Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1229: Q.8 - Chương 1229: Người ngu xuẩn.




Đoàn người Cừu Như Huyết theo dấu xe ngựa để lại trên đường, truy đuổi tới quá nửa đêm, đuổi kịp hơn hai mươi dặm, tới cạnh một con sông, liền trông thấy một cỗ xe ngựa bị bỏ lại bên bờ sông.

- Đại nhân, qua bên kia sông chính là Bắc Sơn đạo rồi.

Một tên binh sĩ thông thuộc địa hình bẩm báo với Cừu Như Huyết.

Cừu Như Huyết nhìn qua bên kia bờ sông, con sông này cũng không rộng lắm. Hắn tới bờ sông kiểm tra một chút, nước sông cũng không sâu, có thể nhìn thấy đá cuội dưới sông, chỗ sâu nhất cũng sâu quá eo.

- Nếu không có rủi ro gì xảy ra thì đại nhân qua sông từ đây rồi.

Cừu Như Huyết thần sắc nghiêm trọng, hắn cũng biết đối phương vô cùng giảo hoạt, kế hoạch cùng Sở Hoan đã bị đối phương phá hoại.

- Phải chăng chúng ta nên qua sông?

- Đương nhiên.

Cừu Như Huyết trầm giọng nói, vung tay lên:

- Qua sông.

Mọi người qua sông, Cừu Như Huyết lập tức sai người đi tìm dấu chân, rất nhanh, chợt nghe thấy tiếng kêu lên:

- Đại nhân, bên này có dấu chân!

Cừu Như Huyết rất nhanh phát hiện ra, mặc dù bên bờ sông tìm được dấu chân nhưng dấu chân lưu lại không cùng một chỗ, ba hướng không giống nhau đều có dấu chân lưu lại.

Thế nhưng Cừu Như Huyết không hề vội vàng, cẩn thận kiểm tra chỗ có dấu chân, cuối cùng chỉ vào con đường hướng về phía tây:

- Bên này có dấu giày của người lớn, hẳn là từ đây rời đi.

Đang muốn dẫn người đuổi theo, Liễu Tùy Phong cũng nhắc nhở:

- Cừu đại hiệp, khoan đã, có khi nào đây là cố tình bày trận?

Cừu Như Huyết khẽ giật mình hỏi:

- Xin chỉ giáo?

- Cừu đại hiệp, theo tình huống trên đường chúng ta đuổi tới mà xem, đối phương hết sức giảo hoạt, không phải loại hời hợt đâu.

Liễu Tùy Phong khẽ nói:

- Bọn chúng đã liên tục bố trí nghi trận, có hay không khả năng ngay đến dấu chân kia cũng là giả không?

Cừu Như Huyết khẽ gật đầu nói:

- Không sai, ngươi nói rất có lý.

Mã Chính nói:

- Cừu đại hiệp nhìn ra đây là dấu giày của người lớn, lẽ nào đại nhân sẽ để cho bọn họ lấy giày của chính mình ra để bày ra mê trận sao?

Cừu Như Huyết nói:

- Đại nhân trọng tình trọng nghĩa, mấy ngày này tâm tình của đại nhân mọi người cũng thấy rồi, đại nhân quan tâm tới Lâm cô nương, điều đó xuất phát từ chân tình bên trong đấy. Đại nhân vốn là đại tướng nơi biên cương, vậy mà vì Lâm cô nương, hôm nay Lâm cô nương lại ở trong tay nhóm người kia, trong lòng đại nhân lo lắng tới an nguy của nàng, đã cưỡi lên lưng hổ. Trước khi nhìn thấy Lâm cô nương, đại nhân cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Liễu Tùy Phong gật đầu nói:

- Cừu Đại Hiệp nói đúng lắm, đã như vậy, đại nhân rốt cuộc chọn hướng nào, chúng tôi đều không có cách nào xác định.

Cừu Như Huyết cười lạnh nói:

- Bọn họ có khả năng đã biết được sự xuất hiện của chúng ta, cho nên mới như vậy!

Cừu Như Huyết hơi trầm ngâm thở dài:

- Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể chia làm ba hướng, theo ba hướng đuổi theo.

Rồi phân phó:

- Mã Chính, Liễu Tùy Phong, hai người các ngươi mang theo một số người và ngựa, theo hai hướng đông tây đuổi theo, ta tiếp tục đuổi theo về phía nam. Bất kể gặp phải tình huống như thế nào, không thể để lộ đại nhân đã tiến vào Bắc Sơn đạo, Tiếu Hoán Chương của Bắc Sơn đạo vốn đem lòng phản nghịch, nếu biết một mình đại nhân đi vào khu vực của hắn, chỉ sợ càng phiền phức.

Lập tức chia ra ba đường, phân thành ba hướng truy đuổi.

Sở Hoan lúc này đã đoán được, nếu như bọn người Cừu Như Huyết đã qua sông, rất có khả năng chia thành ba hướng truy tìm. Đây vốn là kế của đối phương, mục đích là để truy binh phải chia ra.

- Sở đại nhân, tới ngay rồi đây.

Người dẫn đường phía trước quay lại, chỉ vào phía trước cách đó không xa:

- Phía trước có một rừng trúc, Lâm cô nương đang ở trong rừng trúc này.

Sở Hoan mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng đã tính toán, nếu đối phương dùng Lâm Đại Nhi để đe dọa, như vậy chắc chắn sẽ có yêu sách với mình. Chỉ cần đối phương có yêu sách, thì bản thân dường như đã nắm chắc lá bài này.

Nhưng hắn không ngờ sự việc sẽ dẫn đến cục diện như hiện nay, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Đã không ít lần hắn lâm vào hiểm cảnh, hơn nữa hắn hiểu rất rõ, khi đã lâm vào hiểm cảnh, tuyệt đối không được rối loạn, ngược lại phải giữ vững tỉnh táo, chính điều này đã giúp hắn vượt qua các kiếp nạn.

Giằng co tới hơn nửa đêm, đã qua giờ Tý, tiến vào rừng trúc, cơn gió nhẹ nhàng xoay vòng theo những con đường trong rừng, không lâu sau, một ngôi miếu xuất hiện trước mắt.

Đó là một ngôi miếu cổ đổ nát, có thể thấy đã lâu không được tu sửa, đã có từ nhiều năm trước. Ngôi miếu không lớn, ngoại trừ đại điện, bên cạnh cũng chỉ có một phòng chứa củi nhỏ. Sở Hoan vừa đi vừa quan sát, thấy những thứ nhỏ bên trong phòng chứa củi kia có thể đổi được mười con tuấn mã.

Theo những kẽ hở trên tường của đại điện đổ nát, thế mà lại có rêu xanh mọc ra.

- Sở đại nhân chờ một lát, để tôi vào bẩm báo một tiếng.

Không đợi Sở Hoan trả lời, người dẫn đường đã nhanh chân tiến vào đại điện, không lâu sau đã đi ra, đưa tay lên nói:

- Sở đại nhân, mời ngài.

Giọng điệu vô cùng cung kính.

Trong lúc chờ đợi, Sở Hoan đã quan sát địa hình bốn phía, lúc này không do dự nữa, sải bước tiến vào bên trong đại điện.

Bên trong đại điện, mùi nấm mốc sộc tới, thế nhưng đại điện lại rất rộng rãi. Sở Hoan tiến vào bên trong, nhìn thấy đầu tiên là một pho tượng Phật tôn nghiêm, bao năm không có người ghé tới, trên mình bức tượng vết xước chồng chất, tòa sen cũng đã bị hư hại, phía bên trái của bức tượng, một ngọn đèn dầu được đặt trên tượng Phật. Phía dưới tượng Phật, một vị mặc áo xám đứng thẳng quay lưng về phía Sở Hoan. Sở Hoan nhìn thấy chiều cao của người đó có chút giật mình.

Hắn đã từng gặp qua không ít những người đàn ông có vóc dáng khôi ngô dũng mãnh, nhưng cao lớn dũng mãnh như vậy là lần đầu nhìn thấy.

Sở Hoan nhìn trái nhìn phải, thấy trái phải cách đó không xa đều có bóng người, biết rõ quân lực của đối phương quả không ít, cố gắng tỉnh táo lại, chậm rãi tiến lên, cách người to lớn kia tầm năm sáu bước mới dừng lại.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, người kia chậm rãi xoay người lại, Sở Hoan nhìn thấy mặt lại có chút ngạc nhiên, người này không có lông mày, hơn thế nữa màu da lại tái nhợt.

Người kia dò xét Sở Hoan một hồi, hai con mắt nheo lại toát ra vẻ tán thưởng:

- Sở đại nhân quả là vừa gan dạ vừa hiểu biết, một mình tiến vào nơi nguy hiểm, thật khiến ta bái phục.

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Ta tới đây không phải để khiến ngươi bội phục, mà tới để tìm người.

Bạch Tượng Hầu nói:

- Lâm cô nương mà ngươi tìm hiện đang ở trong tay chúng ta, hơn nữa chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể thả nàng ta, chẳng qua là chúng ta có chuyện khó khăn, cần Sở đại nhân giúp đỡ.

- Bản lĩnh của ta cũng chỉ thường, chuyện lớn không làm nổi.

Sở Hoan lại cười nói:

- Nhưng nếu là một chút chuyện vặt, ta có thể giúp các ngươi.

Bạch Tượng Hầu nói:

- Đối với Sở đại nhân mà nói, đây chỉ là việc tiện tay giúp mà thôi, thực sự là một việc nhỏ nhặt tầm thường.

- Ồ?

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng nói:

- Vậy không biết là việc gì?

- Viên đá.

Bạch Tượng Hầu nói:

- Là viên đá Lâm cô nương giao cho Sở đại nhân, mong rằng Sở đại nhân có thể tặng lại.

Sở Hoan trong lòng kinh động, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh tự nhiên. Phản ứng đầu tiên thầm nghĩ người này phải chăng là người Thiên Võng, hay là người Bì Sa Môn?

Những câu chuyện xoay quanh viên đã quá nhiều, cũng quá huyền bí, Sở Hoan cho tới bây giờ cũng mơ không rõ, chỉ biết rằng bên trong viên đá nhất định có bí mật, hiển nhiên là bí mật kinh thiên động địa.

- Viên đá?

Sở Hoan nhíu mày:

- Ý của các hạ bổn đốc không rõ, ngươi nói viên đã là có ý gì? Lâm cô nương giao cho ta viên đá nào?

- Ngươi đừng giả vờ giả vịt.

Bên trái truyền tới tiếng nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng tính mạng của Lâm Đại Nhi không bằng một viên đá?

Theo tiếng nói, một người chậm rãi đi tới, đôi mắt lạnh lẽo như băng.

- Với ta mà nói, tính mạng của Lâm cô nương quan trọng hơn hết thảy

Sở Hoan thở dài:

- Các ngươi muốn vạn lượng hoàng kim, ta sẽ nghĩ cách chuẩn bị, thế nhưng... các ngươi muốn một viên đá, chuyện này thật khó hiểu. Tính mạng của Lâm cô nương, dù có là một núi đá cũng không so sánh được.

Bạch Tượng Hầu chậm rãi nói:

- Đã vậy tại sao Sở đại nhân không nỡ mất một viên đá?

Sở Hoan khoát tay nói:

- Trước tiên đừng nói tới viên đá nào cả, Lâm cô nương dù sao cũng ở trong tay các ngươi, cũng nên để ta gặp nàng đã.

- Giao viên đá ra, ngươi có thể mang nàng đi.

Kim Lang Hầu lạnh giọng:

- Nếu không ngươi đừng mong nhìn thấy nàng.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Không nhìn thấy nàng, bổn đốc không có hứng thú cùng các ngươi thương lượng bất cứ chuyện gì. Các ngươi đã tìm tới ta, chắc đã hiểu tính ta, tuyệt đối đừng nói lời tàn nhẫn trước mặt ta, đừng uy hiếp ta. Ta từ xưa đến nay chưa bao giờ để mình bị xoay lòng vòng.

Kim Lang Hầu còn muốn nói, Bạch Tượng Hầu đã đưa tay ngăn lại, nói:

- Kim Lang Hầu, mang Lâm cô nương ra đây.

Kim Lang Hầu do dự một chút, thấy Bạch Tượng Hầu nhìn mình chằm chằm, cuối cùng không nhiều lời thêm nữa, trầm giọng nói:

- Mang nàng ta ra đây!

Không lâu sau, Sở Hoan thấy Lâm Đại Nhi bị trói phía sau bị đẩy ra.

Dù nàng là nữ nhi nhưng đám người kia cũng không nương tay, tay của Lâm Đại Nhi bị trói lại phía sau, mắt còn bị khăn đen bịt kín, hai thanh đao một trái một phải kề bên cổ của nàng.

Sở Hoan thấy Lâm Đại Nhi bình yên vô sự, mới khẽ thở ra.

Lâm Đại Nhi dù bị cưỡng chế, thần sắc không thể hiện được sự tỉnh táo, sau khi bị đưa ra, hai mắt nàng bị bịt kín, không nhìn thấy Sở Hoan, cười lạnh nói:

- Các ngươi đừng uổng phí mưu kế, viên đá không ở trong tay Sở Hoan. Chàng cũng không ngu xuẩn như trong tưởng tượng của các ngươi đâu. Chàng sẽ không vì ta mà bị các ngươi cưỡng ép, các ngươi có đợi thêm một năm, mười năm, chàng cũng sẽ không...

Sở Hoan thấy Lâm Đại Nhi nói vậy cười khổ thở dài nói:

- Đại Nhi, bọn chúng không làm nàng bị thương chứ?

Lâm Đại Nhi vốn cực kỳ bình tĩnh, lúc này nghe được giọng của Sở Hoan, thần sắc liền thay đổi, thất thanh kêu lên:

- Là...ngươi là!

- Ta chính là cái người ngu xuẩn nàng vừa nói.

Sở Hoan nhún vai:

- Nàng ở trong tay bọn chúng, sao ta có thể không tới?

Lâm Đại Nhi thân thể mềm mại khẽ run, chết lặng một lúc mới lên tiếng:

- Chàng... cái tên xấu xa này...sao chàng lại ngu xuẩn như vậy!

Giọng nói cũng đã phát run.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Nàng cũng không phải ngày đầu biết ta, ta cũng có lúc ngu ngốc như vậy... Chỉ là nàng cần gì phải mắng ta xấu xa, tốt xấu gì ta cũng đánh đổi tính mạng tới cứu nàng, nàng mắng ta như vậy, trong lòng ta khó chịu.

- Chàng!

Lâm Đại Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, dường như muốn cắn nát đôi môi, nhất thời không biết nói sao.

Kim Lang hầu chắn trước mặt Lâm Đại Nhi, ngăn lại ánh mắt của Sở Hoan, cười lạnh nói:

- Sở đại nhân, ngươi cũng thấy đấy, người phụ nữ của ngươi, hiện tại vẫn tốt, một cánh tay cũng không thiếu. Nhanh nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có giao ra không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.