Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân đương nhiên không có một đêm lãng mạn phi
thường. Nếu như nói là lãng mạn, thì hai vị quý nhân ăn mì trên phố cũng được xem là cực kỳ lãng mạn rồi.
Sở Hoan cũng đã nghĩ, vì Lưu Ly phu nhân ăn mặc nam trang, hai người mới có thể cùng nhau ngồi ăn một tô
mì. Nếu như Lưu Ly mặc nữ trang, chuyện như thế khó có thể xuất hiện.
Sở Hoan chia tay Lưu Ly phu nhân, thuê xe ngựa về đến phủ đệ, đã là nửa
đêm. Hắn vốn tưởng rằng toàn phủ đã nghỉ ngơi, nhưng vào phủ, vẫn thấy
trong phủ đèn đuốc sáng trưng.
Vào phủ mới biết, Tôn Tử Không nhận
được lệnh của hắn, tưng bừng mua sắm, chỉ trong nửa ngày đã ra khỏi nhà
mấy lần. Đồ dùng trong phòng Tố Nương phải dùng cả một cỗ xe để chở tới. Không chỉ có nam nhân là khí thế ngất trời, mà các nữ tử cũng xắm nắm
dọn dẹp.
Khi Sở Hoan đi vào sân viện của Tố Nương, phòng Tố Nương đã
sắp xếp ổn thỏa. Tố Nương vẻ mặt hưng phấn lộ rõ. Tuy rằng lúc ở phủ Vân Sơn, nàng cũng có một căn phòng riêng. Nhưng tất nhiên khong thể so
sánh với phủ đệ này được. Ở đây, chẳng những nàng có một cái sân rộng
rãi để trồng hoa. Đình viện bố cục tao nhã. Phòng ở cũng rộng rãi hơn
hẳn. Hơn nữa, mấy người Tôn Tử Không tận tâm chọn lựa đồ dùng tốt nhất,
sắp xếp cũng cực kỳ hợp lý, lịch sự.
Bình phong, bàn trang điểm, bồn
hoa… tất cả đều là những đồ dùng thượng đẳng. Đối với Tố Nương mà nói,
chẳng khác nào thiên đường.
Mọi người nhìn thấy Sở Hoan trở về ai nấy mừng rỡ. Sở Hoan nhìn xung quanh rồi cười nói:
- Thật đúng là có con mắt nhìn đồ đấy chứ?
Hắn quay sang Tố Nương hỏi:
- Xem còn thiếu gì không? Đã hài hòng chưa?
Tố Nương vội lắc đầu:
- Tốt lắm rồi, không thiếu gì nữa.
Lăng Sương đem một bình hoa đã được cắm rất đẹp đến cười hỏi:
- Phu nhân, người xem bình hoa này để chỗ này đẹp chưa? Có cần chuyển vị trí khác không?
- Để kia là được rồi.
Tố Nương vội nói:
- Cảm ơn các ngươi.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn, nàng đã quen với cách gọi “phu nhân” này.
Tôn Tử Không giống như muốn kể công, đến bên cạnh Sở Hoan, cười tủm tỉm:
- Sư phụ, chuyện người giao đã làm tốt rồi. Người xem còn thiếu thứ gì
không thì sẽ đi mua luôn, các cửa tiệm trên phố đêm nay không đóng cửa.
Sở Hoan lập tức biết rõ tên này là lấy danh tiếng Hộ bộ Thị lang mà đi ra
ngoài. Nếu không, làm gì có cửa hàng nào không đóng cửa một đêm.
- Bỏ ra bao nhiêu bạc, thì báo với phu nhân.
Sở Hoan nói:
- Nhận bạc từ chỗ phu nhân.
Tố Nương khẽ giật mình, nghĩ thầm trên người của ta làm gì có bạc, nhưng lúc này cũng không tiện nói nhiều. Tôn Tử Không đáp:
- Đã biết. Đúng rồi, sư phụ, đồ đạc của người có phải cũng dời sang nơi này?
Tôn Tử Không thấy Sở Hoan và Tố Nương nếu là vợ chồng, hai người tất nhiên
là phải ở cùng một chỗ. Tố Nương đã ở trong viện này, Sở Hoan chuyển đồ
đạc tới, cũng là chuyện đương nhiên.
Tố Nương tuy chất phác, nhưng
không phải cô nương đần độn. Tôn Tử Không nói rất tự nhiên, nhưng trong
lòng Tố Nương thì thót lên một cái. Mặt nóng lên, liếc nhìn Sở Hoan.
Nàng và Sở Hoan đã có danh nghĩa vợ chồng. Nếu như tối nay Sở Hoan thật
sự muốn chuyển đến ở cùng nàng, nàng cũng không thể nói gì.
Sở Hoan
cũng có chút xấu hổ. Tuy nói là mẫu thân sắp xếp, cùng Tố Nương kết
thành phu thê, nhưng trong lòng hắn, vẫn còn nguyên lòng kính trọng đối
với Tố Nương. Nếu nói lúc này chung chăn chung gối với nàng, Sở Hoan
không biết Tố Nương có cam tâm hay không. Bản thân hắn vẫn cảm thấy có
chút không thích hợp.
Đương nhiên hắn cũng không có khả năng để Tố
Nương phòng đơn gối chiếc. Chỉ là sâu trong lòng hắn vẫn xác định có một số việc không thể nóng vội quyết định. Cần có thời gian để làm quen
dần. Hắn tin tưởng đối với quan hệ mới của hai người Tố Nương cũng căng
thẳng như mình. Vô luận là vì Tố Nương hay là vì chính mình, hai người
tạm thời vẫn không nên ở cùng một chỗ.
Hắn không trả lời câu hỏi của Tôn Tử không, chỉ nói với Tố Nương:
- Tố Nương, theo ta đi ra ngoài một chút, ta có lời muốn nói.
Trong lòng của hắn đã nghĩ, muốn Tố Nương cùng mình dần thích ứng với quan hệ vợ chồng, xưng hô nhất định phải thay đổi trước. Gọi Tố Nương là Tố
Nương tỷ, thì bóng dáng chị dâu trong nàng khó mà tiêu tan đi.
Chẳng
biết tại sao, ngay từ lần đầu tiên Sở Hoan gọi thẳng tên mình, lại khiến cho Tố Nương bất giác có một cảm giác phục tùng rất tự nhiên. Trước
đây, Sở Hoan gọi nàng là "Tố Nương tỷ", khiến Tố Nương cảm giác mình lớn hơn hẳn so với Sở Hoan. Nhưng một tiếng “Tố Nương", trong lúc đó, làm
cho nàng thấy Sở Hoan so với mình còn già dặn chín chắn hơn nhiều.
Tố Nương không biết Sở Hoan muốn nói chuyện riêng với mình là chuyện gì?
Nghĩ Tôn Tử Không hỏi như vậy, trong lòng cũng có chút căng thẳng, đoán
già đoán non không biết có phải Sở Hoan sẽ bàn bạc chuyện này với mình
không.
Thật lòng mà nói, đối với hôn sự này, Tố Nương cũng không có
gì bất mãn. Tuy nàng từng được gả cho Sở Đại lang, nhưng khi đó Sở Đại
lang đã hấp hối. Hai người ngoài danh phận vợ chồng, thật sự không có
tình cảm gì. Trong lòng Tố Nương, ngược lại có thiện cảm với Sở Hoan.
Lời phán của đạo sĩ về duyên số của nàng vẫn khiến Tố Nương lăn tăn suy
nghĩ mãi không thôi. Nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ nông thôn chất phác, nghĩ mình đã làm vợ Sở Đại lang, tất nhiên không có khả năng tái hôn
với em chồng. Lời của đạo sĩ nói, nàng bận tâm nhất là làm sao để Sở
Hoan không gặp “đào hoa kiếp” mà tổn thương.
Nhưng Sở Lý thị trước
khi lâm chung đã sắp xếp như vậy. Tuy Tố Nương cũng thấy có chút không
tự nhiên, nhưng bất kể thế nào, có thể đem quãng đời còn lại phó thác
cho Sở Hoan, sâu trong lòng nàng tuyệtd đối không muốn kháng cự. Cho đến hôm nay, nàng cảm thấy hôn sự này có lẽ là do ông trời đã ước định. Lão đạo sĩ kia cũng không phải là nói ngoa. Trời đã se duyên như thế, con
người không thể nào kháng cự. Chỉ có thành thật tiếp nhận và phục tùng
mà thôi.
Trước kia nàng vẫn xem Sở Hoan là chú em, có nói gì cũng
không cố kỵ. Nhưng hôm nay thân đã là vợ người ta, tất nhiên cũng biết
đạo lý thuyền theo lái gái theo chồng. Sở Hoan không những là phu quân
của mình, mà còn là lão gia triều đình. Cái gọi là lão gia, chẳng khác
nào tinh tú trên bầu trời, người thường không thể mạo phạm. Cho nên
trong lòng Tố Nương lúc này đối với Sở Hoan vừa kính vừa sợ. Điều này
đương nhiên Sở Hoan không thể biết, hắn càng không biết, sự sắp đặt của
hắn hôm nay, cho dù Tố Nương không tình nguyện thì cũng không dám vi
phạm.
Nếu Sở Hoan nói tối nay sẽ chuyển đồ sang ở cùng, Tố Nương cũng không dám cãi một câu.
- Tố Nương, bắt đầu từ ngày mai, việc trong phủ giao cho nàng quản lý.
Sở Hoan thấy Tố Nương xoắn hai tay vào nhau, khẽ cúi đầu, căng thẳng chẳng khác nào một tiểu hài tử làm việc gì sai. Đây đúng là cảnh tượng trước
đây hắn chưa từng gặp, lòng không khỏi buồn cười:
- Từ nay về sau nàng sẽ vất vả hơn nhiều.
Tố Nương hơi ngẩng đầu, có chút khẩn trương hỏi:
- Nhị Lang, ta... ta phải làm những gì?
- Kỳ thật việc cũng không nhiều lắm đâu.
Sở Hoan cười:
- Trong phủ cần chọn mua thứ gì đó, hoặc là có khách đến chơi cần bày
tiệc rượu, đều nhờ nàng lo liệu. Đúng rồi, trong phủ cao thấp, mỗi người mỗi tháng cũng có một chút tiền lấy lệ, ai cũng cần tiền để tiêu xài
riêng, từ nay về sau, mỗi tháng nàng phải phát cho bọn họ chút bạc để
tiêu xài.
Tố Nương đỏ mặt lên, cúi đầu nói:
- Ta... trên người của ta không có nhiều bạc như vậy.
Sở Hoan ha ha cười:
- Cái này nàng cũng không phải vội. Ngày mai ta sẽ đưa cho nàng chút bạc, ngoài ra, sau này, bổng lộc mỗi tháng ta cũng đều giao cho nàng hết.
Tóm lại, ta sẽ kiếm cho nàng một người lo chuyện thu chi. Chi tiêu hằng
tháng trong phủ, việc gì cũng cần bạc, tất cả đều do nàng chi phối.
Tố Nương nếu là nữ chủ nhân, Sở Hoan tất nhiên sẽ giao cho nàng quyền lợi
xứng đáng. Hắn đương nhiên sẽ không tự mình quản lý việc thu chi trong
phủ. Hôm nay đã có Tố Nương bên cạnh, những chuyện này giao cho nàng,
cũng là hợp tình hợp lý. Hơn nữa Sở Hoan cũng tinh tường, Tố Nương đã là thê tử của mình, xây dựng nên uy quyền bà chủ cho nàng là việc cần
thiết. Đem việc trong phủ giao cho Tố Nương, tất nhiên có thể từ từ tạo
nên uy vọng cho nàng.
Tố Nương thành thạo việc lo liệu nội trợ, cần
cù tiết kiệm, chỉ là đường đường phủ Hộ bộ Thị Lang cuộc sống sẽ khác
dân chúng bình thường. Trong phủ có gần mười miệng ăn, ngày mai Trọng
Sinh đường còn đưa tới một đám hạ nhân, tuy nói là so với những phủ đệ
quan viên khác còn kém xa, nhưng ngay lập tức trở thành bà chủ của gần
hai mươi người, thật muốn Tố Nương ứng phó ngay được là rất khó. Tuy
nhiên, trải qua thời gian rèn luyện, Sở Hoan tin tưởng Tố Nương cuối
cùng có thể quán xuyến việc trong nhà.
Tố Nương dù sao cũng là người
thông minh, nghe Sở Hoan nói như vậy, minh bạch ý tứ của hắn, lúc này
cũng đã quên hết sự căng thẳng, chớp chớp đôi mắt to, ngạc nhiên nói:
- Nhị Lang, ngươi nói là... ngươi nói là bạc trong nhà đều do ta quản?
Sở Hoan đáp:
- Lúc ở Vân Sơn, cũng phải đều giao cho nàng quản sao?
Tố Nương đỏ mặt, lắp bắp nói:
- Ta... Ta cũng không biết nên làm như thế nào... Cái kia... !
Vừa nghĩ tới trách nhiệm Sở Hoan giao cho, trong lòng Tố Nương thật đúng là thấp thỏm không yên.
Sở Hoan cười:
- Nàng cũng không cần phải vội, vừa mới tới, rất nhiều chuyện dần dần sẽ thuần thục.
Hắn dừng một chút, nói:
- Ngày mai trong phủ còn có một số người tới, có thể giúp nàng thu dọn
nhà cửa. Có lẽ còn có một ngươi chuyên giúp nàng lo liệu sổ sách thu
chi. Nếu có thể, nàng theo họ học cách làm sổ, với trí tuệ của nàng, có
lẽ rất nhanh sẽ học được thôi.
Tố Nương nghe Sở Hoan khen mình thông minh, trong nội tâm ngược lại có chút vui mừng, gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Nghĩ đến việc mình là bà chủ của một phủ đệ lớn như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn, đúng là kìm lòng không được mà nghĩ đến thôn
dân Lưu gia thôn, đặc biệt là những phụ nhân lam lũ, lòng thầm nghĩ nếu
như những người đó kia biết địa vị của mình hôm nay, thực sự không biết
họ sẽ ngạc nhiên đến thế nào?
- Tuy bọn họ đều là hạ nhân trong phủ,
nhưng sau này cùng sống chung một nhà, cũng hy vọng mình có thể xem bọn
họ như huynh đệ tỷ muội trong nhà, nàng đối xử tốt với bọn họ một chút
là được.
Sở Hoan biết rõ thực ra Tố Nương cũng có chút đáo để, không khỏi nhẹ giọng dặn dò.
Quả nhiên, Tố Nương suýt buột mồm cự nự:
- Chẳng lẽ ta là người xấu sao? Vì sao phải dặn ta cư xử tốt với bọn họ? Ngươi không nói, ta cũng minh bạch đấy.
Nhưng những lời này tự nhiên không dám nói thẳng với Sở Hoan, trong nội tâm
nàng lúc này đang có chút ít hưng phấn, trên mặt nhịn không được lộ ra
nụ cười ngọt ngào, gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Thấy Tôn Tử Không cũng đã thu xếp xong mọi việc, nàng không khỏi cúi đầu xuống, cắn môi, dùng thanh âm cực thấp mà nói:
- Ngươi... Ngươi dời qua sao?
Sở Hoan có chút xấu hổ, đáp:
- Chờ mấy ngày nữa. Trước tiên, tiểu muội sẽ ở cùng nàng. Sau này… sau này… ta mới dời qua.
Tố Nương gật gật đầu, trong lòng có một loại cảm giác như trút được gánh
nặng, nhưng đồng thời cũng phảng phất đôi chút thất vọng.