Hồ Ngọc Tỏa.
Hoàng Thiên Dịch thấy huynh đệ của mình dẫn theo hơn một ngàn binh sĩ tinh nhuệ lên bờ và quân Hoàng gia hội họp với quân
Quỷ Phương. Tất cả mọi việc thuận lợi hơn y nghĩ.
Chiến thuyền
sau khi đưa quân Hoàng gia chở đến bên kia bờ thì lập tức quay lại trở
về đảo Lý Ngư. Hoàng Thiên Dịch nhìn về phía trên tuy tai to mặt lớn,
mặt mày bặm trợn nhưng được An quốc công phái đến trấn thủ An Ấp thì tất nhiên không phải là người ngu ngốc. Những chiếc tàu vận chuyển không
thể để ở gần bờ. Lỡ như quan binh đột nhiên đánh lên thuyền thì hậu quả
khó có thể lường được. Tuy khả năng xảy ra chuyện này không lớn nhưng
không thể không đề phòng.
Đội thuyền tập trung ở phía đông đảo Lý Ngư. Hơn trăm con thuyền lớn nhỏ khác nhau tập trung lại trông rất đồ
sộ. Những cột buồm sừng sững đứng sát nhau như những ngọn thương đang
hướng lên trời.
Kế hoạch đã bắt đầu. Y cũng không trì hoãn. Khi
nhìn thấy Hoàng Tri Quý dẫn quân tiến tới thành Thái Nguyên thì y liền
rời khỏi tháp đi về biệt viện trên đảo. Sau khi y vào biệt viện liền
đóng cửa không ra.
Một lúc lâu sau. Một bộ hạ của Hoàng Thiên
Dịch đi tới, người này tuy dáng người thấp bé nhưng lại rất lanh lợi. Y
đi vào trong thư phòng bái kiến Hoàng Thiên Dịch. Hoàng Thiên Dịch ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi xem chim bồ câu có đưa thư tới chưa.
Người này lập tức nói:
- Hồi bẩm đại lão gia. Mấy hôm nay không có thư đến.
Hoàng Thiên Dịch gật đầu nói:
- Ở đây có bốn mật hàm. Ngươi dùng bồ câu tốt nhất để đưa tin. Trong
những năm nay, ta đã dùng không ít tiền nuôi bồ câu. Lần này là chuyện
quan trọng, không được để có sơ suất gì.
Người nọ cung kính nói:
- Đại lão gia yên tâm. Ngài đã phân phó, năm con bồ câu tốt nhất chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không thể dùng. Lần này xem ra phải dùng đến rồi.
- Hãy dùng bọn chúng đi.
Hoàng Thiên Dịch gật đầu nói:
- Bọn chúng chắc rất sốt ruột rồi.
Y thò tay đẩy bốn ống đồng đến trước. Gia phó tiến lên cẩn thận cầm lấy, cung kính nói:
- Đại lão gia, tiểu nhân sẽ thực hiện ngay.
Lúc người nuôi chim bồ câu lui ra, Hoàng Thiên Dịch mới đi ra cửa trước
ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om. Trên mặt gã đầy vẻ hung phấn, thì thào
tự nói: “Thiên Môn đạo muốn giành thành Thái Nguyên với ta. Làm sao ta
có thể để bọn chúng thực hiện được? Hoàng gia sống ở An Ấp nhiều năm kết giao với rất nhiều người. Tuy không ít người vì lợi quên nghĩa nhưng dù sao vẫn có không ít gia tộc ta giúp đỡ Hoàng gia ta”.
Y đắc ý,
vuốt cằm của mình: “Bốn đạo nhân mã xuất hiện. Tổng cộng lại cũng vài
ngàn người. Ta muốn xem Thiên Môn đạo làm sao tranh giành với ta”.
Trong đêm, tên nuôi chim bồ câu đi về một tòa nhà phía Nam biệt viện. Ở đây
chỉ có một cái sân nhỏ nhưng là nơi thu thập thông tin của Hoàng Thiên
Dịch.
Hoàng gia lui về hồ Ngọc Tỏa tất nhiên sẽ không biến thành vô dụng.
Rất nhiều năm trước, An quốc công Hoàng Củ đã đầu tư rất nhiều tiền tài để nuôi bồ câu thu thập thông tin.
Không phải bồ câu nào cũng có thể huấn luyện thành bồ câu đưa tin. Nhất định
phải lựa chọn giống tốt nhất, được huấn luyện vô cùng cẩn thận. Bình
thường muốn nuôi được một con bồ câu đưa tin phải hao tốn rất nhiều tiền tài và tinh lực. Hơn nữa, một con bồ câu đưa tin cũng chỉ có thể đưa
một thông tin. Muốn đưa tin giữa giữa hai bên thì ít nhất phải có một
con bồ câu đưa tin nhưng còn phải chịu rất nhiều nguy hiểm. Đôi khi bồ
câu đưa tin gặp phải sự cố ngoài ý muốn khiến thông tin bị thất lạc. Thế nên muốn đạt được truyền đạt thông tin an toàn nhất cần bốn con bồ câu
đưa tin.
Hoàng gia là “Hoàng đế” ở An Ấp tất nhiên sẽ có các cứ
điểm liên lạc ở An Ấp. Mà bồ câu đưa tin là phương thức liên lạc quan
trọng nhất. Đây là phương thức liên lạc với kinh thành. Từ trước tới nay có chuyện gì khẩn cấp thì An quốc công và Hoàng Thiên Dịch đều liên lạc với nhau bằng bồ câu.
Sau sự kiện Thông Thiên điện, toàn bộ phe
phái của An quốc công đã bị tiêu diệt. Ba điểm liên lạc ở kinh thành đã
bị mất đi hai cái chỉ còn lại một.
Phòng đưa tin trên đảo Lý Ngư
không phải là nơi Hoàng Thiên Dịch sau khi lui về lập ra mà đã là nơi
nuôi dưỡng bồ câu trên hồ Ngọc Tỏa từ rất lâu. Khi Hoàng gia lâm vào
khốn cảnh thì phòng bồ câu là nơi duy nhất giúp Hoàng gia nghe ngóng
thông tin và liên lạc với bên ngoài.
Phòng bồ câu đưa tin có bốn
người. Số người tuy không nhiều nhưng những người này đều là người thuần dưỡng bồ câu tốt nhất. Người Hoàng Thiên Dịch gọi là Trần Cáp. Tên
người này vốn dĩ không phải vậy mà là sau này y tự đổi tên.
Trần
Cáp là thủ lĩnh phòng bồ câu đưa tin. Năm xưa cha chú của y chịu ân huệ
của Hoàng gia nên đem lòng cảm kích Hoàng gia. Ở hồ Ngọc Tỏa có ba loại
người. Thứ nhất là môn khách Hoàng gia dùng số tiền lớn thu mua. Thứ hai là gia nô Hoàng gia. Thứ ba là loại người giống như Trần Cáp.
Những người này từng chịu ân huệ của Hoàng gia nên nguyện ý làm hạ nhân cho Hoàng gia.
Bàn về độ trung thành, loại người thứ ba đương nhiên cao nhất. Cho nên
Hoàng gia rất coi trọng bọn họ. Có thể giao phòng bồ câu đưa thư liên
quan đến cơ mật của Hoàng gia giao cho Trần Cáp, cũng có thể thấy Hoàng
Thiên Dịch tin tưởng Trần Cáp đến thế nào? Cái gọi là kẻ sĩ có thể chết
vì người tri kỷ, được Hoàng Thiên Dịch tin tưởng, Trần Cáp đương nhiên
cảm kích ơn tri ngộ, dốc hết sở trường, tận tâm làm việc cho Hoàng Thiên Dịch. Khi Hoàng gia rút về hồ Ngọc Tỏa, có không ít môn khách và gia nô đã bỏ trốn. Nhưng Trần Cáp thì chọn cách ở lại chung hoạn nạn với Hoàng gia.
Phòng bồ câu đưa thư thỉnh thoảng vang lên tiếng chim bồ
câu lích chích (từ này em bịa nhé, các bác chịu khó tưởng tượng vậy,
hihi, thanhco). Khuôn viên đảo Lý Ngư không nhỏ, ở trên đảo cũng không
thiếu phòng ốc. Nếu như nói biệt việt của Hoàng Thiên Dịch là khu vực
cấm, thì phòng bồ câu đưa thư cũng không phải nơi người không phận sự dễ dàng lui tới.
Trần Cáp trở lại phòng nuôi bồ câu, nhìn thấy xung quanh tối đen, nhíu mày lại, xem ra mấy thủ hạ kia đã ngủ quên rồi,
ngay cả đèn cũng quên thắp. Y khó chịu lắm, nhưng vì đang có việc lớn
phải làm, nên tạm không chấp lách thuộc hạ. Y đi thẳng vào phòng của
mình, nơi này chỉ có năm con bồ câu do y đích thân huấn luyện. Là giống
thông minh nhạy cảm nhất. Năm con bồ câu đưa thư này chẳng những sức
chịu đựng tốt, hơn nữa tốc độ bay còn phải nhanh hơn hẳn loại bình
thường.
Trước đây, Hoàng Thiên Dịch cũng hiếm khi sử dụng, lúc
này tình huống khẩn cấp mới hạ lệnh Trần Cáp dùng mấy con bồ câu thuần
chủng này.
Trong phòng Trần Cáp vốn không thắp đèn, y đang định
đi thắp ngọn đèn lên, thì đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường. Khi
ngọn đèn sáng lên, bỗng nhiên y thấy ở bàn đối diện không ngờ xuất hiện
một người, ngồi ung dung bên cạnh bàn, đầu đội đấu lạp (mũ rộng vành),
che kín mặt, trông cực kỳ quỷ dị.
- Ngươi là… ngươi là ai?
Trần Cáp biến sắc mặt. Trong phòng đột nhiên có người, lại không phải là thuộc hạ, sao y không hoảng sợ cho được.
Hoàng Thiên Dịch đã từng hạ lệnh, phòng bồ câu đưa thư người khác tuyệt đối không thể đến gần, chớ nói là vào hẳn trong phòng.
Người nọ đưa tay phải ra, tháo đấu lạp xuống, để lộ khuôn mặt râu ria xồm
xoàm, tóc rối tung. Trần Cáp nhíu mày, nhìn người họ, chỉ thấy người nọ
bịt một mắt lại, hiển nhiên là mù một mắt. Dưới ngọn đèn dầu, nhìn cực
kỳ khủng bố. Tướng mạo y xấu xí, tuy nhiên, con mắt còn lại sắc bén phi
thường. Điều khiến cho Trần Cáp giật mình chính là mái tóc rối tung của
người này hình như có dính nước. Nhìn kỹ, thì phát hiện ra quần áo của y cũng ướt sũng. Trông thấy y như vậy, Trần Cáp không khỏi hoảng sợ. Nếu
như không phải con mắt còn lại của người nọ sáng quắc sắc bén, có lẽ,
Trần Cáp còn tưởng rằng đây là một con quỷ nước.
- Ngươi là Chủ sự nơi này?
Độc nhãn nhân đi thẳng vào vấn đề:
- Hỏi ngươi mấy câu, chỉ cần trả lời thành thật, hết thảy vô sự, nếu không…
Trần Cáp cũng không phải là hạng người ngu xuẩn. Đối phương đã dám xông
thẳng vào phòng, tất nhiên đã có chuẩn bị. Y ổn định tinh thần cười
lạnh:
- Nếu không thì thế nào?
Độc nhãn nhân không nói lời nào, chỉ vỗ nhẹ tay, lập tức thấy từ trong bóng tối có một người đi ra. Người nọ mặc y phục màu đen cũng ướt nhẹp, tay cầm theo cái lồng sắt
nhốt chim bồ câu. Trần Cáp nhìn thấy cái lồng, lòng trầm xuống. Trong
cái lồng đó đúng là một trong năm con bồ câu chính y nuôi dưỡng.
Hắc y nhân đặt trên mặt đất, lưỡi đao chĩa vào cái lồng, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể chém đao xuống.
- Chim bồ câu chết, ngươi mất mạng.
Độc nhãn nhân thản nhiên.
Trần Cáp chưa kịp phản ứng, đã thấy cổ mát lạnh, từ sau y, không ngờ còn có
người, trong tay người đó nắm chặt chủy thủ, chủy thủ lúc này đặt ngang
cổ họng Trần Cáp, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, cổ họng Trần Cáp chắc
chắn bị cắt đứt.
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Trần Cáp không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ trầm giọng hỏi.
Độc nhãn nhân không trả lời, mà hỏi lại:
- Bên ngoài hồ Ngọc Tỏa này, Hoàng Thiên Dịch chắc chắn có liên lạc. Y đã dám tạo phản, đương nhiên không có khả năng chỉ có thế lực ở nơi này.
Ngươi phụ trách đám bồ câu đưa thư, hẳn là biết rõ Hoàng Thiên Dịch liên lạc với ai ở bên ngoài.
- Tin tức lui tới đều là mật hàm. Ta chỉ là người huấn luyện chim bồ câu nho nhỏ, đương nhiên không có tư cách
mở mật hàm ra coi.
Trần Cáp bình tĩnh trả lời:
- Các ngươi đến nơi này sẽ chẳng tra ra được gì hữu dụng đâu. Chỉ tốn công vô ích
mà thôi. Ta khuyên các ngươi, đừng cố gắng uổng công nữa.
- Một hán tử.
Độc nhãn nhân đứng dậy, tay phải vắt sau lưng. Lúc này Trần Cáp mới phát
hiện, người này chẳng những mù một mắt mà ngay cả cánh tay trái cũng tàn phế. Là người mù cụt tay.
Độc nhãn nhân chậm rãi đi đến trước mặt Trần Cáp, ghé gương mặt nhìn như quỷ dọa người vào sát mặt Trần Cáp, thấp giọng nói:
- Ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo. Nói cho ta biết, gần đây,
Hoàng Thiên Dịch gửi thư cho ai? Có thể ngươi không biết nội dung của
tín hàm, nhưng đương nhiên ngươi phải biết bồ câu đưa thư đến nơi nào
chứ.
- Ta không biết.
Trần Cáp lạnh lùng đáp.
Trong mắt độc nhãn nhân xẹt qua ánh nhìn tán thưởng, nhưng rất nhanh trầm giọng nói:
- Lục soát người.
- Các ngươi dám?
- Ngay cả việc lên đảo chúng ta còn dám, sợ gì lục soát người ngươi?
Độc nhãn nhân thấp giọng nói:
- Hoàng Thiên Dịch gặp họa đến nơi rồi. Ta cam đoan với ngươi, khi trời
sáng, hắn đã trở thành tù phạm. Ta thấy ngươi cũng là một trang hán tử,
còn có khả năng huấn luyện chim bồ câu, cần gì phải chôn cùng với hắn?
Người sau lưng Trần Cáp đã thò tay vào ngực Trần Cáp lục lọi. Trần Cáp tức giận quát:
- Các ngươi…
Y chưa dứt lời, độc nhãn nhân đã liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn. Người sau lưng Trần Cáp không nói hai lời, dùng chuôi chủy thủ gõ vào sau đầu
Trần Cáp. Lập tức, Trần Cáp thấy choáng váng xây xẩm mặt mày, hình ảnh
độc nhãn nhân trước mắt bắt đầu nhòe dần.