Quan viên Tây Lương tới nghênh đón xe ngựa của Sở Hoan, cực kỳ khí phái, biểu lộ kính ý đối với Sở Hoan. Lần này Sở Hoan lên triều, cũng không
để Lang Oa Tử đi theo, mà khiến Lang Oa Tử lưu thủ tại Bắc Viện vương
phủ, thị vệ lưu lại trong vương phủ đều do Lang Oa Tử điều khiển.
Tuy rằng hai hôm nay không có tin tức của Đại Đức Tự, nhưng Sở Hoan vẫn
không buông lỏng đối với Đại Đức Tự, lần này lên triều, hắn cũng lo lắng người của Đại Đức Tự sẽ thừa dịp lúc yếu mà vào.
Song bào thai
Tây Vực vẫn còn trong vương phủ, ngoài ra còn có Cổ Tát Đại phi giống
như bom hẹn giờ, song bào thai thì thôi, nếu bị người Tây Lương biết
được Cổ Tát Đại phi trốn trong Bắc Viện vương phủ, hậu quả không thể
lường được.
Có Lang Oa Tử tọa trấn, Sở Hoan cũng yên tâm, ít nhất có thể cam đoan dù ai cũng không cách nào tiến vào viện nhỏ của mình.
Hắn thay đổi quan phục của quan viên Đại Tần, phối hợp với Tuyết Ẩm Đao, do Ỷ La giúp đỡ sửa sang lại một phen, dù sao Ma Ha Tạng cũng là Nhiếp
Chính Vương của đế quốc Tây Lương, lần này yết kiến là chuyện cần thận
trọng, đối đãi bằng quốc lễ.
Sửa sang lại xong, Ỷ La đưa Sở Hoan
ra cửa lớn vương phủ, sau khi nhận được ý chỉ, tâm thần Ỷ La cũng hơi
mất tập trung, mấy hôm nay du ngoạn chung quanh thành Thanh La với Sở
Hoan, ban đên ân ái triền miên, có thể nói là thời gian vui sướng nhất
trong đời Ỷ La, nhưng hôm nay Sở Hoan vào triều yết kiến, trong lòng Ỷ
La lại hơi hốt hoảng.
Cho dù gặp mặt bằng đao thương, Ỷ La cũng
chưa bao giờ có cảm giác như vậy, lúc sửa sang lại quần áo cho Sở Hoan,
nàng cẩn thận tỉ mỉ, đợi đến lúc tiễn Sở Hoan rời phủ, Ỷ La cảm thấy mỗi bước đi đều rất nặng nề, dường như tiễn Sở Hoan đến cửa phủ, sau này sẽ không còn được gặp lại vậy.
Nàng hi vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối, nhưng cửa phủ ngay ở trước mắt, tâm tình nặng nệ,
cảm thấy bản tay nhỏ nhắn ấm áp của mình đã bị Sở Hoan lôi kéo, thấy Sở
Hoan đang ôn hòa nhìn mình, Ỷ La miễn cưỡng tươi cười, khẽ nói:
- Ta vào triều cùng chàng… !
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Nàng chờ ta trong phủ, ta sẽ lập tức trở về.
Ỷ La nhìn Sở Hoan, dường như muốn khắc ghi thật sâu khuôn mặt này vào trong lòng, sau một lát mới nói:
- Hoan Ca, chàng… sau khi yết kiến Nhiếp Chính Vương, phải chẳng… phải chăng sẽ về Tần quốc?
Sở Hoan cũng không trả lời vấn đề này, trên thực tế đây cũng là vấn đề hắn muốn thương lượng với Ỷ La, nhưng một mực không tìm thấy cơ hội thích
hợp để mở miệng. Đối với hai người mà nói, đây dù sao cũng là một chủ đề rất mẫn cảm cũng rất nặng nề, lại không thể không nói.
Chỉ là
mấy hôm tân hôn này, Sở Hoan một lòng muốn Ỷ La thật vui vẻ, cũng không
nói ra việc này, giờ phút này Ỷ La chủ động nhắc tới, thần sắc Sở Hoan
lập tức nghiêm túc, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Ỷ La, nếu như ta muốn trở về Tần quốc, nàng… có thể đi theo ta hay không?
Hắn biết rõ, vấn đề này thật ra rất tàn khốc.
Đối với Ỷ La mà nói, cho dù đáp án là thế nào, đều là một lựa chọn cực kỳ gian nan.
Nếu như nàng đồng ý theo Sở Hoan trở về Tần quốc, sẽ xa cách cố hương của
mình, xa cách thân nhân của mình, xa cách bộ tộc của mình, tiến tới một
hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Thế nhưng nếu nàng lựa chọn lưu lại,
sẽ phải trời nam đất bắc với nam nhân mình yêu, có lẽ từ nay về sau vĩnh viễn cũng không thể gặp mặt.
Đôi mày Ỷ La mang theo một chút
hoảng hốt, nhưng đôi mắt trong vắt của Sở Hoan đang nhìn nàng, rốt cuộc, dường như Ỷ La hạ quyết định, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Chàng là trượng phu của ta, chàng ở đâu, ta đương nhiên cũng sẽ theo chàng ở đó.
Sở Hoan nghe được Ỷ La trả lời như vậy, tâm tình cũng không bởi vậy mà
khoan khoái dễ chịu, dưới nụ cười ngọt ngào của Ỷ La, trái tim nàng nặng nề cỡ nào. Hắn không kiêng kị mọi người ở bên cạnh, ôm Ỷ La vào lòng,
hôn lên trán nàng một cái, giọng nói kiên định:
- Ỷ La, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất, chờ ta trở lại!
…
…
Hoàng cung Tây Lương đương nhiên không hùng vĩ được như Hoàng thành của Tần
quốc, nhưng thực sự cũng vàng son lộng lẫy, nó không có thành cung giống như Hoàng cung Tần quốc, nhưng khu vực mười dặm chung quanh Hoàng cung
đều có trọng binh thủ vệ.
Hoàng cung Tây Lương lại gọi Thái Dương Cung, chính điện Hoàng cung Thái Dương Điện là kiến trúc hùng vĩ nhất
Tây Lương quốc, tuy thành Thanh La có rất nhiều kiến trúc dựa theo phong cách Tần quốc, thậm chí trong Hoàng cung cũng không thiếu cung điện
thiết kế phỏng theo kiến trúc Trung Nguyên, nhưng Thái Dương Cung lại
hoàn toàn khác hẳn phong cách kiến trúc Trung Nguyên, bốn phía của nó
đều ngăn nắp, nhưng nóc lại nửa hình tròn, giống như một cái nắp nồi cực lớn, hơn nữa đỉnh hình tròn, màu vàng óng ánh, dưới ánh sáng mặt trời,
sẽ phát ra ánh vàng, đẹp đẽ chói mắt.
Thái Dương Cung là nơi Tây
Lương Vương vào triều xử lý chính sự, bên trong cũng cực lớn và rộng,
rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, vách tường chung quanh đều điêu
khắc bức họa có tính thẩm mỹ.
Không giống Tần quốc vào triều,
Hoàng đế ngồi một mình trên long ỷ, mà quần thần đứng dưới triều đường.
Lúc Tây Lương vào triều, Tây Lương Vương đương nhiên ngồi trên vương
tọa, nhưng đám quan viên Tây Lương vào triều đều ngồi trên mặt đất, dưới mông họ đều có một chiếc thảm tinh tế, căn cứ chức quan cao thấp khác
nhau, đồ án trên thảm cũng rất khác nhau.
Lúc này Ma Ha Tạng đang ngồi trên vương tọa, vương tọa chính là chiếc ghế chế bằng vàng ròng,
bên trên có một tấm da hổ trắng hiếm thấy, da hổ từ trên ghế ngồi kéo
dài xuống dưới, trước nơi đặt chân còn có một chiếc đầu hổ giả, da hổ là da hổ thật, nhưng đầu hổ lại là đầu hổ giả, chẳng qua đầu hổ kia chế
tác rất thật, hai mắt đen tròn, răng nanh lộ ra, Ma Ha Tạng ngồi trên
ghế, tựa như chân đạp lên một con hổ hung mãnh, biểu lộ ra khí thế vương giả.
Giờ phút này gã mặc đồ màu vàng, trên đầu đội vũ vàng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai mắt sáng ngời, trên triều đình, quan viên đông nghịt, khoanh chân ngồi hai bên, số lượng mấy trăm người.
Những quan viên này, tuy có rất nhiều quan lớn Tây Lương, nhưng phần lớn là
tộc trưởng các bộ tộc lớn nhỏ của Tây Lương đến trong hai ngày này,
ngoài ra còn có không ít quan Tây Vực trú tại thành Thanh La.
Tây Lương là quốc gia mạnh mẽ nhất Tây Vực, tuy so sánh với với Tần quốc,
lãnh thổ của nó kém xa, nhưng đối với mấy chục nước nhỏ Tây Vực mà nói,
Tây Lương chính là một con quái vật khổng lồ ngay ở bên người.
Trong mắt nước nhỏ Tây Vực, Tây Lương lãnh thổ bao la, đất rộng của nhiều,
tài nguyên phong phú, hơn nữa binh hùng tướng mạnh, là đế quốc cường đại không thể đắc tội, cho nên trước đây thật lâu, các nước Tây Vực đã thần phục dưới quốc uy của Tây Lương, mà Tây Lương Vương trong miệng họ được tôn xưng là Thái Dương Vương.
Các nước Tây Vực, phần lớn là nước phụ thuộc Tây Lương, cho dù là chính thức thần phục hay là vì muốn tiến hành mậu dịch với Tây Lương, thái độ của các nước Tây Vực đối với Tây
Lương đều rất hữu hảo, hơn nữa có rất nhiều quốc gia thiết lập trú trạm ở thành Thanh La, tùy thời đại biểu nước nhà tiến hành kết nối với Tây
Lương.
Đối với những quốc gia này mà nói, Tây Lương Vương là ai
họ cũng không quan tâm, họ chỉ quan tâm quan hệ hữu hảo với Tây Lương có thể kéo dài nữa hay không, tin tức của họ linh thông, biết rõ quyền
hành Tây Lương đã rơi vào tay Ma Ha Tạng, khi biết hôm nay Nhiếp Chính
Vương muốn tổ chức triều hội, trú sứ của các quốc gia lập tức tiến hành
thương lượng với Đại lễ đài Tây Lương, nhận được sự cho phép của Nhiếp
Chính Vương, đến tham bái trong triều.
Rất nhanh họ biết được,
mục đích Nhiếp Chính Vương tổ chức triều hội hôm nay là muốn tiếp đón sứ thần Tần quốc, những trú sứ Tây Vực này lập tức cảm thấy hứng thú.
Họ đương nhiên biết rõ, ở phương Đông xa xôi, có đế quốc còn khổng lồ hơn
Tây Lương, trước đây thật lâu, thậm chí tổ tiên của họ đã từng tới đế
quốc phương Đông xa xôi, đi triều bái đế quốc Trung Nguyên vô cùng cường thịnh, thậm chí họ còn nhớ rõ, các nương Tây Vực khi đó mậu dịch rất
nhiều lần với đế quốc Trung Nguyên, hai bên từng có mối quan hệ vô cùng
tốt.
Nhưng sau khi đế quốc Tây Lương quật khởi, con đường mậu
dịch với phương Đông bị cắt đứt, các nước Tây Vực muốn đạt được những
hàng hóa tinh mỹ của Trung Nguyên, cũng chỉ có thể tiến hành giao dịch
với thương nhân Tây Lương.
Người Tây Lương đi hướng Tây giao dịch với các nước Tây Vực, đi hướng Đông thì giao dịch với Tần quốc, hàng
hóa hai bên luân chuyển nhiều lần trong tay người Tây Lương, từ đó họ
kiếm được nhiều bạc, từ đó hàng hóa Trung Nguyên tại Tây Vực đều là giá
trên trời, mà hàng hóa Tây Vực lại có giá cả đắt đỏ ở Trung Thổ.
Ở sâu trong lòng người Tây Vực rất hướng tới đế quốc phương Đông, lá trà, tơ lụa, đồ sứ vân vân của phương Đông, những hàng hóa trân quý của đế
quốc phương Đông này, rốt cuộc là cảnh tượng thế nào?
Cho nên
trong Thái Dương Điện hôm nay, họ rất chờ đợi có thể chứng kiến sứ giả
của đế quốc phương Đông đến, họ cũng muốn nhìn một cái, quốc gia mà tổ
tiên đã từng vượt ngàn núi vạn sông để tới, người của họ rất cuộc có bộ
dáng gì.
Triều đình Tây Lương hoàn toàn yên tĩnh, sau một lát, liền thấy một gã thị vệ trong nội cung chạy vội tới, vào điện bẩm:
- Khởi bẩm Nhiếp Chính Vương, sứ thần Tần quốc đã đến, nhưng không vào triều!
- Không vào triều?
Ma Ha Tạng nheo mắt, vuốt râu:
- Vì sao họ không vào triều?
- Bọn họ đều có vũ khí.
Thị vệ trả lời:
- Chúng ta muốn họ bỏ vũ khí, nhưng họ cự tuyệt, hơn nữa còn nói, vũ khí
là một thể với họ, nếu muốn bỏ vũ khí, họ sẽ không vào triều.
Ma
Ha Tạng lập tức nhớ tới tình cảnh của mình lúc ở Tần quốc, gã tới tham
bái Hoàng đế Đại Tần, cũng cố ý muốn mang đao vào điện, không thể tưởng
được hôm nay Sở Hoan cũng muốn giống như mình, không giận mà cười:
- Mang đao thì thế nào?
Gã khua tay:
- Hãy để họ mang đao vào điện!
Chúng thần Tây Lương nhìn nhau, ngay cả trú sứ Tây Vực cũng hơi kinh ngạc,
trong Thái Dương Điện này, ngoại trừ người trên vương tọa màu vàng, họ
quả thật chưa bao giờ thấy có ai dám mang đao vào điện.
Cũng không lâu lắm liền nghe được bên ngoài điện cao giọng hô:
- Sứ thần Đại Tần, vào điện yết kiến !
Tất cả mọi người quăng ánh mắt ra ngoài điện, cũng không đợi quá lâu, liền
thấy một đoàn người vào điện. Có năm người tới, người dẫn đầu chính là
Chính sứ Tần quốc tiết Hoài An, Tiết Hoài An ở trong quan trường lâu,
tràng diện lớn nhỏ đều gặp, tuy triều đình Tây Lương đông nghịt người,
gã vẫn cực kỳ trấn định, lúc đi đường cũng mang theo kiểu cách nhà quan.
Trong lòng người Tần, Tây Lương chỉ là nước nhỏ, địa vị của Tây Lương Vương
cũng đơn giản ngang bằng với Tổng đốc các Đạo của Tần quốc, Tiết Hoài An cũng không cảm thấy người trên vương tọa màu vàng rất cao quý.
Hai bên trái phải sau người Tiết Hoài An, bên trái là Sở Hoan mặc quan bào, bên phải là Hiên Viên Thắng Tài mặc khải giáp, đằng sau là hai gã võ sĩ Cận Vệ Quân, trong tay đều cầm đồ vật.
Không nói đến khải giáp
của Hiên Viên Thắng Tài, chỉ nói quan bào chế bằng gấm nhất đẳng trên
người Tiết Hoài An và Sở Hoan, cũng đã khiến trú sứ các nước Tây Vực tán thưởng, có thể trở thành trú sứ ở Tây Lương, cũng đều là quý tộc Tây
Vực, họ đương nhiên biết rõ giá cả tơ lụa, hơn nữa cũng có thể nhìn ra
phẩm chất của tơ lụa, hai quan viên Trung Nguyên này chất liệu tơ lụa
mềm mại, vừa xem là chất liệu số một, quần áo như vậy tại Tây Vực là rất đắt đỏ, quý tộc Tây Vực bình thường cũng không thể hưởng dụng, chỉ có
thành viên Vương thất Tây Vực mới có thể sử dụng được.
Cần biết
ngay cả Tây Lương cũng không mậu dịch quá nhiều với Tần quốc, tơ lụa đến từ Tần Quốc, cung cấp cho quý tộc Tây Lương cũng chưa đủ, tơ lụa mậu
dịch với Tây Vực lại càng ít ỏi, hơn nữa cho dù tơ lụa thượng đẳng mua
tới từ Tần quốc, cũng nhất định bị quý tộc Tây Lương mua sắm trước, Tây
Vực vốn thiếu tơ lụa, hơn nữa chất liệu giống như quần áo của Sở Hoan và Tiết Hoài An này, ở Tây Vực có thể nói là hiếm thấy.
Càng thêm
quan trọng chính là, sau khi đám người Tiết Hoài An và Sở Hoan tiến vào
đại điện, không khom người ba phần giống như sứ giả các nước Tây Vực vào điện, đám người Sở Hoan và Tiết Hoài An không ai là không ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề khom người, một màn này trong mắt các sứ giả Tây Vực,
đều cảm thấy nhân vật nước lớn quả nhiên không giống bình thường, diện
mạo bất phàm, phong thái hơn người.