Bên ngoài thành Lạc An, tuy không nhiều người tiễn đưa Sở Hoan xuất
hành lần này, nhưng tùy tùng đi theo lại không ít, Hiên Viên Thắng Tài
dẫn theo hai trăm Cận Vệ Quân đã chờ ở ngoài thành.
Nhìn thấy Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài lại hơi hưng phấn, cười nói:
- Đại nhân, mọi người nghe nói lần này lại có thể theo ngài rời kinh
làm việc, đều vui mừng không thôi, ngài nhìn xem, mắt của những tên ranh này đều sáng lên.
Sở Hoan nhìn khuôn mặt đám Cận Vệ Quân đi theo đều mang theo sự vui vẻ, cười nói:
- Điều này cũng kỳ quái rồi, ở lại trong kinh rất tốt, bôn ba đoạn đường này chẳng lẽ còn thoải mái hơn trong kinh?
Hiên Viên Thắng Tài cười nói:
- Đại nhân có chỗ không biết, lần trước theo ngài đi sứ Tây Lương, sau
khi trở về, mọi người đều được ban thưởng, thăng chức ba gã Võ úy, bảy
gã Phi ủy, mười bốn Giáo úy, ngoài ra, mỗi người còn được ban thưởng năm mươi lạng bạc.
Gã nhẹ nhàng sờ lên khôi giáp của mình, cười tủm tỉm nói:
- Được đại nhân chiếu cố, hiện giờ mạt tướng cũng đã thăng lên làm Vân úy!
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười ha ha nói:
- Vậy cũng phải chúc mừng Hiên Viên Vân úy rồi.
Hiên Viên Thắng Tài cười đáp:
- Chúng ta làm lính không sợ cầm đao dốc sức liều mạng với người khác,
chỉ sợ không có cơ hội lập công, hiện giờ có thể theo đại nhân tới An
Ấp, đây chính là cơ hội lập công lần nữa.
Gã đưa tay chỉ vào đám Cận Vệ Quân kia:
- Đại nhân, ngài nhìn xem cẩn thận, trong số này phải chăng có người nhìn quan mắt?
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Dường như có không ít người là huynh đệ tới Tây Lương lần trước.
- Đúng vậy.
Hiên Viên Thắng Tài đáp:
- Hơn một nửa là như vậy, chẳng qua những người kia đã đề bạt chức
quan, lần này ta không cho bọn họ đi theo, cũng không thể để chuyện tốt
đều bị họ chiếm được.
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: "Các ngươi
cho rằng lần này đi An Ấp là xét nhà bình loạn, cho rằng muốn đi nhậu
nhẹt ăn ngon, chẳng qua chưa hẳn đã giống như suy nghĩ của các ngươi".
Mặc dù còn chưa biết tình hình An Ấp trước mắt, thế nhưng Sở Hoan lại
cảm thấy An Ấp là một lò lửa lớn, chuyến đi An Ấp này chỉ sợ còn nguy
hiểm hơn chuyến đi Tây Lương.
Tuy Lăng Sương còn chưa vào cung,
nhưng tiến tới An Ấp là khẩn cấp, thánh chỉ đã hạ, Sở Hoan thực sự không thể chậm trễ, nhưng trong lòng cũng không biết lúc trở về, phải chăng
đã không thấy được Lăng Sương.
Sở Hoan dùng thân phận khâm sai đi tới An Ấp, đa số quan viên trong triều đều tưởng rằng dựa theo lời
thánh chỉ, lần này Hộ bộ Thị Lang tiến tới An Ấp kê biên tài sản gia tộc Hoàng thị. Sở Hoan thân là Hộ bộ Thị Lang, hiện giờ đang nổi trong
triều, về tình về lý, Hoàng đế giao chuyện này cho hắn cũng thỏa đáng.
Chẳng qua tất cả mọi người cho rằng đây là một chuyến đi tốt đẹp Hoàng
đế ban cho Sở Hoan, đi thăm dò quê quán Hoàng gia,không khác gì đi thăm
dò một mỏ vàng, trong mắt không ít người, đi qua bên cạnh mỏ vàng, trên
người cũng phải dính mấy khối vàng, chớ nói chi đi thăm dò gia sản cự
phú lớn nhất Đại Tần.
Không ít người hâm mộ ghen ghét trong lòng, chỉ có Sở Hoan hiểu rõ trong lòng, nếu có người khác muốn thay mình tới An Ấp chuyến này, hắn quả thật vui vẻ nhường cho.
An Ấp chính là mặt phía bắc Tây Sơn Đạo, muốn đến An Ấp Đạo, đương nhiên phải xuyên
qua Tây Sơn Đạo, từ kinh thành theo đường núi đi về hướng tây, hiện giờ
Sở Hoan cũng đã quen đường, lúc trước đi sứ Tây Lương cũng đi qua con
đường này.
Ngoại trừ Hiên Viên Thắng Tài dẫn đầu Cận Vệ Quân, Tôn Tử Không và hai gã lạc đà khách đi theo bên người Sở Hoan, chẳng qua
hai gã lạc đà khách này hiện giờ đã không coi là lạc đà khách, chính là
hộ vệ trong phủ Sở Hoan.
Vốn Sở Hoan nghĩ tới để cho Tôn Tử Không lưu lại kinh thành, ban đầu có ý để cho Lang Oa Tử đi theo, nhưng về
sau nghĩ lại, Lang Oa Tử vừa đi, lực lượng phòng vệ trong phủ sẽ yếu đi
rất nhiều, nếu là ngày xưa thì thôi, thế nhưng sau cuộc mưu phản ở Thông Thiên Điện, Sở Hoan vẫn tương đối coi trọng sự an toàn của người nhà
mình, dù sao tàn đảng của An Quốc Công cũng không hoàn toàn tiêu diệt,
trong kinh có còn tàn đảng của An Quốc Công hay không cũng chưa biết
được, ai biết tàn đảng của An Quốc Công có thể gây ra sóng gió tại kinh
thành hay không.
Lang Oa Tử bắn cung tinh xảo, chuyện quan trọng
hơn, trên thảo nguyên Sở Hoan cũng đã nhìn ra Lang Oa Tử có phong phạm
của một đại tướng, lưu gã tọa trấn trong phủ, quả thật có thể khiến Sở
Hoan không cần lo lắng phía sau.
Tuy nói bình thường trong phủ
không thiếu được Tôn Tử Không, nhưng chuyến đi này có Tôn Tử Không ở bên người, sử dụng cũng thuận tiện, hơn nữa trong phủ còn có Đỗ Phụ Công,
Tôn Tử Không vừa đi, Đỗ Phụ Công nắm giữ mọi chuyện trong phủ, cũng dư
xài, còn chuyện cửa hiệu mặt tiền cũng có Thẩm Vạn Tư quản lý, Sở Hoan
cũng chưa từng can thiệp nhiều.
Lần trước đi sứ Tây Lương, trên
đường đi chim hót gió nhẹ trời cao mây thưa, chẳng qua lúc này rời kinh, cảnh tượng hai bên đường đã rất khác, lá đã sớm rụng hết, thời tiết
cũng rét lạnh, Cận Vệ Quân đi theo cũng đã trang bị giáp da, mọi người
cũng biết từ kinh thành tới An Ấp, đi một chuyến cũng hơn một tháng, hơn nữa chuyện ở An Ấp, cho dù chỉ là kê biên tài sản Hoàng gia, dùng sản
nghiệp khổng lồ của Hoàng gia cũng tuyệt đối không phải mười ngày nửa
tháng có thể kiểm kê hoàn thành, chỉ sợ lúc trở về đã sớm tuyết bay lả
tả, chính bởi như vậy gần như tất cả Cận Vệ Quân đều mặc trang phục mùa
đông, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
So với chuyến đi Tây Lương
lần trước, tâm tình quan binh đi theo lại khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, dù sao lần đi sứ trước, tiền đồ của tất cả mọi người đều mịt mờ không
rõ, thậm chí không ít người đã chuẩn bị sẵn không thể trở về. Trái lại
lần này theo vị Hộ bộ Khâm sai Sở Hoan này tới An Ấp, tất cả mọi người
tưởng rằng tới kê biên tài sản Hoàng gia, đương nhiên là chuyến đi toàn
được nhậu nhẹt ăn ngon, cả đám đều cao hứng bừng bừng.
Đám quan
binh cho rằng chỉ là đi thăm dò gia sản, nhưng Hiên Viên Thắng Tài lại
biết còn phải đi tiêu diệt phản loạn Hoàng Thiên Dịch. Tin tức Hoàng
Thiên Dịch tạo phản tại An Ấp, hiện giờ vẫn chưa lan truyền tại kinh
thành, người biết cũng không nhiều, chẳng qua Hiên Viên Thắng Tài cũng
không thèm để ý, đối với gã mà nói, nếu như chỉ là đi kê biên gia sản
Hoàng tộc, gã lại không hứng thú lắm, trái lại muốn đi tới giúp đỡ Cấm
Vệ Quân An Ấp tiêu diệt Hoàng Thiên Dịch, điều này lại khiến Hiên Viên
Thắng Tài tràn đầy cảm giác hưng phấn.
Hiên Viên gia tộc không
thiếu lương tướng dũng mãnh gan dạ, chỉ thiếu cơ họi khiến họ thi triển
sở trường. Chuyến đi Tây Lương, Hiên Viên Thắng Tài không thể tham dự
trận chiến Hắc Sơn, bỏ lỡ một cuộc nội loạn kinh tâm động phách của Tây
Lương, gã luôn thấy tiếc nuối trong lòng. Lúc trước Tây Bắc chiến loạn,
Hiên Viên Thắng Tài tìm cách muốn điều đi Tây Bắc, nhưng cuối cùng không thể thành công. Về sau chiến sự Thiên Môn Đạo Đông Nam nổi lên, Hiên
Viên Thắng Tài lại muốn đi tới Đông Nam, vì thế dâng tấu chương mấy lần, thậm chí khẩn cầu Hiên Viên Thiệu giúp đỡ, nhưng bên trên lại không
điều gã ra ngoài, khiến cho Hiên Viên Thắng Tài cực kỳ phiền muộn.
Gã xuất thân gia tộc Hiên Viên, uy vọng và địa vị của gia tộc Hiên Viên tại đế quốc vốn là dùng máu để đổi lấy, cho tới giờ gia tộc Hiên Viên
chính là danh từ thiết huyết và trugn trinh, nam nhân gia tộc Hiên Viên
dùng chiến công để ngạo nghễ vẻ vang. Mặc dù Hiên Viên Thiệu chỉ là
đường huynh của Hiên Viên Thắng Tài, nhưng chiến công của gã đã hơn xa
Hiên Viên Thắng Tài. Trong lòng Hiên Viên Thắng Tài, Hiên Viên Thiệu
đương nhiên là đối tượng gã sùng kính, nhưng cũng là một cột mốc của gã, thực chất gã cũng không hi vọng vĩnh viễn rơi lại phía sau Hiên Viên
Thiệu, gã càng không hi vọng lúc người khác nhắc tới gã, chỉ nói rằng
"Đây là đường đệ của Hiên Viên Thống lĩnh", gã càng hi vọng một ngày kia người khác nhìn thấy Hiên Viên Thiệu, đều nói "Người này là đường huynh của Hiên Viên tướng quân".
Gã cần cơ hội, cần một cơ hội chứng minh mình.
Đi sứ Tây Lương, là gã chủ động xin đi, bỏ ra rất nhiều khí lực mới đạt được chuyện này. Sau khi trở về từ Tây Lương, uy vọng của gã quả thực
đã tăng lên rất nhiều, lúc quan binh Cận Vệ Quân chứng kiến gã, trong
mắt đã có vẻ tôn kính. Hiên Viên Thắng Tài vui mừng trong lòng, nhưng
cũng chwua đủ, gã cần nhiều cơ hội hơn nữa để bày ra tài năng của mình,
cũng cần nhiều chiến công hơn nữa để gia tăng uy vọng của mình, để cho
tất cả mọi người nhắc tới cái tên Hiên Viên Thắng Tài này đều phải kính
nể, càng muốn cho trong sự vinh quang của Hiên Viên gia tộc, có thêm tên mình.
Trên đường phải qua Tây Sơn Đạo, thậm chí phải qua gần phủ Vân Sơn, Sở Hoan suy nghĩ có thể mượn cơ hội này trở lại phủ Vân Sơn
một chuyến hay không. Tuy nói chia tay Lâm Lang cũng không phải quá lâu, chẳng qua trong lòng Sở Hoan lại luôn nhớ đến nàng. Hắn có suy nghĩ,
Hiên Viên Thắng Tài cưỡi ngựa tới cạnh hắn, cười hỏi:
- Đại nhân đang nghĩ đến An Ấp nên ăn thứ gì sao?
Sở Hoan cười đáp:
- Dường như Hiên Viên tướng quân rất để ý tới ăn uống?
- Địa phương khác thì thôi, chẳng qua lư ngư của An Ấp là món ngon số một.
Hiên Viên Thắng Tài cười nói:
- Nhớ rõ lúc trước Hoàng Thiên Dịch tới kinh thành, thứ khác không mang theo, chỉ mang theo mấy guồng nước lư ngư này, những con lư ngư này
nuôi trong xe guồng chứa nước trên xe kính hiến cho Thánh thượng, Thánh
thượng ban thưởng chúng ta một ít lư ngư, đó là lần đầu tiên ta nếm được lư ngư An Ấp... !
Gã đưa tay sờ lên môi, bộ dạng rất muốn ăn, chậc chậc khen:
- Đại nhân đến An Ấp rồi, phải nếm thử, chuyến đi này mới không tệ.
Sở Hoan cười nói:
- Hiên Viên tướng quân đã nói như vậy rồi, tới An Ấp, ta quả thật muốn nếm thử một chút.
- Lư ngư An Ấp tuy nhiều, nhưng lư ngư hồ Ngọc Tỏa là ngon nhất.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Lư ngư thiên hạ sản sinh tại An Ấp, lư ngư hồ Ngọc Tỏa An Ấp, những lời này tuyệt đối không sai.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Thật ra so với ăn cá, ta càng thích đánh cá.
- Ồ?
Hiên Viên Thắng Tài cười nói:
- Đại nhân sẽ không thất vọng đâu, hồ Ngọc Tỏa cũng là nơi đánh cá rất
tốt, đây chính là ngư trường lớn diện tích mấy trăm dặm, quăng một mẻ
lưới, cá gì cũng có thể gặp được.
Sở hoan khẽ thở dài:
-
Chở sợ cá hồ Ngọc Tỏa rất khó mắc câu, chúng ta một đường vất vả từ kinh thành tới An Ấp đánh cá, cũng nên tìm con cá lớn nhất để ra tay, tôm
tép nhãi nhép, ta nghĩ Hiên Viên tướng quân cũng không có hứng thú.
Hiên Viên Thắng Tài đảo mắt một vòng, lập tức hiểu được, nắm chặt tay cười nói:
- Đúng vậy, lần này cùng đại nhân tới An Ấp, chính là muốn đi đánh cá
thoải mái... Tìm được con cá lớn nhất, cả những tôm tép nhãi nhép kia,
một mẻ hốt gọn!
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại
than nhẹ: "Đánh cá thì đánh cá, thế nhưng ai là người đánh cá, ai là cá
trong nước? Trong mắt chúng ta, chúng ta là người đánh cá, thế nhưng tại An Ấp, chỉ sợ có người đã mở rộng lưới, đợi những con cá trong nước
chúng ta tiến vào lưới... !