Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1171: Q.8 - Chương 1171: Phật ngọc.




Muốn vào Phật quật, tất có Phật ngọc.

Tám chữ này, Sở Hoan nửa hiểu nửa không, hắn rất thắc mắc Phật quật kia có được pháp lực như vậy thật sao? Nếu được chôn cất trong đó sẽ thoát được lục đạo luân hồi sao? Hắn không biết Phật quật ở đâu, nhưng nghe vậy hắn cũng hiểu, dường như Phật ngọc là bước đầu tiên để bước vào Phật quật.

- Đại vương có một tâm nguyện, đó là có thể tiến vào Phật quật an nhỉ, nhưng vì hai tên trộm đã ăn cắp Phật ngọc của Đại vương, nên ngài cũng không cách nào vào được Phật quật.

Tân Quy Nguyên vẫn chưa quay lại, chỉ chậm rãi kể:

- Phật quật là thánh địa của Tâm Tông, không có nghĩa là tất cả tín đồ Tâm Tông đều có thể vào Phật quật. Đại vương có được vinh hạnh đặc biệt này, vẫn luôn kiêu ngạo vì đó.

- Sau này, Tân quốc đã tìm được giải pháp.

Lưu Ly trầm ngâm một lát, cuối cùng lên tiếng:

- Di hài của Tây Xương Vương vẫn ở đây, chắc chắn Tân quốc cố ý, hy vọng một ngày nào đó có thể tìm về sáu khối Phật ngọc, để cho Tây Xương Vương có thể vào Phật quật nghỉ ngơi.

Tân Quy Nguyên gật đầu:

- Lưu Ly, phụ thân ngươi đã từng khen với Dược Ông rằng ngươi rất thông minh, xem ra lão không nói láo.

Nàng chỉ người nhạt. Như nghĩ tới cái gì đó, Sở Hoan nghi ngờ hỏi:

- Tân quốc vừa nói qua, hai gã phản đồ kia trốn ra khỏi hang đá, lại dâng Phật ngọc cho Tân quốc. Đã như vậy, vì sao cho tới giờ hang đá này vẫn không có gì thay đổi?

Chỉ thi cốt của Tây Xương Vương, hắn nói tiếp:

- Nếu Tần quốc biết thi cốt của Tây Xương Vương ở đây, ta nghĩ bọn họ sẽ không để yên đâu.

Dừng một lát, hắn nói tiếp:

- Không bắt được Quốc quân Tây Xương, đám tàn quân Tây Xương Quốc kia tìm được đường sống từ chỗ chết đương nhiên sẽ tập trung quanh Tây Xương Vương, mưu đồ Đông Sơn tái khởi. Nếu một ngày không tìm được Tây Xương Vương, cho dù quân Tần có chiếm được Tây Xương Quốc cũng không thể yên ổn nhanh chóng được. Muốn diệt triệt để hy vọng của đám tàn quân kia, nhất định phải tìm được Tây Xương Vương. Đạo lý này, quân Tần không thể không hiểu. Cho nên, nếu bọn họ biết rõ Tây Xương Vương ở đâu, thì cho dù là thi thể cũng nhất định sẽ tìm cách đưa ra ngoài, chứng minh với dân chúng Tây Xương rằng Tây Xương Vương đã chết, chặt đứt tâm tư của những kẻ có lòng.

Tân Quy Nguyên hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nói quả không sai, nếu quân Tần biết rõ thi cốt của Đại vương ở đây, nhất định sẽ cướp lấy thi thể ngài mà mưu đồ việc lớn.

Lão cười lạnh:

- May sao, ông trời có mắt, Đại vương một lòng tuần lễ Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát, được Bồ Tát phù hộ, gieo nhân nào, gặt quả nấy, hai gã trộm kia chắc cũng không ngờ, bọn chúng trăm phương ngàn kế ăn trộm, tự cho đã thành công, cuối cùng vẫn là may áo cưới cho kẻ khác, lãnh lấy kết cục bi thảm.

Sở Hoan hơi không hiểu, hỏi lại:

- Hai người kia có kết cục bi thảm sao? Tân quốc, sao lại nói vậy?

Tân Quy Nguyên không trả lời, ngay, thủng thẳng đáp:

- Tặc tử chạy thoát, Phật ngọc bị trộm, thân thể Đại vương vốn đã rất yếu, không duy trì được lâu, biết mình đã rơi vào đại nạn, bèn ngồi trên giường ngọc, đưa ra ý chỉ cuối cùng với ta và Dược Ông. Nếu chúng ta được trời cao phù hộ, có thể thoát thân từ trong hang đá, Đại vương chỉ hy vọng chúng ta sẽ dốc toàn lực tìm về sáu khối Phật ngọc, đưa di hài ngài về Phật quật an táng.

Sở Hoan và Lưu Ly nhìn thi cốt trên giường, thầm nghĩ, trước khi chết, chẳng lẽ Tây Xương Vương nằm với tư thế này?

- Ta và Dược Ông đã thề với trời cao, chỉ cần có thể sống sót, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của Đại vương.

Lão siết chặt hai nắm tay:

- Ngày đó, Đại vương hóa trên giường ngọc. Vương hậu thấy ngài đã đi, đau lòng thổ máu, bèn tự tay giúp Thái tử tự vận, sau đó cũng theo Đại vương mà đi. Nguyệt Nha Công cúa cũng ở trong gian phòng đá này, trước mặt ta và Dược Ông, tự vận theo cha.

Cả nhà Tây Xương Vương rơi vào hoàn cảnh như vậy, Sở Hoan cũng cảm thấy nao lòng.

Nước Tần thành lập trên cơ sở của sự tan nát của vô số các nước chư hầu. Vinh quang và huy hoàng của nước Tần cũng được xây dựng trên sự thống khổ và sỉ nhục của chư hầu.

- Ta và Dược Ông không dám động vào thi thể của họ. Lúc ấy, bọn ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là từ hang đá ra ngoài, tìm được sáu khối Phật ngọc, tiễn đưa di hài Đại vương về Phật quật. Chúng ta tìm lối ra từ trong hang đá. Nếu hai gã trộm kia đã ra ngoài được, đương nhiên sẽ có lối ra.

Sở Hoan lên tiếng:

- Xem ra các ngươi cũng khá may mắn. Ít nhất các ngươi cũng tìm được lối ra.

Tân Quy Nguyên lắc đầu:

- Không phải chúng ta may mắn mà là chúng ta đã tìm được phương pháp chính xác. Chúng ta không tìm đường ra, mà chúng ta đi tìm dấu vết hai tên trộm kia để lại. Bọn họ tìm được lối ra, đương nhiên sẽ để lại dấu vết. Hơn nữa, chúng ta đã phát hiện được thứ bọn họ giấu trong hang. Cũng vì thế, cuối cùng chúng ta cũng tìm được lối ra.

Sở Hoan cực kỳ muốn biết đến tột cùng lối ra ở đâu, nhưng hắn cũng hiểu, Tân Quy Nguyên tuyệt đối sẽ không có chuyện dễ dàng chỉ lối ra cho hắn như thế.

- Chúng ta rời Dược Cốc, định đến thành Sóc Tuyền của Tiên vương. Hai gã trộm kia đánh cắp Phật ngọc, nhất định sẽ tới thành Sóc Tuyền tranh công giành thưởng. Do vậy, chúng ta bèn tới đó, muốn nghe ngóng xem hai gã đó ở đâu, tìm cơ hội đoạt lại Phật ngọc, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra thi thể của chúng...

Giọng lão hưng phấn lên:

- Hai gã trộm bị người ta giết vứt xác giữa đường, khi chúng ta đến, thi thể chúng đã bốc mùi thối không ngửi được.

Sở Hoan và Lưu Ly đều hơi giật mình, không ngờ lại có kết quả như vậy.

- Chúng ta đã lục tìm Phật ngọc trong cơ thể bốc mùi của chúng, nhưng không thấy gì.

Lão thở dài:

- Lúc ấy, mặc dù nước Tây Xương đã bị nước Tần tiêu diệt, nhưng cả Tây bắc còn chưa bình định, trộm cướp tăng mạnh, chúng ta nghĩ, chắc chắn bọn trộm đã bị cướp giết chết, Phật ngọc đã bị cướp đi. Nếu vậy, chuyện coi như đơn giản hơn nhiều.

Lão chậm rãi xoay người lại, chắp hai tay sau lưng:

- Loạn phỉ biên giới Tây Xương không ít là tướng sĩ nước Tây Xương trước kia không chịu khuất phục, chúng ta chỉ cần tìm ra nơi hoạt động của thế lực đó là có thể tìm được người cướp ngọc. Đối với bọn chúng, giết người cướp của, cũng chỉ vì muốn tiền. Nói đến tiền... hắc hắc, tiền tài mà Tây Xương bí mật cất giữ cũng không ít, muốn chuộc Phật ngọc từ tay chúng ra cũng không phải chuyện khó.

Sở Hoan thở dài:

- Đương nhiên các ngươi không chuộc được ngọc, hoặc có thể nói, người giết người đoạt ngọc cũng không phải bọn họ.

Tân Quy Nguyên gât gật đầu:

- Quả thực chúng ta đã tìm ra được nơi nghĩa quân đó hoạt động, hơn nữa, còn được bọn họ cho biết, bọn họ chưa từng giết hai gã trộm kia, cũng chưa từng nhìn thấy viên đá nào có màu sắc rực rỡ... Có tiền sẽ có thể xui ma khiến quỷ, nhờ vào vàng bạc, bọn họ tìm hiểu tin tức giúp chúng ta. Rất nhanh chúng ta đã biết, lúc ấy, một gã thủ hạ của Phong Hàn Tiếu tuy giương cờ hiệu tiễu phỉ nhưng thực tế là giết người cướp của, mười phần là hai gã trộm kia chết trong tay thuộc cấp của y, mà sáu khối Phật ngọc kia, rất có thể đã được đưa tới tay của Phong Hàn Tiếu.

Sở Hoan cau mày nghi ngờ:

- Nghe nói Phong Tướng quân quản bộ hạ cực nghiêm, sao có thể để cho binh lính đi đánh cướp?

Tân Quy Nguyên hỏi ngược lại:

- Ngươi hiểu Phong Hàn Tiếu sao?

Sở Hoan lắc đầu:

- Không dám nói hiểu rõ, nhưng ta cũng đã nghe rất nhiều chuyện về Phong Tướng quân, có lẽ không phải tất cả là nói bậy.

- Ngươi nói Phong Hàn Tiếu quản bộ hạ nghiêm khắc, ta cũng không phủ nhận. Doanh Nguyên dưới trướng Phong Hàn Tiếu là một trong các Đại tướng, năm đó, chính y đã suất quân bình định tây bắc, khả năng của y, ta cũng không thể trái lương tâm mà phủ nhận.

Lão cười lạnh:

- Chuyện đó ngươi cũng đã biết, năm đó, Doanh Nguyên công phạt Quan Trung Giang Nam, Phong Hàn Tiếu đánh tây bắc, mười mấy đại quân dưới trướng y, từ đâu mà có?

Thấy Sở Hoan không nói gì, lão cười lạnh:

- Đánh Tây Xương ta, bản thân quân Tần cũng tổn thất nặng nề, tiêu hao rất lớn, muốn bổ sung khí giới quân lương và lương thảo, ngươi nghĩ rằng kiếm đâu ra? Doanh Nguyên còn đang khổ chiến ở Quan Trung, lại không thể tiếp tế cho Phong Hàn Tiếu, đương nhiên y chỉ có thể tận dụng tài nguyên ngay tại chỗ.

Lưu Ly lên tiếng nói:

- Ý ngươi nói là, Phong Hàn Tiếu dung túng bộ hạ của mình đánh cướp tây bắc là để bổ sung quân nhu?

- Tài lãnh quân của Phong Hàn Tiếu là có, nhưng nhân phẩm y thấp kém, chỉ ra vẻ đạo mạo, bất quá, cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân xảo trá mà thôi.

Tân Quy Nguyên cười lạnh:

- Y cố ý làm như không thấy việc đám bộ hạ đi đánh đi cướp, đợi đến lúc cướp nhiều quá, dân chúng cáo lên, y lại làm ra vẻ quang minh lẫm liệt, chém đầu vài tên bộ hạ để thu mua nhân tâm. Cuối cùng, tiền cũng có, nhân tâm cũng có. Hắc hắc... Thượng bất chính, hạ tắc loạn, Doanh Nguyên là thứ âm hiểm xảo trá, Phong Hàn Tiếu cũng không kém.

Sở Hoan và Lưu Ly đều nhíu mày.

- Nếu Phật ngọc đã rơi vào tay Phong Tướng quân, các ngươi làm sao lấy lại được?

Có vẻ Sở Hoan không muốn đi quá sâu vào chuyện quân Tần đánh cướp.

- Lúc ấy, Phong Hàn Tiếu như mặt trời buổi trưa, hộ vệ bên người như mây, đồ trong tay y, đương nhiên chúng ta không thể lấy ngay, chỉ có thể tìm cách khác...

- Cho tới tận bây giờ vẫn chưa có đủ cả sáu khối Phật ngọc, xem ra các ngươi vẫn chưa nghĩ được cách gì...

Lão thở dài:

- Chúng ta đã bỏ ra nhiều tiền để mua chuộc người bên cạnh Phong Hàn Tiếu, sau đó tìm cách đoạt về. Chúng ta đã trả đủ tiền tài để có thể mua bất kể kẻ nào. Kết quả... chúng ta cũng điều tra được, quả thực Phật ngọc bị Phong Hàn Tiếu đoạt đi, nhưng cả sáu khối đều không ở trong tay Phong Hàn Tiếu. Chúng ta hao hết tâm lực cũng không cách nào biết được đến tột cùng Phật ngọc rơi ở đâu...

- Cho nên, hai mươi năm qua, các ngươi vẫn đi khắp nơi tìm Phật ngọc, cho đến nay mới chỉ tìm được một khối?

Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt lão, hỏi.

Tân Quy Nguyên bất đắc dĩ đáp:

- Chúng ta dùng tiền tài nước Tây Xương cũ để lại, chiêu mộ người mới. Mười một năm trước đã tìm về được một khối màu xanh, nhưng năm khối kia vẫn không rõ. Có điều, mấy năm trước chúng ta cũng đã tìm ra được, ít nhất đã tìm ra được vị trí của hai khối.

Sở Hoan hỏi nhanh:

- Trong tay ai?

- Một khối trong tay Hiên Viên Bình Chương, một khối trong tay Lâm Khánh Nguyên.

Tân Quy Nguyên trầm giọng:

- Năm đó, Phong Hàn Tiếu đánh tây bắc, Hiên Viên Bình Chương lo hậu cần cho y, quan hệ giữa hai người không nề nông cạn, cho nên y đã tặng một khối Phật ngọc cho Hiên Viên Bình Chương. Lâm Khánh Nguyên vốn là Thiên Bảo Đại Tướng quân của Tây Đường, về sau, Tây Đường đầu hàng nước Tần, Lâm Khánh Nguyên đã trở thành thuộc cấp của Phong Hàn Tiếu. Để mua tâm của Lâm Khánh Nguyên, y đã tặng một khối. Hai khối Phật ngọc xác định ở trong tay hai người này, có điều, Lâm Khánh Nguyên đã chết, khối kia ở đâu không rõ. Chúng ta hỏi thăm ra, năm đó cả nhà Lâm Khánh Nguyên bị giết nhưng vẫn có một đứa con gái chạy thoát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khối Phật ngọc kia hẳn ở trong tay nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.