Lúc Sở Hoan nói trong bát là muối ăn, Tôn Tử Không căn bản không thể tin nổi. Hắn rõ ràng quá trình chế tác, biết thứ trong bát là nấu từ
tảng đá ra. Tảng đá làm sao lại có khả năng biến thành muối được?
Nếu như tảng đá có thể luyện chế thành muối ăn thì vì sao người Tây Bắc lại không chế muối lấy, đời đời đều phải chịu cảnh muối ăn khan hiếm?
Nếu có thể luyện thành muối ăn dễ dàng như vậy từ đá thì như thế lịch sử thế gian sẽ thay đổi từ đây. Tôn Tử Không rất khó tin nổi mình lại là
người được trải qua thời khắc lịch sử thay đổi này.
Hắn cảm
thấy đầu óc mình hơi choáng váng. Hắn vừa không thể tin tảng đá lại
luyện chế được muối ăn, nhưng biểu hiện của Sở Hoan vô cùng nghiêm túc.
Mà quan trọng nhất sau khi hắn vừa thả mẩu tinh thể màu xanh vào miệng
thì đúng là trong miệng có vị mặn thật. Cái vị mặn kia không chỉ cực kỳ
rõ ràng mà lại rất thuần. Muối ăn lấy ra từ trong nhà bếp chẳng những có vị mặn của muối mà còn lẫn một thứ mùi vị quái lạ khác. Thế nhưng thứ
muối mà Sở Hoan chế ra lại khiến Tôn Tử Không không cảm thấy mùi vị quái lạ khác, chỉ là vị mặn đơn thuần.
Mấy tên đầu bếp lúc này
cũng đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không biết quá trình chế tác muối ăn này, cũng không cảm nhận được chấn động trong lòng Tôn Tử Không. Bọn họ chỉ
kinh ngạc với độ thuần của loại muối này mà thôi.
Phun muối
ăn còn chưa tan hết ra khỏi miệng vào bàn tay, mấy người đầu bếp suốt
ngày dầu muối tất nhiên là rất quen thuộc với thứ này. Vừa nãy bọn họ
nhìn thấy thứ này còn hơi hoài nghi nó có gì quan hệ với muối ăn, vì
đúng là bọn họ dù đã nếm đủ loại dầu muối tương thố nhưng loại tinh thể
ngoài xanh trong trắng này quả là chưa thấy bao giờ. Cũng không ai dám
nói đây là muối ăn. Nhưng khi loại tinh thể này thả vào miệng thì cảm
giác đầu tiên của bọn họ là mặn. Đây tuyệt đối là vị muối.
Đầu bếp đương nhiên biết là vị mặn càng đậm thì đại diện cho muối càng
nguyên chất. Cầm muối ăn trong tay, mấy tên đầu bếp này đều nhận ra,
loại tinh thể màu trắng này rất sạch. Một tên đầu bếp nắm chặt một tay,
khi mở ra thì khối muối ăn đã vỡ tung. Hắn trợn to hai mắt, rốt cục thở
dài nói:
- Đại nhân, đây là muối tinh chân chính sao? Tiểu
nhân trước kia đã từng thấy muối tinh tại Đông Nam nhưng bất đồng rất
lớn với loại muối ăn này!
Cầm muối tinh trong tay, tên đầu bếp cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên dồn dập.
- So với muối tinh trước kia ngươi thấy thì sao?
Thật ra Sở Hoan cũng không chắc chắn lắm. Hắn biết Đông Nam là cái nôi
của muối ăn, mà trước khi mình chế ra muối mỏ, muối tinh tốt nhất thiên
hạ chính là xuất phát từ muối biển. Hôm nay muối mỏ là thứ muối ăn hắn
tốn bao công phu mới chế ra được, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất mà
hắn thí nghiệm ra, trong lòng cũng không biết thứ muối mỏ mình tinh
luyện ra so với muối biển bình thường thì cái gì tốt hơn.
Tại thời điểm Sở Hoan phát hiện ra hàn thạch trong thủy động tại Diêm Bình
Sơn, hắn liền biết tác dụng của hàn thạch. Ở đời sau, hàn thạch có một
cái tên rất thông dụng, gọi là Lỗ Diêm. Đây là một loại khoáng vật hóa
học, trong đó có thành phần NaCl rất nhiều. Mà người đời sau gọi thứ đó
chính là muối ăn. Đương nhiên hàn thạch không trải qua tinh luyện thì
ngoài NaCl ra thì còn có rất nhiều hóa chất khác, không tinh luyện thì
tất nhiên không thể ăn được, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Tạp
chất trong đó có rất nhiều chất hóa học độc hại.
Qua việc Sở
Hoan tinh lọc tiêu độc, sau vào lần lọc thì đã loại bỏ được thành phần
hóa học khác trong hàn thạch, chỉ còn lại đơn thần là muối ăn. Bây giờ
tinh thể trong tay mấy tên đầu bếp này đã là loại muối ăn thuần túy màu
lục rồi. Tác dụng của nó đã hoàn toàn giống như muối biển, chỉ có màu
sắc khác với muối biển mà thôi.
Đầu bếp suy nghĩ một chút, mới nói:
- Đúng là muối ăn, chẳng qua màu sắc hơi không giống mà thôi. Loại muối ăn này của đại nhân còn có mùi vị tốt hơn loại muối tinh tốt nhất mà ta từng gặp từ trước tới nay.
Sở Hoan thở phào nhẹ nhõm. Hắn
thực sự cũng không nghĩ loại muối ăn mà mình chế ra là loại đứng đầu
thiên hạ hiện này, khả năng là mấy đầu bếp này còn chưa gặp muối tinh
cao cấp nhất mà thôi. Hoặc là kỹ thuật tinh luyện của thời đại này tương đối lạc hậu, dù là muối biển cũng không thể tinh luyện ra được muối ăn
thượng đẳng. Thế nhưng hắn có thể nhận ra từ ánh mắt của mấy tên đầu
bếp, muối mỏ mình tinh luyện ra cũng là hàng thượng đẳng.
- Đêm nay dùng muối này nấu ăn một bữa, trước tiên đừng nói là trong phủ đã đổi muối.
Sở Hoan suy nghĩ một chút:
- Sau khi mọi người ăn xong thì xem tử cảm giác của mọi người ra sao.
Lúc ăn cơm tối, Sở Hoan tự mang hộp cơm về phía sân của Lâm Đại Nhi.
Cổng sân đã đóng, Sở Hoan gõ gõ cửa, sau đó nhìn xuyên qua khe cửa. Lần
này không mất bao lâu, rất nhanh đã thấy Lâm Đại Nhi khoác áo đi từ
trong nhà ra. Sau khi đi tới cửa viện, không cần Lâm Đại Nhi nói chuyện
thì Sở Hoan đã nói:
- Đại Nhi, ta đây. Ta mang cơm tới cho ngươi.
Lâm Đại Nhi do dự một chút, cuối cùng cũng mở cửa. Sau khi mở cửa, nàng xoay người đi vào trong phòng. Sở Hoan đóng then cửa, bước nhanh theo
sau, vừa đi vừa hỏi:
- Thân thể hôm nay thế nào? Tôn Bác Liễu có qua đây không? Hắn có nói gì không?
Lâm Đại Nhi cũng không nói nhiều, đi vào trong nhà, ngồi xuống bàn. Sở
Hoan đặt hộp cơm lên bàn, lại lấy thức ăn bên trong ra, vừa mang ra vừa
cười nói:
- Cũng không biết ngươi có thích ăn những thứ này
không, chẳng qua đều là vật bổ huyết. Ta đã dặn đầu bếp nấu riêng cho
ngươi. Ngươi nếm thử xem có thích hay không. Nếu thích thì sau này sẽ
bảo bọn họ nấu cho ngươi. Nếu không thích thì chúng ta lại đổi món khác!
Lâm Đại Nhi khoác áo, hơi nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt tươi cười của Sở Hoan, bất thình lình hỏi:
- Trước đây ngươi từng tặng đồ ăn cho người khác không?
Sở Hoan dọn xong chén đũa, bỏ hộp cơm ra, bày hai bộ chén đũa lên bàn,
nhìn dáng vẻ thì rõ ràng là muốn ăn cơm cùng với Lâm Đại Nhi. Nghe Lâm
Đại Nhi hỏi như vậy, hắn liền thuận miệng nói:
- Không đâu, trước đây chưa tặng cho người khác bao giờ. Ngươi là người đầu tiên!
Soạn chén đũa sẵn cho Lâm Đại Nhi xong, hắn liền nhìn mấy món ăn, nói nhỏ:
- Vừa tới nơi này nên còn chưa sắp xếp được tốt hết. Đồ ăn bên này
thiếu nhiều, cũng có rất nhiều thứ chưa mua được. Đây là những thứ bọn
họ mang tới, còn có mấy con gà. Chúng ta từ từ ăn thôi. Đây là canh gà,
món ngon nhất đấy. Ngươi xem, đùi gà lớn thế này mà. Mau tới ăn đi!
Sở Hoan gắp một cái đùi gà lớn đặt vào bát của Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:
- Bọn họ? Ngươi nói những thứ này đều là đồ của người khác à?
Sở Hoan ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi, lúc này hai hàng lông mày đang nhíu lại, lập tức hiểu rõ tâm tư của nàng, cười nói:
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Cho là ta vừa tới đã bóc lột bách tính
sao? Ngươi yên tâm đi. Đây đúng là của thân hào Tây Quan mang tới thật
nhưng cũng không phải là bọn họ hối lộ ta, chỉ là một chút tình bạn cũ.
Trước đây ta giúp bọn họ một việc nhỏ, giờ trả lại ân tình thôi. Đồ vật
của bọn họ cũng chỉ đều là mượn tạm. Cuộc sống nơi này chưa quen, cần
bọn họ giúp đỡ trước, nếu không thì ăn uống cũng đã gặp vấn đề rồi. Mượn đồ của bọn họ thì đợi ta dàn xếp xong ở đây, từ từ sẽ trả lại bọn họ
sau.
- Ngươi có quan hệ với thân hào Tây Quan từ trước sao?
Lâm Đại Nhi hứng thú hỏi:
- Chẳng lẽ trước đây ngươi từng ở Tây Quan?
Sở Hoan cũng không ẩn giấu, lập tức nói chuyện trước đây bày mưu tính
kế hộ bảy họ Tây Quan ra, cũng đều đề cập tới chuyện thời điểm mình ở Hộ bộ đã cố gắng kéo dài thời gian cho thân hào Tây Quan, để bọn họ có thể chuẩn bị kịp lương thực. Tất nhiên những chuyện luyện quan tới chuyện
riêng của hắn thì hắn chẳng đề cập mảy may với Lâm Đại Nhi. Trong lúc
nói chuyện, lòng hắn thầm nghĩ, vốn trước kia mình không muốn cuộc sống
phải dây dưa với nhiều nữ nhân, nhưng thời gian qua đi, giống như lại
không thể không dính líu tới nữ nhân vậy. Dù là chủ động hay bị động thì trong cuộc sống đều có sự tồn tại của họ.
Vừa nghĩ tới nữ tử kia, trong lòng hắn không kìm được lại nghĩ tới tiểu công chúa và Liễu
Mỵ Nương, ngược lại cũng không phải nhớ các nàng sâu nhất. Nhưng hiện
giờ tiểu công chúa và Liễu Mỵ Nương vẫn không rõ tung tích, sinh tử
không rõ nên sâu trong nội tâm Sở Hoan cũng khó tránh khỏi lo lắng nhiều hơn một chút.
Mặt Lâm Đại Nhi bình thản, đợi Sở Hoan nói xong hết mới nói:
- Nói như vậy thì vận may của ngươi cũng không tệ lắm, đến chỗ này còn
có một đám người phất cờ hò reo. Nếu không nhờ bọn họ thì căn bản ngươi
không ở nổi chỗ này phải không?
- Vì sao lại nói như vậy?
- Không phải tự ngươi đã nói sao?
Con ngươi Lâm Đại Nhi trong veo như nước, trong mắt không hề có chút nhan sắc nào, đảo mắt liền hời hợt nói:
- Ngươi tới nơi này đúng là nhậm chức tổng đốc một đạo, nếu không phải
có bọn họ thì ngươi còn phải lo lắng tới vấn đề ăn uống của mình. Đây
không phải nói ngươi căn bản không có bất cứ lực khống chế gì sao? Nếu
đã như vậy thì ngươi còn làm sao ở lại nơi này được chứ?
Sở Hoan suy nghĩ một chút, gật đầu cười nói:
- Ngươi nói không sai. Xem ra vận khí của ta quả thật không tồi, được
thân hào Tây Quan hỗ trợ. Tuy rằng không ít người muốn ta rời khỏi nơi
này sớm nhưng trong thời gian ngắn lại không đuổi nổi ta.
Hắn bĩu môi nói:
- Thôi ăn đi, món ăn nguội cả rồi!
- Ta không đói!
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói.
- Thế thì không được.
Sở Hoan nghiêm mặt đáp:
- Hiện tại ngươi không phải một mình. Ngươi không ăn thì không chỉ ngươi bị đói mà đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ bị đói.
Lâm Đại Nhi hừ lạnh một tiếng, quỷ thần xui khiến nói:
- Hóa ra ngươi chỉ quan tâm tới đứa nhỏ trong bụng, cũng không phải quan tâm tới ta.
Nàng vừa nói lời này thì lập tức cảm thấy có vấn đề, dường như là rất
để tâm tới việc Sở Hoan quan tâm tới mình hay không. Tuy rằng nàng có sự sảng khoái của người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng không
phải là hào hiệp hoàn toàn, nói xong gò má hơi ửng hồng, dưới ánh nến
trông lại vô cùng kiềm diễm, lại ẩn chứa phong tình của thiếu phụ.
Sở Hoan cũng không ngờ Lâm Đại Nhi lại nói ra những lời này, tâm trạng
ngược lại rất vui. Nhưng hắn biết da mặt Lâm Đại Nhi này rất mỏng, mình
mừng thầm thì được chứ không thể thuận thế trêu đùa. Nếu là cô nương
khác, dù là ai thì hắn cũng phải trêu chọc vài câu.