Ánh bình minh vừa mới lên. Khu dịch bệnh ngoài thành đã không
còn loại cảm giác âm u đầy khí tức chết chóc như trước đây nữa.
Khi đa số mọi người đều cho rằng người trong khu dịch bệnh sẽ nối
tiếp nhau chết đi, vị Tổng đốc mới đã tìm ra phương thuốc trong
thời gian ngắn nhất như một kỳ tích. Phương thuốc này chính là được dùng để đối phó với sự lan tràn của dịch bệnh trước mắt.
Điều quan trọng nhất là phương thuốc dùng để đối phó với ôn dịch rất
đơn giản, không cần dược liệu đắt tiền. Mấy loại dược liệu cần
dùng đều có thể tìm được ở ngay trong bản địa vùng Tây Bắc.
Dược liệu quan trọng nhất chính là cỏ lác. Mà nó mọc khắp nơi ở Tây Bắc.
Trước đây, Tô lão thái gia vẫn không hiểu vì sao Sở Hoan lại phái
người đi hái một lượng lớn cỏ lác như vậy. Mãi cho tới khi
phương thuốc được công bố thì hắn mới hiểu được việc này.
Ngoài cỏ lác thì phương thuốc còn cần đến mấy vị thuốc khác nhưng chúng đều là những loại thông dụng, không đắt tiền. Rất nhiều thương nhân
kinh doanh dược liệu trong thành Sóc Tuyền biết tổng đốc đại nhân
hạ lệnh thu thập dược liệu để điều chế thuốc giải cứu bách tính đã tự
nguyện quyên góp không ít dược liệu, đưa ra ngoài
thành, phối hợp với cỏ lác do bảy họ Tây Quan thu thập trước
đây, để điều chế thành thuốc giải, rồi phân phát cho người mắc ôn
dịch.
Điều khiến mọi người kính phục chính là tổng đốc đại
nhân rất rộng lượng, không hề giấu giếm phương thuốc mà công bố khắp
nơi. Thậm chí, người bình thường không cần đến đại phu cũng có thể
tự mình điều chế thuốc giải dựa theo phương thuốc kia.
Phương
thuốc được truyền ra nhanh chóng, trải rộng khắp các nẻo Tây Quan.
Chỉ trong mấy ngày, hầu hết nam nữ già trẻ ở Tây Quan đều biết đến phương pháp điều chế thuốc giải đối phó với ôn dịch. Không những
thế, tất cả mọi người đều biết phương thuốc này là do vị Tổng đốc
mới mang tới.
Trong khi mọi người đang tuyệt vọng, chờ đợi kiếp
nạn đến với mình, Sở Hoan đã tới và ngăn chặn kiếp nạn này. Tuy rằng vẫn có không ít người bị chết bởi ôn dịch nhưng khi phương thuốc xuất hiện
đã khiến đa số mọi người may mắn thoát khỏi nó. Rất nhiều người đã mắc
ôn dịch, đang ngồi chờ chết, chờ Tử Thần đến. Nhưng ai có thể ngờ, chỉ
trong nháy mắt mà họ đã giành lại sự sống. Dù là người bị mắc bệnh hay
thân nhân của họ đều cảm ơn sâu sắc đối với ân đức của Sở Hoan.
Không ai cướp được phần công lao này của hắn. Trong khi quan phủ Tây Quan bó
tay toàn tập, các đại phu, thầy thuốc lắc đầu, Sở Hoan lại leo lên trên
tường thành, chính mồm nói với dân chúng rằng đã có biện pháp đối phó
với ôn dịch. Không những thế, hắn lại nhanh chóng công bố cách điều chế
phương thuốc vô giá kia. Tất cả mọi người đều cảm thấy Sở Hoan đã cứu
được mọi người. Nhưng Sở Hoan lại không nghĩ đến việc này đã đem lại thu hoạch rất lớn cho hắn. Thậm chí, rất nhiều người bệnh chuyển nguy thành an đã thờ phụng tổng đốc đại nhân tại trong nhà mình, coi hắn như thần
tiên giáng trần.
Vốn dân chúng thường hay mê tín. Lúc ban đầu, họ chỉ cảm kích Sở Hoan đã mang bình an đến cho họ. Nhưng dần dần qua
những tiếng bình luận của mọi người, họ cảm thấy vào thời khắc kiếp nạn
buông xuống, Sở Hoan đã từ trên trời giáng xuống, mang đến may mắn cho
họ. Đây tuyệt đối không phải việc ngẫu nhiên. Có lẽ đó là trời xanh có
mắt, nhìn thấy dân chúng Tây Quan vừa mới phải chịu nỗi khổ do chiến
tranh, không đành lòng khiến họ gặp nạn tiếp nên đã phái Sở Hoan tới
giải cứu muôn dân.
Dân phong Tây Bắc dũng mãnh nhưng bách tính
Tây Bắc lại rất thuần phác. Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, ở tình huống
bình thường họ có thể phân biệt thị phi. Sở Hoan đã mang phương pháp
thuốc giải đến cứu dân. Vậy nên trong lòng dân chúng, Sở Hoan chính là
một vị quan tốt. Trước đây, rất nhiều người vẫn không hy vọng vào tương
lai của Tây Quan nhưng qua chuyện này, trong lòng họ đã sinh ra hy vọng
mới. Sở đại nhân có thể giải trừ một hồi kiếp nạn lớn. Từ đó, rất nhiều
người mơ hồ cảm thấy vị Tổng đốc tân nhiệm này chưa chắc không thể giúp
dân chúng Tây Quan xây dựng lại quê hương.
Tuy Hộ bộ ti không
thuộc phạm vi quản lý của Sở Hoan nhưng việc liên quan đến sự tồn vong
của bách tính Tây Quan thì không thể làm ăn qua loa được. Vì thế, dưới
sự dặn dò của Sở Hoan, họ vẫn tích cực triển khai hành động cứu viện.
Phương thuốc truyền khắp Tây Quan. Các châu phủ, huyện Tây Quan cũng đều nhận
được lệnh của phủ Tổng đốc ban ra, tích cực triển khai cứu viện. Đồng
thời, đại phu cùng người dân ở địa phương cũng được phân công công việc. Đại phu phụ trách điều chế thuốc giải theo phương thuốc, còn dân chúng
được phân công đi hái dược liệu. Một cuộc vận động chống ôn dịch được
triển khai nhanh chóng ở Tây Quan. Trong gần mười ngày liên tục, Sở Hoan ra khỏi thành tuần tra, kiểm tra công tác cứu viện. Mỗi khi hắn đến
đâu, dân chúng biết được đích thân tổng đốc đại nhân tự mình đến thăm
họ, đều khiến cho tiếng hoan hô nổi lên bốn phía ở đó.
Sở Hoan thấy tình hình ôn dịch ở Tây Quan đang dần được khống chế mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong quá trình khống chế ôn dịch, Sở Hoan cũng không quên thiết lập lại cục
muối mới. Số người biết Sở Hoan định khống chế cục muối cũng không có
nhiều. Chỉ có rất ít người biết Sở Hoan sẽ lợi dụng cục muối mới để chấn hưng kinh tế Tây Quan. Vì thế, sau khi cục muối mới được thiết lập, rất nhiều người đều không hiểu vì sao Sở Hoan phải thiết lập nha môn như
vậy. Tuy trong lòng Đổng Thế Trân rất khó hiểu nhưng cũng không thể ngăn cản công khai. Dù sao trong thời kỳ đặc biệt, quan phủ
thiết lập một số nha môn đặc biệt cũng là việc bình thường. Ví
dụ như trong thời kỳ chống ôn dịch, Sở Hoan đã thiết lập hội uỷ viên cứu tế. Vì thế, tuy rất nhiều người biết cục muối mới này có
liên quan đến muối ăn nhưng số người biết rõ nội tình trong đó thì
chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Cục muối mới được thành
lập. Đỗ Phụ Công được uỷ nhiệm làm tổng quản đầu tiên. Sở Hoan
chưa dùng đến từ Cục trưởng. Hắn luôn có một loại cảm giác, cảm thấy từ tổng quản cũng rất được.
Ngay sau ngày Đỗ Phụ Công nhậm chức, món tiền vốn đầu tiên đã được nhập vào trong cục muối mới. Số quan lại trong cục muối mới cũng không nhiều. Đây là nha
môn để Sở Hoan nắm giữ mạch máu kinh tế nên quan lại trong đó đều là tâm phúc của hắn. Ngoại trừ Đỗ Phụ Công, Sở Hoan cũng điều
cả Tôn Tử Không vào cục muối mới làm trợ thủ cho Đỗ Phụ Công.
Tôn Tử Không làm việc nhanh nhẹn nhưng Sở Hoan cũng không kỳ vọng hắn có thể làm được việc lớn gì. Thực ra hắn biết rõ, với năng
lực của Đỗ Phụ Công cũng đủ quản lý cục muối mới ngay ngắn,
gọn gàng. Hắn cử Tôn Tử Không, Dã Chích tới chỉ là để Đỗ Phụ
Công có người sai bảo thuận tiện thôi.
Danh không chính thì
ngôn không thuận. Bởi vì lẽ đó nên Sở Hoan đã đề bạt Tôn Tử
Không làm phó tổng quản. Sau khi mệnh lệnh này được ban ra, Tôn
Tử Không không ngủ được trong mấy ngày liền. Hắn chưa từng nghĩ
tới sẽ có một ngày chính mình cũng có thể trở thành quan chức. Hắn chỉ hy vọng có cơ hội mặc quan phục, trở lại quê hương rồi
tới trước mặt Vương quả phụ mà hắn thích nhất một lần. Hắn đã
từng thầm mến Vương quả phụ mông to kia nhưng hắn tự ti mặc cảm nên chỉ có thể chôn chút tình cảm này trong lòng. Hiện tại, hắn
đã nổi bật hơn người nên rất muốn bay đến bên cạnh Vương quả phụ,
để nàng có thể thấy được hắn đã như cá chép vượt long môn hóa
rồng rồi.
Ngoài ra, Sở Hoan cũng bàn bạc với Tô bá, mời Tô bá tạm thời tiến vào cục muối mới, giúp đỡ công việc bên trong cục. Tô bá vẫn theo quản lý Lâm Lang và Thịnh Tuyền đi bàn
chuyện làm ăn, có kinh nghiệm quản lý phong phú và thành thục. Nhà có một người già như có một bảo vật. Tuy Tô bá đã lớn
tuổi nhưng cục muối mới có ông cũng giống như có bảo vật trấn
cục rối.
Ngoài ra, Sở Hoan còn điều mười lăm tên cận vệ
quân từ trong đội cận vệ nghe theo lệnh của Đỗ Phụ Công. Cục
muối mới được thiết lập bước đầu là một nha môn rất đơn sơ nhưng Sở Hoan biết đây chính là trợ lực lớn nhất cho mình sau này.
Theo như lời của Bùi Tích, Sở Hoan lấy của cải đưa tới, nhờ danh
nghĩa của Lâm Lang lấy ra một phần, đưa vào trong cục muối mới.
Cục muối mới có số tiền vốn này sẽ có thể đến Tây Hạp Sơn xây
dựng khu sản xuất muối. Ban đầu chưa thể chế xuất được muối mới nên
cục muối mới này cũng không có việc gì lớn. Đỗ Phụ Công tự mình đi tới
Tây Hạp Sơn giám sát công tác xây dựng trường muối.
Tuy trường
muối không dùng đến tiền của bảy họ Tây Quan nhưng Tô lão thái gia vẫn
rất tích cực với chuyện này như cũ. Ông đã điều người làm của nhà họ Tô
đến Tây Hạp Sơn để xây dựng trường muối.
Tây Hạp Sơn xây dựng
trường muối. Sau khi khởi công, Đổng Thế Trân tất nhiên không biết
trường muối được xây dựng ở chỗ này. Tuy hắn đã phái người đến hỏi thăm
tình huống nơi đây nhưng cũng chỉ biết ở đây xây dựng phòng ốc, chứ tác
dụng của nó là gì thì Đổng Thế Trân cũng không biết rõ.
Thời tiết ở Tây Quan đang nóng dần lên. Chủ sự của Bộ binh ty Triệu Tín với thân
hình mập mạp càng cảm nhận được cái nóng đến sớm hơn so với người bình
thường. Nhưng khi người của phủ Tổng đốc đến gọi hắn đi, cái nóng trên
người hắn liền hoàn toàn biến mất.
Sở Hoan tiếp Triệu Tín ở trong sảnh lớn của phủ Tổng đốc. Trong lòng Triệu Tín rất khó hiểu, không
biết tại sao Sở Hoan lại đột nhiên đòi gặp hắn. Chỉ đến khi hắn nhìn
thấy Sở Hoan, vẻ mặt Sở Hoan tươi cười, hỏi thăm một số việc vặt trong
Bộ binh ty thì trong lòng Triệu Tín vốn căng thẳng mới thở phào một hơi.
- Chủ sự Triệu, thực ra hôm nay gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi một số việc.
Khi Sở Hoan uống hết chén trà thứ nhất, rồi rót chén thứ hai, Sở Hoan mới
bắt đầu thu lại nụ cười trên mặt, đàng hoàng trịnh trọng hỏi:
-
Lần trước nghe chủ sự Triệu nói rằng bây giờ trong kho vũ khí chỉ có một ít trường thương và vài tấm khiên, không biết bản đốc có nhớ nhầm
không?
Triệu Tín lập tức liền cảnh giác nhưng vẫn cười nói:
- Đại nhân nhớ không lầm. Hiện tại, kho vũ khí cũng không được trang bị
gì. Hạ quan đã gửi đơn lên bộ binh mấy lần, hy vọng có thể cấp vũ khí
tân trang mới. Nhưng đại nhân cũng biết đấy, bây giờ các nha môn đều
quan tâm đến Đông Nam. Dù là tiền lương thảo hay trang bị ngựa đều được
chuyển về bên Đông Nam. Có mấy lần bộ binh đã trả lời với chúng ta rằng
phải bình tĩnh đừng nóng. Nhưng sau đó, những đơn được gửi lên cứ như đá chìm xuống biển lớn, ngay cả câu trả lời cũng không có.
- Đúng là không dễ dàng.
Sở Hoan thở dài, nhìn chằm chằm vào Triệu Tín:
- Chủ sự Triệu, hình như nghe nói Chu tổng đốc tiền nhiệm không bao lâu
đã đề cử ngươi với Triều đình, nói ngươi trong thời gian giao chiến với
Tây Lương đã lập được chiến công, mà công lao cũng không nhỏ.
Triệu Tín nghe nhắc đến ba chữ Chu Lăng Nhạc, càng cảnh giác hơn, duy trì nụ cười, nói:
- Quốc gia gặp nạn, nam nhi nên cống hiến trên chiến trường mà.
- Nói rất hay.
Sở Hoan cầm chén trà lên, thổi thổi lá trà, nói:
- Đúng rồi, chủ sự Triệu, chủ sự tiền nhiệm của ty bộ binh Tây Quan tên là…
Hắn suy nghĩ một chút mới nói tiếp:
- Hình như tên hắn là Thuần Vu Hoàn phải không?
Lúc này, Triệu tín đã cảm giác mãnh liệt được trong lời nói của Sở Hoan có ý tứ khác rồi. Hắn biết tuy vị tổng đốc đại nhân trước mắt này còn trẻ
nhưng cũng không phải hạng người hời hợt. Hắn không biết sao Sở Hoan lại nhắc đến chủ sự tiền nhiệm của ty bộ binh vào lúc này nhưng hắn biết
việc này chắc chắn có giấu cạm bẫy, suy nghĩ một lát, mới cẩn thận nói:
- Đại nhân nói không sai. Chủ sự ty bộ binh tiền nhiệm chính là Thuần Vu
Hoàn. Chẳng qua, bởi vì người này cấu kết với người Tây Lương, có hiềm
nghi bán nước, nên…
- Bản đốc biết, bản đốc biết.
Sở Hoan lại cười nói:
- Trong lần Công Tôn sở bị đưa tới pháp trường trước đây, cũng có không
ít quan chức bị xử trảm. Trong số đó cũng có cả Thuần Vu Hoàn.
Triệu Tín gật đầu nói:
- Vâng.
- Bản đốc đã báo cáo với triều đình về vụ Công Tôn Sở. Hắn có bán nước
hay không sẽ do triều đình phán xét. Trước khi triều đình ban ý chỉ
xuống đây, chúng ta cũng không thể oan uổng cho bọn họ.
Sở Hoan bình thản nói tiếp:
- Bây giờ Công Tôn Sở cùng đám quan chức kia đã bị bản đốc giam lại, phải giết hay thả thì phải chờ ý chỉ của triều đình. Chẳng qua hai ngày
trước, bản đốc thuận tiện đi thẩm vấn vài câu, đã hỏi được một số thứ từ miệng Thuần Vu Hoàn. Chính vì như thế nên hôm nay mới mờ chủ sự Triệu
tới đây để xách định lại một chút.