Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 473: Q.3 - Chương 473: Sát thần




Tiết Hoài An nhíu mày, khóe miệng Mạt Tàng A co giật, thấy Sở Hoan muốn tái chiến mười người, gã không nói hai lời, vung tay lên, mười tên kỵ binh Tây Lương lập tức lao ra

Giờ phút này mười tên kỵ binh Tây Lương quả thật tràn ngập phẫn nộ, sát ý nồng đậm, đây là quân doanh Tây Lương, sao có thể để một gã sứ thần Tần quốc ngông cuồng như thế, ầm ầm một trận, mười tên kỵ binh tiếp tục giết qua Sở Hoan.

Sở Hoan thổi thổi Huyết Ẩm Đao, đôi mắt phát lạnh, giẫm bàn đạp một cái, không hề sợ hãi vọt tới mười người kia.

Người xem chung quanh, cho dù là người Tần hay người Tây Lương đều ngừng hô hấp.

Sở Hoan chui vào giữa kỵ binh Tây Lương, Tiết Hoài An từ xa trông lại, trong nhất thời khó có thể rõ ràng toàn cảnh của Sở Hoan, chỉ thấy ánh đao bay múa, bóng dáng Sở Hoan lúc hiện lúc ẩn trong vòng vây của đám kỵ binh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Sở Hoan linh hoạt khác thường, xoay người trên ngựa, thậm chí lúc thì lật xuống bụng ngựa, nghe được tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền tới từ bên kia, lại nhìn thấy mấy cái đầu liên tục bay lên không trung, máu tươi đầm đìa.

Sở Hoan cũng không câu nệ trên lưng ngựa của mình, thậm chí hắn còn có thể tìm được khe hở nhảy lên lưng ngựa kỵ binh Tây Lương, trong ánh đao san sát của kỵ binh Tây Lương, giờ phút này Sở Hoan giống như quỷ mỵ, dĩ nhiên có thể nhẹ nhàng qua lại không ngừng trong ánh đao san sát kia, mà Huyết Ẩm Đao trong tay hắn giống như thần binh lợi khí, trong một lát trước sau có sáu người bị chặt đứt cổ.

Đám kỵ binh Tây Lương này đều là chủ lực tấn công Tần quốc trước đây, từng huyết chiến với thiên quân vạn mã Tần quốc, nhưng giờ phút này không ít kỵ binh Tây Lương cảm thấy so với việc giao phong với thiên quân vạn mã trên sa trường, trận chém giết trước mắt này lại thảm thiết hơn.

Khi đầu kỵ binh Tây Lương lần lượt bay lên, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt tướng sĩ Tây Lương ngày càng đậm, không ít người không kìm nổi lui về sau một chút.

Chợt nghe một tiếng kêu kỳ quái, liền thấy một gã kỵ binh Tây Lương đang giao phong với Sở Hoan quay đầu ngựa lại muốn chạy trốn lấy mạng, tốc độ của gã cực nhanh, nhưng tốc độ của Sở Hoan cũng không chậm, người này giục ngựa chạy như bay, tuấn mã Sở Hoan đuổi kịp, cả người lập tức bay lên, giống như chim ưng bổ nhào qua, rơi trên lưng ngựa kỵ binh chạy trối chết kia, không đợi kỵ binh kia phục hồi tinh thần, hắn vung đao chém bỏ đầu người.

Sở Hoan ra tay tàn nhẫn vô tình, giờ phút này bộ quần áo kính y màu xám trở nên ướt sũng, tràn đầy máu tươi màu đỏ, khuôn mặt hắn cũng dính đầy máu đen, nhìn qua cực kỳ dữ tợn, chẳng những người Tây Lương kinh hồn táng đảm, người Tần cũng há to miệng, không dám tin, ai cũng nghĩ không ra một người trẻ tuổi như vậy, không ngờ phát ra sát ý mạnh mẽ như thế.

Sở Hoan đưa tay gạt bỏ thi thể không đầu, ngồi trên lưng ngựa Tây Lương, quay đầu lại, đối mặt ba gã kỵ binh Tây Lương cuối cùng, lúc này khuôn mặt ba gã kỵ binh Tây Lương đã tái nhợt đáng sợ.

Chỉ có người đã giao thủ với Sở Hoan mới biết được sự khủng bố của Sở Hoan.

Thân pháp của hắn như quỷ mỵ, xuất đao như tấm lụa, xuống tay tàn nhẫn vô tình, binh Tây Lương một đường đi tới từ trên chiến trường, đối mặt với sát thần như Sở Hoan, dĩ nhiên can đảm đều nứt vỡ.

Cái chết không đáng sợ, nhưng bị loại thủ đoạn sắc bén vô tình này chém giết, vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy khủng bố.

Người Tây Lương nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng cũng là thân máu thịt, giờ phút này cả đám đều sợ hãi biến sắc, cả người lạnh lẽo.

Khuôn mặt Sở Hoan không chút thay đổi, nhìn ba gã kỵ binh cuối cùng, nâng đao lên, lại thổi lưỡi đao, lại vọt tới ba gã kỵ binh. Giờ phút này ba gã kỵ binh đã sợ tới vỡ mật, hai người trong đó quay đầu ngựa bỏ chạy, chỉ một người cả gan chào đón, giao phong với Sở Hoan trong chớp mắt, thân thể đã ngã quỵ dưới ngựa.

Lúc này hai gã kỵ binh khác đã bất chấp vinh quang và tôn nghiêm, thúc ngựa điên cuồng chạy trốn, Sở Hoan không ngừng đuổi phía sau, lại nghe vài tiếng vút vút vút vang lên, mấy mũi tên bắn về phía hai gã Tây Lương chạy trốn, hai gã Tây Lương vội vàng không kịp chuẩn bị, đều trúng mấy mũi tên xoay người ngã xuống ngựa, Sở Hoan quay đầu sang chỗ khác, lại phát hiện người bắn tên không phải Tần binh, mà là mấy tên kỵ binh bên người Mạt Tàng A.

Không thể nghi ngờ, Mạt Tàng A nhìn thấy kỵ binh bộ hạ của mình chạy trốn, rất mất mặt, cho nên hạ lệnh bắn chết.

Sở Hoan nhìn chung quanh, quần áo dính máu, lại uy phong lẫm lẫm, giơ Huyết Ẩm Đao trong tay, dưới ánh mặt trời, chói mắt khác thường. Hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt binh Tây Lương, khóe miệng lộ ra nụ cười, lúc này mới chậm rãi cưỡi ngựa tới trước mặt Mạt Tàng A, thản nhiên nói:

- Ngươi hạ lệnh bắn chết ba người, bản quan không tính họ bên trong, hôm nay tổng cộng lấy được mười bảy đầu người, được mười bảy thạch gạo, Mạt Tàng A, muốn bản quan phái người theo ngươi đi lấy hay không?

Mạt Tàng A hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Lấy mười bảy thạch gạo!

Sở Hoan nhìn về phía đám người Tần quần áo mục nát kia, lớn tiếng nói:

- Các ngươi có nguyện ý rời khỏi nơi này hay không?

- Nguyện ý!

Đám người Tần lớn tiếng đáp, ở trong khu vực người Tây Lương chiếm lĩnh, người Tần không bằng chó lợn, ai cũng không muốn ở thêm nơi này nửa khắc, hôm nay có thể rời đi, có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng đám người kia đương nhiên vô cùng cảm kích Sở Hoan.

Một trận chiến này của Sở Hoan, chẳng những khiến cho người Tây Lương kinh hồn táng đảm, cũng khiến cho mỗi người Tần ở đây cảm thấy tự hào.

Tôn nghiêm của họ bị người Tây Lương giẫm đạp vô tình, mà Sở Hoan lại khiến cho tôn nghiêm của người Tần được dựng lên một lần nữa, ít nhất giờ phút này, ít nhất mỗi người Tần ở đây, đều không cảm thấy người Tần yếu hơn người Tây Lương.

Sở Hoan quay đầu lại nhìn về phía Đặng Danh, thấy được Đặng Danh khom người đứng bên Mạt Tàng A, thấy ánh mắt Sở Hoan nhìn mình, khuôn mặt Đặng Danh co giật, lui về sau hai bước, cười cực kỳ khó coi, nụ cười kia khó coi hơn khóc.

- Ngươi là người Tây Lương sao?

Không ngờ giọng điệu của Sở Hoan vô cùng ôn hòa:

- Hôm nay bản quan muốn bồi luyện một trận với người Tây Lương, ngươi có gan đi lên thử một lần hay không? Đầu của ngươi, ta không cần lương thực!

Đặng Danh hồn bay phách lạc, vội vàng khoát tay nói:

- Bản quan… bản quan không phải binh lính… không bồi luyện với ngươi!

- Hả?

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Vậy là người cao quý hơn Tây Lương binh kia, hay là đê tiện hơn họ? Họ cũng có thể bồi luyện với bản quan, vì sao ngươi không thể?

Đặng Danh thấy tuy rằng Sở Hoan mỉm cười, nhưng hàn ý trong mắt kinh người, vội vàng nói với Mạt Tàng A:

- Thiên phu trưởng… Thiên phu trưởng đại nhân, ty chức… Ty chức là quan văn, không so được dũng sĩ Tây Lương, ty chức… !

Tâm tình Mạt Tàng A giờ phút này rất xấu, lãnh đạm nói:

- Dũng sĩ Đại Tây Lương ta, chỉ có tiến lên, người lùi lại chết… !

Đôi mắt gã lóe ra hàn quan:

- Hắn muốn chiến với ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn lui?

Đặng Danh phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Thiên phu trưởng đại nhân, ty chức là một con chó của Đại Tây Lương, không phải dũng sĩ Đại Tây Lương, ty chức đúng là trung thành tận tâm với Đại Tây Lương, Thiên hộ đại nhân khai ân!

Sở Hoan lẻ loi một mình, trước sau giết chết mười hai kỵ binh Tây Lương dũng mãnh, nghe được Sở Hoan muốn mình xuất chiến, lá gan của Đặng Danh đã bị dọa vỡ.

Phía trước Mạt Tàng A không xa, còn có mấy đầu người máu chảy đầm đìa, nếu gã thật sự xuất chiến, chỉ trong nháy mắt, nơi đó chắc chắn nhiều hơn một đầu người.

Sở Hoan cười ha ha, chỉ vào Đặng Danh nói:

- Mạt Tàng A, thứ này, ở Đại Tần ta ngay cả chó cũng không được tính, ở Tây Lương ngươi lại có thể trở thành thành chủ, hóa ra Tây Lương đều dùng chó làm thành chủ, điều này khiến bản quan mở rộng tầm mắt rồi!

Mạt Tàng A lúc này giận dữ, nghe Sở Hoan châm chọc, liếc mắt nhìn Đặng Danh, nghĩ rằng bởi vì người này bị Sở Hoan chế nhạo một phen, dĩ nhiên giận dữ rút bội đao, không nói hai lời chém thẳng xuống đầu Đặng Danh, đầu Đặng Danh ngay cả mũ đội cũng bị Mặt Tàng A chém thành hai nửa.

Đặng Danh nho nhỏ, Mạt Tàng A đương nhiên nói giết là giết, giết Đặng Danh, cũng không sợ không có thành chủ, người như Đặng Danh, thời nào cũng không thiếu, bất cứ lúc nào cũng có thể chọn lựa một kẻ thay thế.

Sở Hoan nói ba xạo, kích Mạt Tàng A ra tay chém chết Đặng Danh, đám người Tần quốc cũng cảm thấy hả dạ trong lòng.



Bên cạnh một lều trại cách nơi này không xa, mấy kỵ binh xa xa nhìn bên này này, một người đứng đầu mặc khôi giáp màu đen, trên đầu không đội nón trụ, lấy một cái đai bằng đồng cài trên đầu, dưới ánh mặt trời, đai đồng lấp lánh, tóc gã rối tung, râu quai nón, thân hình rất khôi ngô, tuấn mã đang cưỡi cũng cao hơn ngựa của đám người bên cạnh một cái đầu, là một loại ngựa rất nổi bật trong ngựa Tây Lương.

Người này tuổi trên năm mươi, mặt trầm như nước, gợn sóng không sợ hãi, chẳng qua trong đôi mắt không lớn lại lộ ra hào quang cực kỳ sắc bén.

- Người này là Phó sứ Tần quốc Sở Hoan?

Người đai đồng nhìn bên kia, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.

- Vâng!

Một tướng bên cạnh cung kính nói:

- Đại vương, người này là Phó sứ Tần quốc Sở Hoan, không thể tưởng được người này lại lợi hại như vậy, trước đây cũng không nghe nói Tần quốc có người như vậy!

Người đai đồng đúng là Nam Viện Đại Vương nước Tây Lương Tiếu Thiên Vấn.

Diện mạo của gã không hề giống người Tây Lương, trái lại giống người Tần hơn, đôi mắt thâm thúy hào quang sắc bén:

- Người Trung Nguyên nhân tài lớp lớp, Tần quốc có nhiều kỳ nhân dị sĩ, có cao thủ như vậy cũng không kỳ quái!

Gã ngẩng đầu nhìn trời xanh, chậm rãi nói:

- Một con sư tử dẫn một đám sư tử mạnh mẽ, vô địch thiên hạ, một con sư tử dẫn một đám cừu, còn có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng một con cừu dẫn một đám sư tử, đám sư tử này không còn là sư tử nữa… Huống chi Tần quốc trên dưới cũng không phải một đám sư tử!

- Đại vương, ý của ngài là nói, Hoàng đế Tần quốc là một con cừu?

- Ít nhất đã không phải là con sư tử mạnh mẽ lúc trước kia.

Tiếu Thiên Vấn thản nhiên nói:

- Một con sư tử già nua nhiều bệnh, cũng không mạnh hơn một con cừu bao nhiêu. Trung Nguyên có sư tử, Sở Hoan này là một con sử tử trong đó, nhưng bị một con sư tử bệnh dẫn dắt… !

Nói tới đây, trên mặt gã lộ ra vẻ cảm thán, lắc đầu thở dài:

- Trời ban cơ hội tốt, nhưng không cách nào lợi dụng… !

- Đại vương, chuyện còn chưa hoàn toàn mất đi hy vọng!

Tướng lĩnh bên người nói:

- Hiện giờ Đại Vương tử đã về nước, chưa chắc không có cơ hội, chỉ cần Đại Vương tử có thể thuận lợi xoay chuyển thế cục, như vậy thiết kỵ Tây Lương ta vẫn có thể dưới sự suất lĩnh của Đại vương, quét ngang Trung Nguyên!

Khuôn mặt Tiếu Thiên Vấn lộ ra vẻ mệt mỏi, thở dài:

- Nói dễ hơn làm… Hiện giờ chúng ta đâm lao phải theo lao, tiến không thể tiến, lui không thể lui, nếu lần này cuối cùng rút quân, như vậy… Đây có lẽ là cơ hội đầu tiên của bổn vương, cũng là cơ hội cuối cùng, cuộc đời này cũng không thể trở về Trung Nguyên rồi!

Một gã tướng lĩnh hơi buồn bã nói:

- Đại vương, vì sao chúng ta không dẫn binh về nước, phải chờ ở chỗ này? Đại vương về nước, hết thảy mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng!

Tiếu Thiên Vấn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói:

- Quân đội ở Trung Nguyên, vẫn là bộ hạ của bổn vương, một khi về nước, đội quân này sẽ không còn lại gì, lui trở về, cuộc đời này bổn vương sẽ không có cơ hội trở về nữa!

Gã không nói thêm lời nào, quay đầu ngựa, giục ngựa lao đi. Các tướng bên người, thúc ngựa đuổi kịp, chỉ trong khoảng khắc đã không thấy tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.