Khóe miệng Trương Thúc Nghiêm hơi rúm lại, Sở Hoan lại không nhìn Hồ Tông Mậu, cho người đẩy Hồ Tông Mậu đến sát cạnh tường thành, chỉ vào Hồ Tông Mậu, nói với dân chúng dưới thành:
- Người này trước khi là tướng trấn thủ Hạ Châu Hồ Tông Mậu, triều đình đem việc quân ở Hạ Châu phó thác cho hắn, vốn là muốn hắn dẫn binh tiêu diệt giặc cướp ở Hạ Châu, bảo vệ bình an cho bách tính một phương, nhưng hắn lại khởi binh tạo phản, hơn nữa bắt ép dân phu, sửa thành đào hào, lại còn đẩy những người dân chưa từng trải qua huấn luyện ra chiến trường, để bọn họ chịu chết oan uổng. Các vị hương thân, hôm nay bản đốc cũng không quyết định sống chết của hắn, bản đốc đem quyết định đó giao cho mọi người. Mọi người nói cho bản đốc, kẻ gây họa cho dân chúng như vậy, còn có thể sống sót tiếp không?
Dân chúng Kim Châu bây giờ đã coi Sở Hoan như Bồ Tát sống, bọn họ cũng không cần để ý nguyên quá trình cuối cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ biết, Sở Hoan là quan tốt, đối địch với Sở Hoan, tất nhiên không phải là thứ tốt lành gì, có người kêu to lên:
- Giết chết tên cẩu quan này!
Trong nhất thời, dân chúng nhao nhao kêu lên, gần như người nào cũng kêu gào muốn xử tử Hồ Tông Mậu.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, lớn tiếng nói:
- Được, hôm nay bản đốc liền thuận theo ý dân, đem hắn và đám người theo hắn làm loại xử tử trên đầu thành.
Trầm giọng nói:
- Người đâu, hành hình!
Một đám giáp sĩ đẩy Hồ Tông Mậu và đám người liên can đến bên cạnh tường thành, đem đầu của bọn hắn ấn lên bậc tường, ở đó sớm đã có binh sĩ cầm quỷ đầu đại đao, vươn người giơ đao trong tay lên, mọi người nhìn chằm chằm lên đầu tường, chỉ thấy Sở Hoan giơ tay, giữ yên một chút, cuối cùng hạ xuống.
Ánh đao chớp động, hơn mười cái đầu người lập tức rơi khỏi thân thể, từ trên đầu thành rơi xuống giống như đá rơi. Không ít dân chúng thấy tình cảnh máu me, có chút sợ hãi.
Mười mấy cái đầu người rơi ngay dưới tường thành, máu chảy đầm đìa, đáng sợ vô cùng.
Sở Hoan phất tay, binh sĩ đem mấy thân thể không đầu xuống, Sở Hoan lúc này mới thần sắc lạnh lùng, lớn tiếng nói:
- Bản đốc đã hứa, sẽ để cho mọi người an cư lạc nghiệp, bất cứ kẻ nào phá hoại sự yên ổn của Tây Quan, mặc kệ hắn là ai, bản đốc sẽ đối kháng tới cùng.
Trầm giọng nói:
- Phương Như Thủy ở đâu?
Trong đám người, một tướng lập tức bước ra, chắp tay nói:
- Có mạt tướng!
- Bản đốc lệnh cho ngươi trấn thủ Kim Châu, giặc cướp ở Kim Châu, bản đốc cũng giao cho ngươi.
Sở Hoan nhìn Phương Như Thủy, thần sắc trịnh trọng:
- Dân chúng Kim Châu cần yên ổn, bản đốc sẽ cho mọi người yên ổn, nhưng giặc cướp làm xằng làm bậy ở Kim Châu, bản đốc đều giao tất cả cho ngươi, nếu ngươi không thể bảo vệ dân chúng Kim Châu yên ổn, bản đốc cũng chỉ có thể chém đầu ngươi!
Phương Như Thủy hình như đã sớm biết mình sẽ ở lại trấn thủ Kim Châu, quì xuống, cung kính nói:
- Sở đốc yên tâm, đầu của mạt tướng, chỉ có thể mất khi tiêu diệt giặc cướp, tuyệt sẽ không chờ Sở đốc chém xuống!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Bản đốc không muốn ngươi mất đầu, bản đốc chỉ cần ngươi bảo vệ bình an cho Kim Châu!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Cha con Trương Thúc Nghiêm liếc nhau, khóe mắt giật giật, lúc này lại không dám nhiều lời.
Xử quyết Hồ Tông Mậu, phân công Phương Như Thủy xong, Sở Hoan mới cho giải tán dân chúng, trở về phủ đệ nhà họ Trương, gọi cha con Trương Thúc Nghiêm đến, hai người miễn cưỡng tươi cười, hành lễ với Sở Hoan.
Sở Hoan mỉm cười để hai người đứng dậy, nói với Trương Thúc Nghiêm:
- Biểu hiện của Trương tướng quân hôm nay khiến bản đốc rất hài lòng.
- Mạt tướng thề sống chết phục tùng Sở đốc, chỉ cần Sở đốc ra lệnh, cha con ta lên núi đao xuống biển lửa, cũng nhất định sẽ tuân theo lời ngài.
Trương Thúc Nghiêm nghiêm mặt nói.
Trương Hãn dù sao vẫn còn trẻ, nhịn không được hỏi:
- Sở đốc, ngài giao Kim Châu cho Phương Như Thủy, vậy không biết chúng ta... !
Chưa hết câu, Trương Thúc Nghiêm đã ngắt lời, nói:
- Sở đốc tự có sắp xếp.
Sở Hoan mỉm cười, nói:
- Trương tướng quân nói không sai, các ngươi trung thành như vậy, bản đốc sao lại không có sắp xếp. Tối hôm qua nói chuyện với Trương tướng, bản đốc nhớ là, hình như đang cân nhắc để cho cha con các ngươi theo bản đốc về Sóc Tuyền, với tài cán của Trương tướng quân, nhậm chức tại ti Binh bộ, hẳn là có thừa... !
Trương Thúc Nghiêm nói:
- Mạt tướng nguyện nghe theo sắp xếp của Sở đốc, vào Ti Binh bộ, mạt tướng nhất định dốc sức phục tùng Sở đốc.
Trương Thúc Nghiêm đa mưu túc trí, vốn tưởng rằng Kim Châu có Lang Nha Cốc, tất nhiên sẽ không thất thủ, nhưng y ngàn vạn lần không ngờ, Sở Hoan một chiêu bắt giặc bắt kẻ cầm đầu, khiến cho Kim Châu Binh chưa đổ máu đã bị chiếm đóng.
Trong lòng y đương nhiên vô cùng ảo não và phẫn nộ, nhưng y cũng biết, làm người phải xem tình thế, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu, nếu cứ làm cứng, Sở Hoan cũng không ngại chém thêm vài cái đầu.
Chỉ có giữ được tính mạng, mới có thể Đông Sơn tái khởi.
Sở Hoan cười ha ha, nói:
- Còn có một việc, không thể không thương nghị với Trương tướng quân.
- Thương nghị thì không dám, Sở đốc có dặn dò gì, cứ cứ nói ra.
Trương Thúc Nghiêm vô cùng cung kính nhìn lên.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Bởi vì Trương tướng quân và thiếu tướng quân còn phải nhận chức vị khác, cho nên Kim Châu đành tạm thời giao lại cho Phương Như Thủy. Mặc dù Kim Châu điều kiện khắc nghiệt, nhưng Phương Như Thủy cũng không dám kháng mệnh, chỉ là hắn lại xin bản đốc một điều, muốn phiền hai vị giúp đỡ cho!
Cha con họ Trương liếc nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Chuyện là thế này, Trương tướng quân trấn thủ Kim Châu, nhiều tướng lĩnh doanh chữ Cấn đều do Trương tướng quân cất nhắc.
Sở Hoan thở dài:
- Những này thuộc cấp này, đều là dũng sĩ trên sa trường, đi theo Trương tướng quân đã lâu, chỉ sợ không nỡ rời xa Trương tướng quân, với lại, Phương Như Thủy muốn sắp xếp lại doanh chữ Cấn, cho nên... Hắn lo lắng kinh nghiệm bản thân quá nông cạn, không khống chế nổi những thuộc hạ kia của Trương tướng quân, cho nên đề nghị với bản đốc, có thể nhờ Trương tướng quân đưa bọn họ theo luôn hay không!
Khóe mắt Trương Thúc Nghiêm co rúm, thật ra y sớm đã nghĩ đến chuyện này, thầm nghĩ mình bị điều đi cũng không sao, chỉ cần có thể giữ lại một số thuộc hạ tâm phúc ở Kim Châu, thì chưa chắc mình không có cơ hội đông sơn tái khởi. Mặc dù cảm thấy Sở Hoan sẽ đối phó thuộc hạ của mình, nhưng y vẫn còn nuôi một tia kỳ vọng. Đến khi nghe Sở Hoan nói như vậy, hy vọng cuối cùng của Trương Thúc Nghiêm cũng vỡ tan, tâm trạng nặng trĩu xuống, nhìn bộ mặt cười nói ôn hòa của Sở Hoan, nhất thời không nói nên lời.
Bùi Tích nãy giờ ngồi bên cạnh không lên tiếng, cuối cùng cười nói:
- Sở đốc, xem ra Trương tướng quân cảm kích nói không nên lời, thuộc cấp của Trương tướng quân dĩ nhiên không nỡ thấy Trương tướng quân điều đi nơi khác, mà Trương tướng quân chắc cũng không nỡ xa bọn họ.
Trương Thúc Nghiêm lòng đang rỉ máu, cuối cùng khôi phục lại tinh thần, nói:
- Sở đốc nói rất đúng, chỉ là... bọn họ cũng chỉ là kẻ vũ phu, theo mạt tướng rời đi, cũng không có chỗ dùng, nếu là ở lại Kim Châu, chưa hẳn là không giúp gì được cho Phương Như Thủy... !
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Cái này Trương tướng quân không cần phải lo lắng, bọn họ sẽ không đi Sóc Tuyền, bản đốc muốn để cho Trương tướng quân dẫn bọn họ về Thiên Sơn một chuyến, bọn họ phần lớn đều là người sinh trưởng ở Thiên Sơn, nay vinh quang trở về quê cũ, với tài năng của bọn họ, có lẽ sẽ được Chu tổng đốc trọng dụng.
Lời vừa nói ra, cha con họ Trương đều biến sắc, Trương Thúc Nghiêm thất thanh nói:
- Thiên Sơn?
Dù y cáo già, xảo quyệt, bình thường không lộ sắc mặt, nhưng lúc này, cũng không khỏi hoảng sợ, nói:
- Sở đốc, ngài... ngài nói là muốn mạt tướng dẫn bọn họ trở về Thiên Sơn?
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Đúng là như thế. Bản đốc muốn điều Trương tướng quân vào Ti Binh bộ, nhưng nói cho cùng, dù sao Trương tướng quân lúc trước cũng là người Chu tổng đốc giới thiệu, lễ tiết ngoài mặt vẫn phải có, Trương tướng quân trở lại Thiên Sơn, nói với Chu tổng đốc một tiếng, thuận tiện dẫn đám thuộc hạ về Thiên Sơn, bản đốc nghĩ, Chu tổng đốc cũng là hiểu người thời cuộc, quyết sẽ không cản trở tiền đồ của Trương tướng quân, chắc sẽ để cho Trương tướng quân đi Sóc Tuyền nhậm chức, Trương tướng quân nên đi sớm về sớm, vị trí chủ sự ti Binh bộ, bản đốc sẽ giữ lại cho ngươi !
Cha con họ Trương mặt xám như tro, ánh mắt Trương Thúc Nghiêm hiện ra vẻ tuyệt vọng, nói:
- Sở đốc, mạt tướng hận Chu Lăng Nhạc thấu xương, cũng không muốn gặp lại hắn, xin Sở đốc khai ân, đừng buộc mạt tướng đi Thiên Sơn.
- Chẳng lẽ Trương tướng quân sợ Chu tổng đốc?
Sở Hoan thở dài:
- Thật ra Trương tướng quân không cần như vậy, tuy nói Chu tổng đốc có đôi lúc hơi hồ đồ, nhưng mà theo bản đốc thấy, vẫn là một người hiểu chuyện, bản đốc đã muốn dùng Trương tướng quân, chắc Chu tổng đốc cuối cùng cũng phải nể mặt bản đốc chứ?
Hắn lấy ra một phong thư, nói:
- Đây là thư bản đốc viết cho Chu tổng đốc, Trương tướng quân gặp được Chu tổng đốc, thì cứ giao cho Chu tổng đốc.
Trương Thúc Nghiêm há to miệng, nhưng có mấy câu không thể nói ra ngoài, trong lòng nghĩ, Chu Lăng Nhạc hận ngươi thấu xương, hận không thể ăn thịt ngươi, sao còn nể mặt ngươi chứ!
Y vì giữ mạng, chỉ có thể hợp tác với Sở Hoan, đao treo trên đỉnh đầu, cho nên thái độ đối với Sở Hoan vô cùng cung kính, Sở Hoan yêu cầu việc gì, hắn đều cố sức phối hợp, chỉ hi vọng có thể nịnh nọt Sở Hoan, chờ cơ hội đông sơn tái khởi.
Thậm chí, khi Sở Hoan mơ hồ tỏ ý muốn y vạch mặt Chu Lăng Nhạc trước toàn thể dân chúng trong thành, Trương Thúc Nghiêm cũng đáp ứng không chút do dự, hôm nay, một phen nói chuyện trên đầu tường, y đã cảm xúc dâng trào, cố hết sức lực, cũng hoàn toàn xem Chu Lăng Nhạc là kẻ địch, chỉ mong như vậy có thể khiến Sở Hoan thật sự chấp nhận y.
Thế nhưng, lúc này y mới hiểu ra, từ đầu tới cuối, Sở Hoan chỉ coi y là một con cờ, có lẽ ngay từ đầu, Sở Hoan đều thay y sắp xếp hết rồi.
Có mấy lời, nếu Sở Hoan tự mình nói, sẽ không dễ khiến người ta tin tưởng như tướng cũ của Chu Lăng Nhạc, một bài nói chuyện trên đầu tường của y hôm nay, có lẽ không thể khiến toàn bộ binh lính và dân chúng Kim Châu tin tưởng, nhưng hầu hết mọi người đều đã chịu ảnh hưởng, ít nhất hình tượng anh hùng của Chu Lăng Nhạc ở Kim Châu đã sụp đổ, hơn nữa mấy câu hôm nay y nói, chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài, không bao lâu, thậm chí cả vùng Tây Bắc đều biết tướng lĩnh cũ của Chu Lăng Nhạc là Trương Thúc Nghiêm, dũng cảm đứng ra vạch trần bộ mặt xấu xa của Chu Lăng Nhạc.
Trương Thúc Nghiêm đương nhiên biết rõ Chu Lăng Nhạc để ý thanh danh của mình cỡ nào, đối với Chu Lăng Nhạc mà nói, danh vọng chính là tài
nguyên, được lòng dân chúng Tây Bắc, đối với Chu Lăng Nhạc vô cùng quan
trọng.
Y thậm chí có thể đoán được, đợi khi Chu Lăng Nhạc biết
được mấy câu mình nói trên thành Kim Châu, Chu Lăng Nhạc sẽ giận dữ cỡ
nào, trong lúc như thế, nếu mình quay về Thiên Sơn, là tự tìm đường chết không thể nghi ngờ.
Lúc này, y cuối cùng đã hiểu, thanh niên
nhìn qua có vẻ hòa nhã này, thực ra bên trong vô cùng tàn nhẫn, chẳng
những độc ác lợi dụng mình một phen, cuối cùng còn muốn mượn đao giết
người.
Trương Hãn nãy giờ không lên tiếng, lúc này vụt ngẩn đầu lên, giận dữ nhìn Sở Hoan, cười lạnh nói:
- Sở đốc muốn để cha con chúng ta quay về chịu chết sao?
Trương Thúc Nghiêm biến sắc, lập tức níu tay Trương Hãn, kéo gã quỳ xuống lần
nữa, Sở Hoan đã bưng chén trà nóng vừa được mang lên, cũng không giải
thích nhiều, nói:
- Trương tướng quân có cần thu dọn gì nữa
không? Nhưng bản đốc thấy, cũng không cần dọn gì nữa đâu, gặp Chu tổng
đốc rồi, ngươi liền phải đi Sóc Tuyền nhậm chức, hành lý vẫn phải đưa
đến Sóc Tuyền đi, cũng không cần phiền phức như vậy, đồ đạc trong phủ
ngươi, bản đốc sẽ cho người chuyển đến Sóc Tuyền không thiếu một món,
chỉ mong Trương tướng quân sớm ngày giao thư cho Chu tổng đốc, mau chóng đến Sóc Tuyền.
Trương Thúc Nghiêm chắp tay nói:
- Đã là như thế, mạt tướng tuân mệnh.
Quỳ tiến tới trước mặt Sở Hoan, nhận lấy thư, cẩn thận cất kỹ, vẫn một bộ dạng cung kính, nói:
- Mạt tướng lập tức dẫn đám thuộc hạ đi Thiên Sơn trước, giao thư cho Chu Lăng Nhạc xong, sẽ lập tức đi Sóc Tuyền, Sở đốc xin bảo trọng.
Trong lòng y lại nghĩ, Chu Lăng Nhạc bên kia chắc chắn là không thể đi, vốn
là muốn giả bộ phục tùng Sở Hoan, chờ thời cơ Đông Sơn tái khởi, nhưng
bây giờ xem ra, vị tổng đốc trẻ trước mắt này cũng là tên ăn tươi nuốt
sống người khác, dù còn sống rời khỏi Thiên Sơn, đợi khi đến Sóc Tuyền,
sớm muộn cũng bị Sở Hoan đùa chết, trong lòng y đã hạ quyết tâm, không
đi Thiên Sơn, cũng không đi Sóc Tuyền, dẫn theo thủ hạ lên phía bắc,
nương dựa người Tây Lương.
Người Tây Lương xưa nay vẫn rất coi
trọng phản tướng Trung Nguyên, Tiếu Thiên Vấn chính là từ Trung Nguyên
đến nương dựa bên đó, hôm nay đã làm đến Nam Viện Đại Vương của Tây
Lương Nam Viện, mình qua bên đó, dù sao cũng là phản tướng của Trung
Nguyên giống như Tiếu Thiên Vấn, đến lúc đó đeo bám theo Tiếu Thiên Vấn, chưa chắc không có cơ hội vươn lên ở Tây Lương, bây giờ ở Trung Nguyên
đã không còn chỗ dung thân, rời đi vẫn tốt hơn.
Sở Hoan thấy Trương Thúc Nghiêm đồng ý đi Thiên Sơn, vốn có chút không vui nhưng tức khắc chuyển thành tươi cười, vuốt cằm nói:
- Đã như thế, vậy làm phiền Trương tướng quân rồi. Như vậy đi, chúng ta
cũng không cần trì hoãn, các ngươi bây giờ lập tức lên đường.
Lại gọi:
- Cừu Như Huyết!
Một người lập tức từ bên ngoài đi vào, chỉ có một mắt một cánh tay, Sở Hoan phân phó nói:
- Ngươi dẫn dắt hai trăm huynh đệ, hộ tống nhóm người Trương tướng quân
đến biên giới Sa Châu của Thiên Sơn, nhất định phải gọi quân trấn giữ
Thiên Sơn ra đón Trương tướng quân, đảm bảo an toàn của bọn họ.
Thấy sắc mặt Trương Thúc Nghiêm tái nhợt, lại cười nói:
- Trương tướng quân, Cừu Như Huyết là tướng giỏi bên cạnh bản đốc, hắn
dẫn hai trăm kỵ binh tinh nhuệ hộ tống các ngươi, nhất định có thể bảo
đảm an toàn cho các ngươi.
Chắp tay nói:
- Trương tướng quân, thiếu tướng quân, đi đường cẩn thận!
Cừu Như Huyết không đợi Trương Thúc Nghiêm lên tiếng, đã lạnh lùng nói:
- Trương tướng quân, xin mời, các huynh đệ đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ hai vị lên đường!
Trương Thúc Nghiêm trong lòng nặng nề, Sở Hoan lại chỉ cười nói:
- Tạm biệt Trương tướng quân, bản đốc còn công vụ trên người, hôm nay tiễn biệt ở đây.
Lần nữa vô cùng khách khí chắp tay một cái, cùng Bùi Tích đi vào hậu đường, bỏ lại hai cha con họ Trương trong nội đường.
Trương Hãn đứng dậy trước, Trương Thúc Nghiêm muốn đứng dậy, nhưng toàn thân như mềm nhũn ra, nhất thời không dậy nổi, Trương Hãn vội vàng nâng dậy, quay đầu giận dữ nhìn Cừu Như Huyết, Cừu Như Huyết thần sắc lạnh lùng,
ánh mắt lạnh như băng, lần nữa nói:
- Hai vị, xin mời!
Hai cha con ra cửa phủ, chỉ thấy hai trăm kỵ binh đã chờ sẵn, đám thuộc cấp của mình, lúc này đều mặc thường phục, cả đám ủ rũ, đang chờ đợi.
Sở Hoan hiển nhiên vẫn rất khách sáo, chuẩn bị cho cha con họ Trương hai cỗ xe ngựa.
Mặt trời ngả về tây, cha con họ Trương thị cuối cùng đã ra khỏi cửa thành
Lan Dịch, đi được mấy dặm đường, Trương Thúc Nghiêm bỗng nhiên quay đầu
lại, trông thấy trên đầu tường thành Lan Dịch, Sở Hoan một thân Lang
giáp, đang đứng nhìn xa xa.
- Chu Lăng Nhạc, vận khí của ông thật sự không tốt.
Trương Thúc Nghiêm ngẩn đầu nhìn bầu trời ảm đạm, tự lẩm bẩm:
- Ông thật sự gặp phải đối thủ lợi hại rồi!
Về việc bia tráng sĩ, cũng không tốn hao quá nhiều thời gian, đã tìm được
thợ giỏi tại Kim Châu, dựa theo ý của Sở Hoan, điêu khắc ra một tấm bia
tráng sĩ cao gấp đôi thân người, bài văn khắc trên bia thì do Bùi Tích
tự mình viết, rồi dựng bia ở ngoài cửa chính thành Lan Dịch, ngày dựng
bia, vô số dân chúng tụ tập ngoài cửa thành.
Sở Hoan tìm Lan Dịch văn sĩ nổi tiếng trong thành đến đọc to bi văn, bản bi văn này viết vô
cùng sâu sắc cảm động, mọi người nghe giọng văn sĩ kia trầm bồng du
dương, không ít người đều lã chã rơi lệ.
Sở Hoan tự mình hành lễ trước bia tráng sĩ, bái tế anh linh các chiến sĩ đã hi sinh trong cuộc chiến chống người Tây Lương.
Ở thành Lan Dịch nghỉ ngơi hồi phục vài ngày, Sở Hoan xử lý công việc,
sắp xếp người ở lại Kim Châu trấn giữ, quân binh cũng được nghỉ ngơi mấy ngày, Phương Như Thủy đã bắt đầu sắp xếp lại doanh chữ Cấn.
Thời gian Trương Thúc thống lĩnh doanh chữ Cấn cũng không tính là dài, thủ
đoạn khống chế chủ yếu của y chính là sắp xếp vào trong trong quân đội
rất nhiều thuộc cấp tâm phúc của mình. Hôm nay, cha con họ Trương dẫn
đám tâm phúc rời đi, doanh chữ Cấn tất nhiên phải thanh tẩy lần nữa, Sở
Hoan hạ lệnh cho Phương Như Thủy cố gắng đề bạt tướng tá trong doanh chữ Cấn, ban ân cho người, thì mới mong người ta có thể trung thành.
Đợi đến lúc Kim Châu yên ổn lại, Sở Hoan nhớ đến Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương
tập trung binh mã ở biên giới, mặc dù không có tin tức mới gì truyền
đến, nhưng cũng biết Tiếu Hoán Chương tuyệt không dám hành động tùy
tiện. Sóc Tuyền là trung tâm chính trị quân đội của Tây Quan, bản thân
mình không nên rời khỏi đại bản doanh quá lâu, cuối cùng triệu tập các
quan văn võ ở Kim Châu, dặn dò một phen, rồi hạ lệnh toàn quân nhổ trại, rút về Sóc Tuyền.
Quân Sở toàn quân lên đường, Sở Hoan không ngờ rằng, dân chúng thành Lan Dịch biết Sở Hoan phải đi, từ sáng sớm đã
đứng sẵn hai bên đường để chờ, từ lúc ra khỏi phủ, mãi đến khi cưỡi ngựa ra khỏi thành, hai bên đường đều có dân chúng tiễn đưa, Sở Hoan nhìn
thấy, trong lòng cảm thán, yêu cầu của dân chúng không hề cao, chỉ cần
đối đãi với bọn họ hơi tốt một chút, bọn họ liền mang ơn cảm đức.
Ra khỏi Lang Nha Cốc, cũng không tiến vào Hạ Châu, mà trực tiếp đi về Việt Châu, hành quân không nghỉ ngày nào, quân Sở trong nửa tháng ngắn ngủi
đã liên tục công phá hai thành, bình định được phản loạn ở Tây Quan,
việc này đương nhiên đã lan truyền khắp nơi, ven đường những chỗ đi
ngang qua huyện trấn, đều có dân chúng vui mừng cổ vũ, thứ nhất là vì
quân Sở đại thắng trở về, quan trọng hơn là, lệnh phân chia ruộng đất
của Sở Hoan đã ban bố xuống, mặc dù vẫn còn quá trình đăng ký ruộng đất
trên sổ sách, nhưng dân chúng ai cũng cảm kích trong lòng.
Sở
Hoan không hề để quan binh vào thôn trấn quấy rối, ven đường gặp được
thôn trấn, thậm chí là thị trấn, đại quân đều sẽ đi vòng để tránh, chỉ
một mình hắn dẫn theo ít hộ vệ ghé qua dò xét một phen.
Lên đường không ngừng nghỉ, cuối cùng đã đến ngày nhìn thấy hình dáng khổng lồ
của thành Sóc Tuyền ở phía xa xa, tướng sĩ hoan hô thành tiếng. Lần này
xuất binh bình định, tướng sĩ đều cảm thấy nhất định phải trải qua một
trận chiến kịch liệt, cho dù bình định được phản loạn, quân Sở cũng sẽ
tổn thất nặng nề. Nhưng kết quả, tổng đốc đại nhân thi hành diệu kế,
đừng nói đao không dính máu, người không bị thương, đã lấy được Kim
Châu, mà ngay cả trận chiến Hạ Châu, thương vong cũng rất ít, dùng tổn
thất thấp nhất đạt được thắng lợi huy hoàng nhất, toàn quân cao thấp,
đối với tài lĩnh binh của Tổng đốc đại nhân, đã là khâm phục vạn phần.
Đến gần thành Sóc Tuyền, Sở Hoan hạ lệnh cho tất cả quan binh về doanh của
mình. Tám trăm cấm vệ quân, lần này xuất chinh, hao tổn mấy chục người,
Bùi Tích suất lĩnh những cấm vệ quân này trở về doanh địa, hơn nữa Hứa
Thiệu cũng suất lĩnh hơn bốn trăm Hổ Dực Kỵ đi theo Bùi Tích vào doanh.
Hứa Thiệu và Hổ Dực Kỵ, cuối cùng cũng theo về dưới trướng Sở Hoan.
Hứa Thiệu thật ra cũng hiểu, lúc trước cướp pháp trường, phá vòng vây ra
khỏi thành, bị nói là mưu phản, chuyện này sớm đã lan truyền ra ngoài,
nếu không có người đứng ra rửa oan cho Hổ Dực Kỵ, như vậy Hổ Dực Kỵ sẽ
vĩnh viễn chỉ có thể dùng cái tên Vân Lý Phong mà tồn tại, vĩnh viễn bị
coi là một đám giặc cỏ, Dư Bất Khuất đã mất, sẽ không còn ai đứng ra vì
họ rửa sạch tội danh, người duy nhất có thể giúp bọn họ khôi phục thân
phận, chỉ có thể là Sở Hoan.
Hơn nữa, từng là đội thân binh hộ
vệ của Dư Bất Khuất, Hổ Dực Kỵ lúc trước chính là tinh duệ trong tinh
duệ, vương bài trong vương bài, Hứa Thiệu thật sự không muốn nhìn thấy
những dũng sĩ này cứ mãi lưu lạc bên ngoài, bọn họ cần một nơi để trở
về, có lẽ trong lòng Hổ Dực Kỵ, Sở Hoan kém xa Dư Bất Khuất, nhưng Hứa
Thiệu lại biết, Sở Hoan cuối cùng không phải một người tài trí bình
thường, theo bên cạnh Sở Hoan, Hứa Thiệu thấy được phẩm chất hăng hái
tiến lên, Hổ Dực Kỵ đi theo dưới trướng Sở Hoan, chưa hẳn sẽ không có
tiền đồ tốt, cũng chưa chắc không phải là một chỗ tốt để trở về.
Phản loạn ở Tây Quan đã bình định xong, nhưng trong lòng Sở Hoan rất rõ
ràng, đây chưa phải là kết thúc, những khó khăn sau này, chắc chắn so
với lần này còn hung hiểm hơn nhiều.
Hắn hứa với dân chúng, sẽ
cho mọi người cuộc sống yên ổn, mà thái bình, trước giờ đều cần có lực
lượng mạnh mẽ để bảo vệ, hắn cần một đội quân hùng mạnh để đảm bảo thái
bình cho Tây Quan, đó là một đội quân tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của
hắn.
Cấm vệ quân cần phải nhanh chóng xây dựng, thật gấp. Theo ý
kiến và kế hoạch của Bùi Tích, bốn doanh Phong Lâm Hỏa Sơn phải được xây dựng cùng lúc, hơn nữa phải nắm bắt thời gian tiến hành huấn luyện,
chẳng những phải huấn luyện nghiêm khắc từng doanh, mà còn phải tập phối hợp bốn doanh binh chủng với nhau.