Trên quan trường xưa nay rất ít khi xuất hiện việc dùng những lời lẽ thô tục. Cho dù không khí trong phòng có thể nào đi chăng nữa thì việc Sở
Hoan mắng Khấu Xuân vụng về như lợn vẫn khiến cho rất nhiều người cảm
thấy kinh ngạc.
Sở Hoan vẫn hết sức bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt có chút khinh thường lên tiếng một cách nhạt nhẽo:
- Khấu Xuân! Bản quan hỏi ngươi, đám tử tù giam giữ trong ngục của Hình bộ, ngươi bán cho ai?
Khấu Xuân nghe thấy vậy thì biến sắc, giật mình, thất thanh:
- Ngươi.. .ngươi nói bậy.
- Nói bậy?
Sở Hoan cười ha hả, nói:
- Chuyện tới nước này mà ngươi còn muốn giấu diếm? Khấu Chủ sự! Tổng
đốc đại nhất rất ít khi nhúng tay vào chuyện của Hình bộ, thậm chí cũng
không chú ý. Cả Hình bộ được Khấu chủ sự ngươi lấy thúng úp voi mất rồi.
Sắc mặt của Khấu Xuân trắng bệch, lên tiếng:
- Cái này...là do Tổng đốc đại nhân tin tưởng.
- Tổng đốc đại nhân đối với ngươi đúng là hết sức tin tưởng.
Sở Hoan thở dài:
- Nhưng hành vi của ngươi lại khiến cho Tổng đốc đại nhân vô cùng thất
vọng. Nếu ngươi thật sự gia nhập vào Thiên Môn đạo, âm thầm làm chuyện
này thì không nói. Nhưng vì một chút bạc mà ngươi ở sau lưng Tổng đốc
đại nhân biến tử tù thành hàng hóa để bán lại còn đắc chí. Chẳng lẽ
ngươi không thấy mình quá ngu xuẩn hay sao?
Trên trán Khấu Xuân chảy đầy mồ hôi.
Viên Sùng Thượng lạnh lùng nhìn Khấu Xuân, không nói nhiều, rồi quay sang nhìn Lệ Vương Tôn mà nói hết sức lạnh lùng:
- Mộc tướng quân! Ngươi che giấu thật kỹ. Suýt chút nữa thì bản đốc bị ngươi lừa.
Lệ Vương Tôn chắp hai tay sau lưng, gương mặt hết sức bình tĩnh:
- Ngài nói ta là Mộc tướng quân? Có chứng có gì không?
Viên Sùng Thượng nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan liền nhìn về phía tên
thích khách che mặt cầm loan đao. Tên thích khách đó mặc bộ trang phục
màu đen, thanh loan đao trong tay có hình dạng rất lạ.
Đôi mắt của y vô cùng sắc bén. Sở Hoan nhìn thẳng vào đôi mắt đó một lúc rồi cười nói:
- Vết thương trên lưng ngươi...đã tốt chưa?
Tên thích khách hơi giật mình rồi chợt cất tiếng cười:
- Ngươi quả nhiên rất thông minh.
- Thật ra ngươi phải dùng Hàn Nguyệt Nhận.
Sở Hoan nói một cách bình tĩnh:
- Ngươi có thói quen sử dụng loan đao. Đao pháp của ngươi cũng chỉ có
phối hợp với loan đao hình bán nguyệt mới thích hợp. Vì vậy mà Hàn
Nguyệt Nhận so với cây đao này lại càng thích hợp với ngươi hơn.
Tên thích khách cười lạnh:
- Ngươi cũng biết tới Hàn Nguyệt Nhận?
- Lúc đầu ta không biết.
Sở Hoan nói:
- Có điều Hàn Nguyệt Nhận là loại đao nổi tiếng trong thiên hạ. Ở Kính
giang, ngươi sử dụng Hàn Nguyệt Nhận chỉ là để tăng thêm tỷ lệ thành
công của mình.
- Ta thật sự đã coi thường ngươi.
Tên thích khách cười lạnh:
- Sở Hoan! Võ công của ngươi so với một năm trước đã tiến xa hơn rồi.
- Thật ra ngươi cũng khiến cho ta phải nhìn với một cặp mắt khác.
Sở Hoan nhìn tên thích khách chằm chằm:
- Ta nghĩ tới mũi tên kia đã bắn chết ngươi. Không thể ngờ được ngươi vẫn còn sống sờ sờ ở chỗ này.
- Tài bắn tên cũng của ngươi cũng không mạnh như mình tưởng đâu.
Tên thích khách thở dài:
- Cũng như đao pháp của ngươi cũng không yếu như ta tưởng.
- Tuy nhiên đao pháp của ngươi lại làm cho ta bội phục.
Sở Hoan cười nói:
- Đao pháp của các hạ không phải xuất xứ từ Trung Nguyên, không biết rốt cuộc thì các hạ tới từ nơi nào?
Cả hai người như cố nhân lâu ngày gặp lại mà nói chuyện phiếm với nhau một cách thản nhiên.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không ai biết được hai người đang nói cái gì.
Khi Sở Hoan tới Thái Nguyên, lúc đi thuyền trên Kính giang bị người ta
ám sát, may mắn là chỉ có kinh hãi chứ không nguy hiểm. Trong đám thích
khác đó có một vị cao thủ dùng đao cầm chính là Hàn Nguyệt Nhận - Cây
đao nổi tiếng thời Tần mà Kinh Kha đã từng sử dụng. Thất bại trong gang
tấc, thậm chí khi rút lui thì bị mũi tên của Sở Hoan bắn trúng lưng.
Nhưng khi tên thích khách xuất hiện tại đây thì Sở Hoan đã nhận ra đó
chính là người đã ám sát mình.
Trong mắt của tên thích khách có chút khác lạ. Sở Hoan lên tiếng cười nói:
- Có điều ta nhớ ra thì ngươi cũng chẳng nhận tội.
Hắn liếc mắt nhìn Lệ Vương Tôn rồi cười nói:
- Khi đêm xuống, chuyện ám sát bản quan ở Kính giang có phải là do ngươi bị Mộc Tướng quân sai khiến không?
Gương mặt của Lệ Vương Tôn hết sức bình tĩnh. Tên thích khách lại cười ha hả:
- Y có lý do gì để cho ta ám sát ngươi?
- Tất nhiên là có lý do.
Sở Hoan nói một cách chậm rãi:
- Thiên Môn đạo khởi sự tại An Ấp chắc chắn phải đánh hạ Thái Nguyên.
Nếu như không có Hoàng gia phản loạn thì thời gian Thiên Môn đạo khởi sự sẽ muộn hơn nhiều. Nhưng sau khi Hoàng gia làm phản, An Ấp rung chuyển
chính là thời cơ nổi loạn của Thiên Môn đạo, vì vậy mà họ không thể bỏ
qua. Có lẽ bắt đầu từ khi Hoàng Thiên Dịch rời khỏi thành Thái Nguyên,
Thiên Môn đạo cũng vạch ra kế hoạch nổi loạn, mà thời gian nổi loạn
chính là vấn đề đầu tiên.
Đám quan viên trong phòng đưa mắt
nhìn nhau. Lúc này, Lâm Đại Nhi cố gắng đứng dậy dựa vào tường nhìn Sở
Hoan lạnh lùng. Khóe miệng của nàng vẫn còn vương vết máu nhìn thoáng
qua lại có phần mỹ lệ hơn.
- Chuyện này có liên quan gì tới việc ám sát ngươi?
Tên thích khách hỏi.
Sở Hoan nói:
- Mộc Tướng quân ở công môn tất nhiên là hiểu rõ tình hình An Ấp. Kế
hoạch của tướng quân tự nhiên là phải dựa vào tình hình của An Ấp. Nhưng cho dù là kế hoạch gì thì điều sợ nhất chính là chuyện không ngờ...
Sở Hoan dừng một chút rồi mỉm cười, nói:
- Nếu triều đình phái khâm sai tới thì có thể đảo loạn tình hình An Ấp, thậm chí sẽ làm nảy sinh những chuyện ngoài kế hoạch. Vì vậy mà trong
suy nghĩ của Mộc Tướng quân thì tốt nhất là An Ấp không nên xảy ra cảnh
bị người khác làm rối loạn.
- Cho nên ngươi nghĩ rằng Mộc Tướng quân phái ta ám sát ngươi?
Tên thích khách cười nói.
Sở Hoan cũng cười rồi lên tiếng:
- Biết rõ ám sát một vị Khâm sai sẽ làm nảy sinh chuyện lớn, triều đình càng phái người tới để điều tra chuyện An Ấp. Hơn nữa, Khâm sai được
phái tới tiếp cũng có người mạnh người yếu. Nếu vậy thì tại sao lại còn
ám sát? Mục đích ám sát Khâm sai có lẽ chưa phải là giết chết. Mục đích
thật sự cũng chỉ là kéo dài thời gian. Trước khi Thiên Môn đạo nổi loạn, chúng không muốn người của triều đình tiến vào An Ấp mà thôi.
- Kéo dài thời gian?
- Nếu các ngươi thuận lợi ám sát bản quan vậy thì sẽ trì hoãn việc cắt
cử của triều đình. Cho dù triều đình lại phái người đến thì ít nhất cũng phải chậm tới cả tháng.
Sở Hoan nói một cách chậm rãi:
- Các ngươi ám sát chỉ là muốn có thêm thời gian nửa tháng mà thôi.
Tên thích khách cười ha hả, nói:
- Một viên Khâm sai tới có thể thay đổi được gì sao? Chúng ta lại sợ Khâm sai tới hay sao?
- Bởi vì các ngươi đoán được nếu triều đình thật sự phái Khâm sai tới thì tất nhiên sẽ ban cho Khâm sai rất nhiều quyền lực.
Sở Hoan cười nói:
- Khâm sai có lẽ không đáng sợ. Nhưng Mãn Nguyệt kim bài lại đáng sợ.
Bởi vì Mãn Nguyệt kim bài có thể điều động Vệ Sở quân, đương nhiên đây
không phải là chuyện các ngươi hy vọng thấy.
Tên thích khách cười nói:
- Nói cũng hơi có lý. Chỉ có điều vị Mộc Tướng quân mà ngươi nói là ai? Ngươi nói Lệ Vương Tôn là Mộc Tướng quân, chẳng lẽ ngươi có chứng cớ?
Gã nhìn về phía Viên Sùng Thượng:
- Nếu ta nói cho ngươi rằng Viên đại tổng đốc chính là Mộc Tướng quân, ngươi có tin không?
Sở Hoan thở dài:
- Thật ra ngay từ đầu ta cũng không biết tới sự tồn tại của Mộc Tướng
quân. Nhưng lại có người cố tình muốn đánh lạc hướng của bản quan, muốn
lợi dụng bản quan, cho nên lợi dụng bình sứ Thanh Hoa cho bản quan tám
chữ.
Lệ Vương Tôn cũng thở dài:
- Tướng tại công
môn, lão Quân tịch phá. Sở đại nhân! Nếu ta là Mộc Tướng quân vậy thì
tại sao lại truyền tin tức quan trọng như vậy cho ngài? Tin tức như vậy
chẳng phải là càng ít người biết càng tốt hay sao?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng. Tin tức như vậy tất nhiên là càng ít người biết càng
tốt. Bởi vì chuyện này có liên quan tới Thiên môn đạo. Nếu như ngươi là
Mộc Tướng quân thì đúng là không nên để lộ nó cho ta.
Sắc mặt của Lệ Vương Tôn hết sức thản nhiên, nói:
- Nếu vậy tại sao ngài lại hoài nghi ta là Mộc Tướng quân?
- Bởi vì ngươi quá thông minh.
Sở Hoan nhìn Lệ Vương Tôn chằm chằm:
- Có đôi khi quá thông minh lại không phải là chuyện tốt... Lệ Vương
Tôn! Ngươi còn nhớ một việc khi dự tiệc tại Lục gia không?
Lệ Vương Tôn chỉ cười không nói một lời nào.
- Trên bàn rượu ngươi đã làm một việc.
Sở Hoan nói:
- Động tác nhìn hết sức tự nhiên, dường như ngươi vô tình mà làm nhưng lúc đó lại khiến cho bản quan thấy hơi khác thường.
- Ngài nói tới chuyện gì?
- Phương Thế Hào.
Sở Hoan nói:
- Lúc ấy Phương Thế Hào như đang có rất nhiều tâm sự vì vậy mà không
giữ được bình tĩnh trên bàn rượu. Còn ngươi...dường như một vị lão ca,
vỗ vỗ lưng của Phương Thế Hào như đang trấn an y.
Lệ Vương Tôn "à" một tiếng, nở nụ cười:
- Sở đại nhân đúng là nhìn rõ mọi việc. Chẳng lẽ làm vậy có gì sai? Ta
thấy Phương Thế Hào khác lạ thì trấn an một chút cũng là chuyện bình
thường.
- Lúc đó ta cũng chỉ cho là sự trùng hợp.
Sở Hoan thở dài:
- Nhưng sau đó ta tìm hiểu thì biết ngươi và Phương Thế Hào có quan hệ
cũng chưa tới mức quá tốt. Ngươi là người không dễ lộ cảm xúc ra cho
người khác, đừng nói Phương Thế Hào tâm trạng đang không tốt. Cho dù lúc đó y có bị bệnh nan y thì một vị Chỉ huy sứ như ngươi cũng không thể
nào vỗ lưng y được.
- Cái này ta không hiểu.
Lệ Vương Tôn nở nụ cười thản nhiên nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén:
- Chỉ tiện tay vỗ một cái thì có mục đích gì? Sở đại nhân! Có phải ngài nghĩ quá nhiều không?
- Người như ta ưu điểm không nhiều lắm, mà khuyết điểm cũng có cả đống.
Sở Hoan than nhẹ một tiếng:
- Thích cân nhắc lung tung cũng chính là một trong những khuyết điểm
của ta. Ngươi vỗ vào lưng Phương Thế Hào, độ mạnh yếu hết sức hài hòa,
mặc dù không nặng nhưng cũng không hề nhẹ, vừa đủ cho vết thương trên
lưng Phương Thế Hào đau đớn....
- Vết thương?
Lệ Vương Tôn cười nói:
- Tại sao trên lưng hắn lại có vết thương?
- Tại sao lại có vết thương? Nếu ngươi là Mộc Tướng quân thì nhất định phải hiểu rõ hơn ta.
Sở Hoan cũng cười nói:
- Mục đích của ngươi đương nhiên là muốn cho ta biết Phương Thế Hào bị thương ở lưng.
Lệ Vương Tôn nở nụ cười ảm đạm nhưng không nói lời nào.
- Khi ở Kính giang, ta làm cho tên thích khách bị thương ở lưng.
Sở Hoan nói:
- Lúc ấy trên bàn rượu, Phương Thế Hào lại có tinh thần không tốt. Hơn
nữa ngươi vỗ nhẹ một cái lập tức khiến cho ta nghi ngờ Phương Thế Hào có vấn đề. Mà đó tất nhiên là điều ngươi muốn, cũng là bước đầu tiên ngươi đánh lạc hướng chú ý để ta nghi ngờ Phương Thế Hào, nghi ngờ y là thích khách đã ám sát ta ở Kính giang.
Nói tới đây, Sở Hoan liếc nhìn Viên Sùng Thượng rồi nói:
- Đương nhiên đó cũng không phải là mục đích cuối cùng của ngươi. Mục
đích cuối cùng của ngươi đơn giản là muốn cho ta từ Phương Thế Hào mà
nghi ngờ Viên Tổng đốc. Phương Thế Hào là ái tướng tâm phúc của Viên
Tổng đốc. Nếu Phương Thế Hào có vấn đề thì Viên Tổng đốc cũng có vấn đề.
Lệ Vương Tôn nhìn Sở Hoan chằm chằm rồi hỏi ngược lại:
- Phương Thế Hào không bình tĩnh, thậm chí không dám nhìn ngài chẳng lẽ không phải là trong lòng y có chuyện gì đó? Y bị thương ở lưng, ngài
lại bảo y không phải là thích khách ám sát ngài?
Sở Hoan nói:
- Thật ra sau đó một khoảng thời gian, ta vẫn có sự hoài nghi đối với
Phương Thế Hào. Ít nhất lúc đó, ngươi tung chiêu quá đẹp thực sự khiến
cho ta phải để ý tới Phương Thế Hào và Viên Tổng đốc.
Nói tới đây, Sở Hoan thở dài:
- Có điều sau đó ta phát hiện, Phương Thế Hào khác thường là do có chuyện khác.