Sở Hoan đang ngồi nghỉ ngơi trong đại sảnh, đang chuẩn bị rời khỏi thì thấy Tôn Tử Không vội vã chạy tới, vừa đi vừa nói:
- Sư phụ, không tốt, lại có người cầu kiến.
Sở Hoan thấy gã vội vã hấp tấp, nhíu mày hỏi:
- Là trời sập xuống hay quỷ đến thăm mà hốt hoảng như vậy?
Tôn Tử Không đau khổ nói:
- Sư phụ, người nói không sai, ngay từ đầu đồ đệ còn tưởng là quỷ đến thăm.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi.
Tôn Tử Không đáp:
- Hóa ra là trên chiếc xe ngựa kia có hai người.
- Xe ngựa nào?
- Là chiếc xe ngựa của lão gia hỏa kia.
Tôn Tử Không chỉ ra phía ngoài cửa:
- Đồ đệ còn tưởng trong cỗ xe ngựa kia chỉ có mỗi lão ta, vừa rồi tiễn lão ta về, lại thấy từ trên xe ngựa có một người nữa đi xuống. Nàng ta không thèm nói chuyện, cứ xông thẳng vào phủ. Đồ đệ định ngăn lại, nhưng không đụng được vào người nàng, nàng đã lướt qua như gió.
- Người đâu?
- Thị lang đại nhân hỏi ta ư?
Từ ngoài cửa vọng vào một giọng nói ủy mị:
- Thị lang đại nhân thần thông quảng đại, thế nhưng hạ nhân trong phủ thì có vẻ không được sáng dạ cho lắm.
Trong tiếng cười, từ ngoài phòng có một bóng người lướt vào. Tôn Tử Không quay đầu lại nhìn, thốt lên một tiếng má ơi, rồi vội tránh sang một bên, lắp bắp nói:
- Sư phụ… chính là nàng ta.
Sở Hoan quan sát người nọ, chỉ thấy toàn thân nàng giấu trong bộ đồ màu đen, khoác áo choàng đen, che kín toàn thân. Thân pháp nhẹ nhàng, nhìn qua, đúng là chẳng khác nào quỷ hiện hình.
Nhưng giọng nói đó, khiến hắn thấy căng cả đầu ra. Hắn xác định, giọng nói này hắn vừa nghe thấy cách đây không lâu. Chẳng phải là cô nương đã bị Mã thiếu gia đùa giỡn trên phố Kim Ngọc sao?
Giong nói này hết sức quen thuộc, Sở Hoan đúng là không thể tượng nàng ta lại đến tận phủ mình. Hắn ngồi xuống, quan sát nữ tử này một phen. Ánh sáng của ngọn đèn trong đại sảnh cũng không hoàn toàn là sáng rỡ, nàng kia lại mặc áo choàng che kín mít, ngay cả mặt mũi cũng bị khăn choàng che lại, nên nhất thời không nhìn rõ diện mạo. Hắn nhíu mày:
- Ngươi là ai? Ngươi cũng biết, tự tiện xông vào phủ đệ mệnh quan triều đình sẽ bị xem là thích khách. Ngay cả lúc này ta giết ngươi, ngươi cũng không thể nói gì.
- Ôi cố nhân vừa gặp lại, Thị lang đại nhân liền kêu đánh kêu giết, như vậy còn có chút tình người nào nữa không?
Giọng nói kia nũng nịu kinh hồn, khiến cho người ta toàn thân tê dại. Lại thấy nàng kia đong đưa vòng eo, bước lên hai bước, đưa tay ra, hất khăn choàng che đầu ra phía sau. Một mái tóc đen mướt xổ tung ra, dưới ngọn đèn dầu, một gương mặt yêu mị lồ lộ.
Sở Hoan đột nhiên ngớ người. Hắn cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc. Nữ tử chớp chớp mi mắt, mỉm cười câu hồn, lại nũng nịu hỏi:
- Thế nào, Sở đại nhân quên ta rồi hả? Cái này chính là quý nhân thì hay quên đây mà…
- Là cô!
Sở Hoan đột nhiên nhớ ra, ngạc nhiên hỏi:
- Cô là… là bà chủ sòng bạc…
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không nhớ nổi tên cô nương này là gì.
Nữ tử cười tủm tỉm:
- Để được Sở đại nhân còn nhớ tới mình là chủ sòng bạc thiệt không dễ, chỉ là tên họ của ta chắc Sở đại nhân không thể nhớ được rồi…
Sở Hoan nhớ mang máng, khi còn ở Vân Sơn phủ, hắn mang theo Tề vương Doanh Nhân du ngoạn phủ Vân Sơn, trong lúc tình cờ bước vào một sòng bạc. Tề Vương Doanh Nhân thua cuộc, may có Sở Hoan xuất mã, chuyển bại thành thắng.
Đã rất lâu rồi, nếu như không phải cô nương này đột nhiên xuất hiện, Sở Hoan đã sớm quên việc này. Lúc này thấy nữ tử đó, lập tức nhớ lại. Hắn còn nhớ rõ nữ tử này dáng người cực kỳ khêu gợi, mông tròn căng cong vểnh lên. Khiến cho người ta khó có thể quên chính là bộ ngực đồ sộ khác thường. Mà nàng đã là gái có chồng. Chồng nàng cao lớn thô kệch, tướng mạo xấu xí, so với nàng tựa như đôi đũa lệch. Sở Hoan thậm chí nhớ rõ, phu quân của nàng có cái tên cực kỳ đặc biệt. Ngược lại, tên của mỹ nữ khêu gợi này, Sở Hoan lại quên mất tên, hình như là Kim à Ngọc gì đấy thì phải.
Trên phố Kim Ngọc, Sở Hoan đã cảm thấy giọng nói của nàng ta hết sức quen thuộc. Ngay cả thân hình cũng giống như đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng hắn vẫn không nhớ ra. Lúc này đã hiểu, mình đã gặp nữ nhân này, chỉ có điều, gặp duy nhất một lần, sau đó liền quên. Trong ký ức chỉ còn sót lại bóng dáng mờ ảo. Cũng trách không được hắn không thể nào nhớ nổi nhân vật như thế.
Tôn Tử Không nãy giờ vẫn nép sang một bên, lúc này ngẩn người ngắm gương mặt nữ nhân. Tuy cô nương này dấu cơ thể dưới áo choàng nên không nhìn rõ dáng người thế nào. Nhưng gương mặt yêu mị như hồ ly, lông mày như lá liễu, hai mà tròn căng, mỗi khi cười cười, thân hình mềm mại như rung rẩy, câu hồn đoạt phách. Mắt của nàng hướng đến nơi nào, nơi ấy giống như có sóng dập dờn. Sức câu dẫn nam nhân của nàng hoàn toàn là bản năng thiên phú, tựa như trời sinh ra đã thế.
Nỗi băn khoăn của Sở Hoan đã được cởi bỏ. Hắn mỉm cười:
- Chủ nhân mà Tào Ngang vẫn nói, chính là cô.
- Ta vốn chỉ là một nữ tử, không tiện xuất đầu lộ diện trước.
Nữ tử lại lắc lư vòng eo, đi lên phía trước hai bước, khẽ thở dài:
- Hơn nữa gia quyến Thị lang đại nhân trong phủ khá đông, một nữ nhân như ta đến tìm đại nhân, e rằng sẽ bị hiểu lầm. Nên mới sai Tào Ngang đến cầu khẩn đại nhân. Có ai biết đại nhân chỉ nói dăm ba câu liền đuổi hắn đi. Ta không còn cách nào khác, đành tự mình đến nhà. Ta nghĩ chúng ta dẫu sao cũng là người quen cũ, cho dù hôm nay đại nhân làm quan to lộc lớn, nhưng suy cho cùng, sẽ không đuổi cố nhân ra khỏi nhà chứ?
Sở Hoan nhìn nàng nói chuyện, dưới ngọn đèn dầu, đôi mắt nhẹ nhàng lưu chuyển như có nước. Trong đầu hắn đúng là không kìm nổi chợt hiện lên bộ ngực đồ sộ của vưu vật này. Con mắt cũng không kìm nổi mà đảo qua ngực nàng, tuy nhiên, lúc này thân hình nàng che kín dưới áo choàng nên không nhìn rõ lắm. Hắn đưa tay ra:
- Nếu là cố nhân, cũng nên uống chén trà với nhau.
Hắn quay sang Tôn Tử Không nói:
- Dâng trà lên.
Tôn Tử Không không thể rời mắt khỏi cô nương xinh đẹp này. Gã biết đây là một giai nhân tuyệt mỹ hiếm thấy. Tuy không nhìn được dáng người của nàng, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp cũng đã đủ khiến cho tâm thần nhộn nhạo. Sở Hoan gọi gã, nhất thời gã còn không kịp phản ứng. Cô nương kia đã quay đầu lại, mỉm cười với Tôn Tử Không. Linh hồn bé nhỏ của Tôn Tử Không như rời khỏi xác. Lại thấy cặp môi hồng nhuận he hé mở như cánh sen:
- Tiểu huynh đệ, đại nhân nhà ngươi gọi ngươi đấy.
Tôn Tử Không à lên một tiếng, nghĩ thầm sao trên đời này có một giọng nói khiến cho người ta muốn chết chìm như thế. Chỉ một câu nói nhắc nhở, mà Tôn Tử Không cảm thấy như thể là đang tâm tình với mình. Gã cười ngây ngô:
- Cái gì?
Sở Hoan thấy thế vừa bực mình vừa buồn cười, cầm viên đá đánh lửa đặt trên bàn ném bịch vào ngực gã. Tôn Tử Không ối lên một tiếng, biết mình thất thố, vội vàng nói:
- Sư phụ…
- Dâng trà.
Sở Hoan tức giận nói, bụng thì nghĩ làm sao mà nam nhân nào cũng háo sắc như vậy chứ, vì sao không có được mấy người ý chí kiên định như mình?
Tôn Tử Không vội vàng đáp ứng, liền quay người đi, nhưng nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn mỹ nhân lần nữa, ai ngờ dưới chân vấp một cái, ngã rập trên mặt đất. Gã vội vàng đứng lên, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhìn nàng kia đưa tay lên che miệng cười, sóng mắt lay động, lại cảm thấy nếu mình té ngã mà khiến nàng vui thì cũng đáng. Tay chân gã càng thêm luống cuống.
Sở Hoan đợi Tôn Tử Không đi rồi, mới hỏi:
- Lão bản nương vì sao không tiếp tục kinh doanh ở phủ Vân Sơn? Vì sao lại đến kinh thành.
- Chẳng phải trước kia Sở đại nhân cũng ở phủ Vân Sơn sao?
Nử tử cười quyến rũ:
- Hôm nay, chẳng phải cũng đang ở kinh thành hô mưa gọi gió? Đúng rồi, Sở đại nhân đừng gọi ta là lão bản, trước mặt Sở đại nhân, ta đâu còn là lão bản nữa. Ta tên là Ngọc Hồng Trang, đại nhân chắc là đã quên rồi…
Sở Hoan lập tức nhớ ra, tên cô nương này chính là Ngọc Hồng Trang. Một cái tên khá đặc biệt. Hắn cười nhẹ một tiếng, cảm thấy tò mò, Ngọc Hồng Trang mở sòng bạc ở Vân Sơn Phủ hình như làm ăn cũng không tệ. Hơn nữa, kỹ năng đánh bạc của hai vợ chồng này cực kỳ cao minh. Tại phủ Vân Sơn kiếm miếng ăn tuyệt đối không thành vấn đề, chẳng hiểu vì sao lại muốn tới kinh thành.
- Tôn phu cũng tới kinh thành sao?
Sở Hoan hỏi:
- Sao hắn không cùng cô tới đây?
Ngọc Hồng Trang nhếch miệng lên. Phong thái của nàng vốn đã cực kỳ yêu mị, làm như vậy, lại có chút buồn cười. Nàng thở dài:
- Nam nhân có gì tốt? Vừa tới kinh thành, gặp chốn phồn hoa, hắn đâu còn nhớ tới ta nữa. Ngay cả chuyện làm ăn cũng chẳng quan tâm, mải mê đi khắp nơi phong lưu khoái hoạt. Ai biết lúc này đang ở trên bụng nữ nhân nào.
Mắt nàng chớp một cái, mỉm cười, che miệng nói:
- Sở đại nhân chớ trách ta. Ta nói cái lỗ hổng nhà ta, cũng không phải nói đại nhân. Đại nhân tuy là nam nhân, nhưng là nam nhân tốt.
Sở Hoan bất động thanh sắc:
- Tục ngữ nói rất hay, quạ thì thường đen. Ta cũng chưa chẳn là nam nhân tốt, chỉ là Ngọc lão bản không biết mà thôi.
Ngọc Hồng Trang sóng mắt lưu động, lại nũng nịu hỏi:
- Hẳn là đại nhân cũng thích tầm hoa vấn liễu?
Sở Hoan ho khan một tiếng. Hắn cố ý nghiêm mặt, chuyện này quá mức xấu hổ mà. Ngọc Hồng Trang lại cười vẻ hối lỗi:
- Là đại nhân tự nhận mình quạ đen, không phải ta cố ý khinh nhờn đại nhân.
Sở Hoan ngồi thẳng người lên, rốt cuộc hỏi:
- Ngọc lão bản đại giá quang lâm, chắc chắn không phải muốn tìm ta nói chuyện rồi. Càng không phải để ôn chuyện cũ, có việc gì, cô nói đi.
Ngọc Hồng Trang phụng phịu:
- Chẳng lẽ đại nhân để ta đứng như thế này mà nói sao?
Sở Hoan đưa tay ra:
- Mời ngồi.
Lúc này, Ngọc Hồng Trang mới cởi bỏ áo choàng. Hai cánh tay ngọc của nàng mềm mại dị thường. Ngón tay linh hoạt, nhẹ nhàng cởi áo choàng ra. Toàn bộ thân hình nóng bỏng gợi cảm lúc này đã lộ ra hết.
Tuy nhiên, khác với lần trước, khi Sở Hoan gặp nàng lần đầu tiên, hắn nhớ rõ, trang phục của nàng quá mức khêu gợi, lần này đã kín đáo hơn nhiều. Ít nhất cũng không quá mức lộ liễu như lần trước. Có thể thấy thấp thoáng làn da tuyết trắng trong bộ trang phục màu tím. Eo thắt một đai lưng màu vàng. Mông phình ra, càng làm nổi bật vòng eo thon nhỏ. Phía trên, vẫn là bộ ngực đồ sộ không thể che dấu sau lớp vải…