Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1174: Q.8 - Chương 1174: Phổ Thiên đều là thần y.




Lưu Ly cười khổ:

- Trước kia ta cũng rất khó hiểu, vì sao phụ thân một mực muốn ta tới Kinh thành, ta vẫn cho rằng phụ thân muốn chứng minh mình có người kế tục. Thì ra...

Nàng khẽ thở dài phiền muộn.

- Bí mật trong cung người ngoài không thể biết.

Tân Quy Nguyên nói:

- Do vậy, chúng ta nhất định phải có một đôi mắt bên cạnh Hoàng tộc, Doanh Tường là Thái tử nước Tần, đương nhiên biết không ít chuyện trong cung, có lẽ y cũng biết khối Phật ngọc kia ở trong tay ai, thậm chí có thể lợi dụng y mà có được khối Phật ngọc trong cung.

Lưu Ly lắc đầu:

- Mấy năm nay Điện hạ rất ít hỏi han chuyện trong cung, ngài không có tâm tình đi tìm một khối Phật ngọc.

- Nhưng vì ngươi, chuyện gì lão cũng có thể làm.

Tân Quy Nguyên lại cười:

- Lưu Ly, thực ra chúng ta vẫn luôn phái người bảo vệ ngươi. Mọi chuyện của ngươi từ khi vào Kinh chúng ta đều rất rõ ràng, Doanh Tường vô cùng sủng ái ngươi, chúng ta có thể kết luận, chỉ cần ngươi đề xuất bất kỳ yêu cầu gì với lão, chỉ cần có thể làm được, nhất định lão sẽ thỏa mãn ngươi.

Sở Hoan cười lạnh:

- Bảo hộ cái gì, chẳng qua là phái người giám thị phu nhân.

Nàng nhíu mày hỏi:

- Công phó, khi ở Sóc Tuyền ngươi không chú ý, rất có thể có người bí mật giám thị ta. Chẳng lẽ...

Nàng nhìn Tân Quy Nguyên nghi ngờ.

Sở Hoan cũng nhanh chóng nghĩ tới việc này. Dược Ông đã dùng một phương thức kỳ quái để truyền tin, hắn vẫn cho rằng có người giám thị Lưu Ly nên Dược Ông không dám truyền tin thẳng tới nàng.

Chẳng lẽ những người kia là người của Thiên Võng?

Nhưng hắn lập tức bác bỏ suy nghĩ này vì không hợp lý.

Bản thân Dược Ông là người của Thiên Võng, nếu quả thực người của Thiên Võng đang giám thị Lưu Ly, căn bản ông ta không cần tốn công tốn sức, bọn họ vốn là người một nhà, ông ta việc gì phải giấu diếm.

- Dược Ông nhờ Sở đại nhân truyền tin cho ngươi đúng là vì bất đắc dĩ.

Tân Quy nguyên thở dài:

- Bởi vì, trước đây không lâu, không biết từ đâu đã xuất hiện một đám người, ít nhất đã hai lần bọn chúng lẻn được vào Dược Cốc, tự cho rằng mình che giấu rất giỏi nhưng thực ra đã bị bọn ta phát hiện. Đám người đó hành tung quỷ dị, ngay cả Thiên Võng chúng ta cũng không biết lai lịch của họ... Chúng ta biết chuyện không ổn, rất có thể có người đã theo dõi...

- Là Thần Y Vệ?

Sở Hoan nhíu mày hỏi.

Tân Quy Nguyên lắc đầu:

- Chúng ta cũng không biết chắc chắn, nhưng người đến chắc chẳng phải có ý tốt.

Dừng một lát lão nói tiếp:

- Lưu Ly, lần này ngươi đến Tây Bắc, chúng ta vốn định nói kế hoạch của Thiên Võng cho ngươi biết, vì kế hoạch đã bắt đầu được tiến hành gấp rút... Chúng ta cần ngươi làm một việc mới đành đưa ra hạ sách này, đưa ngươi và Sở đại nhân cùng tới đây.

Sở Hoan hỏi:

- Ta rất thắc mắc, vì sao các ngươi nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến chữ vạn? Vì sao các ngươi biết ta biết đến sự tồn tại của chữ vạn đó?

- Đương nhiên Sở đại nhân sẽ không quên Tĩnh Từ Am, cũng đương nhiên sẽ không quên Trung Nghĩa Trang!

Tân Quy Nguyên cười hắc hắc.

Sở Hoan thầm giật mình, thất thanh:

- Quả nhiên bọn họ cũng là người của Thiên Võng.

- Lưu Tụ Quang chết trong Tĩnh Từ Am, ở Trung Nghĩa Trang chúng ta lại hao tổn thêm hai người.

Lão lạnh lùng nhìn hắn:

- Sở đại nhân, quả nhiên thủ đoạn của ngươi rất cao. Ba thành viên Thiên Võng của chúng ta đều chết trong tay ngươi.

Lưu Ly hết sức kinh ngạc, Sở Hoan cười:

- Thì ra tất thảy đều là các ngươi làm trò quỷ... Hàng trăm câu hỏi ta chưa thể giải thích, hôm nay đều đã hiểu rõ ràng.

- Bọn họ đều là thành viên Thiên Võng, cũng đều là tín đồ Tâm Tông. Mục đích của tất cả mọi người đều là tìm Phật ngọc.

- Ta rất không hiểu, nếu vì muốn tìm Phật ngọc thì vì sao phải hành thích Tề Vương?

Sở Hoan thản nhiên hỏi:

- Trung Nghĩa Trang đặt mai phục mục đích là ám sát Tề Vương. Nếu Thiên Võng các ngươi đã tham gia, thì mục đích là gì?

- Diệt trừ Doanh Nhân, Doanh Tường có thể trở thành Hoàng đế.

Lão thản nhiên giải thích:

- Tất cả những việc này đều là chúng ta phối hợp hành động với Lưu Ly.

Lưu Ly nghi ngờ hỏi:

- Phối hợp với ta?

- Không sai. Lưu Ly, một mình ngươi có liên quan tới ba khối Phật ngọc. Khối Phật ngọc trong cung cần ngươi lợi dụng Doanh Tường tìm hiểu vị trí cụ thể, thậm chí là đoạt lấy. Khối của Hiên Viên Thiệu cũng cần phải mượn sức Doanh Tường mà đoạt lấy. Còn khối Phật ngọc trong tay Phong Hàn Tiếu, cũng cần phải mượn tay Doanh Tường. Mà nguyên nhân có thể lợi dụng Doanh Tường để làm tất cả những việc này đơn giản là ngươi.

Sở Hoan hỏi:

- Khối phật ngọc trong cung kia, lợi dụng Thái tử để tìm hiểu thì ta có thể hiểu được. Nhưng khối Phật ngọc của Hiên Viên Thiệu và Phong Tướng quân, sao lại phải nhờ Thái tử?

Hắn hơi nheo nheo khóe mắt:

- Vừa rồi ngài cũng đã nói, Phong Tướng quân đã chết,

càng không biết Phật ngọc ở đâu...

Tân Quy Nguyên không đợi hắn nói xong đã nhả ra hai tiếng:

- Bạch Lâu!

Bạch Lâu!

Sắc mặt Sở Hoan khẽ biến:

- Bạch Lâu? Ngươi nói là Bạch lâu của Thần Y Vệ?

- Đương nhiên ngươi đã từng nghe nói tới Bạch Lâu. Bạch Lâu là nha môn bí mật của Thần Y Vệ. Nói đây là nha môn thần bí nhất trên đời này cũng không giả.

- Ta chỉ biết là, Bạch lâu của Thần Y Vệ, ngoại trừ người của Thần Y Vệ, mặc kệ là Hoàng thân hay quốc thích đều không có tư cách tiến vào.

- Phong Hàn Tiếu chết, trong số những người xử lý việc này có cả Thần Y Vệ. Cho nên đương nhiên Thần Y Vệ biết được nhiều chuyện che giấu trong đó hơn. Có lẽ khối Phật ngọc của Phong Hàn Tiếu cũng đã rơi vào tay Thần Y Vệ. Theo ta được biết, trong Bạch Lâu có lưu các hồ sơ bí mật, hồ sơ của Phong Hàn Tiếu chắc chắn cũng trong số đó, vị trí cuối cùng của Phật ngọc, chắc chắn cũng có ghi trong đó.

- Ngươi nghĩ rằng trong Bạch Lâu sẽ có hồ sơ của Phong Tướng quân?

Tân Quy Nguyên khẳng định:

- Điều này không cần nghi ngờ gì nữa. Thần Y Vệ có thể lợi dụng tất cả thủ đoạn để có được tình báo họ cần. Thiên Võng được thành lập để tìm Phật ngọc, hoạt động trong biên giới nước Tần, mà kẻ địch lớn nhất của chúng ta chính là Thần Y Vệ, mặc kệ bọn họ có biết đến sự hiện hữu của chúng ta hay không, chúng ta cũng phải hiểu rõ về bọn họ. Gần hai mươi năm qua, chúng ta có hai nhiệm vụ quan trọng nhất, một là tìm Phật ngọc, coi như kế hoạch của Thiên Võng có thể tiến hành thuận lợi. Hai là luôn luôn phải đề phòng Thần Y Vệ, chỉ có hiểu rõ bọn họ mới có thể đề phòng bọn họ...

Dừng một lát, lão cười khùng khục quái dị trong cổ:

- Hiểu rõ ngươi nhất, không phải là bằng hữu của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi.

Sở Hoan “A” một tiếng:

- Nói vậy, các ngươi hiểu rất rõ về Bạch Lâu của Thần Y Vệ?

- Trong mắt rất nhiều người Thần Y Vệ là u linh dưới đất, cũng chính vì vậy, mọi người mới luôn sợ hãi bọn chúng.

Lão cười lạnh:

- Lập nên Thần Y Vệ, năm đó Doanh Nguyên cũng đã tổn hao rất nhiều tâm tư, rất nhiều người chưa bao giờ biết thực sự Thần Y Vệ có bao nhiêu người. Thực ra đáp án này cũng không khó khăn, có lẽ bọn chúng chỉ có vài trăm người, cũng có thể có mấy vạn người...

- Vậy là sao?

- Sau nhiều năm tìm hiểu, chúng ta được biết, Thần Y Vệ, cao nhất là Vệ Đốc, dưới có Tứ Đại Thiên Hộ, mười hai Đại Bách Hộ, có thể tra hồ sơ trong Bạch Lâu chắc chỉ có vài trăm người, nhưng tai mắt của Thần Y Vệ cơ hồ có thể nói trải khắp thiên hạ. Rất nhiều người hiện đang làm tai mắt cho Thần Y Vệ, chỉ là có lẽ chính họ cũng không biết.

Sở Hoan nghe hơi mơ hồ không hiểu lắm.

- Thực ra vấn đề này rất đơn giản. Các ngươi cũng biết, cho dù là Giáo úy Thần Y Vệ, mỗi người đều có rất nhiều tai mắt không muốn ai biết. Những tai mắt này đều là người bình thường bị bọn chúng khống chế, có thể là tiểu thương, có thể là lưu manh vô lại, có thể là kỹ nữ thanh lâu, Thần Y Vệ sẽ lợi dụng những người này mà có được rất nhiều tin tức chúng muốn biết. Chỉ là bọn chúng biết cách khống chế người ta, thậm chí rất nhiều người còn không biết mình là một phần trong số đó.

Sở Hoan thở dài:

- Vậy xem ra quả thực Thần Y Vệ trải khắp thiên hạ.

- Đại tướng nơi biên cương, người quan trọng ở địa phương còn có thể tìm thấy được hồ sơ ở Bạch Lâu, huống chi là Phong Hàn Tiếu.

Lão hơi giễu cợt:

- Lão được xưng là một trong Tứ Đại Thượng Tướng quân của Đại Tần, nhân vật như vậy, dù sống hay chết, chắc chắn Thần Y Vệ đều phải vô cùng lưu ý...

- Có vẻ ta hiểu rồi.

Sở Hoan như nghĩ tới điều gì đó:

- Các ngươi lợi dụng phu nhân, muốn phu nhân thu thập tin tức từ Thái tử. Các ngươi căn bản không có cách nào tiếp cận Bạch Lâu, nhưng trong đó lại có một thứ các ngươi vô cùng cần, nên các ngươi cần một người có thể tiến vào Bạch Lâu. Hoàng thân quốc thích cũng không thể tiến vào Bạch Lâu, nhưng có một người có thể, lại có thể hiểu rõ về Bạch Lâu, chính là... Hoàng đế khống chế Bạch Lâu!

Tân Quy Nguyên cười khen:

- Sở đại nhân quả nhiên rất thông minh. Không sai, có thể sai bảo Bạch Lâu cũng chỉ có chủ nhân của chúng. Mà Bạch Lâu chỉ một mực trung thành với Hoàng đế. Hôm nay, thuần phục được Doanh Nguyên, nhưng Doanh Nguyên rồi cũng có ngày chết đi...

Cuối cùng Lưu Ly bừng tỉnh đại ngộ:

- Ý các ngươi nói, Thánh thượng băng hà, Thái tử đăng cơ, có thể khống chế Bạch Lâu?

- Doanh Nguyên chết rồi, toàn bộ giang sơn phải trao lại cho tân Hoàng đế, huống chi chỉ là một nha môn Bạch Lâu. Tới khi Doanh Nguyên chết, Thần Y Vệ Bạch Lâu sẽ tự thuần phục tân Hoàng đế. Mà Tân Hoàng đế đương nhiên có tư cách có được tất cả hồ sơ trong Bạch Lâu...

Lão nhìn nàng:

- Vị trí của khối Phật ngọc của Phong Hàn Tiếu, thậm chí là vị trí của ba khối Phật ngọc kia, cũng có thể có được đáp án từ trong Bạch Lâu.

Sở Hoan đã hiểu ra:

- Cho nên các ngươi mới phái người ám sát Tề Vương ở Trung Nghĩa Trang, mục đích là thanh trừ chướng ngại cho Thái tử. Cái gọi là kế hoạch Thiên Võng của các ngươi là kế hoạch để cho Thái tử có thể đăng cơ thượng vị!

- Ngươi nói quả không sai. Trong kế hoạch Thiên Võng, Doanh Tường là một mắt xích quan trọng. Chúng ta không có cách nào khác để tiếp cận Bạch Lâu, chỉ có một cách đó. Tuy rất phức tạp, cũng tốn rất nhiều tinh lực và thời gian, nhưng nếu quả thực có thể dùng phương pháp đó mà có được Phật ngọc, tất cả đều đáng giá.

Lão thở dài:

- Lưu Ly, bây giờ ngươi nên hiểu, ngươi có vai trò quan trọng cỡ nào trong Thiên Võng.

- Vì di chúc của Tây Xương Vương, tốn hao tinh lực lớn như vậy, hai mươi năm như một, bố trí chu đáo chặt chẽ, Tân Quốc Tương, tất cả có đáng không?

Lưu Ly cười khổ lắc đầu.

Giọng nói của Tân Quy Nguyên lại trở nên cực kỳ nghiêm túc:

- Lời này không nên từ miệng ngươi nói ra. Lưu Ly, không nên quên, ngươi cũng là người của Thiên Võng. Sứ mạng của ngươi không cho phép ngươi nói như vậy.

Nàng sâu kín thở dài:

- Ngươi nói với ta những lời này là để cho ta tiếp tục kế hoạch Thiên Võng?

- Không chỉ là ngươi.

Ánh mắt của lão nhìn sang Sở Hoan:

- Còn có Sở đại nhân. Sở đại nhân đã bị cuốn vào việc này, đương nhiên không thể chỉ lo thân mình. Ngay từ câu nói đầu tiên của ta và các ngươi, Sở đại nhân cũng đã trở thành một bộ phận của kế hoạch Thiên Võng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.