Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 461: Q.3 - Chương 461: Người đẹp độc địa




Sứ đoàn Đại Tần cũng không dám trì hoãn, mặc dù có sự cố ở huyện Cô Sơn nhưng về sau đi đường cũng khá thuận lợi.

Chuyện ở huyện Cô Sơn, Mao Tri huyện thật đúng là hoàn toàn không biết gì cả, sau khi nghe chuyện, kinh hãi vô cùng, lập tức phái người xuất động, dọn dẹp chiến trường, đem những tù binh kia nhốt vào đại lao.

Lập tức điều động tất cả những người có thể điều động, truy quét loạn phỉ về quy án, đêm đó có gần một ngàn loạn phỉ, hoặc chết hoặc bị bắt, cũng có vài trăm tên bỏ trốn tán loạn. Mao Tri huyện điều động nha dịch, bảo đinh, dân tào, truy tìm bốn phía xung quanh thị trấn, tuy rằng cũng bắt được thêm mấy chục người, nhưng đại bộ phận loạn phỉ vẫn biến mất tăm mất tích.

Tiết Hoài An không thiếu được đem Mao Tri huyện răn dạy một phen, lại triệu tập quan lại Cô Sơn huyện quát tháo một hồi. Y vốn có tài ăn nói, nên răn dạy người cũng rất bài bản, điệu bộ uy nghiêm vô cùng. Quan lại Cô Sơn huyện chưa từng bị quan lớn triều đình giáo huấn, Huyện thừa vốn đã nhỏ, ngay cả Huyện thái gia cũng chỉ là quan thất phẩm tép riu, đám thuộc hạ càng không cần phải nói, đối mặt đường đường Lễ bộ Thượng thư, sứ đoàn Chính sứ, đế quốc trọng thần, đều nơm nớp lo sợ.

Ở Cô Sơn huyện cũng không trì hoãn lâu, sứ đoàn tiếp tục đi Tây Bắc, không đến một ngày thì vào đến cảnh nội Thông châu Tây Sơn đạo. Sở Hoan ngay từ đầu cũng không biết là đã tới Thông châu, nghe Tiết Hoài An nhắc tới, mới biết mình về tới quê hương.

Muốn qua Tây Cốc quan vào Tây Bắc phải đi qua Thông châu.

Thông châu cách Vân Sơn phủ chỉ có ba bốn ngày lộ trình, Vân Sơn phủ ở phía Bắc Thông Châu, tuy rằng gia quyến ở ngay tại Vân Sơn phủ, nhưng Sở Hoan cũng không thể bớt thời giờ trở về thăm, cả đi cả về cũng mất sáu bảy ngày đường, sứ đoàn đương nhiên là không đợi được, trong lòng cũng là nghĩ, đợi đến khi từ Tây Lương trở về, nhất định là phải về qua nhà thăm hỏi thân nhân.

Tới thành Thông Châu , Sở Hoan mới biết được hiện giờ thành Thông Châu chính là trọng địa, Điện tiền Đại học sĩ Từ Tòng Dương hiện giờ trấn thủ Thông châu, phụ trách vận chuyển vật tư đi Tây Bắc. Thông châu cũng thành trạm trun chuyển hàng hóa lớn nhất.

Thành Thông Châu điều đến đây rất nhiều quân đội, đề phòng nghiêm khắc, so với Sở Hoan lúc trước khi rời khỏi, binh lực nhiều gấp mấy lần, ra vào thành cũng kiểm tra cực kỳ nghiêm mật. Thông Châu quan đạo, cứ cách một đoạn lại thiết lập trạm nghỉ chân, bên cạnh trạm nghỉ chân thiết trạm kiểm soát lâm thời, muốn đi qua, nhất định phải trải qua quá trình kiểm tra kỹ lưỡng.

Lúc xế chiều, sứ đoàn đến thành Thông châu, Từ Tòng Dương trăm công ngàn việc, nhưng đối với chuyến đi sứ Tây Lương lại hết sức coi trọng, tự mình ra nghênh đón. Hơn nữa trước đó đã cho người dọn dẹp dịch quán của thành Thông Châu, phái trọng binh thủ vệ, sứ đoàn sau khi nhập trú, khi màn đêm buông xuống liền thiết yến ở dịch quán. Tuy nhiên quan viên có mặt cũng không phải nhiều. Từ Tòng Dương giải thích hiện giờ Thông châu sự vụ bận rộn, bọn quan viên hiện giờ đều là nặng gánh việc công, không dám buông thả.

Đối với việc Sở Hoan vào kinh thành ngắn ngủn mấy tháng đã làm Đại Tần Phó sứ đi sứ Tây Lương, Từ Tòng Dương cũng không kinh ngạc, tỏ vẻ tán thưởng, khen Sở Hoan tuổi trẻ tài cao.

Lão là người bên cạnh Tề Vương Doanh Nhân, Sở Hoan cũng là người của Tề vương đảng, hai người bên trong lời nói cử chỉ, tự nhiên có một loại cảm giác thân thiết.

Trên thực tế Từ Tòng Dương tuy rằng đang ở Thông châu, nhưng chuyện ở kinh thành cũng biết không ít, đối với con đường thăng chức của Sở Hoan, lão hiểu rõ vô cùng, cũng biết trong kinh cao thấp đều xem Sở Hoan là người Tề vương đảng, đến khi nghe chuyện Sở Hoan ở Hộ bộ trước mặt mọi người ẩu đả chủ quản Đậu Dịch, Từ Tòng Dương không thiếu được nói giỡn vài câu.

Thông châu Tri châu Triệu Quảng Khánh mấy tháng trước đột tử, cho tới hôm nay, vị trí Thông châu Tri châu vẫn để trống, cũng may Từ Tòng Dương trấn thủ nơi này, giải quyết sự vụ của Thông châu Tri châu.

Sau phần dạ tiệc, bọn quan viên cáo từ, Tiết Hoài An cũng là vô cùng mệt mỏi, đi về trước nghỉ tạm, Từ Tòng Dương giữ Sở Hoan lại, đưa tới sườn sảnh uống trà.

Sở Hoan thấy bốn bề vắng lặng, lúc này liền hỏi thăm về quá trình điều tra Triệu Quảng Khánh có hay không có kết quả.

Triệu Quảng Khánh tự ý khai thác mỏ, bốn phía vơ vét của cải, lại lợi dụng Hắc Thủy sơn cho phép đám người Lâm Đại Nhi cất giấu binh khí, âm mưu thật lớn, nhưng sau đó điều tra, lại phát hiện Triệu Quảng Khánh lưu lại manh mối cực nhỏ, mặc dù biết Triệu Quảng Khánh phía sau nhất định còn có thế lực, nhưng Sở Hoan lúc trước rời khỏi Thông châu cũng không điều tra ra kết quả.

Sở Hoan nhớ rõ khi mình rời khỏi Thông châu, trên đường cái gặp Lâm Đại Nhi và Lỗ Thiên Hữu hóa trang thành ngư dân, lúc ấy chỉ cho là Lâm Đại Nhi vào thành tìm hiểu tin tức Triệu Quảng Khánh, nhận định bọn họ nhất định là cùng một đám, lúc ấy cũng là nhất thời sinh ra lòng trắc ẩn, nghĩ đến đêm đó Thần Y vệ Thiên hộ Lâm Băng đem người tập kích mỏ đá Đinh Cốc, Lâm Đại Nhi toàn đảng gần như bị tiêu diệt, cho nên sinh lòng thông cảm, buông tha Lâm Đại Nhi một con ngựa, từ đó về sau, liền không còn có tin tức, hiện giờ cũng không biết cô sống hay chết, tình huống như thế nào?

Từ Tòng Dương thưởng thức ngụm trà, đặt chén trà xuống, mới nói:

- Lâm Thiên hộ gần đây vẫn luôn điều tra việc này, trước mắt phán đoán, Triệu Quảng Khánh là Thiên môn đạo nhân.

- Thiên Môn đạo nhân?

Sở Hoan hơi có chút kinh ngạc nói:

- Triệu Quảng Khánh chính là Tri châu một châu, làm sao có thể hồ đồ gia nhập Thiên Môn đạo?

Từ Tòng Dương thở dài:

- Lão phu lúc trước cũng không rõ lắm, nhưng sau khi cân nhắc một hồi, chỉ sợ là Triệu Quảng Khánh không cam lòng, nên mới bị Thiên Môn đạo mua chuộc.

- Không cam lòng?

Từ Tòng Dương vuốt râu nói:

- Ngươi cũng thấy, Thông Châu điều kiện ác liệt, không thể bằng Giang Nam bên kia phồn hoa giàu có và đông đúc. Lấy Triệu Quảng Khánh tài cán, đảm nhiệm vị trí Tri châu nhiều năm như vậy, cho dù không được trọng dụng điều đến kinh thành, nhưng cũng có thể được điều đến châu khác. Chỉ có điều Thông Châu hoàn cảnh phức tạp, mười năm liền có bảy năm thiên tai, từ lúc lập quốc đến nay, gần như hàng năm đều xuất hiện chuyện này, những năm gần đây lại càng ngày càng nghiêm trọng, trấn thủ Thông Châu, thật sự không là chuyện tốt, nếu không phải có tài cán thực sự, đừng nói ở Thông Châu nhiều năm như vậy, chỉ sợ mấy tháng cũng không chịu nổi nữa."

Sở Hoan đối với hoàn cảnh Thông Châu cũng nắm khá rõ, hàng năm thiên tai, lại không có có thể dựa vào buôn bán, vẫn luôn là địa châu khốn cùng nhất. Ngồi ở cái ghế Tri châu Thông Châu, không nói mặt khác, hàng năm gặp phải áp lực thu thuế áp đã không như bình thường. Triệu Quảng Khánh khi tại chức, hàng năm đều bị Hộ bộ thúc giục thuế, hơn nữa trong triều luôn luôn sẽ tấu chương buộc tội Triệu Quảng Khánh, nói làm việc bất lợi, mấy năm liên tục trì trệ thuế má.

Triệu Quảng Khánh ở Thông Châu, tuy rằng cũng muốn đem thu thuế má, nhưng Thông Châu vốn mảnh đất nghèo khó. Ngay cả năm được mùa thu hoạch cũng không chắc có thể nộp đủ thuế vốn rất nặng cho triều đình. Huống chi mấy năm liên tục thiên tai, một khi hơi ép một chút, các huyện Thông Châu lập tức có dân chúng gây rối, một ít kẻ có dụng tâm còn đổ dầu vào lửa kích động dân chúng đối kháng quan phủ. Thông Châu Tri châu nếu buông thả thì lại không làm đúng phân sự với triều đình, nếu là rất nghiêm, toàn Thông Châu loạn dân sẽ nổi lên bốn phía, cho nên Triệu Quảng Khánh làm Tri châu Thông Châu, nhìn như uy phong, kì thực là như ngồi trên đống lửa.

Cũng may Triệu Quảng Khánh thật đúng là có chút thủ đoạn, hai mặt chu toàn, Thông Châu mặc dù loạn nhỏ không ngừng, nhưng đại loạn lại chưa từng có, nếu không phải Triệu Quảng Khánh trấn thủ, Thông Châu hiện giờ tuyệt sẽ không an ổn như thế, chỉ sợ sớm đã trở thành nơi khởi nguyên của nội loạn.

Nhưng không thể không thừa nhận, Triệu Quảng Khánh đang gánh tảng đá lớn trên người, mấy năm nay tấu chương buộc tội y chồng chất như núi, nếu không phải triều đình cảm thấy người này có thể sử dụng, thì với những tội danh đó Triệu Quảng Khánh sớm đã chết rồi, điểm này, Triệu Quảng Khánh chỉ sợ cũng hiểu rõ. Hiện giờ có thể sử dụng vì còn có thể an ổn, nếu là y có chút không cẩn thận, tội này chồng lên tội kia, thì chỉ sợ ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không cứu được rồi.

- Triều đình khiến y trấn thủ Thông Châu, nói đến nói đi, còn không phải xem cục diện khi y trấn ở nơi này.

Từ Tòng Dương lắc đầu thở dài:

- Nơi này chỉ có hai người chúng ta, lão phu cũng không cần giữ kẽ. Triệu Quảng Khánh phản bội triều đình, đầu nhập Thiên Môn đạo, cố nhiên đáng giận, nếu có lỗi y cố nhiên có tội lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn chỉ có y là có lỗi.

- Ý của đại học sĩ là?

- Triệu Quảng Khánh xuất thân hàn môn, trước kia khi ở kinh thành là một người vô cùng ngay thẳng, đắc tội không ít người.

Từ Tòng Dương thở dài:

- Y cũng không biết như thế nào mà mạo phạm An Quốc Công, cuối cùng bị điều tới Thông Châu, sau người Hán Vương đảng vẫn muốn diệt trừ y, cũng may Thánh Thượng thánh minh, biết người này có thể sử dụng, cho nên vẫn bảo vệ. Ngươi suy nghĩ một chút đi, vây cánh của Thái Tử và Hán Vương, cho dù không có bao nhiêu tài năng cũng có thể kiếm một vị trí tốt. Triệu Quảng Khánh ở Thông Châu coi như là chiến tích lớn lao, cuối cùng bị mọc rễ ở địa phương này, ngươi cảm thấy y có cam lòng được không? Thiên Môn đạo chắc là biết nguyên nhân trong đó, hiểu tâm tư Triệu Quảng Khánh, lúc này mới thừa dịp mà mua chuộc. Lão phu ngẫm nghĩ một chút, Thiên Môn đạo chắc chắn là hứa hẹn với Triệu Quảng Khánh rất nhiều điều tốt đẹp, cộng với oán hận tích sẵn trong lòng, Triệu Quảng Khánh trong lúc này mới đi nhầm đường.

Sở Hoan hiểu được liền nói:

- Thì ra là thế.

Nhưng trong lòng hắn thì vẫn nghĩ, trong việc Triệu Quảng Khánh bí quá hóa liều, sau lưng chắc chắn có bóng dáng cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các đảng phái trong triều.

Từ Tòng Dương đã nói tiếp:

- Thiên Môn đạo là họa lớn. Hiện giờ gây sóng gió ở Giang Hoài đạo, cũng chẳng biết lúc nào có thể bình định? Tuy nhiên, lão phu vẫn cho rằng, nếu như lần trước Sở đại nhân không vạch mặt Triệu Quảng Khánh, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi. Triệu Quảng Khánh lợi dụng việc khai thác đá, thu thuế cao, hơn nữa, còn tích trũy rất nhiều vũ khí. Nếu y ở Thông châu gây sóng gió, Thông châu nhất định sẽ tăng thêm sức mạnh cho loạn ở Giang Hoài. Thậm chí, con đường đi Tây Bắc có thể sẽ bị chặn, lão phu nghĩ lại, đến giờ vẫn thấy sợ.

Sở Hoan hỏi:

- Đại học sĩ, Thông Châu doanh Chỉ huy sứ tiền nhiệm Đoạn Tuân hẳn là người của Triệu Quảng Khánh, người này có chút tin tức gì không?

- Cũng vẫn đang truy tìm, nhưng không có tung tích.

Từ Tòng Dương lắc đầu nói:

- Thiên Môn đạo quỷ mị vô cùng, rất khó điều tra tung tích. Lâm Thiên hộ tuy rằng tìm được chút manh mối, nhưng thường chưa kịp điều tra thêm thì manh mối đã bị phá hỏng. Xem ra Thiên Môn đạo vẫn có cao nhân. Tuy nhiên, Triệu Quảng Khánh đột tử, vây cánh cũng đã bị Lâm Thiên Hộ quét sạch. Thiên Môn đạo hiện giờ cho dù có đồ chúng ở Thông Châu, cũng chỉ có thể ém mình ẩn nấp, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trước mắt Thông châu sẽ tạm yên ổn.

Sở Hoan hơi trầm ngâm:

- Lần này đi sứ Tây Lương, Đại học sĩ có gì chỉ giáo không?

Từ Tòng Dương vẻ mặt nghiêm nghị, nói một cách chân thành:

- Lần trước lão phu và Dư lão tướng quân có gửi thư vài lần, trước mắt, tình thế Tây Bắc không mấy lạc quan.

- Sao?

- Ba đạo Tây Bắc, là Tây Quan, Thiên Sơn, Bắc Sơn thì hiện giờ Tây Quan hơn nửa đã nằm trong tay người Tây Lương, rất nhiều dân chạy nạn vào Bắc Sơn và Thiên Sơn đạo. Dư lão tướng quân nhân khi quân Tây Lương ngưng chiến, đã bố trí phòng tuyến. Phía Bắc Thiên Sơn đạo, tổng đốc Chu Lăng Nhạc suất lĩnh sáu vạn tàn quân đóng tại núi Thiên Mang của đạo Thiên Sơn. Dư lão tướng quân thì bố phòng ở vùng núi phía Nam, tạo thành hình chữ thập. Sáu vạn binh chia quân ra phối hợp để kiềm chế kẻ thù, tạm thời giữ cân bằng ổn định.

Từ Tòng Dương giải thích:

- Hiện giờ quân ta sĩ khí suy giảm, lúc trước khi bị đánh bại, không ít tướng sxi ngay cả binh khí giáp trụ cũng chẳng còn. Mà dân Tây Bắc chạy nạn vào Bắc Sơn như lũ cuốn, lương thực khan hiếm. Tuy rằng Dư lão tướng quân cực lực ổn định tình thế Tây Bắc, nhưng trước mắt tình trạng khan hiếm lương thảo vẫn rất căng thẳng.

Sở Hoan ảm đạm.

- Kho thóc Tần Dương đã cạn kiệt. Hiện giờ, lão phu đang phân phó Tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đường dẫn người đến An Ap, Tây Sơn hai đaọ điều động lương thực vật tư đưa đến Tây Bắc.

Từ Tòng Dương lắc đầu thở dài:

- Thiên Môn đạo ở Giang Hoài gây loạn, nên triều đình đã không thể đem toàn bộ tinh lực đến Tây Bắc, nghe nói chiến sự Giang Hoài phát triển rất nhanh, triều định tốn lượng lớn vật tư sang bên đó. Hơn nữa, ơ Hà Bắc tàn dư đảng của Thanh Thiên vương, sau khi thấy Giang Hoài bạo loạn cũng lăm le ngóc đầu dậy. An Ấp, Tây Sơn, hai đạo chỉ trong khoảng thời gian ngắn còn có thể chống đỡ, nhưng nếu kéo dài thì không thể tiếp tục viện trợ cho Tây Bắc.

Lão nhìn Sở Hoan, nghiêm nghị nói:

- Kỳ thật lần này đàm phán hòa bình, Đại Tần bất kể thế nào cũng phải thành công, quyết không có chút sai lầm nào, chỉ khi Tây Bắc yên ổn, mới có thể khôi phục sản xuất, nếu Tây Bắc trước sau bị bao vây trong chiến loạn, quốc khố lại không dồi dào, rất khó kiên trì lâu.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Ý tứ của Đại học sĩ, hạ quan đã hiểu, hạ quan lần này đi tới Tây lương, nhất định đem Tây Lương công chúa về, khiến Tây Lương quân rút khỏi Tây Bắc!

- Việc này vô cùng gian khổ, Sở đại nhân phải để ý bảo trọng.

Từ Tòng Dương thở dài:

- Cũng may mắn lần này là người Tây Lương chủ động đề xuất nghị hòa, nếu không Đại Tần ta rốt cuộc như thế nào, lão phu thật sự không dám tưởng tượng.

Lão lắc lắc đầu, nói:

- Chớ xem Đại Tần ngàn dặm giang sơn, nhìn như vô cùng cường đại, nhưng trong khung đã suy yếu không chịu nổi, chịu không được đại chiến này đâu.

Sở Hoan cau mày nói:

- Đại học sĩ, khi hạ quan ở Hộ bộ, biết tài chính đế quốc đã cố hết sức, thu không đủ chi. Lần này tuy rằng cùng người Tây Lương hòa nghị, nhưng trên thực tế là Đại Tần ta phải cúi đầu thấp hơn bọn họ, phải bồi thường sáu trăm vạn lượng bạc, hơn nữa còn phải bồi thường lượng lương thực khổng lồ, hạ quan nghĩ, tình huống trước mắt, chỉ sợ vô cùng khó khăn, hạ quan chỉ sợ... !

Hắn nói tới đây, dừng một chút, cũng không có nói tiếp.

Từ Tòng Dương nói:

- Sở đại nhân, có lời gì ngươi cứ việc nói, không cần băn khoăn.

Sở Hoan đáp:

- Hạ quan mạo muội, chẳng qua là cảm thấy mức bồi thường này quá lớn, triều đình có khả năng sẽ phải thu thêm thuế. Hạ quan ngu dốt, nhưng cũng hiểu, nếu vào lúc này tiếp tục gia tăng thuế má, dân chúng không chịu nổi gánh nặng, chỉ sợ còn muốn bộc phát ra tai họa lớn hơn… cho nên...

Từ Tòng Dương gật đầu nói:

- Ý tứ của ngươi, lão phu hiểu được. Lão phu kỳ thật cũng luôn luôn nghĩ về việc này. Ngươi nói không sai, dân chúng đã khốn khổ không chịu nổi, nếu là tiếp tục trưng thu thuế má, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Lão phu hai hôm nay đã chuẩn bị tấu chương trần thuật lợi hại trong đó, chỉ hy vọng Thánh Thượng có thể nghe lão phu nói mà không gia tăng thuế má!

Sở Hoan chắp tay nói:

- Đại học sĩ đức cao vọng trọng, lời nói của ngài Thánh Thượng nhất định sẽ nghe.

Từ Tòng Dương lắc đầu, cười khổ nói:

- Sở đại nhân, ngươi hôm nay có thể nghĩ đến, vì thương sinh linh mà tính, đó cũng là Tề vương không nhìn lầm người, lão phu trong lòng rất an ủi. Chỉ có điều... hiện giờ không thể so với năm đó, năm đó lão phu góp lời, Thánh Thượng có thể nghe lọt, nhưng hiện giờ Thánh Thượng đã không còn nghe ai nữa rồi.

Lão thở dài một tiếng…

Sở Hoan há miệng thở dốc, sau lưng nghị luận về Hoàng đế, tổng cũng có chút bất kính.

Từ Tòng Dương là người thông minh, biết Sở Hoan tâm tư, nói:

- Chuyện này lão phu sẽ kiệt lực tấu trình. Thánh Thượng sùng mê tu đạo, bản tính vốn lại cực đoan, đã muốn gì thì phải đạt được. Năm đó tranh đấu giành thiên hạ, bình thiên hạ như thế, hiện giờ tu đạo cũng là như thế. Mấy năm qua này, tinh lực của ngài đều đặt hết cả vào việc tu đạo, người ngoài không dễ dàng khuyên bảo. Tuy nhiên lần này bị chính người Tây Lương làm nhục như thế, Thánh Thượng chưa chắc không thể chấn hưng tinh thần, lệ tinh đồ trị. Chỉ cần Thánh Thượng có tâm như thế, bình định Thiên Môn đạo, phát triển nông thương, vì lê dân bách tính, Đại Tần tất có thể chấn hưng hùng phong, phía Tây Lương cũng không dám nhòm ngó Đại Tần ta rồi.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hắn không biết Hoàng đế có thay đổi hay không? Nếu quả thật có thể như lời của Từ Tòng Dương nói, lần này Hoàng đế bị người Tây Lương giáng cho một đòn mà tỉnh giấc mộng, ngược lại là chuyện may mắn của con dân Đại Tần.

- Sở đại nhân, lần này đi sứ, lão phu chỉ trông mong ngươi thuận buồm xuôi gió, hoàn thành sứ mệnh Thánh Thượng giao phó.

Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:

- Cho Đại Tần thời gian tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức, để Thánh Thượng khôi phục hào khí anh hùng, Đại Tần ta… còn có hi vọng!

Lão nói câu nói sau cùng, sung mãn cảm thán, cũng không chắc trong lòng lão có tin tưởng như vậy hay không nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.