Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1185: Q.8 - Chương 1185: Nam bắc song nhận.




Sở Hoan lập tức cau mày nói:

- Chiến sự Đông Nam có biến?

Bùi Tích nghiêm nghị nói:

- Chỉ sợ Lôi Cô Hành đã không ngăn được Thiên Môn Đạo. Mặc dù trước đây Thiên Môn Đạo thanh thế rất lớn ở Đông Nam, công thành cướp đất, nhưng Lôi Cô Hành có thể dẫn quân giằng co với Thiên Môn Đạo, không hề dưới hạ phong.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Thiên Môn Đạo khởi xướng ở Giang Hoài Đạo, ban đầu quân đội địa phương đủ để ứng phó, chẳng qua chưa ai nghĩ tới, Thiên Môn Đạo phát triển quá mạnh mẽ, địa phương đã tốn rất nhiều khí lực tiêu diệt phỉ, Thiên Môn Đạo lại càng tiêu diệt càng mạnh mẽ, thế lực trải khắp Giang Hoài và Đông Hải hai Đạo. Chính bởi vì trông thấy Đông Nam nguy cấp, lúc này triều đình mới phái Lôi Cô Hành xuất binh tiêu diệt.

- Ban đầu Lôi Cô Hành cũng đánh được mấy trận thắng lớn.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Chẳng qua hắn biết đánh nhau, lại không giữ được lòng người, Thiên Môn Đạo bỏ ra tâm huyết nhiều năm, chính là dùng Giang Hoài Đạo làm căn cơ, nơi đó coi như là hang ổ của Thiên Môn Đạo, chớ nói người buôn bán nhỏ, ngay cả quan phủ nha môn cao lớn, cũng có rất nhiều tín đồ của Thiên Môn Đạo, chờ đến lúc Thiên Môn Đạo khởi sự, những người kia đều thành người ủng hộ Thiên Môn Đạo... !

Sở Hoan thần sắc ngưng trọng:

- Đại ca nói đúng lắm, binh mã có mạnh mẽ, thế nhưng không có lòng người, rất khó đánh thắng trận.

- Lôi Cô Hành dựa vào tài dẫn binh của hắn và thủ hạ là tinh binh cường tướng, hơn nữa có triều đình cung cấp.

Bùi Tích nghiêm mặt nói:

- Tuy rằng trang bị binh mã của Thiên Môn Đạo thua kém quan quân, nhưng chỉ cần chúng đầu độc được lòng người, chỉ cần có lòng người, cho dù thua mấy trận, cũng có thể khôi phục nguyên khí. Lúc trước Lôi Cô Hành vừa tới Đông Nam, lúc đó liên tục thu phục rất nhiều đất đai bị mất, thế nhưng còn chưa ngồi ấm mông, đã bị tín đồ Thiên Môn Đạo cướp trở về... Thắng thế ban đầu cũng dần dần biến thành cục diện bế tắc.

Sở Hoan trầm mặc một chút, mới hỏi:

- Đại ca nói là, xu thế cân đối của Đông Nam hiện giờ đã bị vỡ, hiện giờ Thiên Môn Đạo chiếm được thượng phong?

- Hẳn là như thế.

Bùi Tích nói:

- Chúng ta đang ở Tây Bắc, cách Đông Nam quá xa xôi, hơn nữa bên kia phong tỏa rất nhiều tin tức, trách cho lòng dân rối loạn, chẳng qua thiên hạ này vốn không có bức tường nào gió không lọt qua được, bên kia vẫn có một vài tin tức lộ ra ngoài.

Gã dừng một chút, mới khẽ nói:

- Thật ra chúng ta cũng có thể nghĩ được, quốc khố trống không, đó là chuyện hợp tình hợp lý. Quốc khố Đại Tần, vốn là thuế má của mười sáu Đạo, mấy năm nay Tây Bắc vẫn luôn trong loạn cục, vì ứng phó người Tây Lương, chẳng những không cách nào thu được thuế má từ Tây Bắc, trái lại cần phân phối vật tư từ quốc khố tới Tây Bắc, đây là có ra mà không có vào, cũng không chỉ thiếu thuế má của ba Đạo Tây Bắc, ít nhất còn cần trợ cấp thuế má của hai Đạo khác, tính như vậy, chỉ Tây Bắc đối kháng người Tây Lương, cũng giống như làm cho triều đình thiếu đi tiền thuế má của năm Đạo.

Sở Hoan từng ở Hộ Bộ, biết rõ Bùi Tích nói không sai, khẽ gật đầu.

- Đây cũng chỉ là một bộ phận, mấy năm nay, Thiên Môn Đạo làm loạn ở Đông Nam, chỉ sợ thuế má của hai Đạo Giang Hoài và Đông Hải cũng không thu được mấy thành, lại thêm năm Đạo lúc trước, đã có tiền thuế của bảy Đạo hóa thành hư không. Lại thêm Hà Tây Đạo chúng ta vừa nói tới, cũng chính là Đạo thứ tám không có tiền thu.

Bùi Tích bình tĩnh nói:

- Mười sáu Đạo Đại Tần, cũng giống như một nửa thiên hạ không có thu hoạch, lại thêm thiên tai nhân họa ở các Đạo khác, quốc khố trống không, đó là chuyện đương nhiên.

Sở Hoan thở dài:

- Thật ra lúc ta ở Hộ Bộ, đã biết rõ quốc khố trống không, triều đình không còn chút sức lực nào, nếu không cũng không đến nỗi triều đình biết rõ Chu Lăng Nhạc cầm binh tự lập ở Tây Bắc, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ đối với Chu Lăng Nhạc... !

- Đúng vậy... !

Bùi Tích nói:

- Triều đình không dám khai đao với Chu Lăng Nhạc, đơn giản là hiểu rất rõ, Chu Lăng Nhạc thực lực rất mạnh ở Tây Bắc, một khi thực sự muốn động tới Chu Lăng Nhạc, Chu Lăng Nhạc cũng sẽ không ngồi chờ chết, vì ứng phó chiến sự Đông Nam, triều đình vốn không chịu nổi gánh nặng, nếu Chu Lăng Nhạc này lại phản, triều đình sẽ lại càng rét vì tuyết đã lạnh lại thêm sương muối... !

Gã nhìn Sở Hoan, cười nói:

- Hoàng đế phái Nhị đệ tới, đó cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.

Sở Hoan cười ha ha một tiếng, lập tức cau mày nói:

- Quốc khố vốn đã vô lực, những năm này vì tu đạo, luyện tiên đao dựng Thông Thiên Điện, Thánh thượng chi tiêu cực lớn, An Quốc Công Hoàng Củ khi còn sống nắm giữ Hộ Bộ, ai cũng không rõ ràng chi tiết quốc khố, mãi đến sau khi ta tới Hộ Bộ, mới phát hiện quốc khố quả thực nhập không đủ xuất, yếu tới cực điểm.

Hắn do dự một chút, mới tiếp tục nói:

- Hoàng gia diệt môn, sau khi xét nhà ở An Ấp, gia tài khổng lồ, khiến người ta giật mình, cũng may có gia tài khổng lồ đó, nếu không chỉ sợ quân phí Đông Nam đã sớm xảy ra vấn đề.

- Số tiền tài kia, chỉ có thể giải quyết khẩn cấp nhất thời, không thể giải quyết được vấn đề căn bản.

Bùi Tích cười nhạt nói:

- Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, chớ nói một quốc gia, cho dù một người, tay không có bạc cũng không thoải mái tay chân được, quốc gia khổng lồ này, nếu như xảy ra vấn đề tài chính, toàn bộ đế quốc từ trên xuống dưới đều sẽ xảy ra vấn đề. Chính bởi vì biết rõ quốc khố Tần Quốc rỗng không, cho nên ta mới phát giác được, chiến sự Đông Nam chỉ sợ không chống đỡ nổi nữa.

Sở Hoan hiểu được ý tứ của Bùi Tích, khẽ nói:

- Đại ca cảm thấy triều đình đã không cung ứng nổi chiến sự Đông Nam sao?

- Không bột đố gột nên hồ, cho dù Lôi Cô Hành là danh tướng nổi tiếng thiên hạ thân qua trăm trận, nhưng không có triều đình chống đỡ hậu cần, trận chiến này hắn không đánh được.

Bùi Tích khẽ cười nói:

- Đông Nam giằng co nhau, đã không phải chuyện một hai năm, trong lúc giằng co, trên thực tế đó là so sánh tiêu hao, lúc trước Lôi Cô Hành không tốc chiến tốc thắng, đã xác định rõ ràng thất bại.

Sở Hoan nhíu chặt mày.

- Nhị đệ rất rõ ràng, quan quân không thể tốc chiến tốc thắng, triều đình cũng chỉ có thể tiếp tục cung ứng, đối với Tần Quốc yếu kém mà nói, trận đại chiến với người Tây Lương ở Tây Bắc này, đã khiến cho Tần Quốc vô cùng suy yếu. Nếu như chiến sự Tây Bắc chấm dứt, Hoàng đế có thể quyết chí tự cường, để dân nghỉ ngơi, qua hai ba năm, có lẽ còn có thể khôi phục một chút nguyên khí, khi đó cho dù Thiên Môn Đạo làm loạn, quan quân có quốc khố đầy đủ chống đỡ, muốn bình định Thiên Môn Đạo, kỳ thực cũng không phải chuyện quá khó khăn. Từ sau Thái Bình Đạo cuối đời nhà Hán, chuyện dùng giáo phản loạn này, cuối cùng gần như đều tan thành mây khói.

Bùi Tích nghiêm mặt nói:

- Nhưng lần này Thiên Môn Đạo lựa chọn thời cơ thực sự quá tốt, lại nói người Tây Lương quả thực giúp Thiên Môn Đạo ân lớn, mặc dù người Tây Lương bỏ chạy, nhưng Tần Quốc căn bản không có thời gian khôi phục, Thiên Môn Đạo cũng nhanh chóng lan tràn Đông Nam... Lôi Cô Hành không đánh bại Thiên Môn Đạo trong thời gian ngắn, rơi vào cục diện bế tắc với Thiên Môn Đạo, so đấu chính là cung cấp hậu cần... !

Sở Hoan cau mày nói:

- Đại ca, mặc dù quốc khố triều đình quả thực rỗng không, nhưng mà Hộ Bộ quả thực điều động thuế má, khiến cho lòng dân oán hận, nhưng dẫu sao quốc thổ đế quốc rất lớn, điều động một ít vật tư cũng có thể làm được... Thế lực thật sự của Thiên Môn Đạo hiện giờ, cũng chỉ có Giang Hoài và Đông Hải hai Đạo, hơn nữa cũng không thể hoàn toàn khống chế hai Đạo này. Tuy nói họ đã khống chế vùng duyên hải, đường vận chuyển muối nằm trong tay họ, nhưng dẫu sao quan quân phong tỏa con đường tới phía bắc, họ có muối cũng không cách nào biến muối thành bạc, cũng không cách nào tiến hành mậu dịch với địa phương khác để nhận được nhiều thứ cần thiết. Họ cần sử dụng, chỉ có thể lấy được ở hai Đạo Giang Hoài và Đông Hải... !

Bùi Tích cười nói:

- Ý của Nhị đệ, ta hiểu được, đệ muốn nói mặc dù Thiên Môn Đạo rất hung hãn, nhưng kỳ thực tài chính rất thiếu thốn, không cách nào mở ra mậu dịch với phương bắc, cũng không cách nào bổ sung nhu cầu... !

- Đúng là như thế.

Sở Hoan đáp:

- Giang Hoài cũng không phải nơi phát triển kinh tế, thậm chí có thể nói trong mười sáu Đạo của đế quốc, Giang Hoài khá cằn cỗi, cũng bởi vì như vậy, dân chúng nơi đó sống khá nghèo khổ, mới bị Thiên Môn Đạo chọn làm nơi đầu độc... Nơi đó thiếu khoáng sản, thiếu đồ ăn, ngay cả chiến mã, tám chuồng ngựa lớn của đế quốc, không chuồng nào ở Giang Hoài và Đông Hải, cho nên trong hậu cần, cho dù là binh khí, chiến giáp, chiến mã hay là lương thực, cũng không tính đầy đủ... !

Bùi Tích cười nói:

- Nhị đệ đừng quên, toàn bộ bờ Đông Hải đều nằm dưới sự khống chế của họ, không thể bắc tiến mậu dịch, vì sao không theo biển xuôi về phía nam?

- Đi về phía nam?

Sở Hoan khẽ giật mình.

Thần sắc Bùi Tích trở nên nghiêm nghị:

- Bị buộc rơi vào đường cùng, họ nhất định sẽ nghĩ tới theo biển tới Nam Dương mậu dịch, tuy nói Trung Nguyên chúng ta và Nam Dương gần như không có qua lại gì, nhưng cũng không đại biểu sẽ vĩnh viễn không qua lại, đội tàu thủy sư lớn nhất đế quốc ngay ở Đông Hải Đạo, sau khi Thiên Môn Đạo làm loạn, thủy sư Đông Hải cũng bị họ đánh tan, đội tàu cũng rơi vào tay họ, có đội tàu, họ đương nhiên sẽ không bỏ đấy, có lẽ đã sớm bí mật tới Nam Dương, Nam Dương rất nhiều đảo, khoáng sản ở đó rất phong phú.

Sở Hoan thở dài, nói:

- Nếu quả thực như vậy, xem ra Lôi Tướng quân quả thực lành ít dữ nhiều.

Hắn dừng một chút, nhìn Bùi Tích hỏi:

- Đại ca, huynh vừa nói, Thánh thượng bắc tuần, thứ nhất bởi vì Tiên Cung, thứ hai cũng bởi vì chiến sự Đông Nam, nếu như chiến sự Đông Nam thực sự có biến, chắc chắn ngài cần phải tọa trấn kinh thành Lạc An, ổn định lòng dân, sao có thể rời khỏi kinh thành vào lúc này?

Bùi Tích trầm ngâm một lát, mới nói:

- Có lẽ Hoàng đế biết rõ, kinh thành Lạc An đã không còn kiên cố như hắn tưởng tượng.

Sở Hoan cau mày nói:

- Chẳng lẽ Thánh thượng cho rằng Thiên Môn Đạo sẽ đánh tới kinh thành?

- Từ nam tới bắc, trên đường đi cũng không có rãnh trời để thủ.

Bùi Tích vuốt râu chậm rãi nói:

- Nếu như Lôi Cô Hành thực sự nhịn không được, bị Thiên Môn Đạo phá được phòng tuyến, vùng đất bằng phẳng, tín đồ Thiên Môn Đạo có thể tiến thẳng tới kinh thành... !

Gã thở dài:

- Nhị đệ đừng quên, phía nam có Thiên Môn Đạo, phương bắc có Thanh Thiên Vương, hai đường nam bắc của kinh thành đều bị uy hiếp.

- Trước đây đại ca từng nói, Thanh Thiên Vương cho dù lấy được Hà Bắc Đạo, cũng rất có thể tiến về phía đông, giành lấy Phúc Hải Đạo.

Sở Hoan như có suy nghĩ nói:

- Chẳng lẽ trước khi Thanh Thiên Vương lấy được Phúc Hải Đạo, lại xuôi nam tới kinh thành?

Bùi Tích nói:

- Nếu như ánh mắt Thanh Thiên Vương lâu dài, đương nhiên sẽ đánh hạ Phúc Hải Đạo, thế nhưng đây là suy đoán của ta, ai biết Thanh Thiên Vương có nhịn được hấp dẫn của kinh thành, đánh tới kinh thành hay không? Lấy được Lạc An, chính là đánh vào trái tim Tần Quốc, giống như đánh diệt Tần Quốc... !

Gã vuốt râu cười ha ha:

- Thanh Thiên Vương chưa hẳn không muốn lưu danh sử xanh, lấy được kinh thành, mặc dù mang tới phiền toái rất lớn cho hắn, nhưng họa phúc thúc đẩy lẫn nhau, cũng có thể mang tới lợi ích to lớn cho hắn.

Sở Hoan hiểu được, thấp giọng nói:

- Đại ca, chẳng lẽ Thánh thượng lo lắng kinh thành Lạc An sẽ bị nam bắc giáp công, tràn đầy nguy cơ, lúc này mượn danh là bắc tuần, nhưng thật ra là trốn khỏi kinh thành?

Trong lòng hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, năm đó hùng sư thiết giáp của Doanh Nguyên, nam chinh bắc chiến, một đời đế vương, thiết huyết vô tình, chẳng lẽ lại thật sự có lòng trốn đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.