Sở Hoan biết người chủ cũ của tòa phủ đệ này vốn là quan lớn triều đình. Phủ đệ này xa hoa tráng lệ, phủ đệ bình thường dĩ nhiên không thể so sánh. Diện tích của nó cực lớn, trong đó, chủ yếu là phòng ốc, có thể chứa đến mấy trăm người cũng không phải chuyện đùa.
Tố Nương đi theo nhìn hồi lâu, càng nhìn càng kinh hãi, càng thấy kính nể Sở Hoan hơn. Trước kia khi biết Sở Hoan làm quan, đối với hắn nàng đã có đôi phần kiêng kỵ, hôm nay nhìn thấy phủ đệ ở kinh thành của hắn rộng lớn như thế, càng thấy khiếp sợ hơn. Nàng nghĩ thầm, làm lão gia quả nhiên bất thường, sau này, mình nhất định phải hầu hạ Sở lão gia thật tốt.
Sở Hoan vốn định để Tố Nương và Như Liên tự chọn đình viện phù hợp với mình, nào ngờ Tố Nương đi xem chỗ nào cũng thấy ưng ý, càng xem càng thỏa mãn, nên mãi không quyết được chỗ nào cả. Như Liên lại càng không có chủ kiến. Sở Hoan buồn cười trong lòng, cuối cùng tự quyết định chọn giúp Tố Nương một đình viện lịch sự tao nhã.
Sở Hoan đã làm chủ, hiển nhiên Tố Nương không thể có ý kiến gì thêm rồi.
Đang định phân phó Tôn Tử Không đi mua ít đồ dùng trong nhà, chợt nghe tiếng đàn vọng tới từ cách đó không xa. Tố Nương hiếu kỳ, hỏi:
- Nhị lang, ở đây còn có người ở, giống như… giống như có tiếng đàn.
Sở Hoan mỉm cười, dẫn hai người đi men theo tiếng đàn, tới bên ngoài một viện nhỏ, nhìn vào bên trong liền thấy lụa màu bồng bềnh bên trong, cặp song sinh xinh đẹp mặc vũ y rực rỡ, đang nhẹ nhàng nhảy múa trong viện. Trong viện có hai cây chuối tây, bên chuối tây, đôi tỷ muội này dáng người thướt tha, điệu múa uyển chuyển, giống như hai con bướm xinh đẹp, thân hình nhẹ nhàng, hai người phối hợp ăn ý, cực kỳ động lòng người.
Tố Nương chưa từng biết vũ đạo là gì, đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác nhìn. Đây cũng là lần đầu tiên Sở Hoan nhìn thấy hai tỷ muội Tây Vực này khiêu vũ. Thấy kỹ thuật nhảy của các nàng cực kỳ ưu mỹ, trong lúc đó, chợt nhớ tới kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển động lòng người của Lưu Ly phu nhân, Cũng là vũ đạo, nhưng Lưu Ly phu nhân múa như mộng như ảo, còn cặp chị em song sinh này thì cực kỳ đẹp mắt.
Khi Lưu Ly phu nhân nhảy múa toát ra vẻ cao quý trang nhã, còn đôi tỷ muội này thì lại thể hiện hết sự mềm mại thiếu nữ.
Sở Hoan chắp tay sau lưng, miệng mỉm cười. Hắn đã nhìn thấy dưới một cây chuối tây, Lăng Sương đang ngồi cạnh một cây đàn ngọc. Bàn tay trắng ngần mềm như không có xương lướt trên phím đàn. Âm thanh réo rắt như suối kia là do mười ngón tay ngọc ngà đó tạo ra.
Sở Hoan nhìn thấy cảnh tượng đó, cảm thấy rất vui.
Kỳ thật, khi mang theo hai tỷ muội này đến kinh thành, là hắn không có lựa chọn nào khác, trong lòng vẫn suy tính sau này sẽ sắp xếp cho họ như thế nào. Hắn cũng không biết, hai chị em bọn họ sau khi vào kinh thành, có thích ứng được với nề nếp sinh hoạt của Trung Nguyên hay không?
Lúc này chứng kiến cảnh trước mắt, thì thấy tỷ muội này vào kinh thành chỉ trong thời gian ngắn, đã chung sống cực kỳ hòa hợp với Lăng Sương, cùng ca cùng múa cực kỳ hài hòa.
Lăng Sương tập trung đánh đàn, hai tỷ muội cũng tập trung nhảy múa, đúng là không chú ý mấy người Sở Hoan đang ở ngay ngoài viện. Sở Hoan nhìn thấy Tố Nương có vẻ rất hứng thú xem, nên cũng không rơi đi, cùng Tố Nương và Như Liên đứng xem. Sau một lúc lâu, tiếng đàn rốt cuộc dừng lại, hai chị em cũng dừng múa, chợt nghe Trân Ni Ty nũng nịu cười nói:
- Lăng Sương tỷ tỷ, tỷ nói muội muội của ta múa đẹp hơn hay ta múa đẹp hơn?
Không đợi Lăng Sương kịp trả lời, Bố Lan Thiến đã nói:
- Trân Ni Ti, ngươi lại sai rồi, ta là tỷ tỷ của ngươi, không phải là muội muội.
Sở Hoan không nhịn được bật cười thành tiếng. Chuyện tranh cãi ai là chị ai là em của hai người đã diễn ra từ Tây Lương cho đến khi về tới kinh thành. Hắn nhịn không được lớn tiếng nói:
- Nếu không phân biệt được ai là tỷ tỷ ai là muội muội, thì hãy để ta phân định cho. Ta có cách.
Tiếng nói của Sở Hoan lập tức khiến các cô nương trong sân giật mình. Bố Lan Thiến xoay người lại, thấy Sở Hoan liền a lên một tiếng, vẻ kinh ngạc. Trân Ni Ty nhìn thấy Sở Hoan thì lộ ra vẻ vui mừng.
Lăng Sương nhìn thấy Sở Hoan, trong nháy mắt thân hình mềm mại run lên, từ từ đứng dậy. Trong tiếng cười, Sở Hoan đã vừa vỗ tay vừa đi vào sân:
- Múa đẹp, tiếng đàn còn đẹp hơn.
Bố Lan Thiến chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi:
- Sở… ngươi … tại sao lại trở về rồi?
Lời vừa dứt, nàng lập tức cúi đầu xấu hổ, biết là mình đã lỡ lời.
Quả nhiên, Sở Hoan đã cười khổ:
- Xem ra Bố Lan Thiến cô nương cũng không muốn gặp ta. Chỉ có điều, đây là nhà của ta, ta không ở đây, chẳng lẽ lại ra đầu đường xó chợ ở?
Bố Lan Thiến ngượng ngùng nói:
- Ta … ta không có ý đó. Cái kia, ai nha, ngươi phải hiểu chứ?
Sở Hoan cười ha ha:
- Ngươi nói chuyện luôn khó hiểu như vậy, làm sao ta hiểu được?
Lăng Sương lúc này rốt cuộc đã đi tới, nhẹ nhàng thi lễ:
- Sở… lão gia, ngài đã về rồi.
Sở Hoan ôn hòa cười:
- Vừa mới về đến nhà, thấy các nàng đang đánh đàn khiêu vũ, không dám quấy rầy.
Lăng Sương đỏ mặt nói:
- Chúng ta… là đùa chút cho vui thôi…
- Đùa cho vui mà êm tai như thế? Nếu là thực sự nghiêm túc, chẳng phải là sẽ tuyệt vời lắm sao?
Sở Hoan cười nói:
- Những ngày qua, các nàng vẫn khỏe chứ?
Lăng Sương gật đầu:
- Không có chuyện gì, vẫn khỏe.
Tính nàng kín đáo, nhìn thấy Sở Hoan, trong lòng cực kỳ kích động, chỉ là cố gắng để kiềm chế cảm xúc, không dám thể hiện trước mặt nhiều người như thế.
Sở Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Tố Nương và Như Liên còn e lệ đứng ngoài viện, liền vẫy tay:
- Tố Nương tỷ, tiểu muội, hai người vào đây.
Tố Nương và Như Liên liếc nhìn nhau. Như Liên là Phật tử, tâm tính an nhiên, không hề có chút sợ hãi. Nhưng Tố Nương nhìn thấy mấy cô nương trong sân ai nấy đều dáng người thướt tha xinh đẹp động lòng người thì lại có chút mặc cảm. Nàng do dự một chút, cuối cùng, ngập ngừng đi vào sân, đứng ở sau lưng Sở Hoan.
Thân hình Tố Nương đầy đặn rắn chắc, dáng người tương đối cao. Như Liên xinh xắn lanh lợi, điềm đạm đáng yêu. Mấy người Lăng Sương thấy hai nữ tử này, cũng có chút kinh ngạc, kìm lòng không được mà đứng im quan sát.
Tố Nương trong lòng căng thẳng. Tuy nhiên, dù nàng xuất thân bần hàn, nhưng cũng là người cứng cỏi, thấy mấy cô nương đang quan sát mình ngược lại cảm thấy nếu mình thể hiện sự căng thẳng trước mặt họ thì càng tỏ ra thua kém người ta. Hơn nữa, Sở Hoan cũng vừa nói qua, sau này, mình là nữ chủ nhân của phủ đệ này. Sở Hoan chỉ nói thoáng qua, nhưng Tố Nương vẫn ghi nhớ trong lòng. Cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể để cho Sở Hoan mất mặt được.
Nàng tuy chất phác nhưng đạo lý đối nhân xử thế vẫn hiểu được ít nhiều. Sở Hoan lúc trước không phải cũng chỉ là một tiểu tử sơn thôn hay sao? Giờ hắn là quan viên đế quốc. Tố Nương biết rõ thân phận càng cao càng chú trọng thể diện. Cho nên, muốn giữ thể diện cho Sở Hoan trước mặt người ngoài, mình nhất định không được sợ hãi rụt rè. Không những khiến mình mất mặt mà còn tuyệt đối làm Sở Hoan mất mặt. Trong lòng nghĩ đến đây, Tố Nương vốn đang cúi đầu, chậm rãi ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng về phía mấy cô nương xinh đẹp như đóa hoa kia.
Trong lòng nàng không thể không thừa nhận, mấy cô nương này da thịt trắng trẻo dị thường, đặc biệt là tiểu mỹ nhân Tây Vực, da trắng đến chói cả mắt.
Nàng không biết đó là người ngoại quốc, chỉ cho rằng ở kinh thành nên mới có nhân vật như thế. Nhưng trong lòng vẫn hiếu kỳ, không biết các cô gái này làm sao mà da lại có thể trắng đến thế.
Lúc trước nàng ở Lưu gia thôn chăm sóc Sở Lý thị, lo việc nhà việc cửa, đội nắng đội mưa, nếu so với nữ tử nông thôn thì vẫn được coi là nổi bật. Từ lúc đi đến Vân Sơn, ít phải dầm mưa dãi nắng nên da cũng trắng trẻo hơn nhiều. Nhưng so với mấy cô gái này, hiển nhiên là còn kém xa.
Sở Hoan nào biết Tố Nương như đang có bão trong lòng, cười cười nói:
- Tố Nương tỷ, tiểu muội, những người này về sau sẽ chăm sóc hai người, à… là chăm sóc lẫn nhau. Đây là Trân Ni Ty, Bố Lan Thiến, Lăng Sương cô nương.
Rồi lại nói tiếp:
- Lăng Sương, hai người này đều là thân nhân của ta. Đây là tiểu muội nhà chúng ta, mọi người cứ gọi là tiểu muội là được rồi, còn đây là Tố Nương.
Hắn nhìn Tố Nương, nói thêm một câu:
- Nàng là thê tử của ta.
Sở Hoan hiểu, Tố Nương tuy chất chác thật thà, nhưng không phải là người vô tâm. Bất kể thế nào, thì hôm nay Tố Nương cũng là thê tử của mình. Nếu dấu giếm, ngược lại là không tôn trọng Tố Nương, hạ thấp nàng. Hắn thản nhiên giới thiệu với mọi người Tố Nương là thê tử của mình, cũng là một lần nữa, để cho mọi người minh bạch quan hệ, vừa để cho Tố Nương an lòng.
Lăng Sương vốn đang mỉm cười dịu dàng, đột nhiên nghe thấy lời ấy, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, thân hình mềm mại run lên. Bố Lan Thiến buột miệng hỏi:
- Sở… trong nhà ngươi còn có thê tử sao?
Chữ “còn” này của nàng hàm ý sâu xa.
Hai tỷ muội song sinh khi ở Tây Lương cũng đã biết Sở Hoan đã cưới Ỷ La. Đến tận khi sắp tới sa mạc, Tháp đô đuổi theo, muốn đưa Ỷ La quay về, cảnh tượng biệt ly cảm động của họ, hai người đều thấy hết. Cũng chính vì vậy, mà hai tỷ muội đã chính thức xác minh Sở Hoan có một thê tử người Tây Lương.
Lúc này nghe nói nữ tử dáng người đầy đặn này cũng là thê tử của Sở Hoan, Bố Lan Thiến hồn nhiên ngây thơ, không nhịn được mà bật ra một chữ “còn”.
Tốn Nương vốn đang cố gắng bình tĩnh, đối mặt những mỹ nhân như Lăng Sương, dù cho nàng là người cứng cỏi đến đâu cũng thấy căng thẳng. Lúc này nghe Sở Hoan giới thiệu mình là vợ của hắn, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, đột nhiên thấy mình trở nên cao quý, lưng đột nhiên thẳng lên tự lúc nào không biết.
Lăng Sương sau khi giật mình, rất nhanh đã quay sang Tố Nương dịu dàng thi lế, cung kính nói:
- Lăng Sương bái kiến phu nhân.
Bố Lan Thiến và Trân Ni Ty thời gian gần đây ở cùng Lăng Sương, cũng đã hiểu thêm đôi chút lễ nghi Trung Nguyên. Các nàng là người lễ phép, thấy Lăng Sương làm vậy, lập tức hiểu đây là quy củ lễ nghi, cũng học theo Lăng Sương, quay sang Tố Nương dịu dàng thi lễ:
- Bái kiến phu nhân.
Tố Nương chưa từng được người nào lễ độ như thế, lòng lại căng thẳng hẳn lên, nhưng sâu trong nội tâm vẫn vui mừng khôn xiết, vội nói: