- Mã Trọng Hành...!
Cừu Như Huyết thở dài một tiếng:
- Hóa ra Mã Trọng Hành là nội gián, nói như vậy các ngươi bám đuôi đến
tận đây đều là do Mã Trọng Hành lưu lại dấu vết cho các ngươi?
Kẻ đó thản nhiên nói:
- Nếu không có ký hiệu của y, các ngươi cũng không ra khỏi được Tây Cốc quan, ngươi có tin không?
- Tề Vương dụng nhân bất hiền...!
Cừu Như Huyết lắc đầu:
- Nếu ta đoán không sai, Mã Trọng Hành đã quay về miếu thổ địa rồi?
- Có lẽ đầu của Tề Vương đã bị y chặt xuống rồi.
Tên kia nói:
- Nhẫn nhịn đến hôm nay, ta nghĩ đao chém của y nhất định là rất có lực.
- Đồ phản bội, y cũng sẽ không có được kết cục tử tế.
Cừu Như Huyết cười lạnh nói.
Tên đó cũng gật đầu đồng ý:
- Ngươi nói không sai, ta biết ngươi hiện tại nhất định đang rất oán
hận y. Nếu ngươi bằng lòng đợi, có lẽ đầu của y rất nhanh sẽ được đưa
tới đây...!
Cừu Như Huyết khóe mắt run run:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Kỳ thực lần này đám người bám đuôi các ngươi cũng không nhiều, ngoại trừ Mã Trọng Hành ra cũng chỉ có ba người chúng ta.
Tên kia chậm rãi nói:
- Có một số việc, người biết đương nhiên càng ít càng tốt. Mã Trọng
Hành có thể giết người nhưng có một số sự việc lại không thể cho y mang
ra khỏi miếu thổ địa được...Tề Vương tầm thường vô năng, máu của y chưa
xứng nhuộm đỏ đao của ta.
- Hóa ra ngươi phái hai tên đi trước cũng không phải giúp Mã Trọng Hành mà là đến giết Mã Trọng Hành để diệt khẩu!
Cừu Như Huyết lạnh giọng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Đối phương không nói lời nào, chậm rãi rút ra một thanh đao từ bên
hông, thanh đao đó hình dạng không giống như đao bình thường, hơi có
chút đặc biệt. Sắc trời đen kịt, tuyết bay phất phới nhưng mắt của Cừu
Như Huyết vẫn nhìn rõ hình dáng của thanh đao đó, mắt của y hơi co rút
lại, khóe mắt run rẩy, tay cầm đao không kìm được nắm thật chặt, thần
sắc cũng thay đổi ngưng đọng lạ thường, một khắc sau mới thở ra một hơi
thật dài.
- Quỷ đao...ngươi là Quỷ đao...!
Tên kia ngược lại có một tia kinh ngạc, đôi mắt lóe lên tia khác thường nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh:
- Ngươi từng gặp qua ta?
Cừu Như Huyết lắc đầu:
- Tam đao tứ thương phá Thiên Cung, ta đối với ba đại cao thủ dùng đao
của triều đình luôn rất có hứng thú...Chỉ tiếc là ba đại đao thủ của
triều đình ta một người cũng chưa từng gặp qua...!
- Vậy ngươi biết đao của ta?
- Ta chưa từng thấy qua nhưng Sở Hoan thì thấy qua rồi.
Cừu Như Huyết thản nhiên nói:
- Sở Hoan nói cho ta biết bộ dáng của Quỷ đao, Quỷ đao là Vệ Thống lĩnh của phủ Thái tử. Thái tử phái ngươi đến trước, xem ra thực sự rất xem
trọng Tề Vương.
Quỷ đao nhìn chằm chằm Thù Như Huyết rồi bình tĩnh nói:
- Ta là quan triều đình, ngươi là khách giang hồ nhưng chúng ta cùng sử dụng loại vũ khí giống nhau. Trên giang hồ, ngươi có thể được xưng là
đao khách số một, ta nghĩ ngươi đối với đao pháp tất nhiên sẽ có cách
nghĩ riêng của mình.
Trong khi y nói chuyện, cánh tay buông xuống, lưỡi dao nghiêng hướng phía trước.
Điền Hậu lại chậm rãi nâng một cánh tay lên, duy trì một đường với cơ thể, hàn đao trong tay cũng sáng lóa lạnh lẽo.
Giờ này khắc này đã không cần thiết phải nói thêm nữa. Điền Hậu nhìn
chằm chằm Cừu Như Huyết, Cừu Như Huyết cũng nhìn chằm chằm vào Điền Hậu, sát khí nghiêm nghị, so với hàn ý khí lạnh càng nặng, thiên địa vạn vật giờ khắc này dường như bất động.
Một thanh âm nhỏ, đao đã xuất, hai thân ảnh giống như quỷ mỵ bình thường, đồng thời lấn về phía trước.
Điền Hậu xuất đao giống như một loại rắn độc sắc bén thất luyện. Đơn
đao xuất kiến, như phượng kêu ngàn dặm, Thiên Sơn réo rắt.
Cổ họng Cừu Như Huyết cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ, ánh đao soàn soạt, ở giữa hai thân hình giao thoa đao quang như ảnh.
Hoành hành cao ca!
Tứ vô kỵ đạn!
Tiếng kêu gào, đường đao dài rơi xuống, quét ngang, định đoạt sinh tử.
Hai thanh đao đều không phải là loại đao tầm thường, hai con người cũng không phải là những kẻ bình thường, ngay cả đao pháp cũng không phải là đao pháp bình thường, đao như Du long, Song long quấn nhau.
Dưới chân bộ pháp biến ảo cực kỳ nhanh, tuyết bắn tung tóe rồi cùng rơi xuống thành một mảnh bạch ương.
Quỷ đao Điền Hậu xuất liên tục mấy đao, mỗi một nhanh hơn, mỗi đao một
hung ác hơn, cũng mỗi đao lại kỳ lạ hơn, được xưng là Quỷ đao, chưa hẳn
là bá khí nhưng là quỷ mị.
Tiếng đao kiếm va chạm “Keng keng keng” liên tục không ngớt.
Gió giật tuyết rơi, rừng âm như quỷ, hai bên đấu mấy chục hiệp, thế đao của Cừu Như Huyết rõ ràng bị Quỷ đao Điền Hậu chế ngự. Ngay từ đầu, hai người đều ra sức tấn công nhưng đao pháp Điền Hậu thay đổi thất thường, hơn nữa phía sau mỗi chiêu biến hóa đều mang theo sát chiêu sắc bén.
Cừu Như Huyết đương nhiên biết rõ, bản thân đang đối mặt không phải là
đao khách bình thường mà là một trong ba đại danh đao được thiên hạ xưng là Quỷ đao.
Đối phó với cao thủ như vậy, chỉ cần có một chút sai lầm hậu quả càng mang tính thảm hại. Bọn họ đều dùng đao đạt đến
cảnh giới nhất định của cao thủ chân chính, xưng là đao pháp Trung
Nguyên của nhân vật cấp tông sư cũng không quá đáng.
Đối với
cao thủ như vậy mà nói, đối phương cho dù là điểm sơ hở nhỏ cũng sẽ nắm
bắt một cách nhạy bén, từ đó cho đối phương một đòn trí mạng. Cho nên
Cừu Như Huyết biết rõ, muốn đánh bại đối thủ trước tiên phải đảm bảo bản thân không để đối thủ nắm được chỗ sơ hở, sự tấn công của đối phương
quá mức mãnh liệt và sắc bén, bản thân mình một khi tới toàn lực tương
bính, để lộ ra sơ hở trước rất có thể là chính mình.
Y chỉ có thể hết sức phòng thủ, hy vọng có thể tìm được cơ hội. Tuy y biết đối
với cao thủ mà nói, cơ hội như vậy dường như rất khó xuất hiện nhưng đối mặt với Quỷ đao cường mạnh, y không có cách nào khác.
Điền
Hậu đương nhiên cảm thấy thế đao của mình đã áp chế được Cừu Như Huyết
cho nên gã xuất đao càng thêm mãnh liệt. Gã đương nhiên nhìn ra, vị này
được xưng là giang hồ đệ nhất đao khách Cừu Tam gia đích thực là một đao thủ giỏi, bên trong ánh đao uyển chuyển, mặc dù đang ở thế hạ phong
nhưng Cừu Như Huyết lại chưa để lộ ra sơ hở trí mạng.
Điền Hậu thích cảm giác như vậy.
Bất kể là Cuồng đao Phong Hàn Tiếu hay là Phách đao Phùng Nguyên Phá đó đều là đế quốc trọng thần, cũng đã từng trải qua danh tướng của bách
chiến sa trường. Bản thân có thể mang ra sánh cùng bọn họ, chỉ có đao
pháp.
Có thể cùng với đao pháp của họ hợp thành thiên hạ tam
đao, đây là một việc không thể nghi ngờ, một việc rất vinh quang, chứng
minh đao pháp của Điền Hậu quả thực có chỗ hơn người.
Dưới
Quỷ đao của gã, kẻ bại vô số, một người một khi ở một phương diện nào đó đạt được đến đỉnh cao, đối thủ thưa thớt thì sẽ có một cảm giác cô đơn.
Điền Hậu không biết bản thân mình đã đạt đến đao pháp tuyệt hảo hay
chưa nhưng gã biết người có thể cùng gã so sánh cao thấp trên đao pháp
đã có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ở đỉnh cao, rất khó có sự tình làm lòng gã nổi hứng.
Hôm nay Cừu Như Huyết hiển nhiên khiến gã nảy sinh cảm giác hưng phấn.
Việc mà có thể giải quyết nhẹ nhõm kém xa việc khó phải trải qua công
phá vất vả sẽ khiến người khác cảm thấy thỏa mãn và hưng phấn. Cừu Như
Huyết phòng thủ kín kẽ không khẽ hở, khiến cho đồng tử của Điền Hậu bắt
đầu hiện lên tia hưng phấn. Gã thích loại cảm giác này. Gã hy vọng Cừu
Như Huyết có thể càng mạnh mẽ hơn. Gã hy vọng dưới sự tấn công mạnh mẽ
của mình đối phương cuối cùng bất lực lộ ra sơ hở.
Lại hơn
hai mươi chiêu trôi qua, Cừu Như Huyết xem ra lại càng thêm cố gắng,
động tác của y dường như cũng chậm lại hơn nữa nhìn qua thì chỉ có sức
lực chống đỡ không có sức hoàn thủ.
"Phốc"!
Một
thanh âm vang lên, ánh đao lướt qua, ngực Cừu Như Huyết tức khắc máu bắn tung tóe, đã bị Điền Hậu chém trúng một đao, một đao này tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể khiến cho Điền Hậu tìm được loại sơ hở
này trong ánh đao soàn soạt, cho thấy Cừu Như Huyết ứng phó với Điền Hậu đã có một chút lực bất tòng tâm.
Lại một trận giao thoa của
ánh đao, Điền Hậu đột nhiên lui về phía sau hai bước, Cừu Như Huyết cũng lui về hai bước, dựa vào một gốc đại thụ, phía trước ngực y máu tươi
liên tục chảy, trên đùi cũng đã trúng một đao.
Điền Hậu cũng đang đứng, lưỡi dao chỉ nghiêng xuống mặt đất, nhìn Cừu Như Huyết đã bị trúng hai đao, khẽ thở dài nói:
- Giang hồ đệ nhất đao khách...tuy đao pháp kỳ thực cũng không tệ lắm
nhưng vẫn còn chút khoảng cách so với sự kỳ vọng của ta...!
Lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Kẻ giang hồ thì vẫn là giang hồ, cho dù luyện tập thế nào cũng khó mà đạt được sự thanh nhã!
Cừu Như Huyết thở phì phò, nhìn vao Điền Hậu cười nói:
- Quỷ đao nổi tiếng là một trong tam đao trong thiên hạ, ta vẫn cho là
xuất đao mạnh mẽ, đao pháp giang hồ như ta chỉ sợ không chống đỡ nổi
mười hiệp nhưng hiện tại đã qua mấy chục hiệp rồi ta vẫn sống sờ sờ.
Ngươi nói không sai, đao pháo của ngươi vẫn còn một chút khoảng cách so
với sự kỳ vọng của ta, cũng không lợi hại đến mức giống như trong lời
đồn đại...!
Điền Hậu “Ồ” một tiếng, cười nói:
- Cừu Tam gia, ngươi biết tinh túy của đao pháp là gì không? Hoặc có thể nói, tinh túy của vũ khí là gì?
- Quỷ đao chẳng nhẽ cảm ngộ điều gì?
- Vũ khí chính là thứ dùng để giết người.
Điền Hậu bình tĩnh nói:
- Muốn giết người chính là phải công kích đối phương, chỉ biết phòng
thủ vĩnh viễn cũng sẽ không lĩnh ngộ được ý nghĩa quan trọng chân chính
tồn tại của đao pháp.
Cừu Như Huyết cười hắc hắc, không nói gì thêm.
- Cảnh giới cuối cùng của đao pháp chính là nhân đao hợp nhất, bản thân cũng trở thành một bộ phận của đao pháp, tự mình cũng biến thành vũ khí giết người.
Điền Hậu chậm rãi nói:
- Dựa vào tấn công để giết người, trong công mang theo thủ, đây mới chính là đao pháp chân chính.
Cừu Như Huyết “Ồ” một tiếng, cười nói:
- Có thể nghe được sự chỉ giáo của Quỷ đao, Cừu mỗ cũng được xem như là có phúc ba đời rồi.
Điền Hậu nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, nhìn vào thanh đao trong tay:
- Kỳ thực thanh đao này cũng đã có một thời gian rất lâu không giết
người rồi, cũng không phải vì nó không thể giết người mà là người mà có
tư cách chết dưới thanh đao này càng ngày càng ít đi. Ta vẫn luôn tìm
kiếm, cũng may ngươi cũng không làm ta quá thất vọng. Hôm nay cho ngươi
ân huệ cuối cùng, cho phép máu của ngươi nhuộm trên thanh đao này của
ta.
- Ngõ hẹp gặp nhau, biết rõ không địch lại được nhưng cũng phải rút đao nghênh địch.
Cừu Như Huyết nhẹ nhàng nói:
- Bất kể sống chết thế nào, có thể cùng Quỷ đao giao đấu, ta nên cảm thấy vinh quang...!
- Ta rất tán thưởng thái độ của ngươi.
Điền Hậu cười nhẹ nói:
- Cho nên trước khi chết, ta cho ngươi biết cái gì là đao pháp chân chính!
Thanh âm chưa dứt, Điền Hậu lần nữa giống như quỷ mị tiến lên phía trước, đao dài đã xuất.
Ánh đao bốc lên, hàn quang chi hạ, huyễn ảnh sạ sinh. Đao của Điền Hậu, trong chớp mắt liền biến thành ánh sáng của bốn đường đao. Vị trí của
bốn đường đao cũng không giống nhau, đao trong tay Quỷ đao Điền Hậu
dường như có ma lực giống nhau, dường như được sinh ra từ một thanh đao
biến thành bốn thanh đao.
Đây mới là nội dung quan trọng của Quỷ đao chân chính. Một đao huyền ảo thành bốn đao, Quỷ đao ảo ảnh!
Đây là tinh túy chân chính trong đao pháp của Điền Hậu, Quỷ đao xuất
ra, một đao hai đoạn, Cừu Như Huyết đã không còn bất kỳ đường lui nào,
đối mặt với ảo ảnh Quỷ Đạo, y cũng cơ hồ như chắc chắn phải chết.