Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 513: Q.3 - Chương 513: Oan gia mắc nạn




Đột phá Phù Trần Đạo, khiến Sở Hoan vui mừng một hồi, nhưng lập tức, vui mừng bắt đầu tiêu tan, bốn phía lúc này, trời đất mênh mông, cát vàng nơi nơi, cồn cát nhấp nhô, trong đất trời mênh mông, Sở Hoan cảm thấy chỉ có mình tồn tại, vô cùng nhỏ bé.

Mặt trời nhô lên cao, trên người Sở Hoan không mang theo la bàn chỉ hướng, căn bản không thể phân rõ đông tây nam bắc, hắn nhớ rõ đêm qua lúc đuổi khi tây thi bắc, cũng không biết qua bao nhiêu đồi cát, chớ nói tới nhớ không rõ đường đêm qua, cho dù có thể nhớ kỹ, nhưng trải qua trận gió lớn đêm qua, mặt đất đã hoàn toàn thay đổi, vẫn không thể dựa theo đường cũ trở về.

Sở Hoan nhíu mày, dù có thể đi lại, cho dù đột phá Phù Trần Đạo, nhưng nếu không thể nhanh chóng tìm được sứ đoàn, cho dù hắn có lợi hại nữa vẫn phải chết trong sa mạc.

Có lạc đà khách dẫn dắt, xuyên qua sa mạc cũng cần hơn nửa tháng, hiện giờ mới đi một nửa lộ trình, đường phía sau còn xa, nhớ rõ đã có người từng nói, nếu không có người quen sa mạc, không có kinh nghiệm phong phú hiểu biết địa hình sa mạc dẫn dắt, đừng nói hơn nửa tháng, thậm chí chạy mấy tháng cũng không thoát khỏi sa mạc.

Hiện giờ trong tay Sở Hoan chỉ còn lại non nửa túi nước, chút nước ấy Sở Hoan uống hai ba lần có thể giải quyết, ngoài đó ra không có bất kỳ thực vật gì, nếu bằng vài thứ này tiến lên trong sa mạc, cho dù ý chí Sở Hoan có kiên cường cũng không kiên trì được ba ngày.

Càng thêm chật vật chính là, đêm qua bị lốc xoáy cuốn vào, tuy rằng còn tính mạng nhưng áo bông trên người đã rách nát không chịu nổi, cho dù kính y bên trong cũng đã tổn hại, búi tóc trên đầu tản ra, giống như tên ăn mày tóc tai bù xù, hơn nữa khuôn mặt Sở Hoan cũng xuất hiện nhiều vết nhỏ mang theo vệt máu nhàn nhạt, vừa nhìn qua vô cùng dọa người.

Không thể biết phương hướng chính xác, đương nhiên không thể đi lại.

Nhưng hắn biết, trong sa mạc rộng lớn, ngoại trừ la bàn còn có hai phương pháp có thể phân rõ phương hướng, nếu như ban ngày có mặt trời, có thể căn cứ hướng lặn xác định phương hướng, mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây có thể phán đoán dễ dàng, nếu là ban đêm, như vậy có sao, có thể lấy Bắc Đẩu Thất Tinh phán đoán phương hướng, hướng Thất Tinh là hướng Bắc.

Nhưng trên bầu trời lúc này căn bản không thể nhận ra phương hướng, muốn hiểu rõ phương hướng trên sa mạc, chỉ có thể đợi lúc xế chiều, nhìn hướng mặt trời xuống núi.

Sở Hoan biết, nếu trước khi chưa biết chính xác phương hướng, chỉ có thể chờ, nếu không tùy tiện đi lại lệch khỏi quỹ đạo, chỉ có thể càng đi càng xa, hơn nữa trong lòng hắn vẫn có một chút hy vọng, hy vọng sứ đoàn phái người đi tìm mình, mình đi lại chung quanh, cho dù sứ đoàn thật sự tìm đến cũng chưa chắc có thể tìm được mình, nếu giờ phút này ở lại một chỗ, lại có vài phần hy vọng mong manh.

Hy vọng là xa vời, đêm qua phóng ngựa lao nhanh, thời gian truy đuổi không ngắn, hơn nữa khoái mã như bay, Sở Hoan xem chừng khoảng cách với sứ đoàn tuyệt đối không gần, cho dù sứ đoàn phái người đi tìm, biển cả sa mạc cũng chưa chắc thật sự có thể tìm được mình.

Hắn ngồi xuống, cầm lấy túi nước, may mắn lỗ thủng ở phía trên túi nước, nếu ở đấy chỉ sợ một giọt nước cũng không còn, cần như vậy cũng không thích hợp, hắn lập tức cầm Huyết Ẩm Đao, lộ bỏ phía trên túi da, sau đó túm lấy lỗ hổng, xé mảnh vải trên người xuống buộc chặt, cầm lấy nửa túi nước, lắc đầu cười, tuy rằng vừa rồi hắn uống hai hớp, nhưng giờ phút này vẫn miệng đắng lưỡi khô, chẳng qua chút nước ấy thật sự quá quan trọng, không thể dùng, một lần nữa giắt ở bên hông.

Lại nói bũng hơi đói khát, nghĩ tới đêm qua dường như con ngựa của mình cũng bị cuốn vào lốc xoáy, không biết cũng bị ném ở gần đây hay không, hắn lập tức sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới đứng lên nhìn khắp nơi một chút, thấy cách đó không xa dường như có chỗ lõm xuống, bước nhanh tới. Chẳng qua đi một lát, phát hiện phía trước xuất hiện một sườn dốc, mình đang ở trên một cồn cát.

Cát vàng chói mắt, sườn cát bóng loáng, nhìn qua vô cùng bằng phẳng. Hắn liếc nhìn chung quanh, phát hiện phía bên trái xuất hiện một thứ trong cát vàng, hơi đen, cách hơi xa, cũng không rõ là thứ gì. Hắn lập tức xuống khỏi sườn cát, lúc đi tới, lật cát bụi lên, Sở Hoan thấy rõ dường như là một nón tre, nón tren dựng thẳng, côn bên trong cát, lộ ra một phần nhỏ.

Hắn lấy tay cầm, lập tức nhíu mày, trên nón tre này khoongn gờ là khăn lụa đen thêu, khăn lụa này đã rách nát, chỉ liếc nhìn Sở Hoan đã kết luận, nón tre lụa đen này chính là chiếc nón Liễu Mị Nương đội trên đầu.

Sở Hoan lập tức nhìn xung quanh, lại không thấy tung tích Liễu Mị Nương. Hắn biết nếu Mị Nương tránh thoát lốc xoáy, nón tre này chắc chắn không thể xuất hiện ở đây, nón tre lụa đen rơi ở đây, chỉ có thể chứng minh Mị Nương rất có thể bị lốc xoáy cuốn.

Sở Hoan không thể phán đoán Mị Nương có ở gần đây hay không.

Hắn bị quăng ra, cũng không có nghĩa Mị Nương cũng bị quăng ra, cũng có thể Mị Nương thật sự bị lốc xoáy mang đi, lốc xoáy kia tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt có thể đi rất xa, ngay cả ngựa của mình cũng không thấy tung tích, giờ phút này xung quanh không thấy tung tích Mị Nương, xem ra chín phần mười đã bị cuốn đi.

Sở Hoan đương nhiên không có thiện cảm gì đối với Mị Nương.

Nữ tử như hồ ly này cực kỳ khó choi, Sở Hoan rơi vào tình cảnh hiện tại, tuy rằng trách nhiệm chưa chắc đều là do Mị Nương, nhưng Mị Nương cũng không thoát khỏi liên quan.

Nếu giờ phút này Mị Nương xuất hiện trước mắt, Sở Hoan tuyệt đối sẽ không khách khí với nàng, nhưng giờ phút này không thấy tung tích của nàng, Sở Hoan lại nhíu mày, trong lòng suy nghĩ hồ ly xinh đẹp nhiều vẻ kia có thật sự chết dưới lốc xoáy hay không.

Hắn cầm nón tren, chạy lên cồn cát, từ trên cao nhìn xuống, ngoại trừ cát vàng cũng không phát hiện tung tích của nàng.

Sở Hoan thở dài, một lần nữa đi lên cồn cát, trong lúc đó nghe thấy tiếng rên rỉ vô cùng nhẹ bên tai, tiếng rên rỉ này rất nhẹ, nhưng giờ phút này sa mạc không gió, mọi nơi yên tĩnh như chết, tuy rằng Sở Hoan mỏi mệt, nhưng nhĩ lực vẫn rất lợi hại, dĩ nhiên nghe được một chút manh mối.

Tiếng rên rỉ này tuy nhẹ, nhưng vào tai Sở Hoan không thể nghi ngờ giống như sấm sét, hắn lập tức nhìn xuống cồn cát, vẫn không phát hiện tung tích.

Sở Hoan nhíu mày, tiếng rên rỉ vừa rồi tuy nhẹ nhưng rất rõ ràng, chẳng lẽ mình sinh ra ảo giác, chỉ là tiếng rên rỉ qua đi lại không có một chút tiếng động.

Sở Hoan không kìm nổi kêu lên:

- Là ai? Ai ở nơi này?

Hắn kêu to lên, chỉ hy vọng thật sự có người, cho dù là ai, một mình trong sa mạc này, quả thật có một loại cảm giác áp lực, nếu còn có người khách, trong lòng Sở Hoan thật sự rất khoái trá.

Đúng lúc này, lại nghe một tiếng nhẹ nhàng vang lên, lúc này Sở Hoan có chuẩn bị, đã nghe được, thanh âm truyền tới từ trong tường cát bên phải mình.

Trách không được nhìn xuống không thấy tung tích, hóa ra người nọ ở trong tường cát.

Sở Hoan quay đầu nhìn, lại phát hiện ngoài mấy trượng, mặt cát bỗng nhiên mấp máy. Sở Hoan lập tức chạy tới gần, mới phát hiện quả nhiên có người ở trong cát. Sở Hoan cách ba thước đã nhìn ra, người này không phải ai khác, dĩ nhiên là Mị Nương.

Điều này vô cùng trùng hợp, Mị Nương chẳng những không bị lốc xoáy cuốn đi, không giờ vẫn còn sống, xem ra nàng còn có thể hoạt động, dường như bị thương không nặng.

Sở Hoan biết trong cát là Mị Nương, lập tức hơi căm tức, cầm Huyết Ẩm Đao nhích tới gần, cách mấy bước liền dừng lại, liền thấy Mị Nương ngồi dậy từ trong cát, chỉ còn hai đùi vần chôn trong cát vàng.

Mị Nương lúc này cũng có vẻ hơi chật vật.

Búi tóc trên đầu nàng lộn xộn, áo bông trên người cũng rách tan, áo gấm bên trong lộn xộn không chịu nổi, lộ ra cổ tuyết rắng, trên cổ dính đầy cát bụi.

Cảm thấy phía sau có người, Mị Nương xoay đầu lại thấy Sở Hoan, khuôn mặt xinh đẹp kia đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ, nũng nịu nói:

- Sở đại nhân, ngài còn sống sao?

Chôn trong cát, thiêu đốt mãnh liệt, Mị Nương cũng đổ mồ hôi thơm, có lẽ bởi vì đổ mồ hôi, khiến nhiều cát mịn dính trên mặt và cổ nàng, trên mặt đẹp cũng không có vết máu, nhìn qua không tổn hao dì, chẳng qua chỉ dính cát mịn, hơn nữa tóc đen bị mồ hôi dán trên mặt, có vẻ hơi chật vật.

Tuy nhiên nụ cười quyến rũ kia vẫn rất mê người, giọng nói nũng nịu, vẫn quyến rũ đến tận xương.

Mặt Sở Hoan không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Liễu cô nương, xem ra bản quan phải chúc mừng ngươi rồi, không ngờ ngươi còn có thể sống sót, thật là ngoài dự kiến của bản quan!

Mị Nương thở dài yếu ớt:

- Sở đại nhân, nghe ý tứ của ngài, chẳng lẽ ngài rất hy vọng Mị Nương chết sao?

- Có chết hay không không liên quan gì tới bản quan.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Chỉ là bản quan không thể tưởng được, không ngờ ngươi là người của phản tặc Thanh Thiên Vương, ngươi đi theo sứ đoàn, hóa ra là rắp tâm hại người!

Mị Nương chớp chớp ánh mắt mê người, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đưa tay xoa mặt mình, phủi nhẹ cát mịn trên mặt, lộ ra kiều nhạn trắng nõn bị mồ hồi ướt nhẹp, ra vẻ nghi ngờ nói:

- Thanh Thiên Vương? Sở đại nhân, Mị Nương… Mị Nương không biết ngài đang nói cái gì.

Sở Hoan chậm rãi đi tới, Huyết Ẩm Đao đưa ra, chỉ lên yết hầu tuyết trắng của Mị Nương, lạnh lùng nói:

- Ngươi thật sự không biết bản quan đang nói gì sao?

Mị Nương nhắm mắt lại, ủy khuất nói:

- Ngài là nam nhân, muốn quát tháo lạm sát một nữ tử yếu ớt vô tội, ngài cứ việc ra tay, dù sao cũng không ai biết, chuyện xấu ngài ức hiếp kẻ yếu cũng sẽ không lan truyền ra ngoài.

- Nữ tử yếu ớt?

Sở Hoan tức giận nói:

- Như ngươi còn là nữ tử yếu ớt sao?

Cặp môi thơm của Mị Nương đã khô nứt, nhìn qua rất tiều tụy, bộ dạng khổ sở đáng thương, yếu ớt nói:

- Người ta tay không tấc sắt, còn bị thương, Sở đại nhân ngài cầm một cây đại đao chỉ vào người ta, người ta còn không phải nữ tử yếu ớt?

Nàng lập tức thở dài:

- Sở đại nhân, ngài muốn giết Mị Nương, cứ việc ra tay, Mị Nương chết trong tay ngài, trong lòng rất vui vẻ.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi dài rung động, bộ dáng u oán, hơn nữa búi tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, nhìn qua quả nhiên là khiến người ta thương tiếc. Dưới mặt trời mãnh liệt, mồ hôi thơm trên mặt nàng vẫn lăn xuống, trên cổ trắng nõn cũng đổ mồ hôi, lăn vào trong vạt áo, có lẽ bởi vì lốc xoáy, khiến dây buộc ngực của nàng tuột ra, trước ngực không còn trói buộc, bộ ngực sữa kinh người dựng lên cao ngất, khi hô hấp ngực sữa nhấp nhô, thật sự đồ sộ, cảnh tượng này sao lại câu dẫn lại khiến người ta thương tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.