Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 16: Q.1 - Chương 16: Mũi tên có độc






Sở Hoan một tay ôm Tô Lâm Lang, trong tay còn cầm cái bọc mà hắn phải rất vất vả mới tìm lại được, tay còn lại cầm dây cương, dưới ánh trăng, giục ngựa nhằm thẳng bìa rừng về hướng đông chạy gấp.

Hắn không quen thuộc địa hình nơi này, nhưng cũng nhìn ra hướng đông có một con đường, cho nên lúc này chỉ có thể phi ngựa theo con đường này, biết Tô Lâm Lang mới trúng tên, lúc này nhất định là đau đớn vô cùng, trầm giọng nói:- Chịu khó một chút, rất nhanh sẽ thoát khỏi bọn họ.

Nhưng bên tai hắn mơ hồ nghe từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, biết Lâm Đại Nhi chưa buông tha, vẫn đang cật lực đuổi theo.

Hắn tự suy nghĩ, nếu đơn đả độc đấu, mình chưa chắc đã thất bại trước Lâm Đại Nhi. Nhưng lúc này có Tô Lâm Lang đang bị thương phải chăm sóc, hơn nữa, nghe tiếng vó ngựa từ phía sau truyền lại, hiển nhiên không chỉ có một con, lại càng không chỉ có Lâm Đại Nhi. Nên hiểu tình cảnh của mình cực kỳ khó khăn.

Phía sau là Lâm Đại Nhi đang đuổi theo, phía trước nghe mơ hồ có tiếng vó ngựa của Vệ Thiên Thanh. Hắn đi thêm một dặm, thấy có một con đường mòn quanh co, không nghĩ nhiều, quay đầu ngựa lại rẽ vào. Hắn tính toán, phía sau đuổi lên đến đây, nhìn thấy hai con đường, tất nhiên sẽ phải chia thành hai cánh. Như vậy sẽ làm suy yếu lực lượng đối phương.

Con đường mòn này cỏ dại mọc thành bụi, hơn nữa bên cạnh có một con sông, may mắn con ngựa này cũng khá to khỏe, giẫm lên cỏ dại mà đi, cũng không biết đi bao lâu, trong màn đêm mờ mịt, vô tình chạy đến dưới một chân núi.

Tiếng vó ngựa phía sau đã biến mất một hồi lâu, nhưng Sở Hoan lại nghe tiếng thấy tiếng vó ngựa văng vẳng tới, hắn lại tiếp tục đi về phía trước, khẽ hỏi:- Ngươi sao rồi?

Tô Lâm Lam không đáp. Sở Hoan cũng cảm thấy không ổn, nhìn thấy phía trước có một bui cỏ cực tươi tốt, hắn đi đến bên cạnh, vừa thấp giọng quát vừa ôm Tô Lâm Lang lăn xuống khỏi lưng ngựa, nhanh chóng ôm nàng trốn sau bụi cỏ, còn con tuấn mã thì vẫn như cũ chạy về phía trước.

Một lát sau, quả nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ. Dưới ánh trăng, một con tuấn mã đang phi như bay đuổi theo. Sở Hoan ở trong bụi cỏ thấy trên lưng ngựa có hai người, người ngồi sau đúng là nữ trùm thổ phỉ, trong lòng thầm than. Nữ trùm này quả thật là dai, không ngờ đã đuổi theo đến hơn nửa đêm vẫn chưa chịu buông tha.

Tiết Thanh Sơn và Lâm Đại Nhi tất nhiên không thể ngờ Sở Hoan đã mang theo Tô Lâm Lang rời khỏi yên ngựa, vẫn đuổi theo con tuấn mã không người cưỡi.

Chờ bọn họ đi khỏi, Sở Hoan lúc này mới nhìn về phía Tô Lâm Lang, chỉ thấy nón tre trên đầu nàng đã rơi ra tự bao giờ, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo, má hồng mũi cao, mắt hạnh môi đào, mày liễu đen như hai nét vẽ, ở bên khóe miệng lại có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ sẫm, tựa như một giọt mực thần kỳ khảm trên khuôn mặt nàng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, quyến rũ đến cực điểm.

Chỉ có điều lúc này gương mặt phong tình vạn chủng tái nhợt, trên trán mồ hôi rịn từng giọt, hàm răng trắng tinh cắn cặp môi đỏ, trong đôi mắt huyền lộ ra vẻ đau đớn.

Sở Hoan giật mình kinh hãi, thấp giọng nói:- Chỗ này không thể ở lâu… cô… vị phu nhân, tại hạ đắc tội!Hắn vốn định gọi nữ tử này là “cô nương”, tuy nhiên thấy nàng da thịt trắng nõn mịn màng, nhưng vẻ thành thục chắc chắn hơn một tiểu cô nương rất nhiều, nên đành phải gọi là “phu nhân”.

Sở Hoan biết lễ giáo Đại Tần tuy rằng không quá nghiêm khắc, nhưng thụ thụ bất thân vẫn không tránh được. Nếu không phải hoàn cảnh bất đắc dĩ, hắn với Tô Lâm Lang cũng không tiếp xúc gần như vậy.

Tô Lâm Lang hiển nhiên cũng biết phân biệt chuyện nặng nhẹ, ngộ biến tòng quyền, tuy rằng ngại vô cùng nhưng vẫn nhẹ nhàng ừ một tiếng. Sở Hoan chắp tay, buộc chặt lại cái bọc, treo qua cổ, hai tay ôm lấy Tô Lâm Lang, cảm thấy trên tay mình một thân hình mềm mại mảnh mai. Tô Lâm Lang gương mặt khổ sở quay sang hướng khác, không dám nhìn Sở Hoan.

Sở Hoan cũng không nói nhiều. Hắn ôm Tô Lâm Lang xoay người đi đến một khu rừng rậm cách đó không xa. Trong rừng cây này, tuy rằng có ánh trăng chiếu vào nhưng rất lạnh lẽo, bốn phía truyền ra tiếng côn trùng rả rích, tiếng dã lang tru lên từng hồi. Sở Hoan vẫn bình tĩnh bước. Chỉ có điều Tô Lâm Lang thì có chút sợ hãi, bên nàng lúc này, chỉ còn Sở Hoan là có thể bảo hộ nàng, vô hình trung, nàng xem Sở Hoan như thần hộ mệnh của mình vậy.

Sở Hoan đi một hồi lâu, xuyên qua cánh rừng, đến một thung lũng thăm thẳm. Cũng không biết là nơi nào, xung quanh cỏ cây um tùm, đá đâm lởm chởm, ở bên trong thung lũng, hai bên sườn núi cao ngất chọc thẳng lên trời như quái thú đang giơ nanh múa vuốt. Sở Hoan từng bước đi về phía trước, cúi đầu nhìn Tô Lâm Lang trong tay, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp trắng sáng đến chói mắt, nhưng đôi mắt nhắm chặt, thần sắc so với lúc trước còn đau đớn hơn nhiều.

Sở Hoan biết thương thế của Tô Lâm Lang không thể trì hoãn. Lúc này đang là cuối thu, gió thu se sẽ, mát mẻ.

Hắn đi về phía trước, chỉ trong mong có thể tìm được một chỗ kín gió. Thung lũng này không ngờ rất sâu, đi mãi, đi mãi, đột nhiên cảm thấy một trận gió đánh úp tới, cảm giác từ trong bụi cỏ có một cái bóng đang lao thẳng lại phía hai người. Tay hắn ôm Tô Lâm Lang không thể phản kích, chỉ có thể gầm nhẹ một tiếng, chân đạp xuống đất, cả người bay về phía trước vài bước. Thung lũng này đá vụn khắp nơi, Sở Hoan dẫm lên một tảng đá, táng đá lăn một vòng, nếu trên tay hắn không phải ôm một người, tất nhiên có thể đứng vững một cách nhanh chóng. Nhưng trên tay ẵm Tô Lâm lang, nên ngã nhào xuống đất, sợ bị thương Tô Lâm Lan nên hai tay cố gắng ổn định, một chân quỳ xuống, ngay lập tức cảm thấy trên đùi đau mấy chỗ, biết là loạn thạch đâm vào.

Hắn phản ứng nhạy bén, bất chấp thương thế, dùng tốc độ nhanh nhất đặt Tô Lâm Lang xuống đất, gần như đồng thời rút con dao găm Vệ Thiên Thanh đưa cho, thân hình giống như bị tảng đá bắn vọt về phía sau. Chợt nghe một tiếng phụp, lại nghe một tiếng tru phát ra. Sở Hoan quay lưng lại, dưới ánh trăng, thấy rõ kẻ đánh lén mình con dã lang cực lớn, khi mình đâm mạnh về phía sau, đúng là đã đánh trúng đầu cự lang khiến nó bay vọt ra ngoài.

Hắn không dừng chân, ngay khi dã lang chưa kịp chồm dậy, đã ào lên, đao trong tay lóe hàn quang, nhưng dã lang tốc độ cũng chẳng kém, nghiêng người vồ lại.

Hai chân sắc bén của cự lang chộp thẳng vào ngực Sở Hoan. Khi người và lang chạm vào nhau, Sở Hoan đột nhiên lùi lại tạo ra một khẽ hở, dao găm trong tay đâm thẳng tới, lại nghe một tiếng tru đau đớn, dao găm đã đâm vào bụng dã lang. Sở Hoan cắn răng, dùng toàn lực kéo mạnh xuống, con dao găm sắc bén quả nhiên đã rạch một đường sâu hoắm ở bụng, máu tươi bắn tung tóe. Cự lang bị Sở Hoan trong chớp mắt mổ bụng, rơi trên mặt đất, co giật vài cái, liền nằm im.

Hắn giải quyết hoàn toàn con dã lang này, đứng thở hổn hển, thu dao lại xoay người đi đến bên cạn Tô Lâm Lang, khẽ hỏi:- Không sao chứ?

Cảnh tượng vừa rồi Tô Lâm Lang chứng kiến hết, cực kỳ kinh hoàng, nhìn trên tay Sở Hoan đầy máu tươi, thất thanh hỏi:- Ngươi… bị thương?

Sở Hoan nhanh nhẹn nhìn khắp nơi, xác định không có con dã lang nào khác, lúc này mới lắc đầu, ôn hòa cười:- Không có, không phải máu của ta, của dã lang.Lại thoáng nhìn thấy Tô Lâm Lan bàn tay chảy máu đầm đìa, giật mình kinh hãi, biết là mới rồi đặt nàng xuống đất, bàn tay nàng tiếp đất, bị đá gây thương tích, lập tức kéo xiêm y đã cũ nát của mình xuống làm thành một cái khăn, xé thành hai mảnh, nói:- Trước tiên phải cầm máu đã, rồi ta sẽ xử lý vết thương cho phu nhân sau.

Tô Lâm Lang do dự một chút, nâng tay lên, để cho Sở Hoan băng bó vết thương. Khi tay hai người chạm vào nhau, không biết vì đau hay là vì lý do gì mà nàng hơi run lên, ánh mắt cổ quái nhìn Sở Hoan. Dưới ánh trăng, thấy Sở Hoan mặt dính máu, hơn nữa, có chút dơ bẩn, lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trông cực kỳ nhếch nhác, nhưng không biết vì sao, Tô Lâm Lang lại cảm giác đây là gương mặt anh tuấn nhất mà mình thấy trong cuộc đời.

Băng bó vết thương xong, Sở Hoan lúc này mới ôm Tô Tâm Lang lên đi tìm chỗ nghỉ tạm trong thung lũng. Nơi này lộ thiên, chẳng những rét lạnh mà bất cứ lúc nào cũng bị dã thú tấn công. Nhưng đúng là đã may mắn tìm được một sơn động, không quá rộng, thậm chí có chút nhỏ hẹp, vừa đủ cho hai người. Đi vào trong sơn động, Sở Hoan nhẹ nhàng buông Tô Lâm Lang xuống, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói:- Bọn họ tuyệt sẽ không tìm được nơi này, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút.

Mặc dù có ánh trăng, nhưng trong sơn động hôn ám một mảnh, khó có thể nhìn thấy rõ nhau.

Sở Hoan nhớ đến vết thương trên đùi Tô Lâm Lang, biết không thể trì hoãn, lập tức đi ra ngoài tìm cây cỏ làm thuốc. Trở về động, lại mất một thời gian dài tìm cách đốt lửa, rồi chặt một ít cành cây chất đống ở cửa động, xong đâu đó mới ngồi xuống, nhìn mũi tên vẫn còn cắm trên đùi Tô Lâm Lang, chắp tay nói:- Phu nhân, trúng tên không thể trì hoãn, ta hiện tại sẽ xử lý mũi tên này, xin phu nhân… thông cảm.

Tô Lâm Lang lúc này cảm thấy chân trái trúng tên như không còn chút cảm giác, tuy rằng cho tới nay vẫn giữ vững lễ tiết, nhưng lúc này làm sao có thể cự tuyệt?

Nàng không nói gì, nhắm mặt lại, quay đầu đi.

Sở Hoan hiểu được ý tứ của nàng, hạ giọng nói:- Đắc tội!Hắn tiến lên ngồi xổm một bên chân Tô Lâm Lang, đưa bàn tay ra, do dự một chút, rồi nhẹ nhàng nâng cái váy màu xanh nước biển của nàng lên, lộ ra chiếc quần tơ gấm màu hồng nhạt phía dưới. Mũi tên cắm ở trên bắp chân, xuyên thấu quấn, Sở Hoan thầm khen: “Cô nương này quả thực rất có nghị lực, thương thế nặng như thế mà dọc đường đi không kêu đau một tiếng”.

Hắn tay trái nhẹ nhàng đỡ bắp chân của Tô Lâm Lang lên, tuy rằng cách quần nhưng vẫn cảm thấy mịn màng vô cùng, co giãn kinh người. Tô Lâm Lang cũng không biết là đau đớn hay vì lý do gì mà thân hình mềm mại run lên, lại cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm chặt.

Sở Hoan lấy dao găm ra, cẩn thận cắt vạt quần xung quanh mũi tên, lập tức lộ ra da thịt bên trong. Bên cạnh da thịt trắng nõn, từ miệng vết thương từng đợt máu đen rịn ra.

Sở Hoan thấy thế, mày nhăn lại, thấp giọng nói:- Mũi tên có tẩm độc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.