Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 446: Q.3 - Chương 446: Thất thủ




Nếu như nói quần thần hỗn loạn, văn thần còn duy trì trấn định, đó dĩ nhiên là An Quốc Công Hoàng Củ. An Quốc Công ngồi trên vị trí đầu yến tiệc, khi đám người Thường Dịch bắt đầu phát động ám sát chung quanh, ngay từ đầu lão cũng giật mình, nhưng lập tức liền trấn định lại, cungxk hông chạy trốn theo quần thần hỗn loạn, mà ngồi yên ở vị trí của mình, cầm một bầu rượu trong tay, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Đợi cho Hoàng đế đã được bảo vệ, lúc này An Quốc Công mới đứng dậy, nhìn thấy tuy rằng Hoàng đế đứng lên nhưng không lập tức rời đi, lão tiến đến, cung kính mang theo nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Còn không bảo vệ Thánh thượng lùi xuống trước!

Doanh Bình ở phía trước nhìn chằm chằm sương khói, cũng không quay đầu, chỉ cao giọng nói:

- Bảo hộ phụ hoàng rời khỏi!

Doanh Nhân trừng mắt nhìn cả buổi, lúc này mới tỉnh táo lại, tiến lên vài bước, gã kéo cánh tay Hoàng đế, cũng bất chấp thể thống muốn kéo đi. Hoàng đế nhìn sương khói khuếch tán ra, lạnh lùng cười, trầm giọng nói:

- Doanh Bình, bảo vệ Ma Ha Tàng!

Dưới vòng vây của mọi người xung quanh, lão rốt cuộc lui xuống.

Thường Dịch và Trì Công Độ đấu với nhau, nhưng Trì Công Độ rõ ràng mạnh hơn một bậc, lúc đầu Thường Dịch còn có thể phản công, nhưng giờ phút này căn bản không có sức hoàn thủ, tránh tới tránh lui trong yến hội, trên điện một mảnh hỗn loạn, Trì Công Độ càng già càng dẻo dai, theo sát không buông, hộ vệ Cận Vệ Quân xông tới đây trong lúc nhất thời không biết tình hình trong sương khói rốt cuột thế nào, không dám tùy tiện nhảy vào, có mấy người nhìn thấy Trì Công Độ chiến đấu bên kia, lập tức nắm lấy trường thương vọt tới, lập tức nhìn thấy hai bóng dáng lung la lung lay vọt ra từ trong sương khói, đám hộ vệ chĩa thương tới, thấy được người đi ra từ bên trong là hai nữ tử biểu diễn múa trên dây thừng.

Hai nữ tử này vừa rồi tập kích thất bại, lại bị Sở Hoan ném bàn đánh trúng, thân thể các nàng vốn mảnh mai, một kích này Sở Hoan ứng phó toàn lực, không lưu tình chút nào, giờ phút này hai nữ tử đã bị thương, lao ra từ trong sương khói, liền nhìn thấy trường thương lạnh băng phía trước, đã nhắm ngay cacsc nàng, tuy rằng hai nữ tử này bị thương, nhưng vẫn hung mãnh, cùng vươn tay ra, đều tự nắm lấy mũi trường thương, thuận tay đoạt tới.

Đám hộ vệ vốn muốn bắt sống, cho nên cũng không có đâm thương giết chết, lại không thể tưởng được hai nữ tử này vẫn ngoan cố chống lại, hai nữ tử đoạt thương, thuận tay liền tấn công đám hộ vệ.

Những hộ vệ này đều là tinh binh trải qua huấn luyện, có thể phụ trách thủ bên ngoài Quang Minh Điện, đều không phải hạng người đơn giản, lúc hai nữ tử này công ra, hộ vệ né tránh, mà đám hộ vệ hai bên cũng không do dự, hơn mười trường thương cùng tấn công tới giống như độc xà, hai nữ tử kia căn bản không kịp né tránh, mười chiếc trường thương đều dâm vào trong thân thể hai nữ tử, lập tức mất mạng.

Trì Công Độ bên này, được vài tên hộ vệ tới trợ giúp, đám võ tướng triều đình tất nhiên không phải hiệp khách giang hồ bình thường, đại điện ám sát, nhiệm vụ quan trọng là phải bắt sống thích khách, cũng không phải ứng chiến từng đôi dựa theo giang hồ, hơn nữa Trì Công Độ cũng biết công phu của mình thắng được Thường Dịch, tất nhiên không có lòng đơn đả độc đấu, trầm giọng quát lên:

- Bắt thích khách!

Trường thương đại đao của vài tên hộ vệ đều xuất, vây quanh Thường Dịch, lúc này Thường Dịch đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù chắp cánh cũng không thể bay nổi.



Ma Ha Tàng bị dây thừng cuốn cổ tay, lập tức bị một lực hút kéo vào trong sương khói, gã không tự chủ được, sau khi bị kéo vào trong sương khói, trước mắt một mảnh mông lung, cái gì cũng không thấy rõ ràng lắm, nhưng biết trong sương khói này có thủ đoạn, không thể hít vào bụng, cho nên ngừng hô hấp, nhất thời không giãy mở được cổ tay bị dây thừng cuốn lấy, thân thể bị mang vào, lập tức cảm thấy một trận kình phong đánh úp lại trước người, đánh thẳng tới cổ họng gã.

Cũng may Ma Ha Tàng chỉ bị cuốn lấy một cánh tay, tay kia còn có thể hoạt động, khứu giác của gã linh mẫn, cảm thấy có người tập kích cổ mình, cánh tay cũng nâng lên, một quyền nghênh đón phía trước, chợt nghe rầm một tiếng, nắm đấm của gã dường như đụng phải một nắm tay khác, ngăn cản công kích của đối phương.

Người tập kích đột nhiên tất nhiên là người đàn ông da đen.

Mục tiêu ám sát chủ yếu hôm nay, chính là Ma Ha Tàng, vốn hai nữ tử kia là khâu tất sát, nhưng cuối cùng lại thất thủ không thể tưởng tượng được, chức trách người đàn ông da đen này vốn là ngăn cản các cao thủ khác của Tần Quốc cứu viện Ma Ha Tàng, gã quả thật mượn dùng trường tiên sương khói ngăn cản đám người Doanh Bình cứu viện, thậm chí nháy mắt giết chết một gã Phi Úy Cận Vệ Quân, nhưng hai nữ tử này thất thủ, gã cũng đành tự mình ra tay, thừa dịp Ma Ha Tàng chưa chuẩn bị, dùng dây thừng cuốn gã tiến vào, chỉ trông mong có thể nhanh chóng giết chết Ma Ha Tàng. Sưu tầm by Jiuzhaigou

Gã biết Ma Ha Tàng là dũng sĩ nhất đẳng của Tây Lương, không phải hạng người đơn giản, sau khi cuốn Ma Ha Tàng vào, gã muốn thừa dịp Ma Ha Tàng chưa ổn định, mượn dùng sương khói che mắt giết chết Ma Ha Tàng, Ma Ha Tàng nhìn không thấy gã, gã lại có thể ở trong sương khói nhìn thấy đại khái hình dáng Ma Ha Tàng, một quyền đánh về phía ma Ha Tàng, muốn đánh nát yết hầu của Ma Ha Tàng.

Vào cung phải kiểm tra rất nghiêm ngặt, một bộ phận đạo cụ chuẩn bị trước đó bị hoài nghi có nguy hiểm mà không được phép mang vào, đạo cụ có thể mang vào ít ỏi không có mấy, có tác dụng chỉ là sợi dây thừng và cây gậy trúc kia, mấy thứ này bởi vì quá bình thường, Cận Vệ Quân hiển nhiên cũng không nghĩ ra hai thứ này có thể trở thành vũ khí giết người, cho nên mới được mang theo vào.

Cận Vệ Quân kiểm tra hết sức nghiêm khắc, nhưng người đàn ông da đen này cũng nhọc lòng, hao tổn tâm cơ giấu một kiếm tơ nhện vào trong dây thừng, nhưng ngoại trừ kiếm tơ nhện cùng với ngân châm giấu trong miệng hai nữ tử, trong tay người đàn ông da đen ngoại trừ dây thừng làm vũ khí không có lợi khí khác để sử dụng, cho nên gã muốn tập sát Ma Ha Tàng, giờ phút này cũng chỉ có thể dựa vào nắm tay.

Quả đấm của gã rất cứng, như sắt như thép, nhưng nắm tay của Ma Ha Tàng cũng không yếu, cũng giống như đồng sắt tạo thành, hai quyền đụng nhau, hai bên đều cảm thấy rùng mình, biết đụng phải kình địch.

Ma Ha Tàng xác định vị trí của đối phương, không đợi đối phương lại ra quyền, gã cũng nâng một cước lên, đá về phía đối phương, miệng phát ra âm thanh rất uy mãnh.

Gã đá một cước ra, người đàn ông da đen né tránh, đúng lúc này, Ma Ha Tàng lại cảm thấy một trận kình phong đánh úp tới bên người, thích khách dùng kiếm tơ nhện kia cũng xông vào trong sương khói, đâm qua phía gã.

Mặc dù Ma Ha Tàng là chiến sĩ Tây Lương không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ phút này thân vùi dưới sự giáp công của hai thích khách, hơn nữa chung quanh tràn ngập sương khói, biết mình bị vây trong cạm bẫy, hơn nữa gã không dám tùy tiện hô hấp, tình hình lúc này đã nguy cấp vạn phần, biết hơi không cẩn thận, mình nhất định bỏ mạng tại Quang Minh Điện này.

Thật ra tuy rằng người đàn ông da đen không thấy được tình trạng đồng bạn khác, nhưng gã hiểu rõ trong mình, vài đồng bạn khác của mình chắc chắn lành ít dữ nhiều, lần ám sát này, vốn là tồn tại lòng hẳn phải chết, nhưng nếu không thể ám sát thành công, kế hoạch khổ tâm bày ra hết thảy đều như nước đổ về biển đông, mọi người đều chết vô ích, cho nên người đàn ông da đen này có lòng giết chết Ma Ha Tàng.

Kiếm tơ nhện đâm đến, người đàn ông da đen cũng đã ra quyền, hai người công kích, một tay của Ma Ha Tàng bị cuốn lấy, chỉ trông vào một tay, căn bản không thể ứng phó, đúng lúc này lại nghe bên tai truyền đến âm thanh:

- Người này giao cho ta!

Âm thanh kia rất quen thuộc, Ma Ha Tàng đã nghe ra không phải ai khác, đúng là Sở Hoan.

Ma Ha Tàng bị kéo vào trong sương khói, Sở Hoan đã biết chuyện lớn không ổn, trong sương khói Ma Ha Tàng lành ít dữ nhiều, lập tức nhìn thấy người cầm kiếm tơ nhện cũng đã lao vào trong sương khói, biết gã tiến vào ám sát Ma Ha Tàng, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, biết rằng Ma Ha Tàng không thể chết tại Quang Minh Điện, nên cũng xông vào bên trong.

Kiếm tơ nhện đâm tới Ma Ha Tàng, Sở Hoan đã tới đúng lúc, sương khói qua một đoạn thời gian lan tỏa, thực tế đã không nồng đậm như lúc trước, bắt đầu tan ra bốn phía, tuy rằng Sở Hoan không thấy rõ ràng, nhưng hình dáng mấy người trong đó hắn cũng có thể nhận ra đại khái, liền nâng lên một cước, đá vào cổ tay người đàn ông dùng tơ nhện kia, gã đàn ông kia hiển nhiên không ngờ Sở Hoan tiến theo vào, lại không ngờ thối công của Sở Hoan lại cao như thế, đang muốn né tránh, nhưng đã không kịp. Mũi chân Sở Hoan đá vào mạch tay gã, gã cảm thấy cổ tay nhức mỏi một hồi, kiếm tơ nhện đã rời tay, không kịp gã phản ứng nhiều, Sở Hoan lại nghiêng người liên hoàn cước đá tới, động tác cực kỳ liên tục.

Ma Ha Tàng nhìn thấy Sở Hoan tới tương trợ, tâm thần ổn định, đón đánh người đàn ông da đen, võ công của gã chưa chắc bì kịp người đàn ông da đen, hơn nữa thân trong sương mù, lực thích ứng hoàn cảnh cũng yếu hơn đối phương, nhưng gã dũng mãnh và đảm phách hiếm người theo kịp, không hề sợ hại, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không rơi xuống hạ phong.

Người cầm kiếm tơ nhện mất kiểm, tay không vũ khí, giờ phút này đánh với Sở Hoan, lập tức rơi xuống hạ phong, căn bản không có lực hoàn thủ, chẳng qua mười hiệp đã bị Sở Hoan đá một cước vào lồng ngực, gã hừ mạnh một tiếng, toàn bộ thân hình đã bay ra ngoài, giờ phút này hộ vệ Cận Vệ Quân đã nghĩ ra biện pháp, kéo vạt áo che kín miệng, đang muốn xông vào trong sương mù, đột nhiên nhìn thấy một người bay ra ngoài, trường thương đâm ra, người nọ còn bay trên không trung, đã bị năm sáu mũi trường thương xuyên qua thân thể, nháy mắt chết đi.

Sở Hoan đá bay đối thủ, lập tức qua giúp đỡ Ma Ha Tàng, người đàn ông da đen lấy một địch hai, nhất thời cũng không rơi xuống hạ phong, lập tức một đám hộ vệ Cận Vệ Quân xông vào trong sương khói, giờ phút này sương khói đã tản, có thể thấy rõ ràng bóng dáng người đàn ông da đen, binh sĩ Cận Vệ Quân vây quanh bốn phía, Sở Hoan trầm giọng kêu lên:

- Lấy đao tới!

Một gã Cận Vệ Quân quăng đao lớn qua, Sở Hoan dùng tay nhận lấy, giơ tay chém xuống, chặt đứt dây thừng cuốn cổ tay Ma Ha Tàng, tay Ma Ha Tàng vừa thoát ra, sắc mặt người đàn ông da đen cực kỳ khó coi, tuy nhiên dây thừng bị cắt, dây thừng của gã cũng được giải phóng, cánh tay huy động, dây thừng như tiên, trước mắt đập xuống Ma Ha Tàng.

Đúng lúc này nghe được một tiếng vút vang lên, người đàn ông kêu lên một tiếng trầm đục, một mũi tên đã bắn tới xuyên thấu cổ tay nắm dây thừng của gã, khí lực cánh tay này tiêu tán toàn bộ, dây thừng không cầm được, rơi xuống đất.

Cổ tay người đàn ông da đen máu tươi chảy ròng, tay kia nắm chỗ bị thương, trong mắt lộ ra vẻ ảm đạm bất đắc dĩ, đột nhiên cười hô hố nói:

- Phá Thiên Thần Cung, quả nhiên danh bất hư truyền!

Người bắn mũi tên này đương nhiên vẫn là Hiên Viên Thiệu tiễn pháp vô song!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.