Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 441: Q.3 - Chương 441: Thập tam Thái Bảo




Áo trắng như tuyết, hàn giáp như băng, lưng đeo cung, đứng thẳng người, ngạo nghễ thiên hạ.

Hiên Viên Thiệu một thân giáp trụ đen thui, từ phía sau chậm rãi đi tới, cũng không đội mũ giáp, mái tóc bối lên, tóc bạc như tuyết nổi bật trên giáp trụ đen càng trắng chói mắt.

- Hiên Viên tướng quân!

Sở Hoan chắp tay mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.

Tiết Hoài An nhìn thấy Hiên Viên Thiệu lại đây, cũng chắp tay, cười nói:

- Hiên Viên tướng quân tối nay vất vả rồi.

Hiên Viên Thiệu là Cận Vệ quân Chỉ huy sứ, phụ trách an toàn của hoàng cung, tối nay ở Quang Minh Điện cử hành quốc yến, Cận Vệ quân càng phải cảnh vệ nghiêm mật.

Hiên Viên Thiệu khẽ mỉm cười. Tiết Hoài An tựa hồ như đã nhận ra Hiên Viên Thiệu là đến gặp Sở Hoan, nên hướng một gã quan viên cách đó không xa cười nói:

- Lưu đại nhân, ngươi tới rồi, ta đang có việc cần hỏi…

Y vừa nói, vừa bất động thanh sắc rời khỏi.

Hiên Viên Thiệu chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh cây ngọc lan, ngẩng đầu đang nhìn bầu trời, mỉm cười nói:

- Nhìn ánh trăng trên bầu trời, đột nhiên nhớ lại một câu nói, Sở đại nhân có từng nghe không?

Sở Hoan nói:

- Cũng giống như đã từng biết, chỉ có điều, cũng không nhớ rõ, không biết đã nghe ở đâu…

Hiên Viên Thiệu liếc Sở Hoan một cái, cười nói:

- Tây Bắc!

- Tây Bắc?

- Không sai.

Hiên Viên Thiệu cười hỏi:

- Sở đại nhân trước kia đã đi qua Tây Bắc?

Sở Hoan thở dài:

- Không dối gạt Hiên Viên tướng quân, ta từng đến Lãng Thiên, cũng từng ở Tây Bắc một thời gian. Chỉ là ta không rõ, câu nói kia và Tây Bắc liên quan gì?

- Có liên quan có liên quan.

Hiên Viên Thiệu nói:

- Vừa rồi nói mấy câu, chỉ mới nửa câu trên, nếu ở Tây Bắc, ngươi sẽ rất quen thuộc những lời này. Đây là bốn câu, nhưng đã bao hàm tám người!

Sở Hoan vẻ mặt mờ mịt, chắp tay nói:

- Kính xin Hiên Viên tướng quân chỉ giáo!

Hiên Viên Thiệu nhìn Sở Hoan, như cười như không hỏi:

- Sở đại nhân thật không rõ?

- Hiên Viên tướng quân lời nói sâu sắc, huyền bí. Sở mỗ đúng là hồ đồ không biết.

Sở Hoan lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói:

- Mấy câu nói đó có chút quen tai, nhưng... Nhất thời thật đúng là nghĩ không ra đã nghe lúc nào.

Hiên Viên Thiệu chăm chú nhìn Sở Hoan một lát, cuối cùng dời ánh mắt, nhìn trên mặt trăng trên bầu trời, chậm rãi nói:

- Quỷ nguyệt hàn tinh, Thiết diện truy hồn, Trường tí đồng bối, Khoái thủ liên phiêu, Huyết lang phi báo, Cự phủ song đồng, Xà mâu thiếp thân, Thái bảo hoành hành.

Nói đến chỗ này, y chăm chú nhìn Sở Hoan, mỉm cười nói:

- Sở đại nhân, bây giờ đã nhớ ra chưa?

Sở Hoan nhíu mày, một bộ suy tư bộ dáng, cuối cùng lắc đầu nói:

- Hiên Viên tướng quân, đây rốt cuộc là có ý gì?

Hiên Viên Thiệu thở dài:

- Sở đại nhân trí nhớ thật sự là không tốt. Bổn tướng cho rằng, thiên hạ này ai cũng có thể quên những lời này, nhưng Sở đại nhân thì nhất định không nên quên đấy.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Hiên Viên tướng quân nói chuyện có chút khó hiểu, Sở mỗ thật sự nghe không hiểu.

Hiên Viên Thiệu rốt cục nói:

- Sở đại nhân cũng biết Phong Hàn Tiếu?

- Đương nhiên biết!

Sở Hoan đáp ngay lập tức:

- Đại Tần Hộ quốc Đại tướng quân, trấn thủ Tây Bắc, uy danh hiển hách, chỉ tiếc... !

Hắn thở dài, lắc đầu nói:

- Đại Tần ta từ phụ nữ và trẻ em, chỉ sợ không ai không biết. Phong Tướng quân khi còn tại thế, người Tây Lương mỗi một lần phạm biên, đều thất bại quay về. Bên ngoài Nhạn Môn quan, hài cốt người Tây Lương bỏ lại, đều là kiệt tác của Phong Tướng quân!

Hiên Viên Thiệu thở dài:

- Sở đại nhân nếu biết Phong Tướng quân, sao lại không biết Thập tam Thái Bảo!

- Thập tam Thái Bảo?

Sở Hoan một bộ bừng tỉnh:

- Sở mỗ nghe nói bên người Phong Tướng quân có một đội thân vệ, áo đen mũ đen, đeo mặt nạ quỷ, trường cung loan đao, không có gì kiên cố mà không phá nổi. Bọn họ đều là dũng dĩ có một không hai trong tam quân Tây Bắc, chỉ tiếc bọn họ dường như cũng đều cùng Phong Tướng quân lọt bẫy ám sát của người Tây Lương, toàn bộ hi sinh cho tổ quốc!

Hiên Viên Thiệu vuốt cằm nói:

- Không sai. Thập tam Thái Bảo, đều là dũng sĩ lấy một địch trăm. Áo đen giáp đen, đeo mặt nạ quỷ, trường cung loan đao, đi qua nơi nào, nơi đó không có đối thủ. Bổn tướng lúc trước nghe nói về Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo dưới trướng của hắn, đều ngưỡng mộ vạn phần, chỉ trông mong có thể thấy qua phong thái, đáng tiếc trời không chiều lòng người, Hiên Viên Thiệu đúng là không có cái phúc đó…

Sở Hoan như hiểu ra, chợt hỏi:

- Hiên Viên tướng quân, chẳng lẽ mấy câu vừa rồi của ngài là nói Thập tam Thái Bảo?

Hiên Viên Thiệu nói:

- Đúng vậy.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Xem ra Hiên Viên tướng quân đối với Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo dưới trướng đúng là vô cùng ngưỡng mộ, nếu không cũng sẽ không đột nhiên nhắc đến bọn họ.

- Chỉ có điều nhìn thấy Sở đại nhân đang ngắm trăng trong cung, đúng là đột nhiên nhớ tới.

Hiên Viên Thiệu hai tay đặt lên hàng rào ngọc:

- Bổn tướng nghe nói, Thập tam Thái Bảo là do Phong Tướng quân bí mật tuyển chọn, hơn nữa đều là kỳ nhân dị sĩ, ai cũng có sở trường riêng. Mười ba dũng sĩ này, chỉ cần lộ diện trước mặt người khác, nhất định đều là áo đen mũ đen, trường cung loan đao, hơn nữa, bọn họ chưa bao giờ để lộ diện mạo, trên mặt đều mang theo mặt nạ quỷ. Ở trong mắt người Tây Lương, Thập tam Thái Bảo so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.

Sở Hoan nói:

- Bởi vì sợ, cho nên mới phải nghĩ đủ phương pháp hại chết Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thì thào lẩm bẩm:

- Nếu Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo còn sống, người Tây Lương cũng không có khả năng công phá Nhạn Môn quan, Đại Tần chúng ta cũng không cần phải hướng bọn họ thỏa hiệp.

Hiên Viên Thiệu quay đầu nhìn Sở Hoan, lại cười nói:

- Xem ra Sở đại nhân đúng là cũng hết sức yên mến Thập tam Thái Bảo.

- Bọn họ vì nước mà chiến, bảo vệ lãnh thổ, nghe nói trong tay mỗi người Thập tam Thái Bảo ít nhất đều đã diệt hàng trăm người Tây Lương, bọn họ là dũng sĩ Đại Tần, Sở Hoan đối với dũng sĩ bậc đó, tự nhiên là sinh lòng kính ý.

Sở Hoan bình tĩnh đáp:

- Ngay cả Hiên Viên tướng quân đối với dũng sĩ như vậy cũng còn thưởng thức, Sở Hoan là phàm phu tục tử, lại có thể nào không sinh lòng kính ý.

Hiên Viên Thiệu cười ha hả, lập tức hỏi:

- Sở đại nhân có biết bọn họ đã chết như thế nào?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:

- Rốt cuộc đã ngộ hại như thế nào, Sở mỗ thật đúng là không rõ ràng lắm.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Hiên Viên Thiệu, đầy vẻ thỉnh giáo nói:

- Hiên Viên tướng quân cũng biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ?

Hiên Viên Thiệu nói:

- Nghe nói là Phong Tướng quân biết Tây Lương có dị động, cho nên tự mình dẫn Thập tam Thái Bảo xuất quan tìm hiểu tình huống, chỉ có điều không ai ngờ, lần này xuất quan, bọn họ lại không trở về, về sau mọi người mới biết, Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo trúng mai phục của người Tây Lương, ở Thường Thiên cốc ngoài Nhạn Môn quan chiến đấu kịch liệt một hồi, lấy ít địch nhiều, cuối cùng không địch lại, đều bị rơi vào Thường Thiên cốc, anh dũng hi sinh cho tổ quốc!

Sở Hoan trên mặt hiện ra vẻ xúc động phẫn nộ, hai tay nắm thành đấm, giọng căm hận nói:

- Người Tây Lương đê tiện vô sỉ, món nợ Phong Tướng quân bọn họ, Đại Tần chúng ta sẽ đòi lại.

Hiên Viên Thiệu hạ giọng nói:

- Người trong thiên hạ đều cho rằng Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo chết, chính là vì người Tây Lương đê tiện vô sỉ, thiết kế hãm hại, nhưng... trong đó lại có bí mật khác.

- Cái gì?

Sở Hoan thân thể chấn động.

Hiên Viên Thiệu chăm chú nhìn Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:

- Sở đại nhân, theo ta được biết, Phong Tướng quân lần đó suất lĩnh Thập tam Thái Bảo xuất quan tìm hiểu tình hình địch, bí ẩn đến cực điểm, ngay cả tướng quân Tây Bắc cũng không có mấy người biết. Người Tây Lương lại làm sao có thể biết lộ trình của Phong Tướng quân, thậm chí còn sớm mai phục ngay tại Thường Thiên cốc?

Sở Hoan cau mày nói:

- Hiên Viên tướng quân, lời này của ngài... Sở mỗ không rõ rồi. Chẳng lẽ việc Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo ngộ hại, sau lưng, còn có ẩn tình khác?

Hiên Viên Thiệu khẽ vuốt cằm, khẽ thở dài:

- Kỳ thật người biết bí mật sau màn này cực nhỏ, bổn tướng cũng vừa mới biết có biết một phần, Sở đại nhân có muốn biết hay không nguyên do trong đó?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Nếu không phải chuyện Sở mỗ có thể biết, Sở mỗ cũng không dám hỏi thăm.

Hiên Viên Thiệu lại cười nói:

- Bổn tướng nếu nói đến nước này, cũng sẽ không giấu diếm Sở đại nhân rồi.

Y dừng một chút, mới hạ giọng nói:

- Thực không dám dấu diếm, theo bổn tướng biết, Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo bị hại, rất có thể là bị nội ứng bán rẻ hành tung của bọn họ, cho nên mới khiến người Tây Lương thừa dịp thiết lập mai phục ở Thường Thiên cốc .

- Có việc đó sao?

Sở Hoan nắm tay lại.

- Đến bây giờ, đã điều tra ra ai bán mình cho quỷ?

Hiên Viên Thiệu thở dài:

- Nội ứng là ai, hiện giờ cũng có chút manh mối, nhưng nội ứng hiện giờ thân ở phương nào, cũng không có chút nào manh mối.

- Hả?

Sở Hoan cau mày nói:

- “Quỷ” là người trong quân Tây Bắc?

Hiên Viên Thiệu gật đầu nói:

- Nếu là nội ứng, tự nhiên là ở trong quân Tây Bắc, hơn nữa là người cực kỳ thân tín của Phong Tướng quân.

Mắt Sở Hoan lóe hàn quang .

- Người trong thiên hạ đều nghĩ Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo đã bị người Tây Lương làm hại, nhưng sự thật đều không phải là như thế.

Hiên Viên Thiệu thấp giọng nói:

- Trên thực tế ở Phong Tướng quân bọn họ sau khi lâm vào mai phục, trước tiên phát ra hỏa tiễn và tín hiệu tên lệnh, Tây Bắc quân nhận được tín hiệu, lập tức liền xuất quan cứu viện, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường.

- Chẳng lẽ lúc Tây Bắc quân đuổi tới, còn có người sống sót?

Sở Hoan hỏi.

Hiên Viên Thiệu lắc đầu:

- Bên bờ vực Thường Thiên cốc chỉ có mấy chục thi thể người Tây Lương, hơn nữa trước khi Tây Bắc quân đuổi tới, người Tây Lương đã bỏ thi thể đồng bạn trốn khỏi hiện trường. Mà Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo lại đã rơi vào trong cốc Thường thiên. Tây Bắc quân thật vất vả mới xuống được đáy, ở dưới vách núi, phát hiện thi thể của mấy người Phong Tướng quân.

Ánh mắt y trở nên gắt gao, nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Nhưng ở dưới vách núi, Tây Bắc quân phát hiện một chuyện trọng đại, bởi vậy mới xác thực Phong Tướng quân là bị nội ứng bán đứng!

- Phát hiện cái gì?

Hiên Viên Thiệu nói:

- Phong Tướng quân và Thập tam Thái Bảo, nếu như là toàn bộ đã chết, như vậy ở dưới vách núi, nên có đủ mười bốn thi thể. Nhưng Tây Bắc quân chỉ tìm thấy thi thể của Phong Tướng quân và 12 thi thể đầy máu khác. Cộng lại chỉ có mười ba thi thể, thiếu một khối thi thể!

Sở Hoan khóe mắt co giật, giật mình nói:

- Chỉ có mười ba thi thể? Nói như thế, còn có một người sống sót!

- Tây Bắc quân chỉ sợ để sót, ở dưới vách núi, mấy trăm người tìm suốt một ngày, hơn nữa trong phạm vi hai mươi dặm của Thường Thiên cốc, tiến hành tỉ mỉ điều tra, cuối cùng vẫn như cũ chỉ có mười ba thi thể.

Hiên Viên Thiệu vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Hoan:

- Nói cách khác, bên trong Thập tam Thái Bảo, còn có một người đột nhiên mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, cũng không ai biết tung tích của hắn. Tây Bắc quân đem việc này mật báo triều đình, triều đình cũng phái người đi tới điều tra một phen, trải qua quá trình điều tra cẩn thận, xác định người mất tích là Huyết Lang trong Thập tam Thái Bảo. Huyết Lang từ đó biến mất, không còn có tin tức, hơn nữa không có để lại một chút manh mối!

- Hoá ra Thập tam Thái Bảo cũng không bị ngộ hại toàn bộ.

Sở Hoan hạ giọng nói:

- Nếu Huyết Lang còn sống, vì sao không trở về Tây Bắc quân? Hay là hắn bị người Tây Lương bắt đi?

- Cũng từng có người nghĩ đến Huyết Lang là bị người Tây Lương bắt đi.

Hiên Viên Thiệu hạ giọng nói:

- Nhưng Thập tam Thái Bảo là những nhân vật thấy chết không sờn, chân chính Thập tam Thái Bảo, chỉ biết tử chiến, tuyệt sẽ không còn sống để bị bắt. Huyết Lang biến mất, cuối cùng mọi người nhớ lại chuyện hành tung của Phong Tướng quân bị bại lộ, người Tây Lương thiết lập mai phục trước, đây tuyệt đối là bởi vì nội ứng bán đứng, mà Huyết Lang đột nhiên biến mất kia…

Hiên Viên Thiệu nói đến chỗ này, ngừng lại một chút, chăm chú nhìn Sở Hoan, rồi mới gằn từng chữ:

- Huyết Lang chính là nội ứng đã bán đứng Phong Tướng quân và mười hai vị huynh đệ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.