Lâm Đại Nhi thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Sở Hoan, nhịn không được chế nhạo:
- Dung mạo ngươi không khó coi? Sở Hoan, tự tin của ngươi tới từ đâu vậy?
Sở Hoan mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ Lâm cô nương không cho rằng như vậy?
Lâm Đại Nhi hừ lạnh một tiếng, thấy Sở Hoan vẫn nắm tay mình, dùng sức
giãy dụa một chút. Lần này Sở Hoan quả thực không dùng sức, mặc nàng
giãy dụa. Lâm Đại Nhi thu tay lại, lúc này mới nhìn Sở Hoan một cái,
trong góc thùng xe ngựa thắp một chiếc đèn treo tường, cho nên trong xe
cũng không tối, Sở Hoan nhìn nàng lúc trừng mắt với mình, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, xinh
đẹp động lòng người.
Lâm Đại Nhi cảm nhận được Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mặt mình, hơi thẹn thùng, cau mày nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Sở Hoan thở dài khẽ nói:
- Thật ra ta suy nghĩ, phải chăng Thiên Bảo Đại tướng quân cũng khí khái anh hùng hừng hực như cô!
Thần sắc Lâm Đại Nhi vốn lạnh nhạt, nghe được lời này, thân thể mềm mại run lên, mặt mày biến đổi, thất thanh nói:
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
Sở Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi, trông thấy trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, bình tĩnh tự nhiên nói:
- Cô không nghe thấy ta nói gì sao? Ta đây lặp lại một lần nữa, thật ra ta rất muốn biết, cô cùng Thiên Bảo Đại tướng quân Lâm Khánh Nguyên rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Đôi mắt Lâm Đại Nhị lộ vẻ đề phòng, lạnh giọng:
- Ta không biết ngươi nói cái gì.
- Năm đó trong kinh thành xảy ra một thảm án.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Thiên Bảo Đại tướng quân Tây Đường năm đó, Hữu Truân Vệ Đại tướng
quân Thập Nhị Vệ Quân sau này, bị kết tội khó hiểu, cũng chết đi khó
hiểu. Theo ta được biết, vị Lâm Đại tướng quân này cũng không bị áp giải tới pháp trường xử trảm giống như quan viên bình thường, đến nay nguyên nhân cái chết cũng hơi cổ quái, ngay ngày Lâm Đại tướng quân xảy ra
chuyện, Lâm phủ gần như bị chém cả nhà, nhưng có một đám bộ hạ trung
thành với Lâm Đại tướng quân, dĩ nhiên mở một đường máu, thực sự cứu
được hậu duệ của Lâm Đại tướng quân… !
Đôi mắt Lâm Đại Nhi đỏ lên, lạnh giọng:
- Đừng nói nữa.
Sở Hoan trông thấy Lâm Đại Nhi run rẩy toàn thân, khẽ thở dài:
- Cô có phải là con gái Lâm Khánh Nguyên Đại tướng quân hay không?
- Làm sao ngươi biết được?
Lâm Đại Nhi nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan:
- Sao ngươi biết được những chuyện này?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Cô cho rằng rất bí ẩn sao? Sáp Huyết Hội thành lập không lâu sau khi
Lâm Đại tướng quân chết, người sáng lập, gọi là Lâm Sùng Cốc… Người này
cô đương nhiên nhận biết, lúc trước các cô cướp pháp trường tại phủ Vân
Sơn, chính là vì cứu đám người Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu.
Lâm Đại Nhi hô hấp gấp rút, cười lạnh:
- Xem ra ngươi biết cũng không ít, chẳng qua biết thì thế nào? Bây giờ
ngươi có thể bắt được ta, giao cho triều đình xin thưởng.
-
Nếu ta muốn dùng cô xin thưởng, cô đã sớm vào nhà lao, thậm chí đã đầu
rơi xuống đất, không có cơ hội nói chuyện với ta ở đây.
Sở Hoan chăm chú nhìn Lâm Đại Nhi:
- Ý đồ hành thích Hoàng đế của cô, đương nhiên là bởi vì hắn có thù giết cha với cô.
Hắn dừng một chút, khẽ thở dài:
- Thật ra ta cũng nghe được một số chuyện năm đó, Lâm Khánh Nguyên có
một thê một thiếp, năm đó ông ta là Phò mã Tây Đường, chính thê của ông
ta chính là Công chúa Tây Đường Quốc, ông ta có hai trai một gái, một
trai một gái chính là chính thê Công chúa Tây Đường sinh, một con trai
khác do thiếp thất sinh, con gái Lâm Tướng quân, dựa theo tuổi tác không sai biệt với cô lắm.
Lâm Đại Nhi cắn cặp môi đỏ mọng, đôi
mắt nàng nhìn chằm chằm Sở Hoan, một tay vẫn nắm dao găm, tràn đầy đề
phòng đối với Sở Hoan.
- Đương nhiên, thật sự tính toán, Lâm
Tướng quân cũng không phải chỉ có ba người con, ông ta còn thu hai vị
nghĩa tử, đối đãi như con ruột.
Sở Hoan như có suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Phụ thân hai vị nghĩa tử này, đều từng là thuộc cấp của Lâm Tướng
quân. Năm đó Phong Hàn Tiếu Phong Đại tướng quân vây công thành Tây
Đường, hai quân khổ chiến mấy tháng, Tần Quân tổn binh hao tướng, mà Tây Đường cũng tổn thương thảm trọng. Phụ thân hai vị nghĩa tử kia, đều là
Tướng quân chết trận trong cuộc chiến bảo vệ Tây Đường, năm đó bọn họ và Lâm Tướng quân thân như huynh đệ, cho nên sau này Lâm Tướng quân thu
con hai người họ làm nghĩa tử, truyền thụ võ công, đối đãi như con.
Ánh mắt của hắn sáng lên:
- Lỗ Thiên Hữu, là một trong hai người đó.
Lâm Đại Nhi phẫn nộ nói:
- Đừng nhắc tới cái tên này, hắn không xứng trở thành nghĩa tử của cha ta, cha ta không có nghĩa tử như vậy.
Tâm trạng Sở Hoan lập tức ổn định, lúc trước hắn cũng không dám xác
định, chỉ hoài nghi, lúc này Lâm Đại Nhi nói như vậy, chính là thừa nhận thân phận của mình, phụ thân của nàng là Thiên Bảo Đại tướng quân Tây
Đường, mà mẫu thân của nàng đúng là Công chúa Tây Đường.
Cuối cùng Sở Hoan cũng xác nhận, Lâm Đại Nhi cũng không phải nữ phỉ giang hồ bình thường, hơn nữa còn là hậu duệ Hoàng tộc Tây Đường huyết thống cao quý, trong thân thể nàng còn chảy dòng máu Vương tộc Tây Đường.
Sở Hoan biết rõ Lâm Đại Nhi thống hận Lỗ Thiên Hữu trong lòng, than nhẹ một tiếng, mới hỏi:
- Lâm cô nương, ta rất muốn biết, năm đó Lâm Tướng quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Đại Nhi hỏi ngược lại:
- Không phải ngươi đều rất rõ ràng sao?
Sở Hoan lắc đầu cười khổ nói:
- Thật ra cô rõ ràng hơn ta, huyết án của Lâm Tướng quân, đã là chuyện
rất nhiều năm trước, vô luận là cô hay Lỗ Thiên Hữu, khi đó tuổi dường
như không lớn, nhưng vụ án Lâm Tướng quân, cho tới giờ đều không dám
nhắc lại nhiều, cũng không người đề cập, giống như năm đó chưa từng xảy
ra chuyện, thậm chí có rất nhiều người đã quên mất, Hữu Truân Vệ Đại
Tướng quân đã từng họ Lâm!
Vành mắt Lâm Đại Nhi đỏ lên, mặc
dù đã qua nhiều năm, nhưng Sở Hoan nhắc tới chuyện năm đó vẫn khiến Lâm
Đại Nhi cảm thấy đau đớn. Thậm chí trong mắt nàng đã xuất hiện nước mắt, lại cố nhịn xuống, giọng nói lạnh như băng:
- Nếu như phụ
thân sớm biết rõ kết quả sau này, năm đó sẽ không nghị hòa với Tần quốc, cho dù nước mất thân vong, cũng tốt hơn ăn nhờ ở đậu, nghe tên cẩu tặc
Doanh Nguyên kia điều khiển.
Cơ thể Sở Hoan hơi nghiêng về phía trước, rất hứng thú:
- Lâm Tướng quân rốt cuộc ngộ hại thế nào?
Lâm Đại Nhi quay mặt đi, không hề nhìn Sở Hoan, cũng không nói chuyện.
Sở Hoan đành dựa vào thành xe, khẽ thở dài:
- Ta nghe một số chuyện của Lâm Tướng quân năm đó, vô cùng bội phục ông ta, dường như ông ta là một người khôn khéo lấy đại cục làm trọng, kết
cục dĩ nhiên lại như vậy? Theo ta nghe được năm đó Lâm Tướng quân bị xử
quyết vì làm phản tặc… !
- Ngươi câm mồm!
Hàn
quang lóe lên, dao găm trong tay Lâm Đại Nhi chĩa vào ngực Sở Hoan, đôi
mắt nàng lạnh lẽo như băng, nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan:
- Nếu như ngươi còn một câu khinh nhờn ông ấy, ta sẽ
đâm vào trái tim ngươi.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Lâm cô nương, ta cho rằng cô rất hiểu đạo lý, xem ra ta vẫn nhìn lầm
cô, ta khinh nhờn Lâm Tướng quân khi nào? Ta nói rất rõ ràng, là người
khác cho rằng như vậy, ta lại chưa từng kết luận, đơn giản là ta không
hề rõ ràng chuyện năm đó, ta đối với chuyện chưa biết chân tướng sự
thật, xưa nay ta không tùy tiện kết luận… !
Lâm Đại Nhi chậm rãi thu hồi dao găm, cuối cùng nói:
- Ngươi có biết, tại sao năm đó Tây Đường lại nghị hòa với Tần Quốc? Tại sao lại quy phụ Tần Quốc?
- Nghe nói Lâm Tướng quân vì bảo toàn Tây Đường Vương cùng dân chúng trong thành Tây Đường.
Sở Hoan như có suy nghĩ nói.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Trong thành Tây Đường năm đó, lương thảo không còn, thế nhưng phụ
thân cũng không có lòng hàng phục, vốn định tồn vong với thành, nhưng
Phong Hàn Tiếu phái người bắn một phong thư vào thành, phụ thân nhận
được thư, trình cho Tây Đường Vương, Phong Hàn Tiếu chiêu hàng trong
thư, điều kiện nói tới cũng rất mê người, chỉ cần Tây Đường Vương ra
khỏi thành, hiến ngọc tỉ hiến hộ tịch, hành lễ với Phong Hàn Tiếu, như
vậy Phong Hàn Tiếu có thể bảo vệ Hoàng tộc Tây Đường không chết, hơn nữa sẽ đối xử tử tế với dân chúng thành Tây Đường.
Sở Hoan cau mày nói:
- Lâm Tướng quân đồng ý?
- Phụ thân đương nhiên sẽ không đồng ý, phụ thân từng nói, Tây Đường
Vương ra khỏi thành, còn phải khuất phục Phong Hàn Tiếu, đó là sỉ nhục
rất lớn, thà rằng tử chiến, cũng không để Tây Đường Vương chịu vũ nhục
này.
Lâm Đại Nhi chậm rãi nói:
- Chẳng qua tình
thế lúc đó tràn ngập nguy cơ, Tây Đường Vương có lòng ra khỏi thành đầu
hàng, phụ thân đành phải lui lại mà cầu chuyện khác, ông đề xuất với
Phong hàn Tiếu, Tây Đường Vương chịu nhục, tuyệt đối không thể đi, ông
có thể thay thế Tây Đường Vương rời thành đầu hàng.
- Phong Tướng quân đáp ứng sao?
- Không có.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Doanh Nguyên hạ lệnh cho Phong Hàn Tiếu, ngoại trừ Tây Đường Vương ra khỏi thành, do Phong Hàn Tiếu thay Doanh Nguyên hắn nhận lễ thần tử của Tây Đường Vương, nếu không cự tuyệt đầu hàng, lại muốn Phong Hàn Tiếu
công phá thành Tây Đường, chặt đầu Tây Đường Vương.
Sở Hoan nhíu mày.
- Lúc ấy tám chín phần mười Tây Bắc đã nằm trong tay Tần Quân, thành
Tây Đường cũng như là một tòa cô thành, thiết kỵ Đại Tần của Doanh
Nguyên quét ngang thiên hạ trong quan nội, cho nên hắn cho rằng người
trong thiên hạ không ai có thể cãi ý chỉ của hắn, cho dù muốn đầu hàng
cũng phải đầu hàng theo suy nghĩ của hắn.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Hắn tự cho là hùng thao vũ lược, thật ra chỉ là một tên đồ tể hiếu
sát khát máu mà thôi, phụ thân đương nhiên sẽ không khuất phục dưới đao
của đồ tể, thủ vững thành Tây Đường, thật sự chốn lại hơn một tháng, Tần Quân tổn thất cũng cực kỳ thảm trọng.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nghe Lâm Đại Nhi nói tiếp:
- Mặc dù lúc ấy Tây Bắc đã nằm dưới móng sắt của Tần Quân, nhưng thành
Tây Đường đánh lâu không xong, trọng binh của Phong Hàn Tiếu đều bị kéo
tại thành Tây Đường, thế lực những quốc gia hàng phục Tần Quốc lúc trước lại rục rịch, hơn nữa đã có không ít tàn đảng vong quốc bắt đầu tập kết lần nữa. Phong Hàn Tiếu đương nhiên biết rõ hậu quả sinh ra khi thành
Tây Đường đánh lâu không hạ, cuối cùng đành nghị hòa với Tây Đường lần
nữa… !
Sở Hoan thở dài:
- Điều kiện lần này đương nhiên sẽ không hà khắc rồi.
Lâm Đại Nhi hơi gật đầu:
- Phong Hàn Tiếu hứa hẹn với phụ thân, chẳng những cam đoan Tây Đường
Vương tuyệt đối an toàn, hơn nữa hắn còn công bố đã được Doanh Nguyên
đồng ý, sẽ xây dựng Vương phủ Tây Đường Vương tại kinh thành lạc An,
dùng lẽ thân vương đối đãi. Dân chúng trong thành, cũng sẽ không sao.
Phụ thân nhận được hứa hẹn này của Phong Hàn Tiếu, lúc này mới mở cửa
quy phục.
- Kinh thành Lạc An có Vương phủ Tây Đường sao?
- Vương phủ Tây Đường, chỉ tồn tại không tới năm năm.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Mặc dù Phong Hàn Tiếu nói Doanh Nguyên sẽ không ra tay với Tây Đường
Vương, nhưng phụ thân vẫn rất lo lắng, về sau ông theo Phong Hàn Tiếu
bình loạn tại Tây Bắc, lập được rất nhiều chiến công, thực sự không phải vì tiền đồ của mình, mà là vì dùng chiến công cho thấy Tây Đường quy
phục, dùng thứ này để bảo vệ vững vàng Tây Đường Vương.
- Nếu là như vậy, vì sao sau này Lâm Tướng quân… !
Sở Hoan nhíu mày, trong lòng còn có nghi hoặc.
- Phụ thân là cựu thần Tây Đường, hơn nữa lúc ấy không ít cựu tướng Tây Đường Quốc vẫn do phụ thân thống soái, hơn nữa Tây Đường Vương bình yên vô sự tại kinh thành Lạc An, ngươi nói tên cẩu tặc Doanh Nguyên sẽ sẽ
thật sự thả lòng sao?
Đôi tay trắng như phấn của Lâm Đại Nhi nắm chặt:
- Lúc trước mẫu thân cũng đã nói, phụ thân thường xuyên tỉnh giấc lúc
nửa đêm, ông sợ hãi Doanh Nguyên kiêng kỵ Tây Đường Vương tồn tại, một
ngày nào đó sẽ hạ sát thủ với Tây Đường Vương, cho nên ông vẫn luôn
nghiêm khắc dặn dò những cựu tướng Tây Đường lúc trước, ở kinh
thành nhất định phải cẩn thận, làm người ít xuất hiện, không được có chút sơ sẩy, tránh cho phiền tới Tây Đường Vương.
Nói tới đât, thân thể Lâm Đại Nhi run rẩy nhè nhẹ:
- Thế nhưng, lo lắng của phụ thân, cuối cùng lại trở thành sự thật.