Ánh mắt của Đỗ Phụ Công vô cùng sâu sắc. Sở Hoan có cảm giác giống như bị đối phương nhìn thấu, chỉ có thể cười nói:
- Đỗ tiên sinh cảm thấy sinh ra trên đất này chưa chắc đã là thần tử của vua sao?
Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:
- Nếu thiên hạ đều là thần dân của hoàng đế thì tại sao còn có loạn An
Quốc Công chứ? Vì sao An Quốc Công nhất đảng lại đi theo Hán Vương mà
không đi theo hoàng đế?
Sở Hoan hơi giật mình, lập tức nghẹn lời.
Đỗ Phụ Công cười ha hả một tiếng, nói:
- Nhân tính khó dò. Từ xưa tới này, mỗi hoàng đế đều có tính riêng, cũng đều có cách thức hành xử riêng.
Dừng lại một chút, hắn mới nói chậm rãi:
- Đại nhân có biết rắn lột da không?
- Rắn lột da sao?
Sở Hoan nhất thời nghe không hiểu.
- Rắn phải ngủ đông.
Đỗ Phụ Công nói.
- Sau khi ngủ đông, nó sẽ lột lớp da ngoài đi. Lớp da đó trói buộc nó,
khiến nó rất không thoải mái... Khi da rắn bị lột rồi, rắn giống như
được tái sinh vậy.
Sở Hoan cau mày nói:
- Ý của Đỗ tiên sinh là?
Đỗ Phụ Công nói sâu xa khó hiểu:
- Thật ra người ta cũng vậy, có đôi khi sẽ thay đổi người, cảm thấy
khống chế tốt hơn. Giống như thần tử của hoàng đế, rất nhiều người đều
theo hắn giành giang sơn nên mới được hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những
kẻ này khó tránh khỏi kiêu căng một chút. Hoàng đế...
Hắn cũng không nói tiếp, chỉ cười nói:
- Dù là thế nào thì theo Đỗ mỗ, đại nhân bị điều đi Tây Bắc, dù có phải là Thái Tử có lòng muốn chặt một cánh tay của Tề Vương hay không, đối
với đại nhân mà nói cũng là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường...
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, im lặng không nói.
- Tôn Tử Không vừa mới nói điều kiện tại Tây Bắc ác liệt...
Hai mắt Đỗ Phụ Công sáng ngời.
- Thật ra hắn nói không sai. Cho dù là lúc trước, hoàn cảnh Tây Bắc vẫn ác liệt mười phần. Dân phong Tây Bắc bưu hãn, thế lực thân sĩ mạnh mẽ,
cũng không phải là ai cũng có thể sinh tồn ở đó. Nhưng chính vì vậy, cừu non ở nơi đó sẽ bị đàn sói cắn xé thành thịt nát ngay. Chỉ có hổ lang
chân chính mới có thể sinh tồn tại vùng đất kia... Đại nhân, bản thân
ngươi tự hỏi ngươi là cừu non hay hổ lang? Hoặc nói là, ngươi dẫn một
đám người đi theo là cừu non mặc người ta cắn nuốt hay là một đám hổ
lang đây?
Sở Hoan chỉ cười nói:
- Ta thích hổ lang!
- Cho nên đại nhân đi là tốt.
Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Thật ra đại nhân tiến về Tây Bắc lúc này đúng là rất hợp thời cơ!
- Đỗ tiên sinh, ngươi lại nói đùa rồi.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Lưu dân Tây Bắc khắp nơi, nạn trộm cướp đã thành họa. Mà ngay cả quân đội hôm nay cũng bị chia rẽ... Thiếu tiền ít lương, ta thật sự không
biết thời cơ này có gì tốt!
Đỗ Phụ Công bình tĩnh tự nhiên, chỉ vào một vách tường nói:
- Đại nhân, nếu đây mà một mặt tường đồng vách sắt, xin hỏi đại nhân có thể đá một cái sập nó không?
Sở Hoan cười nói:
- Đừng nói là tường đồng vách sắt, dù là tường đá hiện nay thì ta cũng không thể đá một cái là sập được.
Cảm thấy trong lời nói của Đỗ Phụ Công có ý khác, hắn liền hỏi:
- Ý của Đỗ tiên sinh là?
Đỗ Phụ Công cũng không giải thích, lại hỏi tiếp:
- Như vậy Đỗ mỗ xin hỏi một câu nữa. Nếu bức tường này bị phá thành
mảnh nhỏ, đại nhân muốn đá sập, chẳng phải là dễ dàng hơn rất nhiều sao?
Sở Hoan lập tức hiểu ra, cười ha hả nói:
- Hiểu rồi, Đỗ tiên sinh... Quả nhiên là sâu sắc.
Đỗ Phụ Công nghiêm nghị nói:
- Thật ra Đỗ mỗ cũng chẳng sâu sắc gì. Cái này gọi là thời thế tạo anh
hùng thôi. Tây Bắc nếu không có cục diện loạn như hôm nay thì đại nhân
cũng chưa chắc có cơ hội được thuyên chuyển tới Tây Bắc. Dù được thuyên
chuyển tới Tây Bắc thì muốn đứng vững tại đó cũng không phải chuyện dễ
dàng. Tây Bắc ba đạo, tổng đốc Thiên Sơn Chu Lăng Nhạc, Tổng đốc Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương, kể cả tổng đốc lúc trước của Tây Quan Đạo Lục Huyền
đều là người lớn lên trên đất Tây Bắc. Ngoài tam đại tổng đốc ra thì
quan lại phía dưới rất nhiều, cũng phần lớn là dân bản xứ. Dù là hộ quốc đại tướng quân Phong Hàn Tiếu uy phong nhất nước năm xưa cũng là người
Tây Bắc. Đại nhân, ngươi nghĩ xem, ngươi là người Tây Sơn đạo, nếu Tây
Bắc bền chắc như thép thì ngươi muốn dừng chân tại Tây Bắc sẽ khó khăn
tới nhường nào?
Sở Hoan càng nghe lại càng kinh ngạc. Hắn
biết rõ Đỗ Phụ Công không phải là người hời hợt, học thức uyên bác nhưng không tưởng tượng nổi hắn lại hiểu rõ tình huống Tây Bắc như lòng bàn
tay như vậy.
Hắn vốn đã có vài phần tôn kính với Đỗ Phụ Công, lúc này lại càng tôn kính hơn.
- Đỗ tiên sinh, hôm nay thế lực Tây Bắc hỗn tạp. Theo ta biết, thân sĩ
hai địa phương Bắc Sơn đạo và Tây Quan Đạo mâu thuẫn rất sâu. Ngươi có
thấy đây là một cơ hội để chúng ta lợi dụng hay không?
- Tây
Quan và Bắc Sơn tranh đấu từ xưa tới nay rồi. Năm đó năm nước chư hầu
Tây Bắc chinh phạt nhau cho nên nội bộ Tây Bắc cũng đấu tranh rất kịch
liệt.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Bảy họ Tây Quan, năm đó có một thời cực thịnh. Chỉ là Tây Lương xâm lấn, bảy họ Tây Quan bị trọng thương, có thể vực dậy được hay không vẫn là một ẩn số. Nhưng
đại nhân đến Tây Bắc, tọa trấn Tây Quan Đạo thì không thể không liên hệ
với bảy họ này. Nếu có thể tạo thành mối quan hệ với bọn họ, được bọn họ ủng hộ thì đại nhân có thể dừng chân tại Tây Bắc rồi.
Sở
Hoan nghe thấy bảy họ Tây Quan thì trong nội tâm không nhịn được cười,
chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi. Quỹ tích tính mạng của mình dường như
có sự trùng hợp rất sâu xa.
Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tới Tây Bắc. Ban đầu ở Vân Sơn phủ, lúc chán nản nhất hắn gặp phải Tô thị
nhất tộc, Sở Hoan cũng bởi nguyên nhân Lâm Lang nên có chút chỉ điểm với Tô thị nhất tộc nhưng không tiếp xúc sâu.
Tuy hai bên đã có
liên hệ nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ một cử chỉ vô tâm của mình lại lưu
lại cho mình một con đường. Tô thị nhất tộc nhận được trợ giúp của mình, giờ mình về Tây Bắc, chưa hẳn bọn họ đã không hỗ trợ.
- Đại nhân cười gì vậy?
Thấy khóe miệng Sở Hoan hiện lên nụ cười mỉm, Đỗ Phụ Công không khỏi giật mình.
Sở Hoan lập tức nói hết không giấu diếm, kể lại chuyện trợ giúp Tô thị nhất tộc cho Đỗ Phụ Công.
Đương nhiên hắn cũng không nói là mình nể mặt Lâm Lang. Đỗ Công nghe xong, hai mày giản ra, vỗ tay cười nói:
- Đại nhân làm một việc thiện nhưng lại gieo thiện nhân thật lớn. Đã có mối liên hệ này, Đỗ mỗ tin rằng đại nhân sẽ thuận lợi ở Tây Bắc rất
nhiều rồi.
Sở Hoan sửa sang lại xiêm y, đứng dậy chắp tay nói:
- Đỗ tiên sinh, Sở Hoan trước chuyến đi Tây Bắc này không biết may rủi, tiền đồ vô định. Tiên sinh có thể ở bên cạnh ta đã là chuyện may mắn
rất lớn cho ta!
Đỗ Phụ Công cũng vội vàng đứng dậy, chắp tay nói:
- Không dám, không dám. Đại nhân cứu ta khỏi ngục tù, vẫn luôn dùng lễ
đối đãi, không khinh bạc ta chút nào. Đỗ mỗ tuy bất tài nhưng cũng biết
ơn một giọt nước phải báo đáp cả giòng sông. Đại nhân ngày sau nếu có
chỗ dùng tới, Đỗ Phụ Công nào dám không nghe lời!
Sở Hoan và Đỗ Phụ Công nhìn nhau, đột nhiên cười ha hả.
Đỗ Phụ Công rời đi rồi, Sở Hoan lại nghĩ tới trong phủ có một người cần thông báo.
Lâm Đại Nhi nữ giả nam trang ở trong phủ, nàng cũng không đi ra đi vào, Sở Hoan lại khó gặp mặt, trong lòng đang nghĩ phải dàn xếp cho Lâm Đại
Nhi thế nào. Nếu Lâm Đại Nhi đồng ý đi cùng tới Tây Bắc thì Sở Hoan tất
nhiên rất vui mừng. Chỉ là cá tính của cô gái này rất mạnh, có thể ở lại trong phủ đã là nhờ Sở Hoan khuyên bảo rất nhiều mới được.
Sở Hoan cũng không phải kẻ ngu dốt. Thật ra trong lòng hắn đôi khi hoài
nghi, tính tình quật cường như Lâm Đại Nhi, có thể nghe mình khuyên bảo, ở lại trong phủ thì chỉ sợ cũng không phải là đơn giản.
Thù
hận giữa Lâm Đại Nhi và hoàng đế không thể cởi bỏ suốt cuộc đời này. Sở
Hoan biết rõ chỉ sợ động lực để nàng sinh tồn chính là ý muốn giết hoàng đế. Nàng có thể ở lại trong phủ, tất nhiên là có một chỗ ẩn thân an
toàn. Nhưng Sở Hoan hoài nghi, có thể Lâm Đại Nhi đang chờ đợi thời cơ.
Sở Hoan đi ra khỏi sảnh, tiến về phía sân nhỏ của Lâm Đại Nhi, chợt
nghe bên cạnh truyền tới tiếng nói, hóa ra từ bên cạnh một hòn non bộ,
rõ ràng là tiếng nói của Tố Nương:
- ... Lão gia đã quyết định rời kinh sao?
Tiếng Tôn Tử Không truyền tới:
- Vâng thưa phu nhân. Sư phụ đã sai tiểu nhân báo với người một tiếng,
chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Có thể mấy ngày nữa sẽ phải rời kinh đi Tây Bắc rồi.
- Tử Không à, Tây Bắc kia có phải là rất xa xôi không?
- Rất xa.
Tôn Tử Không nói:
- Lần trước ta trở về phải đi đường hết hơn nửa tháng. Phu nhân, nơi đó hơi đáng sợ, không được yên ổn như kinh thành phồn hoa đâu.
- Vậy tại sao sư phụ ngươi lại còn đồng ý đi?
Tố Nương vội la lên:
- Chúng ta ở kinh thành yên ổn một năm, nếu đi thì tòa nhà và cửa hàng
của chúng ta phải làm sao bây giờ? Những vật này không mang đi được.
- Sư phụ nói, nếu thứ gì mang đi được thì mang, không dùng được thì tìm người bán lại.
Tôn Tử Không nói:
- Đi tới đó núi cao đường xa, cũng không mang quá nhiều đồ đạc được.
- Ôi, nếu nói là có thể dùng thì trong nhà có thứ gì không thể dùng được đâu?
Sở Hoan chắp tay sau lưng, hơi ngó tới một chút. Ở cạnh ao nước phía
sau hòn non bộ, Tố Nương đang đứng nói chuyện với Tôn Tử Không. Tố Nương nhìn có vẻ không nỡ, lưu luyến nhìn khắp bốn phía.
- Tử Không, ngươi nói toà nhà này chúng ta có thể bán không?
Tôn Tử Không sờ đầu, cười nói:
- Phu nhân, tòa nhà này là triều đình ban cho sư phụ, chỉ sợ... Chỉ sợ là không thể bán đâu!
Tố Nương lập tức thất vọng:
- Tòa nhà lớn như vậy... Cũng không phải của chúng ta sao?
- Sư nương đừng lo lắng. Sư phụ tới làm tổng đốc Tây Bắc, đến lúc đó còn có tòa nhà lớn hơn tòa nhà này.
Tôn Tử Không cười ha hả nói:
- Sư phụ ở kinh thành còn phải nghe người khác, tới Tây Bắc thì sư phụ
chính là hoàng đế một cõi, ai cũng không quản được hắn...
Sở Hoan nhíu mày. Tố Nương lo lắng hỏi:
- Vậy ngươi không phải nói là sư phụ ngươi bị điều tới Tây Bắc là có người ngầm ám hại hắn sao?
- Thật ra cũng khó có thể nói rõ được.
Tôn Tử Không vuốt đầu nói:
- Theo lý thuyết thì sư phụ từ Thị Lang bộ Hộ biến thành Tổng đốc là
thăng chức. Nhưng làm quan ở kinh thành được hưởng nhiều hương hoa hơn
so với làm quan ở địa phương nhiều. Hơn nữa kinh thành phồn hoa, đâu
giống Tây Bắc trầm lắng... Nhưng nói đi thì phải nói lại, giờ ở kinh
thành sư phụ còn bị người trông coi, tới Tây Bắc sẽ tự do hơn rất nhiều. Ôi,... Phu nhân, ta cũng không biết là ở đâu sẽ tốt hơn nữa.
Tố Nương lại nói:
- Tử Không à, ta không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh sư phụ ngươi.
Nhưng ngươi thì lại luôn theo cạnh hắn, nhất định phải chú ý bảo vệ hắn, tuyệt đối không được để người khác làm tổn thương hắn.
Trên
khuôn mặt kiều diễm của nàng tràn đầy vẻ lo lắng. Sở Hoan nhìn thấy,
nghe thấy, trong lòng thầm nghĩ, muốn bảo vệ mình thì có thêm mười Tôn
Tử Không cũng chưa chắc đã có ích. Nhưng cô vợ bé nhỏ xinh đẹp ân cần
quan tâm tới mình như vậy, thực sự trong lòng Sở Hoan cũng thấy ấm áp.