Hán Vương sa sầm sắc mặt, cười lạnh nói:
- Ta hợp tác với các ngươi, mục đích là để diệt trừ tên tàn phế đó, một khi có cơ hội, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua.
- Chúng ta đã chấp nhận giúp ngươi diệt trừ Doanh Tường thì đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Kim thương tướng chậm rãi nói:
- Nhưng bổn tướng đã sớm nói với ngươi, tất cả mọi việc đều phải làm theo kế hoạch của bổn tướng, tuyệt đối không được vì chuyện khác mà làm hỏng kế hoạch. Bổn tướng đã nói với ngươi, cho dù là hành động gì thì cũng phải bàn trước với ta, không được tùy tiện hành động. Doanh Tường không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, lần này ngươi tự tiện hành động, trúng kế của hắn, suýt nữa làm hỏng đại sự, ngươi biết tội chưa?
- Buồn cười thật!
Hán Vương cười lạnh nói:
- Đây là chuyện riêng của bản vương, sao cần bàn với ngươi?
Kim thương tướng chậm rãi đứng dậy, cây trường thương trong tay gã vẫn chỉ vào cổ họng Hàn Vương, ánh mắt lạnh lẽo:
- Vậy bổn tướng nói cho ngươi biết, ngươi đã hợp tác với Thiên Môn đạo là đã trở thành người của Thiên Môn đạo, làm việc cho đạo môn thì chỉ có việc công, không có việc riêng.
- Nếu đã vậy, sao ngươi còn cứu ta?
Hán Vương bị mũi thương chỉ thẳng vào cổ họng nhưng vẫn không hề sợ hãi:
- Bản vương trúng kế cũng không cần ngươi ra tay cứu giúp.
Kim thương tướng cười lạnh lẽo:
- Đạo lý rất đơn giản, bởi vì nhiệm vụ của ngươi vẫn chưa hoàn thành, việc ngươi cần làm ngươi vẫn chưa làm xong, bởi vậy ngươi chưa thể chết được.
- Bản vương biết các ngươi chỉ muốn lợi dụng bản vương.
Hán Vương lạnh lùng nhìn Kim thương tướng:
- Ngay từ đầu bản vương đã biết điều này, nhưng các ngươi đừng quên, cho dù các ngươi muốn lợi dụng bản vương thì cũng cần bản vương đồng ý, nếu bản vương không đồng ý, khắp thế gian này cũng không ai có khả năng lợi dụng bản vương.
- Ồ?
Cánh tay Kim thương tướng khẽ rung lên, cây trường thương vẽ lên một vòng cung, từ cổ họng Hàn Vương đã đập xuống vai gã, nhìn thì tưởng chừng không có chút lực nào, nhưng bỗng nghe “rắc” một tiếng. Hán Vương lộ ra dáng vẻ đau đớn, tay gã vốn đang cầm một thanh đao, nhưng lúc này thanh đao đã rơi xuống đất, cánh tay buông thõng xuống, xương vai dường như đã bị cây thương đập gãy.
- Ngươi...!
Trán Hán Vương toát ra mồ hôi lạnh, đưa tay kia lên ôm chặt lấy bả vai:
- Ngươi muốn làm gì?
Kim thương tướng thu cây trường thương lại, lạnh lùng nói:
- Bổn tướng đã quá dung túng co ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận lúc này của mình. Bổn tướng nói lại với ngươi một lần nữa, ngươi nhất định phải nhớ cho rõ, bổn tướng là Kim tướng quân của Thiên Môn Tướng Đạo, còn ngươi, trên danh nghĩa là người hợp tác với Thiên Môn đạo, nhưng trên thực tế, ngươi là Thiên Môn đệ tử. Ở trong Thiên Môn đạo, ngoài Thiên Công ra, không có bất cứ ai dám làm trái ý ta, trong đó đương nhiên bao gồm cả ngươi. Bởi vậy ngươi cần nhớ rõ, nếu lần sau còn quên, có lẽ cái mạng của ngươi cũng không còn đâu.
Hán Vương nén nhịn đau, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng bản vương sợ chết?
- Đúng vậy!
Kim thương tướng chậm rãi đáp:
- Về điều này, ngươi cũng đừng phủ nhận làm gì. Ở trong tim ngươi, ngươi thực sự sợ chết, bất luận là vì lý do gì, ít nhất hiện tại ngươi chưa có dũng khí để chết.
- Ngươi....
Kim thương tướng ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Ngươi hiểu rất rõ kinh thành, nhiệm vụ tiếp theo của ngươi là giúp chúng ta tìm được Bạch Lầu.
- Bạch Lầu?
- Đúng vậy!
Kim thương tướng chậm rãi nói:
- Chúng ta cầm tìm thấy Bạch Lầu, tìm thấy sào huyệt của Thần Y Vệ. Bạch Lầu rốt cuộc ở nơi nào, ngươi bắt buộc bằng mọi giá phải tìm ra.
Hán Vương nhíu mày nói:
- Bản vương không biết, Thiên Môn Đạo các ngươi thần thông quảng đại, lẽ nào cũng không biết Bạch Lầu ở đâu sao? Ai cũng biết rằng, tuy nha môn của Thần Y Vệ có tên là Bạch Lầu, nhưng chẳng ai biết Bạch Lầu ở nơi nào. Tuy trong kinh có mấy tòa nhà màu trắng, nhưng theo bản vương được biết, đó chỉ là để che mắt thế gian mà thôi, để cho mọi người lầm tưởng đó chính là Bạch Lầu, còn Bạch Lầu thực sự ở đâu, cho tới nay cũng không ai biết cả. Bản vương thậm chí còn nghi ngờ căn bản không hề có sự tồn tại của Bạch Lầu.
- Bổn tướng đương nhiên biết mấy tòa nhà màu trắng đó chỉ là để che mắt thế gian.
Kim thương tướng chậm rãi nói:
- Tuy mấy tòa nhà đó thỉnh thoảng cũng có Thần Y Vệ xuất hiện, nhưng không phải là Bạch Lầu thực sự, cũng không phải là trái tim của Thần Y Vệ.
Rồi nhìn chằm chằm vào Hán Vương:
- Sau khi bổn tướng vào kinh, chưa từng phát hiện ra tung tích của một gã Thần Y Vệ nào. Thần Y Vệ vốn từng khiến cho người trong thiên hạ mới nghe danh đã sợ mất mật lại đột nhiên biến mất, lẽ nào ngươi không thấy lạ sao?
Hán Vương hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại có hứng thú với Bạch Lầu? Kinh thành thất thủ, cho dù Thần Y Vệ thần thông quảng đại, lẽ nào có thể xoay chuyển càn khôn hay sao?
- Bổn tướng xưa nay rất có hứng thú với Vệ Đốc của Thần Y Vệ.
Kim thương tướng trầm ngâm trong giây lát rồi mới nói:
- Bởi vậy bổn tướng hi vọng tìm thấy Bạch Lầu, gặp vị Bạch Lầu Vệ Đốc trong truyền thuyết đó.
- Những lời này đương nhiên không phải lời nói thật.
Hán Vương cười lạnh:
- Nhưng dù là thật giả thì bản vương cũng không quan tâm, bởi vì bản vương quả thực cũng không tìm được địa chỉ của Bạch Lầu. Từ khi Bạch Lầu được xây dựng đến nay, trừ lão già kia ra, có lẽ chỉ có mấy tên đầu não của Bạch Lầu là biết địa chỉ thật sự của nó. Bản vương nghi ngờ rằng, mấy tòa nhà màu trắng ở trong kinh thành không chỉ là để che mắt thiên hạ, mà thậm chí là để che mắt ngay cả đám Thần Y Vệ. Có lẽ ngay cả rất nhiều tên Thần Y Vệ cũng không biết Bạch Lầu thực sự ở nơi nào. Còn về Bạch Lầu Vệ Đốc... nói thật với ngươi, bản vương đã từng nghe vô số lời đồn thổi, nhưng chưa từng được gặp mặt.
Kim thương tướng nhìn chằm chằm Hán Vương, trầm mặt hồi lâu rồi mới nói:
- Nếu ngươi muốn yên ổn trấn giữ kinh thành, thậm chí muốn trở thành hoàng đế mới thì bắt buộc phải tìm ra địa chỉ thực sự của Bạch Lầu. Nếu Bạch Lầu không diệt, Thần Y Vệ cũng sẽ không bị diệt, nếu Thần Y Vệ không bị diệt, e rằng cho dù ngươi ở đâu cũng sẽ không được yên ổn, về điều này, có lẽ ngươi hiểu rõ.
- Hoàng đế?
Hán Vương bỗng nhiên cười lớn:
- Kim thương tướng, lẽ nào ngươi cảm thấy bản thân ngươi vô cùng thông minh thì có thể coi người trong thiên hạ đều là lũ ngốc sao? Kể từ ngày bản vương quen biết ngươi, bản vương chưa từng nghĩ sẽ trở thành hoàng đế, các ngươi lợi dụng bản vương để đoạt được kinh thành, còn bản vương cũng cần mượn lực lượng của các ngươi để báo thù rửa hận. Bản vương chỉ muốn giết mấy tên đó, còn hoàng đế... cho dù bản vương có muốn làm hoàng đế, các ngươi sẽ đồng ý sao?
Ánh mắt Kim thương tướng khẽ lóe sáng, rồi chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, gã lập tức nắm chặt cây kim thương, nhanh chóng ra ngoài cửa. Hán Vương biết nơi này vô cùng bí mật, trên thực tế nơi đây chính là trung tâm chỉ huy cuộc bạo loạn ở kinh thành lần này của Thiên Môn Đạo, nếu không phải người của Thiên Môn Đạo thì căn bản không thể biết được, nên cũng nén nhịn đau đi theo ra ngoài. Ra đến ngoài thì phát hiện ra cửa đã bị mở ra, một người toàn thân mặc áo đen xông vào, nhìn thấy Kim thương tướng liền giơ tay lên vẫy vẫy mấy cái, rồi bỗng nhiên ngã lăn ra đất.
Kim thương tướng khẽ biến sắc, vội tiến tới, nhìn thấy lưng người này có một vết thương rất sâu, Kim thương tướng là cao thủ dùng thương, vừa nhìn đã nhận ra vết thương do mũi thương tạo nên, hắn nhíu chặt mày, trầm giọng nói:
- Thủy Thiên Nhu, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thế này?
Thủy Thiên Nhu tuy đã bị trường thương đâm xuyên qua cơ thể, nhưng vẫn gắng gượng nói:
- Tướng quân... đằng sau... trường thương.
Nói xong, đầu ngoẹo sang một bên, tắc thở.
Ánh mắt Kim thương tướng khẽ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lần này gã vào kinh, mục đích là để gây ra bạo loạn trong kinh thành, khiến kinh thành tự tan vỡ. Việc lớn như vậy, chỉ dựa vào sức của gã đương nhiên vô cùng khó khăn, gã không những mua chuộc một số người có thể lợi dụng như Hán Vương, mà còn mang theo một bộ phận thuộc hạ. Những tên thuộc hạ này đều là nhân vật nằm trong số 64 đại đệ tử của Thiên Môn Đạo, đã sớm cùng với Kim thương tướng ẩn náu trong kinh thành, chờ cơ hội hành động.
Thủy Thiên Nhu là một trong những thuộc hạ quan trọng mà Kim thương tướng mang theo lần này. Đám thuộc hạ của gã tuy đều lấy nơi này làm trung tâm, nghe lệnh chỉ huy của gã, nhưng cũng đã phân tán rải rác khắp kinh thành, ngấm ngầm chỉ huy gây bạo loạn. Lúc này Thủy Thiên Nhu trúng thương mà chết, rõ ràng ít nhất đám người do gã cầm đầu đã bị phát hiện ra.
Đúng lúc đó, Kim thương tướng nghe thấy từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân rất nặng. Tiếng bước chân đó rất có lực, nhưng tốc độ rõ ràng không hề chậm, gã ngẩng đầu nhìn về phía cổng, rất nhanh, nhờ những tia sáng lúc rạng đông, gã nhìn thấy một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước cổng. Người đó toàn thân mặc áo đen, tóc tai rũ rượi, trên trán có buộc một dải lụa màu trắng, trên dải lụa đó dường như còn có thêu hình gì đó.
Từ bước chân của đối phương, Kim thương tướng đã biết đối phương không phải hạng tầm thường, nhìn thấy đối phương đứng ở ngoài cổng, tay cũng xách một cây trường thương, cây trường thương tỏa ra màu trắng bạc lạnh lẽo.
Kim thương tướng chầm chậm đứng dậy, nắm chắc cây trường thương trong tay. Ở phía sau gã, đồng tử của Hán Vương Doanh Bình co rút lại, dường như đã quên mất nỗi đau do gãy xương vai.
Người đó có vóc dáng tương đương Kim thương tướng, tay cầm trường thương, nhìn lướt qua khắp sân một lượt, một tay của y còn xách một cái túi, nhìn thấy Kim thương tướng liền lên tiếng:
- Ngươi là người của Thiên Môn Đạo?
Kim thương tướng nhíu mày, gã đã cảm nhận thấy một cỗ sát ý lạnh thấu xương ở trên người đối phương. Gã cũng lạnh lùng nói:
- Còn ngươi là ai?
Đối phương ném chiếc túi trong tay xuống dưới chân Kim thương tướng, nói:
- Bên trong có hai cái đầu người, một người tên là Lôi Thiên Đại Tráng, một người tên là Hỏa Trạch Khuê, thêm cả tên đã chết dưới chân ngươi, tổng cộng là ba người. Ta chỉ tìm thấy ba người, không biết có đúng không?
Khóe mắt Kim thương tướng khẽ co giật.
Lôi Thiên Đại Tráng, Hỏa Trạch Khuê và Thủy Thiên Nhu là ba vị ái tướng mà gã mang theo vào kinh lần này, cũng là nhân vật đầu não chỉ huy cuộc bạo loạn ở kinh thành. Hành tung của bọn chúng được che giấu rất kỹ, ngoài Kim thương tướng ra, cho dù là Hán Vương cũng không thể biết được tung tích bọn chúng, vậy mà giờ phút này đối phương lại có thể dễ dàng ném đầu bọn chúng ra như vậy.
Đối phương tuy thân hình cao lớn, những tướng mạo rất bình thường, nếu như không phải tay cầm trường thương, ăn mặc quái dị thì chẳng có điểm gì đáng chú ý cả.
- Ta tìm ngươi không hề dễ dàng.
Đối phương đứng đối diện với Kim thương tướng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, nói:
- Ngươi trốn kỹ hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng, ta đã tìm ngươi rất lâu, rất khó khăn. Ta tự giới thiệu nhé, ta là Thần Y Vệ Thiên Hộ, hay còn gọi là Bạch Hổ.