Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1077: Q.8 - Chương 1077: Quân pháp lớn hơn trời




Tư Đồ Lương Ngọc lắc lắc tay, lập tức quệt ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trái, nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Người trong binh doanh trêu ghẹo dân nữ, hại đến tính mạng người khác, ngươi có quản không?

Sở Hoan nghe vậy nhíu mày, thầm nghĩ Bùi Tích trị quân vô cùng nghiêm khắc, ngay từ ngày đầu kiến quân đã định ra rất nhiều quân pháp, còn lệnh cho mỗi binh sĩ đều phải nắm nằm lòng. Cố nói có người dưới trướng Bùi Tích trêu ghẹo dân nữ, làm hại tính mạng người khác, thực tình Sở Hoan không tin lắm. Nhưng thấy thần sắc nghiêm trọng của Tư Đồ Lương Ngọc, lời nói chắc nịch, hắn lại không thể không tin.

Lúc này, từ sau lưng, một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, tầm tuổi như Sở Hoan, tay cầm một cây côn gỗ bước lên, trợn mắt với hắn, lạnh giọng nói:

- Đều là tại đám hôn quan các ngươi. Mau đền mạng cho thê tử của ta!

Gã vung côn muốn xông lên, lại bị Tư Đồ Lương Ngọc túm lại, trầm giọng nói:

- Oan có đầu, nợ có chủ, đừng có nóng!

Tiếng vó ngựa vang lên xa xa, đoàn người Kỳ Hồng đã đuổi kịp, tung người xuống ngựa, thấy một đám dân chúng đang tụ tập trước cửa doanh, nhíu mày, tay đè chuôi đao, tiến lên cung kính chào:

- Đại nhân!

Tư Đồ Lương Ngọc nghe vậy, hừ lạnh một tiếng:

- Quả nhiên là người chịu trách nhiệm!

- Lớn mật. Đây là Tổng đốc đại nhân, ai dám hỗn xược!

Kỳ Hồng quát lên.

Sở Hoan khoát tay trầm giọng nói:

- Bùi tiên sinh không ở đây, hiện giờ quân doanh do ai chịu trách nhiệm?

- Bẩm đại nhân, trước khi rời đi, Bùi tiên sinh đã thu xếp thỏa đáng. Bốn doanh Phong Lâm Hỏa Sơn, hai doanh Phong Lâm ở lại trong doanh huấn luyện đao pháp, hai doanh Hỏa Sơn ra ngoài rèn luyện hành quân nặng.

Dương Lão Bát lập tức báo:

- Hai doanh Hỏa Sơn đã xuất phát từ sáng sớm, cách đây không lâu đã về doanh.

Sở Hoan khẽ gật đầu, không hỏi nhiều nữa, sải bước tới trước doanh. Thấy bọn binh sĩ vẫn chỉa thương về phía trước, Kỳ Hồng lạnh lùng:

- Tổng đốc đại nhân ở đây, còn không mở cửa doanh!

Trong số binh sĩ có không ít người là từ quân cận vệ được biên chế vào, cũng biết Sở Hoan, đã sớm có hai người tiến lên mở cửa doanh. Sở Hoan quét qua các binh sĩ một cái, trầm giọng hỏi:

- Còn không thu thương?

Đã biết rõ vị trước mắt này là Tổng đốc đại nhân, còn ai dám cãi lời, tất cả lập tức thu hương. Sở Hoan quay đầu lại hỏi Tư Đồ Lương Ngọc cách đó không xa:

- Ngươi biết hung thủ?

- Đương nhiên biết.

- Tốt. Binh doanh trọng địa, nếu tất cả đều vào sẽ rất bất tiện. Tư Đồ Lương Ngọc, ngươi và người nhà nạn nhân đi vào, có dám không?

Tư Đồ Lương Ngọc lạnh lùng cười, không nói hai lời bước vào cửa doanh:

- Đã dám đến, tức là không sợ chết.

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, ra lệnh:

- Đi gọi Thống lĩnh hai doanh Hỏa Sơn tới.

Lập tức có binh sĩ đi truyền lệnh Tổng đốc. Chỉ một lát sau, mấy tướng lãnh mặc giáp đã chạy tới, Thống lĩnh bốn doanh này là do Bùi Tích chọn lựa người có tài trong số các võ sĩ cận vệ, trong khi huấn luyện, tạm thời do bọn họ thống lĩnh mỗi doanh.

Bốn Thống lĩnh đồng thanh chào. Sở Hoan lạnh giọng hỏi:

- Thống lĩnh hai doanh chữ Hỏa chữ Sơn đâu?

Có hai người đứng dậy, bước lên hai bước. Sở Hoan hỏi:

- Có dân chúng kêu oan ngoài doanh trại, các ngươi có nghe thấy không?

- Ty chức có nghe.

Hai người đồng thanh đáp.

- Vậy vì sao lại ngoảnh mặt làm ngơ?

- Bẩm đại nhân, biết được chuyện này, chúng ty chức lập tức triệu tập binh sĩ trong doanh, hỏi xem ai dám cả gan làm loạn. Nhưng không ai nhận.

Thống lĩnh doanh chữ Sơn đáp:

- Hai người ty chức đang điều tra, những người dân này chặn trước cửa doanh, chúng ty chức không tiện tranh chấp, tất cả đều chờ Bùi đại nhân về xử trí.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm., phương pháp xử lý của hai người này cũng không hợp lý. Hắn phân phó:

- Hai người các ngươi triệu tập tất cả binh sĩ trong doanh lại. Nếu bọn họ không nhận, bản đốc sẽ để cho người ta tới nhận.

Hắn hỏi Tư Đồ Lương Ngọc:

- Hai ngươi đã biết hung thủ, bây giờ theo bản đốc đi nhận người. Chỉ cần oan khuất của các ngươi là thật, bản đốc sẽ cho các ngươi câu trả lời.

Trên giáo trường quân doanh, binh sĩ hai doanh Hỏa Sơn đã bày trận xong xuôi. Sở Hoan thấy bọn họ xếp hàng ngay ngắn, thân hình thẳng tắp, cho dù tâm tình không tốt cũng thầm khen ngợi, thầm nghĩ, Bùi tích trị quân quả nhiên phi phàm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, các tân binh này đã ra hình ra dạng rồi đây.

Đối mặt với tướng sĩ hai doanh Hỏa Sơn, hắn quét mắt một lượt, hỏi:

- Đến đủ hết chưa?

- Tất cả đều đã đến đủ, không thiếu một ai.

Khẽ gật đầu, hắn vẫy tay ý gọi Tư Đồ Lương Ngọc và người nhà nạn nhân lại, nói:

- Binh sĩ ở đây cả rồi, các ngươi đi nhận đi.

Tư Đồ Lương Ngọc cười lạnh:

- Ta nhận ra rồi.

- A? Là ai?

Tư Đồ Lương Ngọc đưa tay chỉ:

- Gã da đen đứng hàng thứ hai kia, có hóa thành tro ta cũng nhận ra.

Thống lĩnh doanh chữ Sơn hơi biến sắc, cũng lạnh lùng nói:

- Đặng Quốc Trung, còn chưa cút ra!

Gã da đen vừa thấy Tư Đồ Lương Ngọc đã biến sắc, Thống lĩnh doanh chữ Sơn vừa quát lên một tiếng chói tai, y cũng chỉ có thể kiên trì bước ra. Tư Đồ Lương Ngọc lại nói:

- Tổng cộng có ba kẻ thủ ác. Y là kẻ dẫn đầu.

- Còn hai kẻ nữa. Là ai? Lăn ra đây!

Sở Hoan lạnh lùng hỏi.

Rất nhanh, từ trong hàng, hai người bước ra, đều cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Thống lĩnh doanh chữ Sơn xanh mặt chắp tay với Sở Hoan:

- Đại nhân, ba người này đều do ty chức Thống lĩnh, hôm nay theo lệnh Bùi đại nhân, doanh chữ Sơn ra khỏi doanh hành quân nặng, giữa trưa nghỉ ngơi tại chỗ một lát, ba người này do ty chức phái đi trinh sát, tuần tra tình hình xung quanh. Đây là Bùi đại nhân dặn, mỗi lần hành quân đều phải phái trinh sát đi trước dò đường, khi trú doanh cũng phải phái trinh sát dò sát phụ cận.

Sở Hoan cũng không nói nhiều, quay sang hỏi Tư Đồ Lương Ngọc:

- Các ngươi nói ba người họ trêu ghẹo dân nữ, làm hại tính mệnh người khác, chuyện thực diễn ra như thế nào? Bọn họ là trinh sát, sao lại vào thôn các ngươi?

Tư Đồ Lương Ngọc gân cổ lớn tiếng kể tội:

- Khi ba tên này vào thôn chúng ta, đàn ông trong thôn đều đi làm đồng cả, trong thôn không có mấy người. Ba người này vào thôn tìm nước uống, vào nhà lão Trịnh, ta vốn nghĩ rằng bọn họ chỉ xin nước, lại là quan binh, sẽ không làm xằng làm bậy… Ai ngờ, rất nhanh ta chợt nghe có tiếng kêu từ trong phòng đó vang lên, biết chuyện không ổn bèn chạy tới xem, thì thấy ba kẻ này đang kéo con dâu lão Trịnh…

- Cha ta bệnh nặng nằm trên giường, nghe có tiếng động bèn đi ra xem, thấy ba người bọn chúng đang dở trò với con dâu bèn cự cãi với chúng, lại bị chúng đẩy ngã. Cha ta bệnh nặng, làm sao chống lại được lực đẩy của chúng, nên ngã xuống đấy.

Thanh niên vừa rồi suýt ra tay với Sở Hoan tiếp lời.

Tư Đồ Lương Ngọc gật đầu:

- Chuyện này ta tận mắt nhìn thấy. Khi đó ta cũng bảo người ta đi tìm nam đinh vào nhà lý luận với bọn chúng… - Y khoát tay chỉ Đặng Quốc Trung da đen – Người này nói ta xen vào việc người khác, hung hăng đạp ta một cái… - Y ôm bụng mình như lại thấy đau – Ta ngã xuống đất, ba người bọn chúng chắc cũng biết chuyện không ổn nên không dám ở lại nữa, bèn bỏ chạy.

Mắt người thanh niên kia đỏ lên:

- Cha ta bệnh nặng, bị đẩy một cái, bệnh càng trở nặng. Vợ ta bị mấy tên súc sinh này trêu ghẹo, nghĩ không thông, đã tự vận…

Sở Hoan hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Trịnh Tiểu Hàm!

- Được. Bản đốc sẽ trả lại công bằng cho ngươi.

Sở Hoan hỏi ba người Đặng Quốc Trung:

- Bọn họ nói vậy, có đúng không?

Thân thể ba người Đặng Quốc Trung khẽ run lên, nhìn nhau, y cắn răng một cái:

- Bẩm đại nhân, bọn họ ngậm máu phun người. Ba người ty chức phụng mệnh điều tra, quả thực có đi qua thôn bọn họ, lúc ấy khát nước, quả thực cũng có đi xin ngụm nước. Nữ nhân kia rất nhiệt tình, đã cho bọn ty chức nước. Bọn ty chức uống xong muốn đi, lại bị ả ta giữ lại nói chúng ta uống nước nhà ả thì phải trả ả tiền. Lúc ấy huynh đệ ty chức rất bực mình, cũng có cự cãi với ả, ai ngờ ả cay cú cứ kéo chúng ty chức lại, không để lại tiền không cho đi… Lão nhân trong nhà nghe có tiếng cãi cọ cũng đi ra ngăn không cho chúng ty chức đi. Lúc ấy cũng hơi loạn, chúng ty chức hơi lỡ tay đẩy ngã lão nhân, cũng không phải cố tình. Về sau…

Y chỉ vào Tư Đồ Lương Ngọc:

- Về sau người này đi tới giúp bọn họ ngăn chúng ty chức, chúng ty chức cũng không cẩn thận… không cẩn thận làm y bị thương. Chuyện trêu ghẹo dân nữ, làm hại tính mạng người đều là bọn họ đặt điều, ngậm máu phun người.

Đặng Quốc Trung nói vậy, hai người kia đều ngẩng đầu phụ họa:

- Chính là như vậy. Là bọn họ đòi tiền nước không cho chúng ty chức đi, cho nên mới xô xát.

- Ngươi… các ngươi nói bậy!

Hai mắt Trịnh Tiểu Hàm đỏ hoe như muốn ăn thịt người:

- Mấy tên súc sinh các ngươi hại ta tan cửa nát nhà, còn muốn trả đũa… Vợ ta hiền lành vô cùng, đừng nói đến uống ngụm nước, cho dù là mời các ngươi một bữa cơm cũng sẽ không nhận của các ngươi một đồng. Các ngươi… - Trong cơn giận dữ, toàn thân y run bắn lên.

Đúng lúc này, nghe có tiếng động cách đó không xa, Sở Hoan quay đầu lại, chỉ thấy một người đang khập khiễng từ xa tiến lại, sau lưng vài binh sĩ đi theo. Đằng sau binh sĩ là một đoàn dân chúng. Chính là Bùi Tích nhận được tin vội quay về.

Sắc mặt Bùi Tích cực kỳ không tốt, vừa thấy Sở Hoan bèn lại gần. Sở Hoan lên tiếng:

- Bùi tiên sinh, trong quân xảy ra biến cố.

Y gật đầu, Sở Hoan kể lại đại khái đầu đuôi một lần. Bùi Tích quay sang hành lễ thật sâu với Trịnh Tiểu Hàm, lại chắp tay với Tư Đồ Lương Ngọc, cuối cùng thi lễ với đám dân chúng.

Lập tức xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

- Là ta trị quân không nghiêm nên mới gây ra thảm kịch như vậy – Bùi Tích đau lòng xin lỗi _ Chư vị phụ lão hương thân, ba người Đặng Quốc Trung trêu ghẹo dân nữ, khiến cho người ta tự vẫn, lại ra tay đánh dân chúng, tất cả đều là lỗi của ta. Ta xin lỗi các người…

Đặng Quốc Trung vội vàng kêu oan:

- Bùi đại nhân, chúng ta đều bị oan.

Bùi Tích lườm bọn họ một cái, trào phúng hỏi:

- Nói xằng nói quậy bịa ra một lý do thoái thác, các ngươi nghĩ rằng người khác cũng ngu xuẩn như các ngươi sao? Lời các ngươi nói, nếu truyền ra ngoài, sẽ có ai tin sao?

Sở Hoan thở dài, hỏi:

- Bùi tiên sinh, theo quân pháp, nên xử trí ba người này thế nào?

- Nên chém!

Sở Hoan phất tay:

- Vậy thì lôi xuống chém đầu!

- Đại nhân, chúng ta oan uổng!

Ba người kia cùng gào lên, Thống lĩnh doanh chữ Sơn phất tay để cho người bắt ba người đso lại. Cả ba thấy thế, tự biết khó thoát khỏi cái chết, đầu tiên là Đặng Quốc Trung quay đầu chạy về hướng cửa doanh, mấy võ sĩ cận vệ của Kỳ Hồng đã ngăn lại. Đặng Quốc Trung vừa chạy tới, Kỳ Hồng nâng một chân đạp y ngã lăn xuống đất, mấy binh sĩ đằng sau tiến lên đè ba người họ lại.

Bùi Tích lạnh lùng ra lệnh:

- Ba kẻ Đặng Quốc Trung gây tai họa cho dân chúng, lập tức chém đầu. Thống lĩnh doanh chữ Sơn không biết quản binh, bãi miễn chức Thống lĩnh, phạt ba chục trượng!

Ba người Đặng Quốc Trung bị kéo xuống, lập tức hành hình. Thống lĩnh sơn chữ Doanh cũng cam nguyện bị phạt. Mấy trăm tướng sĩ thấy cảnh này đều kinh hãi. Trong số này, phần lớn là tiểu binh, đây là lần đầu thấy hạ lệnh giết binh sĩ, vậy mới biết người thọt này quả nhiên cực kỳ lợi hại. Ngay cả Thống lĩnh doanh chữ Sơn quản thúc không nghiêm cũng bị bãi quan miễn chức, thậm chí chịu thêm trượng phạt.

- Các ngươi nghe cho kỹ - Bùi Tích trầm giọng nói với bọn họ - Tổng đốc đại nhân hạ lệnh tân kiến Cấm vệ quân không phải để các ngươi gây tai họa cho dân chúng, mà là để cho các ngươi tiêu diệt phỉ tặc, bảo vệ dân chúng bình an. Bây giờ, ta lặp lại một lần nữa, các ngươi nhớ cho kỹ, dao của Cấm vệ quân Tây quan quyết không thể đâm dân chúng. Nếu ai làm trái với điều này, cho dù có lập được công lao trời đất cũng nhất định chém không tha – Nhìn quét chúng binh sĩ một lượt, y nói chậm hơn – Một kẻ thọt như ta không đáng sợ, nhưng quân pháp…rất đáng sợ. Thân là quân nhân, các ngươi ophari nhớ lấy. Quân pháp lớn hơn trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.