Giờ phút này, Na Sử Bột Cổ Lợi và thủ lĩnh các bộ tộc khác đã bắt đầu
chia tách đội ngũ. Các thanh niên trai tráng lưu lại thủ vệ Hắc sơn còn
phụ nữ, trẻ em và người già mang theo vật tư và các loại gia súc từ từ
vượt qua Hắc sơn, tiếp tục tiến về phía Tây.
Rốt cuộc đích đến ở đâu thì Sở Hoan cũng không biết, trước mắt hắn lúc này là cảnh ly biệt chia lìa hết sức bi tráng.
Tộc nhân trong bộ tộc Na Sử gặp phải tai họa bất ngờ nhưng không một ai sợ
hãi, biết bao đời nay, mỗi khi gặp phải tai họa như vậy, họ vẫn tay nắm
chặt tay, cùng nhau đối diện tất cả.
Các nam nhân hôn chia tay
người yêu của mình, căn dặn những lời cuối cùng. Mọi người ai cũng biết, tai họa mà thảo nguyên Cổ Lạp Thấm gặp phải lúc này là rất kinh khủng.
Mấy vạn thiết kị từ Thanh La vương thành đang nhanh chóng đuổi tới đây,
vung lên những ngọn đao sắc bén của chúng. Lần này bất kể là thắng hay
bại, thảo nguyên Cổ Lạp Thấm đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt, sẽ có
vô số dũng sĩ Cổ Lạp Thấm ngã xuống trong trận chiến này.
Không
ai dám cam đoan mình còn có thể sống sót sau trận chiến. Cha mẹ của họ,
vợ con của họ vẫn tiếp tục tiến về phía Tây, chia tay tại Hắc sơn lần
này, còn có thể sống mà gặp lại nhau hay không, chẳng ai biết được.
Dưới chân núi Hắc sơn, đoàn người kéo dài đến hơn mười dặm. Người thì ôm vợ
của mình, mỉm cười dặn dò thê tử phải chăm sóc đứa con, dạy dỗ nó thành
một dũng sĩ như cha của nó. Kẻ thì nắm lấy tay người vợ mới cưới, thề
rằng nếu có kiếp sau, nhất định phải ở bên nhau trọn kiếp. Lại có dũng
sĩ ôm lấy cha mẹ già, hôn lên cái trán đầy nếp nhăn của họ, hứa rằng
nhất định sẽ sống sót trở về để báo ơn phụ mẫu.
Có kẻ miễn cưỡng
tỏ ra vui vẻ, còn phần lớn thì tinh thần chán nản. Không còn nhiều thời
gian cho những người thân yêu ở bên nhau, các đội lính liên lạc đã hô
hào mọi người tiếp tục tiến lên. Mỗi người bịn rịn không muốn quay đi,
người nhà mỗi chiến sĩ đều hôn lên má họ, cầu trời phù hộ cho con cái
hay chồng họ có thể sống sót trở về.
Binh mã của Sở Hoan và Ma Ha Tạng xuyên qua đám người lên trước, nhìn cảnh chia li trước mắt, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng Sở Hoan không khỏi có chút ảm đạm.
Nguyên nhân sâu xa của cuộc chiến này là vì sự tranh giành quyền lực của hai
vị Vương tử, vì họ mà ngàn vạn con người phải lâm vào cảnh tàn sát lẫn
nhau, khiến cho vô số gia đình tan nát.
Trên ba đỉnh Hắc sơn lúc này đang khẩn trương tiến hành xây dựng công sự phòng ngự.
Trên thực tế, kinh nghiệm về xây dựng công sự của người Tây Lương còn rất
đơn giản. Tuy đế quốc Tây Lương rộng lớn nhưng số thành trì không phải
là nhiều, quân đội của họ giao chiến với nhau xưa nay đều là chạm trán
trực diện, rất ít khi dựa vào công sự để phòng ngự.
Hơn nữa trên
thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, phần nhiều là dê, bò, ngựa còn những tài nguyên khác rất khan hiếm, cho nên cũng không đủ vật tư để xây dựng công sự
kiên cố.
Tác Cáp Bố Nguyên phụng mệnh Ma Hạ Tạng đã dẫn quân sớm đến Hắc sơn, nhanh chóng xây dựng hệ thống phòng ngự đơn giản.
Trong mắt người Trung Nguyên, công sự phòng ngự của người Tây Lương còn rất
thô sơ, phương pháp xây dựng công sự của họ cũng là học từ người Trung
Nguyên mà ra.
Ma Ha Tạng và Sở Hoan cưỡi ngựa đi đến dưới chân núi của ngọn núi cao nhất, cao giọng nói:
- Đây chính là ngọn núi Ưng Thủ.
Sau đó lại chỉ vào hai bên:
- Bên kia là Tả Sí, bên này là Hữu Sí, huynh đệ, đệ có thấy ba ngọn núi
này đứng cùng nhau trông rất giống đôi cánh đại bàng hay không?
Sở Hoan cười hỏi:
- Đại Vương tử, nơi này sao lại gọi là Hắc sơn mà không phải là Ưng sơn?
- Hắc sơn là cái tên đã có từ rất lâu rồi.
Ma Ha Tạng nói:
- Có lẽ là vì các tảng đá ở đây đều có màu đen.
Gã vuốt vuốt râu, nói tiếp:
- Ưng sơn? Huynh đệ, cái tên này cũng không tệ. Nếu ta còn sống sau trận này, từ nay về sau sẽ gọi nơi này là Ưng sơn.
Sở Hoan cười cười, cùng Ma Ha Tạng xuống ngựa đi lên đỉnh Ưng Thủ sơn.
Không có đường lên núi, hoặc có lẽ lúc trước cũng có nhưng hiện giờ đã
bị phá hỏng, vách núi gồ ghề, gập ghềnh, còn có người dùng chùy sắt đập
nát các tảng đá khiến cho vách núi đã dốc lại càng dốc. Sở Hoan thầm
nghĩ, ngọn Hắc sơn này tuy rằng không cao, cũng không tính là hiểm trở
nhưng dùng để ngăn cản kỵ binh thì hết sức hữu hiệu. Tác Cáp Bố Nguyên
cố ý cho người phá nát vách núi, khiến cho nó càng gập ghềnh khó đi thì
căn bản là ngựa không không thể leo lên được.
Từ giữa sườn núi bắt đầu trông thấy các công sự phòng ngự.
Cái gọi là công sự phòng ngự thực chất chính là xếp chồng những tảng đá lên nhau tạo thành một bức tường đá, có lẽ vì số lượng đá không đủ nên bức
tường cũng chỉ cao hơn nửa người bình thường. Phía ngoài tường đá dùng
đinh đóng chặt các khúc gỗ xuống đất để chống đỡ, phòng ngừa việc các
tảng đá lăn xuống núi.
Đến đỉnh núi mới chỉ có hai dãy công sự
như vậy, hơn nữa cũng chưa hoàn thành. Các chiến sĩ đều đang rất khẩn
trương, người thì khuân vác đá, kẻ thì đang dùng búa và đinh để đóng gỗ.
Bên cạnh đó, trên núi cũng đang chuẩn bị vật tư cho cuộc chiến. Ngoài các
loại vũ khí thì lương thực, đồ uống là không thể thiếu. Tác Cáp Bố
Nguyên dựa theo sự sắp xếp của Ma Ha Tạng và Na Sử Bột Cổ Lợi đã thu
thập rất nhiều đồ ăn thức uống từ các bộ tộc gần đó đưa về.
Đại
quân Ma Ha La đang đến, khí thế rất dữ dội. Ai nấy đều biết Ma Ha La
chuyến này xuất động đều là binh tinh nhuệ, quyết bắt cho được Ma Ha
Tạng mới cam tâm. Đến lúc đó Hắc sơn bị vây khốn thì chưa biết cuộc
chiến này sẽ kéo dài bao lâu. Bên phía Cổ Lạp Thấm nếu không đủ thức ăn
nước uống thì cho dù không bị đối phương công chiếm cũng sẽ vì đói khát
mà phải đầu hàng kẻ địch. Mà trên thảo nguyên, trong một cuộc chiến, nếu một phe đầu hàng thì kết cục rất có thể sẽ là một cuộc tàn sát đẫm máu.
Lúc này, Ma Ha Tạng dẫn Sở Hoan tuần tra một vòng ngọn Ưng Thủ. Na Sử Bột
Cổ Lợi đang phân công thủ hạ nhanh chóng tiến hành bố trí, tuy Tác Cáp
Bố Nguyên đã đến sớm sắp xếp nhưng nhân số không nhiều, ngoài công sự
phòng ngự trên ngọn Ưng Thủ đã hoàn thành được phân nửa thì hai ngọn núi kia công việc mới chỉ bắt đầu.
Na Sử Bột Cổ Lợi triệu tập các
thủ lĩnh, mở hội nghị khẩn cấp. Lúc này đã có sáu, bảy phần mười các bộ
tộc trên thảo nguyên Cổ Lạp Thám tới tụ hội, nhân mã có thể tham chiến
đã vượt qua con số mười lăm ngàn, đều đang tụ tập dưới chân núi Hắc sơn.
Na Sử Bột Cổ Lợi bàn bạc với các thủ lĩnh một lúc, đều nhất nhất tuân thủ
theo chiến lược đã vạch ra từ đầu. Đó là dàn đều binh lực trên ba đỉnh
núi, mỗi đỉnh núi hơn năm ngàn quân, mỗi ngọn núi chỉ cho phép treo một
loại cờ là cờ đầu sói màu vàng đại biểu cho Ma Ha Tạng.
Cờ của Tây Lương vương có màu vàng kim, cờ của Đại Vương tử là cờ có hình đầu sói màu vàng sẫm.
Để phòng ngừa việc Ma Ha La cho trọng binh công kích một ngọn núi, trước
đó đã ban lệnh xuống dưới, trên ba ngọn núi đều dựng cờ đầu sói màu
vàng, khiến cho kẻ địch không xác định được vị trí cụ thể của Ma Ha
Tạng, cũng là để phân tán binh lực của chúng.
Tuy chiến sĩ của Cổ Lạp Thấm phần lớn chỉ là những người chăn nuôi nhưng kỉ luật nghiêm
minh, mệnh lệnh ban xuống đều chấp hành một cách nghiêm túc. Sau khi
quân lệnh được truyền xuống, các đội lập tức tuân theo, tập kết đến đỉnh núi của mình. Thủ lĩnh của mỗi tộc cũng đích thân tham gia vào công tác xây dựng công sự phòng ngự.
Tác Cáp Bố Nguyên sau khi đến đây
cũng đã lệnh cho các bộ tộc ở gần Hắc sơn tham gia xây dựng công sự. Hơn nữa còn sai người đi xung quanh thu thập thêm vật tư, ngoài vũ khí và
lương thực còn tìm thêm rất nhiều gỗ tốt. Các khu rừng phụ cận Hắc sơn
sớm đã bị chặt hết, tất cả đều dùng vào việc xây dựng công sự.
Sở Hoan theo sau Ma Ha Tạng đi thị sát từng ngọn núi một, đến lúc hoàng hôn thì Na Sử Bột Cổ Lợi vội vàng tìm đến, bẩm báo:
- Đại Vương tử, nhân mã đi do thám động tĩnh đã báo về, đội quân tiên
phong của Ma Ha Kim Cương chậm nhất sáng sớm mai có thể đến Hắc sơn.
Ma Ha Tạng đứng trên đỉnh núi dõi mắt nhìn về phía đường chân trời, hai
nắm tay siết chặt, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lùng, khóe miệng cũng
nhếch lên cười, một nụ cười lạnh thấu xương.
...
...
Phía đông của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, mười ngàn kỵ binh đang nhanh chóng
hành quân về phía Tây. Đoàn nhân mã hành quân chỉnh tề như một, áo giáp
sáng loáng, trường thương như đâm thẳng lên trời, tràn đầy sát khí.
Trên đường đi chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn xơ xác của Cổ Lạp Thấm, rất
nhiều các loại đồ vật hỗn loạn chỏng chơ chưa kịp mang đi, mọi việc bày
ra trước mắt khiến cho đám kỵ binh lại càng sục sôi ý chí chiến đấu.
Đây là đạo quân tiên phong do Tây Lương Bắc Viện Đại vương Ma Ha Kim Cương suất lĩnh.
Đội tiên phong này do ba ngàn kỵ binh Ba Bạch Đồ và bảy ngàn kỵ binh Tháp
Lý Khắc hợp thành, áo giáp cũng chia làm hai loại. Đây là đội quân tinh
nhuệ nhất của đế quốc, trang bị cũng đầy đủ nhất.
Ma Ha Kim Cương người xứng với tên, cao lớn khôi ngô, làn da ngăm đen thô ráp. Gã xuất
thân từ Ma Ha vương tộc, luyện võ từ nhỏ. Nước Tây Lương dùng võ dương
danh, tuy Ma Ha Tạng được xưng tụng là Tây Lương đệ nhất dũng sĩ nhưng
trước nay Ma Ha Kim Cương vẫn cho rằng, Ma Ha Tạng có được danh xưng đó
một phần cũng nhờ thân phận vương tử, đệ nhất dũng sĩ chân chính phải là gã mới đúng.
Toàn thân Ma Ha Kim Cương bọc trong bộ giáp óng ánh màu vàng, con ngựa gã cưỡi cũng là một thần mã cực kì tốt, bên hông
treo hai thanh đồng chùy, chính là Kim Cương Hàng Ma chùy. Cả cái nước
Tây Lương này, người có thể thi triển đôi đồng chùy này chắc chỉ đếm
trên đầu ngón tay.
Theo sát phía sau Ma Ha Kim Cương là những tướng lĩnh thân cận của gã, nhìn qua cũng biết toàn là mãnh tướng.
Phía trước có một gã kỵ binh chạy tới như bay, lớn tiếng bẩm báo:
- Đại vương, các bộ phận của Cổ Lạp Thấm đã lui về hướng Hắc sơn, dùng nó làm phòng tuyến ngăn cản đại quân của chúng ta!
- Bọn chúng có bao nhiêu nhân mã?
- Bẩm đại vương, hơn một vạn người!
Ma Ha Kim Cương vuốt vuốt râu, nói:
- Chỉ có bấy nhiêu người? Còn chưa đủ cho huynh đệ của ta chém giết một trận!
Gã quay đầu lại, cười bảo:
- Chư vị, tuy Tiểu vương tử chỉ lệnh cho ta làm tiên phong nhưng tiêu
diệt Cổ Lạp Thấm cũng là sứ mệnh và trách nhiệm của chúng ta. Bổn vương
hi vọng lúc Tiểu vương tử đuổi đến thì đám nô lệ Cổ Lạp Thấm đều đã quỳ
gối dưới roi ngựa của chúng ta!
Chư tướng phía sau cười rộ lên. Ma Ha Kim Cương liếc nhìn một người trong số đó, hỏi:
- Dã Lợi Tề Nhĩ, hình như ngươi có phần thông cảm cho bọn chúng?
Tên tướng quân tên là Dã Lợi Tề Nhĩ kia liền nói:
- Không dám, lần này được đi theo Đại vương làm tiên phong là vinh quang
cho Dã Lợi Tề Nhĩ, Dã Lợi Tề Nhĩ nhất định sẽ dũng cảm giết địch!
Ma Ha Kim Cương cười híp mắt:
- Dã Lợi Tề Nhĩ, lần này nếu ngươi có thể lập công lớn, bổn vương sẽ xin
với Tiểu vương tử, lúc đó cái chức Ba Bạch Đồ Phó thống lĩnh chưa hẳn là không thể giao cho ngươi!
Vẻ mặt gã chợt trở nên lạnh lùng:
- Nhưng nếu gặp được Ma Ha Tạng, ngươi chớ nên lưu luyến tình cũ mà không nỡ xuống tay với hắn, chớ quên rằng hắn là phản tặc của Đại Tây Lương
chúng ta, chỉ cần lấy được đầu của hắn thì sẽ lập được đại công!