Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1200: Q.8 - Chương 1200: Quân tới dưới núi.




Lúc giữa trưa, Cầu tướng quân bước chân ổn trọng, lúc này rời khỏi sơn động, đang đứng phía trước đỉnh Húc Nhật.

Phía trước đỉnh Húc Nhật là vách núi rất sâu, sâu không thấy đáy, nối liền hai bên là một chiếc cầu treo, lúc này cầu treo đã kéo lên, hai bên cầu treo xây dựng hai chiếc tháp canh dùng đá chế thành.

Tháp canh rất cao, đứng trên tháp nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy rất xa bên ngoài.

Ở trại Húc Nhật lúc này, tại một nơi dễ khiến người khác chú ý, cờ bay phấp phới, gió thổi cờ bay, bộ dạng như lâm đại địch, đồng thời cũng cho thấy bên này đã chuẩn bị xong để ứng phó.

Lúc này Cầu tướng quân đứng trên chỗ cao nhất của tháp canh, gã có thể trông thấy đội ngũ quan binh ngoài mười dặm, nhưng gã rất dễ khiến người khác chú ý, cũng khiến người ta trông thấy dấu vết của gã trên tháp canh.

Quan binh như là kiến, đông nghìn nghịt, đối diện trại Húc Nhật. Lúc này quan binh đã dừng bước, không tiếp tục tiếp về sơn trại, người người nhốn nháo, thanh thế không nhỏ.

Cầu tướng quân nhìn đám người rậm rạp kia, khóe miệng lộ vẻ cười lạnh.

Gã thậm chí nhìn rõ ràng, mặc dù quan binh bất động tại chỗ, nhưng có mấy bóng người mượn thứ che chắn, vụng trộm tới gần sơn trại. Gã hiểu được, đó là thám tử của quan, muốn tới xem tình hình phía sơn trại.

Cầu tướng quân đương nhiên hào phóng đứng trên tháp canh, cố ý để cho thám tử trông thấy mình.

Sở Hoan muốn tính kế nội ứng ngoại hợp đánh hạ trại Hồ Lô, biết rõ quỷ kế của Sở Hoan, Cầu tướng quân vừa vặn có thể tương kế tựu kế. Lúc này gã đứng trên tháp canh dưới ánh nắng ban mai, gió thổi cờ bay, cố tình bày mê trận, làm cho quan binh tưởng rằng sơn trại toàn lực bố trí phòng thủ đỉnh Húc Nhật.

Âm mưu của Sở Hoan, chính là để cho sơn trại cho rằng mục tiêu chủ yếu của quan binh là đỉnh Húc Nhật, từ đó giương đông kích tây đánh đỉnh Lạc Nhật. Cầu tướng quân liền phối hợp với quan binh diễn vở tuồng này, cắm cờ dưới ánh ban mai, bản thân gã lại tự mình xuất hiện trên tháp canh đỉnh Húc Nhật, làm cho quan binh nghĩ lầm rằng sơn trại tập trung phòng thủ tại đỉnh Húc Nhật, từ đó làm cho quan binh yên lòng đi đánh đỉnh Lạc Nhật.

Cầu tướng quân cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt, bề ngoài dễ khiến người khác chú ý, chắc chắn những thám tử của quan binh có thể trông thấy gã, nếu như họ trông thấy lãnh tụ sơn trại Cầu tướng quân hiện giờ còn đang ở đỉnh Húc Nhật, chắc chắn sẽ cho rằng trại Hồ Lô đã bố trí chủ lực phòng thủ ở đỉnh Húc Nhật.

Phía đỉnh Lạc Nhật, Giao Cương đã dựng thẳng một chiếc cờ tím ở vị trí khiến người khác dễ chú ý dựa theo phân phó của Cầu tướng quân.

Đây là ám hiệu ước định của Sở Hoan và Giao Cương, lá cờ này dựng lên, có nghĩa Giao Cương đã có thể dẫn người tuần tra ban đêm, có cơ hội mở cửa đá.

Không có gì bất ngờ, tối nay quan binh sẽ đánh nghi binh trại Húc Nhật, chủ lực lại vụng trộm tới đỉnh Lạc Nhật, hy vọng với sự phối hợp của Giao Cương, giết vào trại Lạc Nhật.

Vừa nghĩ tới chiến sự tối nay, dòng máu trong người Cầu tướng quân chảy càng mạnh.

Trại Lạc Nhật đã bố trí thiên la địa võng, gã điều phần lớn binh lực sơn trại mai phục từng nơi hiểm yếu trong trại Lạc Nhật, một khi quan binh xông vào cửa đá, tiến vào trại Lạc Nhật, vậy để cho họ có đến mà không có về.

Dưới chiến kỳ phần phật, Sở Hoan ngồi trên một chiếc ghế, nhìn đỉnh Húc Nhật.

Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy đỉnh Húc Nhật, nhưng trước khi thấy đỉnh Húc Nhật này, hắn đã có cái nhìn đại khái về dãy núi Hồ Lô này.

Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Dãy Hồ Lô kéo dài gần trăm dặm, hoàn cảnh bên ngoài Sở Hoan đã nắm rõ trong lòng, chẳng qua tình hình cụ thể trong sáu trại sơn tặc, Sở Hoan lại không thể hoàn toàn hiểu rõ.

Nhưng đối với vị trí sáu sơn trại, hắn rất rõ ràng.

Giao Cương vì bảo vệ tính mạng mà vẽ bản đồ nên hết sức dụng tâm, đặc biệt là con đường nối từ đỉnh Lạc Nhật tới đỉnh Húc Nhật, hết sức kỹ càng.

Binh lực trại Hồ Lô, dựa theo tính toán của Giao Cương, ít nhất cũng hơn năm ngàn người, dựa vào núi mà thủ, binh lực năm ngàn người thật sự không tính ít.

Lần này Sở Hoan xuất binh, điều động một vạn năm ngàn tinh binh, Tứ đại doanh Phong Lâm Hỏa Sơn do Bùi Tích huấn luyện, lần này đều xuất trận.

Cấm vệ quân Tổng đốc huấn luyện vô cùng thuận lợi, Thống lĩnh Tứ đại doanh đều do Sở Hoan đích thân chỉ ra, đặc biệt là đội kỵ binh Phong Tự Doanh, tiến hành mở rộng từ Hổ Dực Kỵ trước đây, mặc dù số lượng chiến mã rất thiếu thốn, nhưng binh sĩ Phong Tự Doanh vẫn phải huấn luyện dưới điều kiện chiến mã có hạn, học tập kỹ thuật cưỡi ngựa và chiến đấu.

Khách quan mà nói, thành quả huấn luyện cung thủ Lâm Tự Doanh của Lang Oa Tử là rõ rệt nhất.

Tây Bắc có nhiều thợ săn, mà Lâm Tự Doanh tăng cường quân bị, lấy thợ săn làm chủ. Đám thợ săn vốn đã có bản lĩnh bắn tên, thậm chí một số người còn lợi hại hơn cung thủ ban đầu. Bùi Tích thưởng phạt rõ ràng, Lâm Tự Doanh sản sinh không ít cao thủ xạ thuật, đều được Bùi Tích đề bạt lên.

Đây là lần thứ hai Sở Hoan dẫn binh xuất chinh.

Lần trước xuất chinh, đánh hạ Kim Châu Hạ Châu, lúc đầu đám binh sĩ không tin tưởng tuyệt đối, nhưng dưới sự thống soái của Sở Hoan, hai trận chiến đều nhanh chóng, sĩ khí tăng cao chưa từng có.

Lần này đánh trại Hồ Lô, sĩ khí của đám quan binh càng vang dội.

Quân đội đang mạnh, toàn quân chờ mười dặm bên ngoài trại Húc Nhật núi Hồ Lô, ai cũng không biết Sở Hoan phát lệnh công kích khi nào, chẳng qua những tướng sĩ từng tham gia vây quét núi Hồ Lô lại hơi lo lắng.

Đông Phương Tín từng vì mục đích cá nhân, hai lần phát binh đánh núi Hồ Lô.

Khi đó binh lực núi Hồ Lô thậm chí không bằng hiện giờ, mà Đông Phương Tín xuất binh hai lần, đội quân đều không ít, thế nhưng cuối cùng đều thất bại mà về.

Không ít tướng sĩ từng tham gia chiến sự hai lần đều nhớ rõ, lần đầu tiên quan binh tới vây quét trại Hồ Lô, tình hình gần như giống hệt hiện giờ.

Lúc trước Đông Phương Tín dẫn đại quân tới dưới trại Hồ Lô, hơi tu chỉnh, mục tiêu chính là trại Húc Nhật.

Trước khi xuất chinh, quan binh đã biết, phía trước trại Húc Nhật là một vách núi cực kỳ rộng, đó là một rãnh trời, nếu như không thả cầu treo, sẽ rất khó tấn công vào trong trại.

Cũng may người sống sẽ không bị nghẹn tiểu mà chết. Dẫu sao trong quân có không ít chiến tướng kinh nghiệm sa trường, đương nhiên có thể nghĩ ra biện pháp đánh sơn trại.

Sơn tặc đương nhiên không có khả năng buông cầu treo, quan binh liền tự mình nghĩ biện pháp tạo đường.

Họ lợi dụng xe cơ quan, mang theo xích sắt dùng xe cơ quan bắn vào vách đá đối diện, nối hai bên lại bằng một sợi xích sắt. Chẳng qua xe cơ quan chế tạo cực kỳ phức tạp, xích sắt quá nặng căn bản không bắn nổi tới bờ đối diện, cho nên chỉ có thể bắn xích sắt không quá lớn vào vách đá đối diện, sau khi bắn ra mười chiếc xích sắt, liền tạo thành mười mấy hiểm đạo treo giữa bầu trời.

Từ đó họ có thể lợi dụng đường xích sắt hiểm trở đánh mạnh tới.

Sơn tặc có bày trọng binh phía đối diện, mũi tên như mưa, không ít binh sĩ vừa bò lên xích sắt, liền bị tên bắn trúng, rơi xuống vực sâu, cho dù có binh sĩ may mắn một chút, leo tới đối diện, căn bản cũng không giết được bờ bên kia, sơn tặc lợi dụng trường thương, đâm loạn ra, binh sĩ bị đâm thành gai nhím rơi xuống vách núi.

Một trạm này, quan binh hoàn toàn ở hạ phong, tử thương vô số, cuối cũng không thể không thu binh.

Đông Phương Tín xuất binh lần thứ hai, không hề cường công đỉnh Húc Nhật, mà chuyển qua đỉnh Tê Hà phòng thủ mỏng yếu hơn một chút. Mặc dù đỉnh Tê Hà không có rãnh trời như vậy, nhưng muốn đánh vào trại, nhất định phải lợi dụng cái giỏ, người ngồi vào giỏ kéo lên trên núi, bằng không phải đối mặt với vách đá cao như vậy, leo lên trên, chỉ cần sơn tặc thủ vệ phía trên, rất khó tấn công lên được, hơn nữa chỉ cần trượt chân, sẽ ngã xuống từ trên vách đá.

Cuối cùng Đông Phương Tín xuất binh hai lần đều hao binh tổn tướng, thất bại mà về.

Binh sĩ trải qua hai trận chiến kia lại xuất chinh lần này, trông thấy cầu treo giữa không trung trại Húc Nhật, trong lòng còn sợ hãi, cảnh tượng thê thảm lúc trước lại hiện lên trong lòng.

Lần này Sở Hoan cũng mang theo xe cơ quan còn lại trong Binh Bộ, không thể nghi ngờ, Sở Hoan cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt tấn công đỉnh Húc Nhật, vẫn phỏng theo phương pháp lúc trước, dùng xe cơ quan bắn xích sắt, dùng sức người chế tạo con đường xích sắt.

Sở Hoan trông bình thản, nhìn chiếc cầu treo này.

Hắn biết rõ sự tồn tại của trại Hồ Lô là một uy hiếp cực lớn đối với Tây Quan, trại Hồ Lô đã trở thành một cờ xí của giặc cỏ Tây Quan, rất nhiều đám ô hợp, dưới sự đả kích của quan phủ đều chạy tới núi Hồ Lô.

Tuy núi Hồ Lô chỉ có năm ngàn người, thế nhưng Sở Hoan lại không thể coi năm ngàn người này thành giặc cỏ bình thường.

Trước khi Sở Hoan tới nhậm chức Tây Quan, cục diện Tây Quan sau cuộc chiến rất hỗn loạn, quả thực đã sớm có giặc cỏ, số giặc cỏ này quả thực từng tạo thành uy hiếp khổng lồ đối với Tây Quan.

Cũng chính Sở Hoan đưa ra quy định thích hợp, công khai chia đất, khiến cho rất nhiều giặc cỏ trở thành lương dân.

Sở Hoan biết rõ sở dĩ phần lớn giặc cỏ cướp bóc chung quanh, nói cho cùng là vì áo rách quần manh bụng ăn không no, bị tình thế bức bách, thực chất họ hy vọng có thể trở thành dân chúng an cư lạc nghiệp mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ.

Sau khi áp dụng lệnh chia đất, giặc cỏ vẫn làm loạn, đó đúng là dân liều mạng không an phận rồi.

Một bộ phận giặc cỏ sau khi ban bố lệnh chia đất vẫn thà làm cướp không muốn làm ruộng, không ít người tìm nơi nương tựa tới trại Hồ Lô, tạo thành một đám giặc cỏ rất có thực lực.

Phần lớn những người này là dân liều mạng, nếu như chỉ là dân liều mạng thì thôi, thế nhưng Sở Hoan lại hoài nghi, Cầu tướng quân xuất thân từ Tiên Phong Doanh Tây Bắc Quân, nhân vật như vậy đương nhiên chắc chắn có rèn luyện quân sự hằng ngày.

Cầu tướng quân lợi dụng sự rèn luyện quân sự hằng ngày của mình để thống lĩnh đám dân liều mạng này, như vậy mấy ngàn người này cũng không thể coi là đám ô hợp rồi.

Sở Hoan biết rõ trại Hồ Lô nhổ càng sớm càng tốt, Chu Lăng Nhạc nhìn chằm chằm Tây Quan, Sở Hoan biết rõ nói không chừng ngày nào đó giữa hai Đạo sẽ bùng nổ xung đột cực kỳ lợi hại, đây gọi là muốn diệt bên ngoài trước phải yên bên trong, trước khi ứng phó Chu Lăng Nhạc, nếu để khối u ác tính trại Hồ Lô này cắm rễ trên người mình, sớm muộn sẽ gây ra đại họa.

Ánh chiều tà chiếu khắp nơi, toàn bộ núi Hồ Lô chìm đắm dưới ánh chiều, cả dãy núi có vẻ rất yên lặng, phong cảnh xinh đẹp, tướng sĩ hai bên đều biết, đây là yên lặng cuối cùng trước cuộc chiến, không bao lâu, chắc chắn trong không khí sẽ tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.