫn dán thân hình mềm mại vào ngực hắn. Sở Hoan mơ hồ thấy Lưu Ly phu nhân hô hấp dường như có chút dồn dập, chẳng biết tại sao, nghe tiếng thở gấp kia, Sở Hoan rất nhanh đúng là nổi lên phản ứng sinh lý, cả người giống như bị điện giật, sinh ra một loại cảm giác khác thường chưa bao giờ có.

Sở Hoan đang nghĩ có nên buông tay hay không, chợt từ cặp môi anh đào của Lưu Ly phu nhân phát ra một tiếng ngâm khẽ, Sở Hoan phía dưới đã ngẩng đầu đứng thẳng, hai tay bất giác chạm vào hai bầu ngực nóng bỏng. Một trận cảm giác tê dồn lên não. Hắn cảm giác thân thể mềm mại của Lưu Ly phu nhân khẽ run lên một cái, cũng không biết là do tâm tình bối rối mà hương thơm trên người Lưu Ly phu nhân dường như nồng đậm hơn rất nhiều. Mùi thơm này giống như là là thuốc xuân tình, khiến Sở Hoan càng siết chặt vòng tay, kéo cặp mông của nàng dán sát hơn, sát hơn vào hông hắn.

Lưu Ly phu nhân mặt ửng hồng, cũng không biết có phải không quen như vậy, hay là cảm thấy như vậy không ổn, vòng eo hơn uốn éo, dường như muốn xịch ra xa Sở Hoan. Nhưng động tác này của nàng chẳng những không có thể kéo mở khoảng cách, ngược lại khiến cái thứ đang dựng lên kia của Sở Hoan trong nháy mắt trượt vào một khe hở nhỏ. Sở Hoan trên người tê rần, lòng đã hiểu, “nó” đã trượt vào giữa khe hở của mông.

Lưu Ly phu nhân mông thật sự rất mềm mại, quần áo cưỡi ngựa bó sát càng làm căng nổi hình dáng hoàn mỹ của cặp mông. Hai thân thể kề nhau, Hắc Sửu đi một bước, phía dưới thân của Sở Hoan nhún nhún về phía trước một nhún, cọ sát vô cùng dịu dàng.

Cảnh tượng vừa hương diễm lại rất quỷ dị.

Một vị là đế quốc Công phó, một vị là tiểu thiếp Thái Tử cùng cưỡi một con ngựa, động tác mờ ám vô cùng. Hai người vẫn không nói lời nào, dường như ai cũng không muốn đánh vỡ bầu không khí này.

Sở Hoan đầu óc cũng không trống rỗng, tuy rằng giai nhân trong ngực, hương diễm nhu mì, nhưng đầu hắn vẫn duy trì một tia thanh minh.

Hắn tự hỏi mình cũng là một người ý chí rất mạnh, đối diện bao nhiêu cạm bẫy hấp dẫn vẫn chống lại được. Tình cảnh bây giờ, tuyệt đối không thích hợp, nhưng mình vẫn nhắm mắt không buông, thật sự là lỗ mãng lớn mật tới cực điểm, nhưng chẳng biết tại sao, hắn vẫn cố tình luyến tiếc không buông tay.

Lưu Ly phu nhân dáng người thành thục, nhạy cảm vô cùng, hiển nhiên là cảm giác được Sở Hoan có phản ứng, trên mặt lại đỏ một mảnh. Từ chóp mũi tinh xảo đúng là toát ra mồ hôi thơm. Vòng eo của nàng lại vặn vẹo vài cái, lập tức vô lực tựa vào ngực Sở Hoan không động đậy được nữa. Mắt nàng mơ màng quyến rũ, mặt như hoa anh đào, hô hấp dồn dập, bị quần áo bó sát thít chặt vào, bộ ngực đầy đặn phập phồng, run rẩy.

Hương thơm bay vào mũi, Sở Hoan ôm chặt vòng eo của Lưu Ly phu nhân, không cho nàng cử động nữa, thân thể nảy về phía trước kích thích hơn mười cái. Đôi mày thanh tú của Lưu Ly phu nhân nhíu lại, hàm răng trắng tinh cắn vào cặp môi hồng nhuận, gần như muốn bật cả máu. Hai ngọc thủ nắm chặt lại, trong lúc đó một bàn tay nhỏ đúng là không kìm nổi bấu vào cánh tay Sở Hoan, môi anh đào phát ra một tiếng than nhẹ câu hồn cực điểm. Sở Hoan lại cảm thấy lưng tê rần, cả người một trận run rẩy, tê dại.

Sở Hoan chưa từng nghĩ đến, chính mình có thể có cơ hội tiếp cận giai nhân tuyệt sắc như thế, thậm chí bằng cái cách thân mật tới cực điểm mờ ám tới cực điểm như thế.

Loại tiếp xúc thân mật như gần như xa, lặng yên không một tiếng động rồi lại run rẩy tận xương cốt, làm cho người ta không thể cầm lòng, mặc dù không chân chính địa tiến quân thần tốc, nhưng lại giống như kiếm đã chọc thẳng đào nguyên, nhiều lần xâm phạm biên giới. Chỗ đào nguyên ẩm ướt sớm đã xuân thủy dào dạt, trong tình cảnh ý loạn tình mê, hai người vô thanh vô tức nhưng phối hợp ăn ý phi thường.

Nếu không có tiếng động của gió lốc thổi qua, Sở Hoan thậm chí cảm giác vừa rồi chính là một giấc mộng, chuyện này hết thảy đúng là không thể tưởng tượng, nếu không phải Lưu Ly phu nhân giờ phút này còn ở trong ngực mình, Sở Hoan nhất định sẽ nghĩ là do mình hoang tưởng mà thôi.

Trên gương mặt trắng nõn của Lưu Ly phu nhân hãy còn hiện ra sắc đỏ, giống như thoa son, xinh đẹp không gì sánh được. Hai mắt nhắm chặt, hồn xiêu phách lạc, mị thái mười phần. Vẻ mềm mại yếu đuối kia có thể khuất phục nam nhân khắp thiên hạ. Báu vật tuyệt thế như thế, bất kể ai thấy cũng muốn chinh phục!

Lưu Ly phu nhân hơi cúi đầu, bên tai tựa hồ như phát sốt. Hắc Sửu chẳng biết lúc nào đã dừng lại, đứng yên lặng ở dưới bóng cây. Lưu Ly phu nhân cuối cùng dùng giọng nói cực thấp nhỏ nhu mì nói:

- Công... Công phó, ngươi có thể... Ngươi có thể buông ra không?

Sở Hoan một trận xấu hổ, lúc này không thể không buông tay, cánh tay rời khỏi vòng eo tinh tế mềm mại, trầm mặc một chút, muốn nói câu cái gì, nhưng nói cái gì cũng không nên, xoay người xuống ngựa, ra vẻ điềm tĩnh rốt cục nói:

- Phu nhân, người… Người có bị sợ hãi…

Lưu Ly phu nhân cúi đầu, không dám nhìn Sở Hoan, tựa như đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, xấu hổ bất an, thần sắc ngượng ngùng, trên sống mũi thanh tú còn vương mấy giọt mồ hôi trong suốt, bộ ngực sữa vẫn như cũ phập phồng theo hơi thở của nàng, trên gương mặt xinh đẹp mang dáng vẻ diễm lệ tuyệt luân, hoa nhường nguyệt thẹn.

Chợt nghe từ phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, tiểu Công chúa cuối cùng lao tới, nhìn thấy Hắc Sửu đã ổn định, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hướng Lưu Ly phu nhân vội nói:

- Phu nhân, người không sao chứ? Là ta không tốt.

Lưu Ly phu nhân ngẩng đầu, trên mặt vẻ thẹn thùng đã biến mất, lại đoan trang thanh tú như cũ, dịu dàng đáp:

- Ta không sao. May mắn có Công phó, nếu không hôm nay khẳng định bị trọng thương rồi!

Tiểu Công chúa hướng Sở Hoan, nói:

- Công phó, ngươi hôm nay lập công, ngươi muốn gặp Tứ ca ca, ta dẫn ngươi đi là được.

Nàng xuống ngựa. Lưu Ly phu nhân dưới sự trợ giúp của tiểu Công chúa cũng xuống ngựa, đi được hai bước, Lưu Ly phu nhân đột nhiên mềm nhũn người, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn tiểu Công chúa đưa ra tay vịn chặt, nhíu mi nói:

- Phu nhân, người có phải hay không bị hoảng sợ quá? Ôi, đều là lỗi của ta, không nên cho người học cưỡi ngựa!

Lưu Ly phu nhân lắc đầu nói:

- Ta... Ta không sao!

Nàng nhìn trộm Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan cũng đang nhìn mình, trên mặt lập tức đỏ lên, hai chân thiếu chút nữa lại mềm nhũn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.