Mãi tới lúc Ngụy Vô Kỵ tới trước mặt Sở Hoan, Sở Hoan cũng không tin nổi mình có nhận thức một nhân vật tên là Ngụy Vô Kỵ. Khi Ngụy Vô Kỵ đưa
thê tử tới đứng trước mặt Sở Hoan, Sở Hoan đánh giá một phen, rốt cục Sở Hoan cũng có ấn tượng mơ hồ, hình như hơi quen với thanh niên lễ độ nho nhã trước mặt này.
Ngụy Vô Kỵ dường như cũng biết Sở Hoan sẽ không nhớ ngay ra mình, hành lễ xong liền mỉm cười nhắc nhở:
- Sở đốc có nhớ Tần Vân phường ở kinh thành không? Khi đó Sở đốc mới về kinh nhậm chức.
Sở Hoan hơi suy tư, bỗng chợt nhớ ra. Hai hàng lông mày hắn dãn ra, cười nói:
- Hóa ra là ngươi sao? Vô Kỵ công tử... Không sai. Ngụy Vô Kỵ, ta nhớ ngươi rồi.
Hắn lại quay người nhìn phu nhân của Ngụy Vô Kỵ. Nữ nhân này mặc một
chiếc váy nhẹ nhàng, trên thân là một chiếc áo màu tím nhạt, trang sức
trang nhã, tóc búi thẳng, nhìn xinh đẹp mười phần. Sở Hoan suy nghĩ một
chút, nói:
- Ngươi là... À, là Tử Doanh cô nương?
Lúc này hắn mới nhớ tới thời điểm tại kinh thành, hắn từng làm việc tại
Võ Kinh Vệ, từng đi cùng huynh đệ Võ Kinh Vệ tới hoa phường nghe hát,
uống rượu. Khi đó Tử Doanh cô nương này đã là ca nữ hơi nổi danh. Ngụy
Vô Kỵ chỉ là một người đọc sách chán nản thất bại, một lòng mê luyến Tử
Doanh. Lúc ấy Sở Hoan chuộc thân cho Tử Doanh, trợ giúp đôi uyên ương
gặp rủi này. Chuyện đó qua đi, Sở Hoan cũng quên rất nhanh, không nhớ
trong lòng. Chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ được, Ngụy Vô Kỵ lại tới Tây
Quan. Nếu không phải hôm nay gặp mặt thì chỉ sợ cả đời Sở Hoan cũng
không nhớ nổi vợ chồng này.
Tử Doanh nghe Sở Hoan nói ra tên mình, nhẹ nhàng thi lễ:
- Dân phụ Ngụy Chu thị, bái kiến Sở tổng đốc.
Sở Hoan hơi giật mình, lập tức hơi xấu hổ. Cái tên Tử Doanh là tên của
ca nữ tại kinh thành. Đối với nàng mà nói, chuyện cũ tại kinh thành với
cái tên này là một sự sỉ nhục, tất nhiên không bao giờ nguyện nhắc đến
nữa. Nàng tự xưng là Ngụy Chu thị, đó là cách gọi theo họ chồng.
- À, công tử Vô Kỵ, chúng ta hình như đã hai năm không gặp rồi.
Sở Hoan cười nói.
- Ngươi sống tốt chứ?
- Lúc trước nhận được ân lớn của Sở tổng đốc, ta mới có thể kết duyên với nương tử.
Ngụy Vô Kỵ cảm khái:
- Sau khi từ biệt, ta liền quyết định lại làm người một lần nữa, không
thể cam chịu. Nhiều lần dự thi đều không trúng đó là do số mệnh, cũng từ bỏ con đường làm quan. Ta tìm tới người năm đó cùng đọc sách tại trường đã làm quan nương nhờ, đảm nhiệm chức phụ tá, không lo áo cơm cho nương tử.
- Như vậy cũng tốt.
Sở Hoan quay đầu lại giới thiệu với Bùi Tích:
- Đại ca, vị này là công tử Ngụy Vô Kỵ.
Bùi Tích đã tiến tới, chắp tay cười nói:
- Xin chào Vô Kỵ công tử. Tại hạ là Bùi Tích.
Thời điểm hắn hành tẩu, chân trước bước ra, chân kia kéo lê theo, dù là ai cũng nhận ra hắn là một người thọt. Trong mắt Ngụy Vô Kỵ lóe lên một tia kinh ngạc nhưng lập tức phản ứng. Nếu thể hiện ra thần sắc khác
thường thì chỉ sợ trong nội tâm Bùi Tích không thoải mái, vội vàng thu
liễm thần sắc. Bùi Tích lại cười nói:
- Vô Kỵ công tử đừng để ý. Cái chân ta đã bị tật nhiều năm, ngoài việc không chạy nhanh được ra thì hình như cũng không ảnh hưởng gì lớn với ta cả.
- Không dám, không dám!
Ngụy Vô Kỵ vội vàng chắp tay. Sở Hoan lại giới thiệu:
- Vị này là nghĩa huynh kết bái với ta, Bùi Tích, Bùi đại ca!
Ngụy Vô Kỵ lập tức kính nể. Có thể khiến Sở Hoan bái làm đại ca, hơn
nữa kính trọng như vậy, người thọt này đương nhiên không phải kẻ tầm
thường. Hắn sửa lại xiêm y, thi lễ lần nữa.
Sở Hoan mời vợ chồng Ngụy Vô Kỵ ngồi xuống. Thấy vợ chồng Ngụy Vô Kỵ có vẻ phong trần mệt mỏi, hắn không khỏi hỏi:
- Vô Kỵ công tử, hiền khang lệ ... Vừa từ quan nội tới sao?
- Đúng vậy.
Ngụy Vô Kỵ thở dài:
- Sở tổng đốc, từ biệt từ kinh thành, ta và nương tử đi tới Hà Bắc Đạo...
- Hà Bắc sao?
Sở Hoan lập tức hỏi.
Hắn biết rõ Hà Bắc đạo là nơi Thanh Thiên vương khởi sự, thanh thế to
lớn. Tuy nói sau khi Đại Tần Đế quốc lập quốc cũng không tránh được phản loạn các nơi nhưng Thanh Thiên Vương tại Hà Bắc mới là nơi chân chính
gây ra thanh thế đó.
Phản loạn tại Hà Bắc sớm hơn Thiên Môn
đạo ở Đông Nam nhiều. Ba nơi sản xuất muối lớn của Đế Quốc, ngoài Đông
Nam Đông Hải đạo và Giang Hoài thì còn Hà Bắc đạo. Hà Bắc đạo là đại đạo có diện tích thứ ba trong mười sáu đạo của Đế Quốc, trong có sáu châu.
Bởi là nơi sản xuất muối cho nên thuế các mặt hàng khác của Hà Bắc đạo
cũng cao hơn các đạo khác rất nhiều. Lại nói tại thời điểm Đế quốc lập
quốc đã chấn chỉnh hết các địa phương, từ trên xuống dưới cũng coi như
thanh minh. Nhưng tới khi hoàng đế bắt đầu mê luyến tu đạo, những nơi
như vậy bắt đầu hủ bại. Mà bắt đầu lại là Hà Bắc đạo.
Quan
viên cao thấp của Hà Bắc đạo kết bè kết cánh, tìm kế sưu cao thuế nặng.
Hơn nữa Hà Bắc đạo gặp thiên tai mấy năm liên tục, lại cộng thêm bão
biển khiến rất nhiều ruộng muối trong Hà Bắc đạo bị hủy hoại chỉ trong
chốc lát, tổn thất thảm trọng. Thiên tai nhân họa, dân chúng lầm than.
Thanh Thiên vương bắt đầu từ một huyện nhỏ, khởi nghĩa vũ trang, người
đi theo như mây. Trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã quấy Hà Bắc đạo tới
long trời lở đất, hơn nữa phân nửa thổ địa đã rơi vào tay Thanh Thiên
Vương.
Hiển nhiên triều đình hiểu tình thế nguy cấp, phái Hữu Đồn vệ đại tướng quấn Hàn Tam Thông dẫn binh bình định. Hàn Tam Thông
suất lĩnh tinh binh chinh phạt Hà Bắc, chiến sự ngay từ đầu cũng không
thuận lợi. Tuy Hàn Tam Thông là kiêu tướng một đời nhưng Thanh Thiên
Vương cũng là kỳ tài hiếm có, thông hiểu binh pháp, hơn nữa thuộc hạ
cũng nhiều kỳ nhân dị sĩ. Tứ hầu dưới trướng hắn đều là nhân vật lợi
hại, danh chấn Hà Bắc. Mà quan trọng nhất chính là Thanh Thiên Vương
khởi nghĩa thuận theo nhân tâm, rất được dân chúng Hà Bắc ủng hộ. Chính
bởi nguyên nhân này nên Hàn Tam Thông và Thanh Thiên Vương tranh giành
Hà Bắc tới hơn một năm, cuối cùng Thanh Thiên Vương thiếu hậu cần, không cách nào so được với Hàn Tam Thông được triều đình chèo chống. Thanh
Thiên Vương liên tục bị nhục, cuối cùng không thể làm gì, chỉ có thể
chia binh thành tốp nhỏ, phân tán thủ hạ tướng sĩ ra. Mấy vạn nghĩa quân Thanh Thiên Vương mai danh ẩn tích tại Hà Bắc rất nhanh.
Nghĩa quân của Thanh Thiên Vương vốn xuất thân từ dân chúng, cho nên ẩn
dấu cũng rất nhanh chóng, trở lại trong dân, được dân che chở. Hàn Tam
Thông tìm kiếm Thanh Thiên Vương bốn phía, tuy bắt được rất nhiều tàn
đảng nhưng mọi người dù đối mặt với cực hình cũng không nói. Hắn lại
cũng không thể chém tận giết tuyệt dân chúng Hà Bắc. Thế lực của Thanh
Thiên Vương ở Hà Bắc lại cũng không biến mất. Hàn Tam Thông không thể
tìm được Thanh Thiên Vương, thậm chí không bắt nổi tứ hầu thủ hạ của
Thanh Thiên Vương. Cũng bởi thế nên Hà Bắc đạo nhìn như bình tĩnh mà
thực tế lại chưa trừ được tai họa ngầm Thanh Thiên Vương. Gốc rễ của hắn ở Hà Bắc rất sâu, lúc nào cũng có khả năng đông sơn tái khởi.
Hàn Tam Thông báo cáo lên triều đình, viết là chưa diệt trừ được Thanh
Thiên Vương thì nhất định không về kinh. Lúc đó Thiên Môn đạo ở Đông Nam đã rục rịch, triều đình trước bởi Thanh Thiên Vương khởi nghĩa mà mồ
hôi lạnh toàn thân, ngược lại không dám coi thường Thanh Thiên Vương,
cũng cân nhắc tới chuyện hắn Đông Sơn tái khởi ở Hà Bắc. Như vậy thì
kinh thành đế quốc sẽ gặp phải cảnh nam bắc giáp công. Hoàng đế hạ chỉ,
để Hàn Tam Thông suất lĩnh mấy vạn quân tọa trấn Hà Bắc, tiêu diệt dư
đảng Thanh Thiên Vương.
Chỉ có điều tại thời điểm Sở Hoan rời kinh tới Tây Bắc, Hàn Tam Thông cũng vẫn còn ở Hà Bắc, chưa bắt được
Thanh Thiên Vương. Mà Sở Hoan lại rất hoài nghi khả năng Hàn Tam Thông
có thể bắt được Thanh Thiên Vương.
Hắn ở trong Kim Cốc Lan
tại sa mạc rộng lớn đã gặp nhiều chuyện. Mà khiến hắn giật mình nhất là
từ miệng Mị Nương biết, Thanh Thiên Vương đã xuất hiện bên trong đại sa
mạc.
Sở Hoan nhớ rõ đêm đó khi vòi rồng nổi lên, Mị Nương và
Thanh Thiên Vương trăm phương ngàn kế muốn cứu viện sứ đoàn áp giải Hắc
Giao hầu Tây Lương, suýt nữa đã để bọn họ thành công.
Nhưng
đột nhiên xuất hiện một người áo đen thần bí, cướp đi Hắc Giao hầu. Mọi
người đuổi theo trong đêm giữa sa mạc, Sở Hoan và Mị Nương đụng phải vòi rồng, tuy cuối cùng may mắn thoát được nhưng từ đó về sau hắn cũng
không nghe nói tới tin tức của Thanh Thiên Vương và người áo đen thần bí nữa.
Đây vẫn là một bí ẩn lớn trong lòng hắn. Nếu nói Thanh
Thiên Vương xuất hiện trong đại sa mạc, tự nghĩ cách cứu viện Hắc Giao
hầu, như vậy người áo đen đột nhiên xuất hiện, hoành đao cướp Hắc Giao
hầu kia có thân phận gì? Mục đích hắn cướp Hắc Giao hầu là gì? Sở Hoan
ít khi nghĩ tới điều này nhưng mỗi khi nghĩ tới thì lại thấy mơ hồ. Hắn
thậm chí không biết mình có cơ hội gặp lại Thanh Thiên Vương và người áo đen kia nữa không. Thậm chí hắn ngẫu nhiên nghĩ, cuộc đời này của mình
rốt cục có thể gặp Hắc Giao hầu mị hoặc điên đảo chúng sinh kia nữa
không?
- Đúng vậy.
Ngụy Vô Kỵ gật đầu nói:
- Vị bạn học trước đây của Ngụy mỗ đang đảm nhiệm chủ sự Binh Bộ ty tại Hà Bắc đạo. Ta tìm tới nương tựa hắn, làm phụ tá trong phủ hắn.
- Nói như thế thì hiện tại Vô Kỵ công tử đang làm việc tại Hà Bắc sao? truyện được lấy từ website tung hoanh
Sở Hoan cảm thấy nghi hoặc.
- Vậy lần này ngươi không ngại cực khổ, núi cao đường xa tới Tây Bắc là vì...
Ngụy Vô Kỵ thở dài, lắc đầu nói:
- Sở tổng đốc, không dám gạt ngươi, vị bạn học kia của ta đã mất mạng bởi thích khách rồi!
Sở Hoan hơi giật mình.
- Sở tổng đốc chẳng lẽ không biết chuyện xảy ra tại Hà Bắc sao?
Ngụy Vô Kỵ thấy biểu hiện của Sở Hoan thì hơi kinh ngạc.
- Bên kia tuy phong tỏa tin tức, người dân bình thường không biết nhiều lắm nhưng ... Sở tổng đốc là tổng đốc một đạo, cũng nên biết chút tin
tức chứ?
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Vô Kỵ công tử
có chỗ không biết. Ta tới Tây Bắc nhậm chức chưa lâu, còn chưa ngồi nóng đít. Chuyện bên Tây Quan này còn chưa hiểu rõ, chớ nói tới chuyện ở Hà
Bắc.
Hắn hơi nghiêng người tới, nghi hoặc hỏi:
-
Vô Kỵ công tử, Hà Bắc đã xảy ra chuyện gì rồi? Vị ... Bạn học kia của
ngươi sao lại bị ám sát. truyện copy từ tunghoanh.com
- Sở tổng đốc thực không rõ rồi.
Ngụy Vô Kỵ cười khổ nói:
- Quan viên Hà Bắc Đạo bị ám sát không phải chỉ một hai người. Ngay hai tháng trước, trong mấy ngày ngắn ngủi đã có vài chục tên quan viên lớn
nhỏ bị ám sát.... Hiếu Lăng Thương bị tập kích, bị cướp đi rất nhiều
thuế ruộng. Cùng thời gian, mấy kho binh tại Hà Bắc Đạo đã bị tập
kích... Hàn đại tướng quân mang viện binh đuổi tới Hiếu Lăng Thương thì
nơi đó đã bừng bừng cháy rồi. Bọn cướp chẳng những lấy rất nhiều lương
thực mà còn đốt hết những thứ không thể mang đi.
Sở Hoan chấn động. Cả Bùi Tích vốn trầm ổn bình tĩnh cũng nhịn không được mà nhíu mày.
- Thanh Thiên Vương Đông Sơn tái khởi rồi!
Ngụy Vô Kỵ thở dài:
- Chuyện triều đình lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra. Trong vòng một đêm, tựa như khắp nơi tại Hà Bắc cũng có nhân mã của Thanh Thiên Vương. Mai
danh ẩn tích đã hai mươi năm, Thanh Thiên Vương ra tay một cái giống như lôi đình vạn quân, đánh cho Hàn Tam Thông trở tay không kịp.