Sở Hoan hơi kinh ngạc. Hắn thấy vẻ mặt của Cừu Như Huyết, cảm thấy dường như mình nên biết tên quan viên kia là ai, chỉ thấy hơi nghi hoặc, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nên biết à? Ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh, lắc đầu
cười nói:
- Cừu huynh, ngươi chẳng lẽ thấy ta nên biết hắn là ai sao?
Cừu Như Huyết nhìn sắc mặt hắn, lập tức thở dài nói:
- Xem ra Sở đại nhân không biết thật rồi.
Dừng lại một chút, hắn mới nói:
- Ngươi đó chính là Hữu Đồn Vệ đại tướng quân!
- Hữu Đồn Vệ Đại tướng quân?
Sở Hoan ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Cừu huynh nói chính là Trì Công Độ sao?
Cừu Như Huyết lập tức lắc đầu nói.
- Sở đại nhân hiểu lầm rồi. Đó là mười một năm trước. Sở đại nhân chẳng lẽ không biết khi đó Hữu Đồn Vệ Đại tướng quân năm đó là ai sao?
Trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ như không hiểu Sở Hoan vì sao lại nói ra cái tên Trì Công Độ.
Ánh mắt Cừu Như Huyết cổ quái nhìn khiến Sở Hoan nhất thời hơi xấu hổ.
Hắn biết hộ vệ kinh thành có Thập Nhị Vệ Quân. Thập Nhị Vệ Quân lại
chia ra thành Tả Đồn Lục vệ quân và Hữu Đồn Lục vệ quân. Thập nhị vệ
quân Đại tướng quân là trấn quốc đại tướng quân Lôi Cô Hành, Tả Hữu Đồn
vệ quân lại có Tả Đồn vệ đại tướng quân và Hữu Đồn vệ đại tướng quân.
Tả đồn vệ đại tướng quân Hàn Tam Thông chính là một trong những dũng
tướng của đế quốc, bài danh đệ tam trong Tứ thương, một thanh Tu la
Thương rất nổi danh. Mà Hữu đồn vệ đại tướng quân là Trì Công Độ bài
danh đệ tứ trong Tứ Thương.
Sở Hoan chỉ mới thấy Trì Công Độ
duy nhất một lần là trong tiệc rượu, Tây Lương đại vương tử Ma Ha Tàng
xuất sứ Tần quốc, trên tiệc rượu gặp phải thuộc hạ của Thanh Thiên Vương hành thích.
Trì Công Độ ở trong tiệc rượu này đã lập được công lao lớn.
Trì Công Độ trầm mặc ít nói, làm việc khiêm nhường. Sở Hoan cũng không chú ý mấy tới người này.
Mãi tới khi sự kiện trên Thông Thiên điện, Sở Hoan mới biết vị Hữu đồn
vệ đại tướng quân này không ngờ đã sớm đi cùng với An Quốc Công Hoàng
Củ, lại mưu đồ tạo phản với Hoàng Củ. Chỉ là cuối cùng thất bại thảm
hại, Trì Công Độ chưa lãnh binh chạy tới Thông Thiên điện thì trên đường đã bị Hiên Viên Thắng nửa đường chặn giết.
Cừu Như Huyết nhắc tới Hữu đồn vệ đại tướng quân, Sở Hoan tất nhiên nghĩ tới Thương Xà Thương Trì Công Độ đầu tiên.
- Mười một năm trước sao?
Sở Hoan nhíu mày, hơi lúng túng nói.
- Cừu huynh, ta vào triều làm quan không lâu, kỳ thật những chuyện hồi đầu ta cũng không biết nhiều lắm!
Cừu Như Huyết suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Vậy thì cũng khó trách. Tên của hắn, năm đó mặc dù danh chấn nhất
thời nhưng hiện tại chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người dám nhắc tới
nữa.
Sở Hoan không nhịn được mà hỏi lần nữa:
- Vị Hữu đồn vệ đại tướng quân kia rốt cục là ai?
- Lâm Khánh Nguyên!
Cừu Như Huyết nghiêm nghị nói.
- Sở đại nhân chưa từng nghe thấy cái tên này sao?
- Lâm Khánh Nguyên?
Sở đại nhân không hề có ấn tượng gì với cái tên này, lắc đầu. Cừu Như Huyết nhìn hai mắt Sở Hoan, hơi bất đắc dĩ nói:
- Đại nhân... Quả là...!
Cuối cùng tựa hồ muốn nói là cái gì nhưng không nói ra nữa.
Sở Hoan cười ha hả nói:
- Cừu huynh muốn nói ta cô lậu quả văn sao?
Cừu Như Huyết gật đầu nói:
- Sở đại nhân không biết cái tên Lâm Khánh Nguyên này thì ta thật sự
hơi kinh ngạc đó. Năm đó Ngũ Tướng Quân, sứ giả Phạm đảng chẳng lẽ không nghe thấy chút nào sao?
- Ngũ Tướng Quân?
- Bốn vị thượng tướng quân của Tần quốc được xưng là Phong Vũ Lôi Điện tứ đại tướng quân.
Cừu Như Huyết nghiêm mặt nói:
- Bốn người này chính là công thần lập quốc của Tần quốc, công huân cực lớn, đều là đại tướng kiêu dũng một phương. Nhưng năm đó còn có một
người ngoài tài cầm binh chưa chắc thua bốn người này, cũng từng có công huân hiển hách, chẳng qua, hắc hắc... Chỉ tiếc là xuất thân không tốt,
không thể đứng vào nhóm thượng tướng quân. Chẳng qua uy vọng của hắn
trong quân không thấp, rất nhiều người cũng âm thầm gọi hắn là Ngũ Tướng Quân, ý nói triều đình trừ bốn vị thượng tướng quân thì hắn cũng không
thẹn làm vị tướng quân thứ năm, dù là công huân hay là năng lực ra, trừ
bốn vị thượng tướng quân ra thì không người nào sánh bằng.
- Ngũ Tướng Quân? Lâm Khánh Nguyên?
Trong lòng Sở Hoan thật có hơi kinh ngạc. Hắn tuy là vào triều làm quan không lâu nhưng dù sao cũng đã hơn một năm, đúng là chưa bao giờ nghe
thấy cái tên Lâm Khánh Nguyên.
Rồi đột nhiên hắn bỗng giật mình, thất thanh nói:
- Ngươi nói hắn họ... Lâm sao?
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới Lâm Đại Nhi, Lâm Đại Nhi cũng là họ Lâm, chẳng lẽ...
Cừu Như Huyết thấy ánh mắt của Sở Hoan, nhất thời ngẩn ra, rốt cục nói:
- Sở đại nhân, chẳng lẽ ngươi... Không biết thân phận của Lâm cô nương sao?
- Nàng không phải là người của Sáp Huyết hội sao?
Sở Hoan nhíu mày.
Cừu Như Huyết hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Xem ra ta đoán sai rồi. Ta vốn tưởng sứ giả Phạm đảng vốn hiểu rõ lai lịch của Sáp Huyết hội, cũng biết thân thế của Lâm cô nương.
Sở Hoan hỏi:
- Cừu huynh, chẳng lẽ Lâm cô nương và Lâm Khánh Nguyên có quan hệ gì sao?
Cừu Như Huyết suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Kỳ thật ta cũng không thể xác định nhưng năm đó, ta vừa hỏi thăm nơi ở của Lỗ Thiên Hữu, cũng hỏi thăm bằng hữu khắp giang hồ về Sáp Huyết
hội. Bằng hữu trên giang hồ có tin tức linh thông, ta cũng hỏi thăm được nguồn gốc của Sáp huyết hội này!
Dừng lại một chút, Cừu Như Huyết chậm rãi nói:
- Sáp Huyết hội vốn là do tàn quân của Lâm Khánh Nguyên sáng lập ra!
- Tàn quân sao?
Sở Hoan nghi hoặc nói:
- Cừu huynh, ngươi nói vị Lâm Khánh Nguyên kia giờ ở đâu?
- Sáu năm trước, Lâm Khánh Nguyên đã bị tịch thu tài sản và giết cả nhà rồi.
Cừu Như Huyết trầm giọng nói.
- Lâm Khánh Nguyên đã chết từ lâu rồi. Người nhà của hắn cũng bị giết
hầu như không còn, chỉ có một bộ phận nhân tài rất ít trốn thoát. Nếu
như ta đoán không lầm thì Lâm cô nương đó vốn là hậu nhân của Lâm Khánh
Nguyên rồi!
- Tịch thu tài sản và giết cả nhà sao?
Thân thể Sở Hoan chấn động.
Cừu Như Huyết thở dài nói.
- Sáu năm trước là một vụ thảm án, tin tức phong tỏa rất chu toàn,
người biết cũng không nhiều lắm. Nhưng giấy không gói được lửa, dù là
triều đình giấu diếm cực lực nhưng vẫn có tin tức tiết lộ ra ngoài. Lâm
Khánh Nguyên chết như thế nào thì không nhiều người biết nhưng bộ hạ của Lâm Khánh Nguyên che chở cho một số ít người nhà của hắn, cả một đoạn
đường giết rất nhiều quan binh!
Thân thể Sở Hoan lại càng nhích lại phía trước, thấp giọng hỏi.
- Cừu huynh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Lâm Khánh Nguyên nếu là Ngũ
Tướng Quân thì tại sao lại bị triều đình đuổi giết? Hắn đã phạm vào tội
lớn gì?
Cừu Như Huyết lắc đầu nói:
- Thật ra rốt
cục đã xảy ra chuyện gì thì ta cũng không biết nhiều lắm. Năm đó ta chỉ
biết Lâm Khánh Nguyên chết đi có hơi đáng tiếc nuối. Đao pháp của hắn
rất cao. Một cao thủ như vậy mà bị giết không minh bạch, đáng tiếc cho
đao pháp tinh tuyệt kia!
Nhìn hắn cũng lộ vẻ rất tiếc nuối.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mơ hồ cảm thấy Cừu Như Huyết đoán không sai. Xem ra Lâm Đại Nhi và Lâm Khánh Nguyên nhất định có quan hệ sâu đậm.
Hắn vốn cảm thấy Lâm Đại Nhi có xuất thân tuyệt đối không tầm thường,
cử chỉ hành vi mang theo vẻ tĩnh dưỡng của người phú quý. Hơn nữa giọng
nói của Lâm Đại Nhi mang theo âm điệu không thể che dấu được, biểu hiện
nàng đã từng ở kinh thành một thời gian rất dài.
Mà quan
trọng nhất chính là Lâm Đại Nhi không có chút thiện cảm nào với triều
đình, càng hận hoàng đế thấu xương. Sở Hoan trước đây vẫn không rõ tại
sao Lâm Đại Nhi lại oán hận hoàng đế tới tận xương tủy như vậy, hôm nay
nghe Cừu Như Huyết nói, lập tức có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Nếu như
Lâm Khánh Nguyên là do hoàng đế giết chết, mà Lâm Đại Nhi lại là hậu
nhân của Lâm Khánh Nguyên. Như vậy Lâm Đại Nhi tràn ngập thù hận với
hoàng đế cũng là chuyện đương nhiên.
- Cừu huynh nói Lâm
Khánh Nguyên xuất thân không tốt, do đó mới không sánh được với Tứ Đại
Tướng Quân. Chuyện này là thế nào?
Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cục hỏi.
Cừu Như Huyết giải thích:
- Ta nói Lâm Khánh Nguyên vốn xuất thân không tốt là bởi hắn xuất thân
hàn môn. Trên thực tế vốn lai lịch của Lâm Khánh Nguyên cũng không nhỏ.
Trước khi hắn trở thành tướng quân Tần quốc cũng đã từng là dũng tướng
đệ nhất tây bắc!
- Đệ nhất dũng tướng tây bắc sao?
- Năm đó thiên hạ đại loạn, chư quốc phân tranh. Tam đạo tây bắc ngày nay, năm đó có tới năm nước chư hầu.
Cừu Như Huyết nói.
- Bắc Sơn đạo Tín Châu ngày nay, năm đó là Tây Đường Quốc, một trong
năm nước tây bắc. Tây Đường Quốc là nhỏ nhất, nhưng lại là nước chư hầu
cuối cùng bị Tần quốc chinh phục. Nguyên nhân chính là bởi Tây Đường
quốc có phụ tử Lâm gia!
- Phụ tử Lâm gia?
Ánh mắt
Cừu Như Huyết lộ vẻ bất đắc dĩ. Xem ra vị khâm sai đại nhân trước mặt
này thật sự là không biết nhiều chuyện, chỉ có thể giải thích:
- Phụ tử Lâm gia chính là phụ thân Lâm Khánh Nguyên, Lâm Uyên và Lâm
Khánh Nguyên hắn. Lâm Uyên lúc đó là Đại nguyên soái nắm toàn bộ binh mã Tây Đương quốc. Lâm Khánh Nguyên đi theo bên cạnh Lâm Uyên, ở Thiên Bảo đại tướng quân của Tây Đường quốc, hơn nữa còn có một thân phận khác là Phò mã Tây Đường quốc. Lúc đầu chư hầu tây bắc tranh hùng, Tây Đường
quốc bởi quốc lực nghèo nàn, không thể thống nhất tây bắc nhưng các nước chư hầu khác cũng không nuốt nổi Tây Đường quốc, nguyên nhân chính là
bởi Tây Đường quốc có phụ tử Lâm gia tọa trấn.
- Đã là Đại tướng quân Tây Đường quốc, sao lại trở thành tướng lãnh Tần quốc?
- Đó là công lao của vị Phong tướng quân kia.
Cừu Như Huyết nói.
- Phong Hàn Tiếu là mãnh tướng Tần quốc, năm đó suất quân tấn công năm
nước tây bắc, trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã diệt bốn nước, chỉ
còn lại Tây Đường. Thiết kỵ trọng binh của Tây Đường quốc đánh tới biên
cảnh, đô thành Tây Đường bị vây, tình thế nguy hiểm. Chẳng qua năm đó
quân vương Tây Đường được lòng dân, coi dân như con, là uy vọng của phụ
tử Lâm gia tại Tây Đường lại cực cao. Dân chúng Tây Đường cảm thấy chỉ
cần có phụ tử Lâm gia thì dù Tân binh người đông thế mạnh cũng không
chắc đã có thể công diệt Tây Đường.
Sở Hoan chỉ cười cười,
không nói lời nào. Vợ khéo không gạo cũng chẳng thể thổi cơm. Phụ tử Lâm gia có lợi hại mấy nhưng nước nghèo người ít, muốn chống đỡ với thiết
kỵ Đại Tần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì chắc là quá khó khăn. Càng huống chi đối thủ của bọn họ cũng không phải hạng người bình
thường. Phong Hàn Tiếu là tướng lãnh hàng đầu của Tần quốc, dẫn quân tấn công thì Tây Đường đúng là gặp đại nạn rồi.
- Nghe nói Phong Hàn Tiếu đem binh mã vây đô thành Tây Đường mấy tháng, tướng sĩ Tây
Đường dưới sự lãnh đạo của phụ tử Lâm gia vẫn thủ vững, đúng là lấy yếu
kháng mạnh, chặn đứng thế công của binh mã Tần quốc.
Cừu Như Huyết nói không nhỏ, tiếng nói rất trầm thấp.
- Hai quân giằng co không dứt, đột nhiên có một ngày cửa thành Tây
Đường mở rộng, quốc chủ ra khỏi thành đầu hàng. Phụ tử Lâm gia cuối cùng cũng theo hào Tần quốc. Cho tới ngày nay ta cũng không biết lúc đó rốt
cục đã xảy ra chuyện gì. Quốc chủ Tây Đường vì sao lại đột nhiên ra
thành đầu hàng như vậy. Dân gian cũng có đủ loại đồn đại, có người nói
là do quốc chủ Tây Đường nhu nhược sợ đánh, không dám đánh tiếp. Cũng có người nói là Phong Hàn Tiếu mua chuộc được phụ tử Lâm gia, hứa quan cao lộc dày, phụ tử Lâm gia bức bách quốc chủ Tây Đường ra khỏi thành đầu
hàng... Nhưng sự thật thế nào thì những người như chúng ta cuối cùng
cũng không rõ ràng lắm. Chẳng qua sau khi phụ tử Lâm gia đầu hàng, quả
nhiên được phong thưởng. Lâm Khánh Nguyên cũng từng một lần đi theo dưới trướng Phong Hàn Tiếu... Sau đó Lâm Khánh Nguyên được điều tới kinh
thành, cuối cùng thành Hữu Đồn vệ đại tướng quân!
Mang theo một tia khó hiểu, Cừu Như Huyết hỏi Sở Hoan:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân thật sự không biết chút nào về những chuyện này sao?