Sở Hoan nghi hoặc trong lòng, Bùi Tích đương nhiên thấy được, gã lại cười nói:
- Sư huynh hành tẩu thiên hạ nhiều năm, đương nhiên cũng kết giao không
ít người trong đồng đạo. Sư huynh y thuật cao minh, trong cuộc đời của
hắn, người xem trong mắt lác đác không có mấy, nhưng vị cao nhân này sư
huynh vô cùng khâm phục… Sư huynh đặc biệt mời hắn đến, cùng nghiên cứu
chế tạo phương thuốc đối phó bệnh dịch.
Sở Hoan biết rõ, cao nhân có thể khiến Y thánh coi trọng, y thuật đương nhiên không phải bình thường.
- Đại ca, vị cao nhân này, ta có thể gặp hay không?
- Xoa Bác đại sư làm việc chuyên tâm, đã rất lâu rồi hắn chưa hề ra khỏi
phòng này, khổ tâm nghiên cứu chế tạo… Cho dù ăn uống, đều là chúng ta
đưa vào.
Bùi Tích giải thích:
- Đại sư không ra, chúng ta cũng không tiện quấy rầy.
- Xoa Bác đại sư?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Đây… đây dường như là pháp danh của người xuất gia.
Bùi Tích mỉm cười gật đầu nói:
- Xa Bác đại sư vốn là đệ tử Phật tông, đúng là người xuất gia, hai chữ Xoa Bác chính là pháp danh của đại sư.
- Xoa Bác… !
Sở Hoan cảm thấy pháp danh này hết sức cổ quái, đột nhiên một đạo linh
quang lóe lên trong đầu, trong nhất thời lại cảm thấy hai chữ Xoa Bác
hết sức quen thuộc.
Hắn nhíu mày, trầm tư một lát. Bùi Tích thấy biểu tình của hắn, không khỏi hỏi:
- Nhị đệ, đệ làm sao vậy?
- Xoa Bác… !
Sở Hoan khẽ nói:
- Đại ca, pháp danh này… ta có cảm giác giống như đã từng nghe tới.
- Nhị đệ nói là từng nghe tới danh tự của Xoa Bác đại sư?
Bùi Tích cũng hơi ngạc nhiên:
- Tuy rằng đại sư giỏi y thuật, nhưng cũng không cầu tên tuổi, người xuất gia không màng danh lợi, có rất ít người biết được pháp danh của đại
sư, nếu không phải sư huynh giới thiệu, ta cũng chưa từng nghe tới pháp
danh như vậy… !
Sở Hoan thấp giọng hỏi:
- Đại ca, Xoa Bác đại sư xuất gia ở chùa miếu nào?
- Đệ cũng biết, Tần quốc tôn Đạo bài Phật, xây dựng đạo quan rộng rãi, còn những cùa miếu kia đều bị hủy đi.
Bùi Tích khẽ thở dài:
- Thời Hoa triều, khắp nơi đều có miếu cổ, nhưng quần hùng tranh phách,
không ít chùa miếu đều bị hủy trong chiến tranh. Tần quốc là tôn Đạo
giáo làm quốc giáo, mạnh tay chèn ép Phật giáo, các Phủ các Đạo đón ý
nói hùa với Hoàng đế, phá miếu lập quan. Đệ tử Đạo gia công kích đệ tử
Phật gia khắp nơi, phá hủy chùa miếu xây dựng đạo quan. Quan phủ cũng
chèn ép chùa miếu, chỉ có dân chúng vào đạo quan hiến hương khói, lại
không cho phép dân chúng tới chùa miếu bái Phật. Bởi vậy không ít đệ tử
Phật môn bị ép hoàn tục, một số ít đệ tử Phật môn còn lại chỉ có thể lưu lạc bốn phương… Xoa Bác đại sư cũng không nói cho chúng ta biết nơi
xuất thân của hắn, nhưng mà hắn tinh thông Phật pháp, ta nghĩ chắc cũng
từng là cao tăng trong chùa miếu nào đó, bị ép lưu lạc giang hồ…!
- Ta nhớ lại.
Sở Hoan vừa lắng nghe, vừa suy nghĩ, đôi mắt bỗng sáng lên:
- Trách không được pháp danh này lại quen tai như vậy. Đại ca, ta không
chỉ từng nghe tới pháp danh của đại sư, hơn nữa từng gặp mặt đại sư một
lần.
Bùi Tích ngạc nhiên hỏi:
- Nhị đệ, đệ nói là, đệ từng gặp Xoa Bác đại sư?
- Đúng vậy.
Sở Hoan nhớ lại:
- Trước khi tiểu đệ vào kinh, làm việc tại Tô gia phủ Vân Sơn. Lúc ở phủ
Vân Sơn, từng có duyên gặp mặt Xoa Bác đại sư một lần… !
Hắn nhớ
lại, lúc ở Vân Sơn, cùng Lâm Lang tới am bái Phật, khi đó liền bất ngờ
gặp gỡ một vị đệ tử Phật môn y thuật cao minh, trong lòng nhớ rõ, người
đó gọi là Xoa Bác.
Pháp danh này vô cùng quái dị, Sở Hoan rất ấn
tượng trong lòng, nhớ lúc ấy một đứa bé toàn thân nhọt độc, đúng là Xoa
Bác ra tay cứu giúp, cho nên mới cứu được tính mạng đứa bé.
Lúc
ấy Sở Hoan đã bội phục y thuật của Xoa Bác, nhưng từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại, nếu không phải hôm nay Bùi Tích nhắc đến, thậm chí Sở
Hoan đã quên người tên Xoa Bác này.
Lúc này hắn cảm thấy cơ duyên trên thế gian này quả nhiên ẩn chứa ảo diệu, ai có thể nghĩ tới, Xoa
Bác từng gặp một lần lúc trước, dĩ nhiên cũng tới Tây Bắc, góp một phần
sức để ngăn chặn bệnh dịch.
- Xem ra Nhị đệ và Xoa Bác cũng là cố nhân rồi.
Bùi Tích lại cười nói:
- Lúc sư huynh hành tẩu giang hồ, làm quen Xoa Bác đại sư, hai người đã
biết nhau từ bốn năm trước. Sư huynh từng nói, lúc trước hắn và Xoa Bác
đại sư trò truyện với nhau hơn nửa tháng, thông hiểu lẫn nhau, là tri
kỷ, Tây Bắc đại nạn, sư huynh liền nghĩ tới Xoa Bác đại sư, cho nên mời
Xoa Bác đại sư rời núi.
- Đại ca, vừa rồi huynh nói hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết… Vì sao lại nói lời này?
- Sư huynh cùng Xoa Bác đại sư đều là cao thủ y đạo, mặc dù hai người
cùng tinh thông y thuật, nhưng mỗi người lại có cách nhìn của mình.
Bùi Tích mỉm cười nói:
- Lần này hai người cùng bắt đầu nghiên cứu chế tạo phương thuốc, mặc dù
họ không có lòng danh lợi, nhưng lần này vẫn muốn so sánh cao thấp, xem
phương thuốc ai phối chế ra trị liệu hiệu quả hơn, thời gian khôi phục
nhanh hơn, mà giá thành lại thấp nhất.
Sở Hoan mở to hai mắt, Bùi Tích liền nói:
- Nhị đệ có chỗ không biết, vùng phía nam Tây Quan còn chưa hoàn toàn lan tràn bệnh dịch, nhưng phía bắc đã nhanh chóng truyền bá, hơn nữa đã có
không ít người chết bởi bệnh dịch. Dựa theo suy tính của sư huynh, thật
ra Tây Quan đã có rất nhiều người lây nhiễm bệnh dịch, trong mười người
chỉ sợ cũng có một người mang bệnh dịch trên người, hơn nữa vẫn đang
tiếp tục lan tràn… Muốn chế ra phương thuốc đối phó, cho dù là sư huynh
hay là Xoa Bác đại sư, cũng không phải chuyện quá khó khăn, nhưng chỉ
phối chế phương thuốc cũng không dùng được, nếu như thành phẩm của
phương thuốc quá mức đắt đỏ… !
Nói tới đây, bên cạnh bỗng nhiên
truyền đến tiếng ngáy, hai người nhìn lại theo tiếng động, lại trông
thấy Tần Lôi chẳng biết lúc nào đã nằm trên giường, đang ngáy o o. Hai
người nhìn nhau cười cười, Bùi Tích tiếp tục nói:
- Nếu như thành phẩm quá cao, cũng không cách nào tiến hành điều trị quy mô lớn, cũng
giống như phương pháp trị liệu cho đệ muội, đó là phương pháp Xoa Bác
đại sư nghiên cứu ra sớm nhất, cần ngân châm thông huyệt, lại cần sử
dụng dược vật thành phẩm rất cao, mặc dù tốc độ khỏi là nhanh nhất trong số các phương pháp hiện nay, nhưng loại phương pháp này cũng không thể
áp dụng quy mô lớn.
- Tiểu đệ hiểu rồi.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đại phu am hiểu sử dụng ngân châm cũng không nhiều, nếu như dựa theo
phương pháp này đâm kim cho mỗi người bệnh, lại thêm chiếu cháo, căn bản không chịu được, không cách nào áp dụng.
- Đúng vậy.
Bùi Tích nói:
- Ngân châm thông huyệt, có thể bức dịch độc trong cơ thể ra, dịch độc
lưu lại trong thân thể, chỉ cần dùng dược vật đại sư chế ra, là có thể
thanh trừ triệt để. Đệ muội đã dùng qua dược vật như vậy, mặc dù hiệu
quả rất tốt, dựng sào thấy bóng, thế nhưng… cũng không thích hợp một số
người dùng, ngay cả viên thuốc nho nhỏ cũng là tinh hoa được luyện chế
ra từ rất nhiều dược liệu, hơn nữa những dược liệu kia tại Tây Quan thậm chí toàn bộ Tây Bắc, đều rất thiếu thốn.
- Phương thuốc Y thánh tiền bối cùng Xoa Bác đại sư phối chế hiện giờ, đương nhiên giảm nhiều thành phẩm.
Sở Hoan liếc mấy giỏ dược liệu trong phòng:
- Những dược liệu này trông cũng không quá đắt đỏ, cỏ lác kia nghe nói ở Tây Bắc khắp nơi đều có, thành phẩm rất thấp… !
- Đây là sư huynh tốn rất nhiều thời gian, thí nghiệm vô số dược liệu, cuối cùng phát hiện công dụng của cỏ lác này.
Bùi Tích thở dài:
- Sư huynh có trí tuệ hơn người, trước đây chưa từng có người lấy cỏ lác
làm dược vật, thế nhưng sư huynh lại có thể tìm được dược tính từ cây cỏ lác bình thường nhất, hiện giờ đúng là dùng cỏ lác làm chủ phối, còn
phải phối hợp với dược liệu khác, hai người họ vẫn luôn khổ tâm nghiên
cứu ra phương thuốc có thành phẩm thấp nhất hiệu quả lại tốt nhất.
Viên đá lớn trong lòng Sở Hoan lập tức buông xuống không ít, trong lòng còn nghi vấn, hỏi:
- Đại ca, Y thánh tiền bối cùng huynh là đồng môn… Chẳng lẽ đại ca cũng hiểu y thuật?
Bùi Tích lập tức khoát tay cười nói:
- Mặc dù là đồng môn, nhưng sở học lại hoàn toàn khác nhau. Lúc đầu sư
huynh còn là môn hạ của sư phụ, tuổi ta còn nhỏ, mới vào sư môn, đồng
môn với sư huynh chẳng qua nửa năm mà thôi… Gia sư trên thông thiên văn, dưới thông địa lý, chính là hiền giả khoáng cổ tuyệt kim… !
Dường như cũng không muốn nói quá nhiều về sư môn, gã chăm chú nhìn Sở Hoan nói:
- Nhị đệ, tuyệt đối không nên cho rằng có phương pháp là mọi chuyện tốt
lành. Mặc dù nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc, thế nhưng việc cần làm
tiếp theo rất nhiều, Tây Quan Đạo rồng rắn lẫn lộn, rất nhiều kẻ có rắp
tâm khác, phải chăng có thể thuận lợi điều trị cho dân chúng cũng là ẩn
số chưa biết. Đệ không nên kéo dài nữa, phương thuốc nơi này còn cần hai ba ngày mới có thể chế ra, đệ nên sớm tới Việt Châu, dựa theo cách làm
trước đây của đệ, tiếp tục thiết lập quán cách ly ở tất cả phủ huyện,
nhanh chóng chuẩn bị, đợi lúc phối phương đi ra, đệ có thể nhanh chóng
thi cứu trăm họ… Nếu trên dưới không thông, đến lúc đó thật sự muốn xử
lý công việc, sợ rằng khó khăn trùng điệp.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Tiểu đệ hiểu được, kéo dài một ngày chính là phiền toái một ngày, ngay
đêm nay ta trở về huyện thành, sáng sớm mai sẽ xuất phát tới Việt Châu.
Bùi Tích nói:
- Đệ cứ việc đi, bên này chế ra phương thuốc, ta sẽ đi tìm đệ, cứu mạng
như cứu hỏa, Nhị đệ, đệ là quan mới nhậm chức, không ít ánh mắt chăm chú trên người đệ, đệ cũng phải cẩn thận.
Sở Hoan đứng dậy nói:
- Đại ca, ta trở về chuẩn bị trước, tới trước Việt Châu, chờ đại ca ở nơi đó.
Bùi Tích cũng đứng dậy, mỉm cười gật đầu.
Việt Châu là Châu có diện tích lớn nhất trong bốn Châu Tây Quan, thành Sóc
Tuyền Việt Châu cũng là thành trì lớn nhất Tây Quan Đạo, lại là phủ
thành của Tây Quan Đạo, đã từng là trung tâm kinh tế chính trị Tây Quan
Đạo.
Tây Lương xâm phạm, thành Sóc Tuyền trải qua chiến hỏa, đã từng bị người Tây Lương chiếm cứ.
Quân Tây Lương cướp bóc trong thành Sóc Tuyền, thành cổ đã từng rất phồn
hoa, khi quân Tây Lương rút lui, thậm chí gà chó khó thấy, vết chân thưa thớt, mùi tanh tưởi xông lên tận trời, xác thối đầy thành.
Thành Sóc Tuyền là tiêu chí của Tây Quan Đạo, thành Sóc Tuyền hưng suy, ít
nhất phản ánh Tây Quan Đạo hưng suy. Triều đình rất rõ ràng điểm này,
cho nên sau khi quân Tây Lương rút đi, triều đình đã truyền đạt mệnh
lệnh tới Tây Quan, phải thanh lý thành Sóc Tuyền bằng tốc độ nhanh nhất, sửa chữa tu bổ, khôi phục sinh khí của thành Sóc Tuyền.
Trải qua hơn một tháng thanh
lý sửa chữa, lại thêm đám người chạy nạn bên ngoài cũng bắt đầu trở lại, mặc dù không thể so sánh với cảnh phồn hoa trước khi chiến đấu, nhưng
thành Sóc Tuyền cũng đã có sinh khí, đặc biệt là sau khi tất cả nha môn
Việt Châu trở về từ Bắc Nguyên, thành Sóc Tuyền cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt, thậm chí cửa hàng trong thành đã mở cửa buôn bán.
Mặt
trời chưa lặn, ngoài cửa nam thành Sóc Tuyền, lúc này một đám quan viên
tụ tập đông nghịt, những quan viên này đang chờ đợi Tổng đốc đại nhân
mới nhậm chức.
Đám quan viên này, có văn thần, cũng có võ tướng.
Văn thần mặc triều phục, võ tướng mặc giáp trụ, hai quan viên đứng đầu,
một văn một võ, phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Người
mặc quan bào quan văn, mặt ốm dài, ánh mắt rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ,
sẽ cảm thấy ánh mắt gã đang nhắm, không tới năm mươi tuổi, cơ thể hơi
khom, dường như lưng hơi còng.
Tư thái quan văn này, càng nổi bật thêm uy phong cho võ tướng đứng bên cạnh gã, giáp sắt khôi đen, bội đao bên eo, râu ngắn như kim, thân hình cao lớn, hai mắt lạnh lùng, rất uy
thế, gã nhìn chằm chằm con đường thật dài phía trước.