Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 214: Q.2 - Chương 214: Một ngụm uống cạn Thiên Cổ Sầu






Vẻ mặt Thẩm Kính biến sắc, nhưng Từ Tòng Dương đã lên tiếng thì làm sao hắn dám cãi lời, hắn vẫn kiên trì tiến lên, bưng bát rượu lên, nhìn Từ Tòng Dương một cái, còn vẻ mặt của Từ Tòng Dương vẫn cứ lạnh lùng, rồi thản nhiên nói:

- Uống!

Thẩm Kính bất đắc dĩ, dưới con mắt của bao nhiêu người, hắn cầm bát rượu lên uống một ngụm nhỏ, bát rượu vẫn chưa rời khỏi miệng, Từ Tòng Dương đã lạnh lùng nói:

- Uống hết cho ta!

Thẩm Kính không dám cãi lời, uống cạn bát rượu đó, nhưng tốc độ uống rất chậm, không hề cảm thụ được hết khoái cảm của mỹ tửu.

Hắn uống xong một bát rượu, trên khuôn mặt biểu lộ rất quái dị, vừa đặt bát xuống, Từ Tòng Dương lại nói:

- Rót đầy!

Đầy tớ lại rót đầy bát rượu, vẻ mặt Từ Tòng Dương rất nghiêm nghị, đôi mắt đầy lạnh lùng nhìn Thẩm Kính, ngón tay chỉ vào bát rượu, dùng một giọng nói rất uy phong nói:

- Uống!

Vẻ mặt Thẩm Kính lại càng biến sắc, lúc này bên trong bên ngoài hội trường đều im phăng phắc, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt lên nhìn một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này Phương Chính Hạo sững sờ đứng bên cạnh, làm sao dám mở miệng phát ngôn, nhưng hắn có chút kỳ lạ, vừa nãy lúc Thẩm Kính uống rượu, trên khuôn mặt biểu lộ vẻ rất đau khổ, dường như đang uống một thứ gì khó mà nuốt xuống họng được.

Tửu lượng của Thẩm Kính, thì Phương Chính Hạo biết rất rõ, hai ba lít đối với Thẩm Kính thì cũng như giải khát mà thôi, nhưng biểu hiện lúc này có vẻ rất khác thường.

Thẩm Kính bất đắc dĩ cầm bát rượu lên, lại uống hết nửa bát, cuối cùng ọe một tiếng nôn hết ra, rồi lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục nói:

- Hạ quan biết tội rồi, hạ quan biết tội rồi!

Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao bỗng nhiên Thẩm Kính lại quỳ xuống thỉnh tội.

Vẻ mặt lạnh lùng của Từ Tòng Dương khẽ mỉm cười, hai tay chăp sau lưng, cuối cùng cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Chính Hạo, đôi mắt sắc bén đó nhìn về phía mình, Phương Chính Hạo vô cùng kinh sợ, cũng đã quỳ xuống đất, sợ hãi nói:

- Thảo dân... thảo dân Phương Chính Hạo bái kiến Từ đại nhân!

Từ Tòng Dương nhìn hắn một lượt cuối cùng hỏi:

- Ngươi là người của Diệu Thảo Đường sao?

Phương Chính Hạo lo lắng nói:

- Gia phụ chính là ông chủ của Diệu Thảo Đường, thảo dân la huynh trưởng trong nhà!

Từ Tòng Dương thản nhiên cười, nói:

- Hóa ra là Phương đại công tử- Phương Chính Hạo, bản quan hỏi ngươi, vò rượu Vạn Diệp Hồng này là do Phương gia các ngươi tự cất ra phải không? Để chuẩn bị dâng lên triều đình sao?

Phương Chính Hạo vội vàng nói:

- Đúng ạ!

Từ Tòng Dương chỉ tay vào vò rượu rất tinh mỹ kia, lại hỏi:

- Ngươi dám khẳng định trong vò rượu kia chính là Vạn Diệp Hồng? Phương đại công tử, ngươi hãi nhìn cho kỹ vào, đừng để xảy ra sai lầm đó!

Phương Chính Hạo cũng mơ hồ cảm thấy sự việc không ổn rồi, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ mà nói:

- Hổi đại nhân, vò rượu này... vò rượu này quả thực là do Diệu Thảo Đường cất ra đó ạ!

- Được!

Từ Tòng Dương khẽ vuốt cằm, nói:

- Không sai là tốt rồi!

Bỗng nhiên hắn hừ một cái lạnh lùng, nói:

- Bên ngoài nạm vàng nhưng bên trong thối rữa, Phương Chính Hạo, ngươi có biết tội không?

Phương Chính Hạo nghe thấy tiếng quát lớn, trong lòng rất sợ, nhưng trong đầu vẫn có chút hỗn loạn, dập đầu nói:

- Đại nhân, thảo dân... thảo dân không biết đã phạm phải tội gì?

Từ Tòng Dương nói:

- Rót rượu, để Phương đại công tử thưởng thức Vạn Diệp Hồng mà Phương gia mới cất được!

Tên hầu lập tức rót đầy bát rượu, rồi cầm bát rượu đó đến trước mặt Phương Chính Hạo, trong lòng Phương Chính Hạo rất buồn bực, cầm lấy bát rượu, lúc này trong bát rượu toát ra một mùi vị, thoạt nhiên là mùi rượu rồi, nhưng trong đó cũng có một mùi vị gì rất cổ quái, hai mùi vị đó quện vào nhau, không nói cái khác, chỉ nói về mùi rượu cũng đã không thuần rồi, căn bản không thể nói là rượu thơm được.

Trong lòng Phương Chính Hạo rất lo lắng, cũng đã dự liệu ra được điều gì, hắn cầm bát rượu lên uống một ngụm, nhưng cũng không chịu nổi liền phun hết ra ngoài.

Hắn phun rượu ra, cũng đồng nghĩa với việc phủ định trước mặt mọi người đây không phải là Vạn Diệp Hồng, ngay cả người của Phương gia cũng không uống được Vạn Diệp Hồng, nên cũng hiểu được trình độ cất rượu của Phương gia thế nào rồi.

Tứ phía bỗng vang lên những tiếng cười, cũng có người nhân cơ hội này kêu lớn:

- Phương đại công tử, loại rượu này ngay cả ngươi cũng không uống được, lẽ nào muốn dâng lên Thánh thượng uống sao?

- Rượu mà Phương đại công tử không uống được, cũng chuẩn bị dâng lên triều đình, để Thánh thượng và các quan văn võ dùng... lá gan này của ngươi cũng không nhỏ đâu...

- Trước kia chỉ biết đại nghiệp của Phương gia rất to lớn, không ngờ ngay cả lá gan cũng to không kém, không ngờ dám trêu chọc cả triều đình...

Nhưng lời này có thể nói rất lớn, nhưng ở đây đông người hỗn loạn, nên cũng không biết là người nói ra từ hướng nào, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng rành mạch lọt vào tai Phương Chính Hạo, Phương Chính Hạo mồ hôi toát ra như mưa, mặt tái mét, dập đầu liên tục nói:

- Đại nhân, thảo dân không dám, cái này oan uổng quá, thảo dân bị hãm hại, thảo dân bị hãm hại...

Từ Tòng Dương thản nhiên cười, ánh mắt nhìn về một hướng, nơi đó chính là mười vị tửu sư, phụ trách bình phẩm ngự tửu, nhưng vòng lựa chọn cuối cùng vẫn là Thẩm Kính, nhưng mười vị tửu sư này đều chưa rời khỏi đây.

Ánh mắt Từ Tòng Dương nhìn về đó, chắp tay, lúc này mười vị tửu sư cũng đã biết thân phận Từ Tòng Dương rồi, vội vàng đứng dậy đều hành lễ với Từ Tòng Dương.

Từ Tòng Dương mỉm cười nói:

- Chư vị cả ngày bình phẩm ngự tửu, công chính vô tư, bản quan biết. vốn dĩ lần bình phầm ngự tửu này, do Thẩm Kính chủ trì, bản quan không tiện nhúng tay vào, nhưng Thẩm Kính làm việc không công minh, nên lần bình phẩm ngự tửu này hắn không còn có thể quyết định nữa rồi. Lựa chọn ngự tửu không thể trì hoãn, lần bình phẩm cuối cùng vẫn mong chư vị cùng bình phẩm.

Mười vị tửu sư đồng loạt tiến lên phía trước.

Thẩm Kính và Phương Chính Hạo quỳ bên cạnh, đều cúi rạp đầu xuống, mồ hôi nhễ nhại, làm sao dám nói lời nào nữa, Hoa tỉ muội lúc này cũng quỳ bên cạnh, không dám khóc lóc.

Mười bát rượu được sắp xếp thẳng hàng, mỗi bát rượu đều được rót nửa bát Vạn Diệp Hồng, mười vị tửu sư đều nhìn nhau, Từ Tòng Dương cũng giơ tay nói:

- Chư vị, mời!

Từ Tòng Dương lên tiếng, mười vị tửu sư không còn do dự nữa, đều cầm bát rượu lên, sau khi uống xong, lập tức có người phun luôn ra, nhưng người còn lại cũng lần lượt phun hết ra.

Chỉ nghe một vị tửu sư nói:

- Đây... đây là cái gì vậy? Đây không phải là rượu!

- Không đúng, đây là rượu!

Bên cạnh một vị tửu sư nhíu mày nói:

- Nhưng... mùi vị của loại rượu này không ổn.

- Rượu thì đắng!

Lại một vị tửu sư lớn tiếng nói:

- Lẽ nào dùng Hoàng Liên để cất thành sao?

( Hoàng Liên là một loại thuốc bắc, vị vô cùng đắng)

Một vị tửu sưu hất hết chút rượu còn trong bát, tức giận nói:

- Cái loại rượu này, ngay cả rượu bình dân còn chẳng bằng, lại còn chuẩn bị dâng lên triều đình sao? Đây chẳng phải là làm mất mặt người Tây Sơn Đạo sao?

Một vị tửu sư vẫn còn đang nhâm nhi rượu, chậm rãi nói:

- Mùi rượi thì có đấy, dường như bên trong có mùi giấm chua, đúng, chính xác là giấm chua rồi... nói là dùng Hoàng liên cất cũng không đúng,

Từ Tòng Dương liếc nhìn Phương Chính Hạo và Thẩm Kính một cái, cười lạnh lùng, lập tức sai người lấy bát rượu mới ra, rồi sai rốt rượi Thiên Thu Lạc ra.

Lúc này Lâm Lang cũng đã đứng dậy, trong đôi mắt đẹp chứa đựng sự mong đợi.

Vừa nãy Thẩm Kính khen ngợi Vạn Diệp Hồng, khiến Lâm Lang vừa tuyệt vọng vừa tức giận, nhưng chỉ trong chốc lát, những diễn biến trong hội trường liên túc xảy ra, tình thế hiện tại vô cùng có lợi cho Hòa Thịnh Tuyền.

Nguyện vọng lớn nhất củ Lâm Lang chính là đem mỹ tửu của Hòa Thịnh Tuyền đường đường chính chính trở thành ngự tửu của Tây Sơn Đạo, vì chuyện này mà hai đời Tô gia đều hao tâm khổ tứ rồi.

Lúc này tình thế vô cùng có lợi cho Hòa Thịnh Tuyền, thường ngày nàng đều rất bĩnh tĩnh tự nhiên, nhưng lúc này tâm trạng lại không kìm nổi sự kích động, trong sự kích động và lo lắng, lại có sự cảm kích dâng trào, nàng nhìn trong đám người để tìm hình bóng Sở Hoan, thấy Sở Hoan đang đứng trong đám người cũng đang nhìn về phía mình, tuy nhìn không được rõ cho lắm, nhưng trong lòng Lâm Lang vẫn thấy vô cùng ấm áp.

Có người đàn ông này bên mình, thì mình không còn phải sợ gì hết.

Mười vị tửu sư thưởng thức Vạn Diệp Hồng, ai nấy đều cảm thấy miệng ráp ráp, đợi Thiên Thu Lạc được đưa vào miệng, trong đám tửu sư này cũng đã có vài người lộ vẻ kinh ngạc rồi, mấy vị tửu sư uống vài ngụm, rồi lập tức uống cạn bát rượu đó.

Chỉ thấy cảnh tượng này, mọi người cũng biết rằng, danh hiệu ngự tửu lần này, không thể nào thoát khỏi tay Hòa Thịnh Tuyền rồi.

Tề Mậu Phương của ông chủ Trần và những phường tửu lớn nhỏ của Vân Sơn phủ này đều cảm thấy rất vui mừng, nhưng trong đám người cũng không ít người cảm thấy vô cùng thất vọng thậm chí là tuyệt vọng nữa.

Trước kia những phường cược đều mở cửa, lúc đó ai nấy đều đặt vào cửa của Diệu Thảo Đường, dường như tất cả mọi người không hề có chút hi vọng gì với Hòa Thịnh Tuyền về lần ngự tửu này.

Chính vì điều đó, rất nhiều người đã đặt vào cửa Diệu Thảo Đường, khiến rất nhiều tửu phường cuối cùng không dám tiếp tục nhận cược nữa, đóng cửa của Diệu Thảo Đường lại, cứ như vậy số lượng đặt cược cho Diệu Thảo Đường đã vô cùng lớn rồi.

Hòa Thịnh Tuyền đoạt giải nhất, cũng xác định vô số kẻ phải khuynh gia bại sản.

- Tuyệt!

Một vị tửu thư uống xong rượu, khẽ nhắm mắt lại, lắc lắc đầu giơ ngón tay cái lên:

- Rượu ngon!

- Đây không phải là Trúc Thanh tửu!

Một vị tửu sư bên cạnh nói:

- Nhưng vẻ cam thuần của Trúc Thanh tửu vẫn không biến mất... dường như mang hương vị của Trúc Thanh Tuyền, từ trước tới giờ lão phu chưa từng thưởng thức qua loại rượu này bao giờ!

- Ha ha ha, Tôn tiên sinh, đây đương nhiên không phải là Trúc Thanh tửu rồi.

Một vi tửu sư bên cạnh vuốt vuốt râu cười, chỉ vào tên được ghi trên vò rượu kia nói:

- Ngươi không thấy bên trên viết gì kia à, đây là Thiên Thu Lạc, thiên thu vui vẻ...!

Lại có một vị tửu sư giơ ngón cái lên nói:

- Quả thật đúng là Thiên Thu Lạc, uống xong bát rượu, khiến người khác vui vẻ thoải mái, đúng là khiến người khác phải vui sướng...!

Một vì tửu sư trung niên cũng đã cầm bát rượu lên, nói với đầy tớ:

- Nào, rót đầy bát cho ta, ta vẫn chưa nhận biết được mùi vị...!

Bên cạnh lập tức có mấy vị tửu sư đều tiến tới muốn thưởng thức bát nữa.

Lúc này vẻ mặt Phương Chính Hạo xám như tro tàn vậy, sự việc đã đến nước này rồi, hắn cũng không thể nào xoay chuyển được trời đất nữa rồi, mắt trơ trơ nhìn đám tửu sư đang thưởng thức Thiên Thu Lạc mà tán thán không ngừng.

Mọi người thấy các vị tửu sư thưởng thức Thiên Thu Lạc đều tán thán không ngừng, dường như đều muốn tiếp tục uống nữa, đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng kẻ tới xem bình phẩm ngự tửu này, mười người thì có tới bảy tám người là con sâu rượu, thấy đám tửu sư được thưởng thức như vậy đều không kìm nổi nuốt nước miếng ừng ực, đều muốn thường thức chút Thiên Thu Lạc kia, xem rốt cuộc mùi vị để tiến vua có khác gì không.

Lúc này đã có một vị tửu sư cầm một bát rượu lên trước, đưa cho Từ Tòng Dương, cung kính nói:

- Mời Từ đại nhân thưởng thức rượu!

Tuy Từ Tòng Dương dặn dò mười vị tửu sư đưa ra kết quả ngự tửu, nhưng người công bố cuối cùng thì vẫn nằm trong tay Từ Tòng Dương mà thôi, điều này đám tửu sư là biết rõ rồi.

Từ Tòng Dương vốn là người cũng có tài thường thức rượu, lúc này ngửi thấy hương thơm trong bát rượu, rồi cầm lấy, trước tiên là uống một ngụm, rượu vào miệng quả nhiên là vô cùng cam thuần, rồi lập tức ngửa cổ lên uống cạn bát rượu rồi nói lớn:

- Rượu ngon!

Giơ tay lên nói:

- Lấy giấy bút ra đây!

Lập tức có người mang giấy bút ra, Từ Tòng Dương sắn tay áo lên, miệng ngậm rượu, múa may bút, lão mua bút như rồng bay, chữ viết thì rất cứng cáp có lực, giống như hổ gầm rồng hống đầy dũng mãnh vậy.

Đám tửu sư đều tiến lại xem, chỉ trong chốc lát, Từ Tòng Dương đã làm ra một bài thơ.

- Bất thị anh hùng hưu thượng lâu.

Thanh sơn bích hải thủy đông lưu.

Đẳng nhàn lãng dũng tam thiên lý.

Vô đoan phong hàn lục thập châu.

Lãnh quan tài tử thương nhật mộ

Tiếu khán giai nhân câu bạch đầu.

Phóng nhãn thiên hạ thùy cộng ngã???

Nhất khẩu ẩm tận thiên cổ sầu!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.