Tề Vương dẫn đầu đi ra cánh rừng nhìn xung quanh nhíu mày:
- Đạo trưởng đi đâu rồi?
Lô Hạo Sinh cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ nhìn xung quanh, Cừu Như Huyết nghi ngờ hỏi:
- Vương gia nói là đạo sĩ gì?
- Cừu đại hiệp, Mã Trọng Hành là người của Thái tử, là nội gián.
Lô Hạo Sinh giải thích:
- Y cố ý ở lại bên ngoài đợi khi Cừu đại hiệp ra ngoài tìm y, sau đó
quay về miếu Thổ Địa toan tính làm hại vương gia. May mắn có một vị đạo
sĩ ra tay giúp đỡ, vương gia mới chuyển nguy thành an.
- Ô?
Cừu Như Huyết vội vàng hỏi:
- Là đạo sĩ như thế nào? Bây giờ người ở đâu?
- Vừa rồi y dẫn bọn ta đến đây, khi bọn ta vào trong rừng, tưởng là y đi theo sau nhưng lại không thấy bóng dáng đâu.
Tề Vương cau mày nói:
- Bây giờ không thấy tung tích y đâu.
Cừu Như Huyết cười nói:
- Vương gia ở hiền gặp lành chắc là trên đường gặp cao nhân, thấy vương gia gặp nguy nan cho nên mới ra tay giúp đỡ, loại cao nhân này hành
tung bí hiểm nếu bỏ đi, muốn tìm thấy lại không dễ.
Tề Vương nói:
- Nhưng dường như Mã Trọng Hành biết y!
Cừu Như Huyết ngẩn ra.
- Ý vương gia là Mã Trọng Hành biết thân phận của vị đạo sĩ đó?
- Chính là kỳ lạ ở chỗ này.
Lô Hạo Sinh than thở:
- Mã Trọng Hành rõ ràng là đã từng gặp vị đạo sĩ đó, nhưng...Mã Trọng
Hành dường như cũng không biết thân phận thật sự của vị đạo sĩ đó,
chuyện này thật là kỳ lạ.
- Đạo sĩ?
Cừu Như Huyết nhíu mày.
- Đạo sĩ mà Mã Trọng Hành biết? Vương gia, cái này...cái này có phải là người của thánh thượng phái đến hay không?
Tể Vương ngẩn ra.
- Ý ngươi là đạo sĩ đó là phụ hoàng phái đến thầm bảo vệ người của bổn vương?
Khóe mắt khẽ giật lập tức lắc đầu nói:
- Chắc chắn không phải, ồ đúng rồi y trên đường đến đây dường như...dường như nhắc đến Sở Hoan.
- Ồ?
- Hình như y nói Sở Hoan mưu đồ không chu đáo, đã đánh giá thấp Thái tử.
Tề Vương như có điều suy nghĩ nói:
- Y còn nói đợi y gặp được Sở Hoan, phải chế giễu Sở Hoan một trận thỏa thích...!
- Nói như vậy, vị đạo sĩ đó lại là quen biết với Sở Đốc?
Cừu Như Huyết cau mày nói:
- Nghe ngữ khí của y, dường như là có chút giao tình với Sở Hoan, chỉ
là...khi ta đi khỏi Sóc Tuyền, Sở Đốc không nói với ta là sẽ có đạo sĩ
tiếp ứng chúng ta? Lẽ nào...lẽ nào đây là Sở Đốc đề phòng ngộ nhỡ sau đó phái người tiếp ứng đến? Chỉ là chúng ta hành tẩu hẻo lánh dù là Sở Đốc bây giờ cũng không biết chúng ta ở chỗ nào, vị đạo sĩ đó lại có thể
biết hành tung của chúng ta như vậy? Nếu như y thật sự là Sở Đốc phái
đến, thì đó chính là người mình vì sao còn giấu đầu hở đuôi?
Nghĩ một chút khẽ lắc đầu nói:
- Chỉ e người đó không phải Sở Đốc phái đến.
- Cừu đại hiệp, trước tiên đừng quản những việc này, chúng ta nhanh
chóng tìm một chỗ cho Lăng Sương xem bệnh quan trọng hơn.
Tề Vương vội nói:
- Đừng trì hoãn bệnh tình của Lăng Sương.
Cừu Như Huyết gật đầu nói:
- Vương gia, chỗ ta có thuốc, uống trước hai viên sau đó chúng ta đi tìm đại phu.
...
...
Ngày Quý tỵ tháng chạp. Mọi người đều biết, đối với Hà Tây đạo mà nói,
đây là một ngày vô cùng đặc biệt, hoàng đế của đế quốc sẽ đích thân đến
Thiên cung chủ trì mở nghi thức chủ điện Thiên Đạo.
Theo cách nói của thầy tướng số, điện Thiên Đạo được xây dựng trên vùng cực kỳ
tốt phong thủy tràn đầy linh khí. Bản thân điện Thiên Đạo chính là đàn
tràng của hoàng đế bệ hạ, chỉ có tràn đầy khí vương của hoàng đế bệ hạ
mới có thể dẫn đầu bước vào Thiên Đạo Điện mở ra huyền khí của điện
Thiên Đạo.
Dân chúng không hiểu linh khí phong thủy là gì
nhưng hoàng đế bệ hạ hiện nay đang ở Hà Tây, muốn cử hành đại điện đối
với vùng Bắc Bộ của Hà Tây mà nói, việc quan trọng như vậy rất khó gặp
cho nên khi trời sáng rất nhiều người bắt đầu chờ trên đường Vũ Bình Phủ Thành đến Thiên cung. Con đường này rộng vô cùng, cùng lúc với tu dưỡng xây dựng Thiên cung, con đường này cũng đang tu dưỡng xây dựng.
Toàn chiều dài không đến ba mươi dặm, từ cửa Vũ Bình Phủ Thành nối thẳng đến quảng trường Thiên cung.
Hoàng đế ngồi trên Long Liễn khổng lồ mà hoa lệ, thuận theo con đường
bằng phẳng này, dọc đường tiếp nhận yết kiến của dân chúng hai bên
đường, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, bách quan tập hợp ở phía sau. Hoàng đế
mặc long bào đứng ở phía trước Long Liễn, đứng ở trên cao ung dung thiên hạ.
Phía trước Long Liễn có hộ vệ mở đường đội nghi trượng
theo sát phía sau, phía sau Long Liễn là quan viên đi theo, ở hai bên
Long Liễn cũng có hai hàng đội ngũ rất dài, hầu hết đều ăn mặc như đạo
sĩ, đạo bào cùng một màu xanh phiêu động bụi bặm trường phái tiên khí mờ mịt.
Dân chúng chưa từng thấy khí thế sục sôi như vậy.
Nhìn thấy dân chúng quỳ lạy trên mặt đất hai bên đường, trong lòng hoàng đế dâng lên một loại cảm giác khác thường.
- Phịch!
Một mũi tên nhọn xuyên không trung bay ra từ trong đám người, thẳng đến hoàng đế bệ hạ đứng ở phía trước Long Liễn. Hoàng đế tuy trên người mặc long bào, cai quản thiên hạ nhưng nhìn có vẻ già nua, mũi tên đó quá
nhanh, mắt nhìn thấy trực tiếp xuyên vào cơ thể già nua của hoàng đế.
- Phịch!
Lại một âm thanh vang lên, mũi tên bắn ra sau đến trước, xuyên vào giữa mũi tên nhọn bắn về phía hoàng đế, tách mũi tên nhọn bất ngờ tập kích
hoàng đế đó ra. “Phốc” một tiếng, mũi tên bắn sau đến trước đó cắm vào
một cột gỗ của long liễn. Cùng lúc đó, hơn mười hộ vệ đã như sói như hổ
nhào về phía người hành thích Hoàng đế.
Hiên Viên Thiệu đeo
trường cung lên, nhanh chóng đi về phía Hoàng đế. Lúc này, Phùng Nguyên
Phá tổng đốc Hà Tây Đạo cách Long Liễn không xa, sắc mặt tái nhợt chạy
như bay đến, hai người dường như cùng lúc đến bên cạnh long liễn, chỉ là tốc độ quỳ xuống của Phùng Nguyên Phá nhanh hơn:
- Hạ thần đáng chết...!
Y dập đầu, thấp thỏm lo âu.
Dân chúng ở hai bên đường rất nhiều người thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy hộ vệ nhanh chóng tiếp cận long liễn, vây lại xì xào
bàn tán. Không bao lâu, thấy rất nhiều võ sĩ thiết giáp người cao ngựa
lớn đẩy một người trẻ tuổi đến bên cạnh long liễn, dân chúng càng xì xào bàn tán. Rất nhiều người vừa rồi đều quỳ lạy, cúi thấp đầu, đều không
nhìn thấy mũi tên bắn vào hoàng đế.
Thấy thích khách bị đẩy đến, Phùng Nguyên Phá đột nhiên đứng lên.
Hôm nay y theo hoàng đế vào Thiên cung tiến hành nghi thức nhập điện
bách quan đều không được mang vũ khí, xoay tay rút một cây đao từ bên
hông một tên hậu vệ, đao phong chỉ về phía trước chỉ về phía tên thích
khách trẻ tuổi đó:
- Ngươi thật to gan, dám hành thích thánh thượng? Ngươi là do ai phái đến?
Tên thích khách trẻ tuổi đó dường như không quá hai mươi tư tuổi, ngẩng cao đầu lạnh giọng nói to:
- Hôn quân vô đạo mọi người đều muốn giết, cần gì người phái đến?
- Ngươi...ngươi nói cái gì?
Phùng Nguyên Phá hai mắt rực lửa.
- Hôn quân, cẩu quan các ngươi vì tư lợi bản thân, xây dựng Thiên cung
nhưng lại không quan tâm tới cuộc sống dân chúng. Thiên cung gì, Huyết
Cung gì, từng viên gạch viên ngói trong đó đều là máu thịt xây dựng nên.
- Phùng Nguyên Phá tên chó săn ngươi và chủ tử của ngươi đều chết không yên lành...!
Phùng Nguyên Phá tức không kiềm được, tiến lên phía trước, một đao chém người đó thành hai nửa.
- Hồ Luân đâu?
Phùng Nguyên Phá quát lớn một tiếng.
Một võ tướng giáp trụ chạy vội đến, quỳ rạp xuống đất sắc mặt nhợt nhạt.
- Đại nhân, có mạt tướng...!
- Bản đốc lệnh cho ngươi phụ trách an toàn ven đường, tại sao lại có thích khách trà trộn bên trong?
Phùng Nguyên Phá sắc mặt tái xanh.
- Ngươi nói, ngươi đáng tội gì?
Võ tướng giáp trụ đưa tay đến bên hông xoẹt một tiếng rút đao ra, không nói gì, đưa lên cổ mình dùng lực kéo một cái máu tươi chảy xuống đất.
Phùng Nguyên Phá khóe mắt co lại dơ tay nói:
- Người đâu mang xuống.
Lập tức liền có binh sĩ tiến lên kéo thi thể võ sĩ tự vẫn xuống.
Phùng Nguyên Phá ngẩng đầu nhìn hoàng đế trên long liễn, xấu hổ:
- Thánh thượng, hạ thần sơ xuất làm chấn kinh thánh thượng, tội đáng muôn chết.
Lập tức cũng đem đao lớn kề vào cổ mình muốn tự vẫn.
- Tinh Trung Hầu ngươi lên đây!
Hoàng đế vẫy tay.
Phùng Nguyên Phá ngẩn ra cuối cùng vẫn để đao xuống, hết sức cẩn thận
lên long liễn. Long liễn này không phải ai cũng có thể lên, càng không
thể mang vũ khí lên long liễn.
Đi đến bên cạnh hoàng đế,
Phùng Nguyên Phá quỳ rạp trên đất, hoàng đế nhìn chăm chú Phùng Nguyên
Phá quỳ rạp dưới chân mình, hơi trầm ngâm một chút cuối cùng hỏi:
- Mấy năm nay ngươi chịu oan ức rồi?
Phùng Nguyên Phá ngẩn ra, ngẩng đầu lên không biết nói gì.
- Tinh Trung Hầu, trẫm còn chưa hồ đồ.
Hoàng đế chậm rãi nói:
- Ngươi lấy một lực chi đạo xây Thiên cung, vì trẫm không cần một nén
bạc của triều đình, trẫm sớm đã biết rõ ngươi nhất định rất vất vả. Tinh Trung Hầu, ngươi không phải thần tiên, không có bản lĩnh biến đá thành
vàng, xây Thiên cung phải hao phí rất nhiều sức người và sức của. Những
đồ vật này chỉ có thể lấy từ Hà Tây Đạo, dân chúng đương nhiên sẽ oán
hận trong lòng, ngươi xây Thiên cung vì trẫm còn chịu tiếng ác vì trẫm,
thật sự làm khó ngươi rồi.
Nước mắt Phùng Nguyên Phá từ hốc mắt rơi xuống, giọng run run nói:
- Thánh thượng thứ cho thần nói thẳng, không có ân huệ của Thánh
thượng, Phùng gia hiện nay vẫn là kiếp mổ heo giết chó, làm sao có được
vinh quang ngày hôm nay? Gia phụ trước khi chết dặn đi dặn lại khắp
thiên hạ Phùng gia chỉ tận hiến đối với Thánh thượng, trong lòng chỉ có
Thánh thượng. Thánh thượng chính là thần tiên giáng thế tu đạo quy
thiên, người trong thiên hạ không hiểu nhưng thần biết chỉ có Thánh
thượng đời đời kiếp kiếp...Đại Thần đế quốc chúng ta mới có thể đời đời
kiếp kiếp... thần xây Thiên cung chỉ muốn vì thánh thượng tu đạo quy
thiên dâng lên một phần lễ mọn, chớ nói bị người thóa mạ, cho dù là bị
người băm ra làm trăm mảnh, thần cũng không chút hối hận.
Hoàng đế vỗ nhẹ bờ vai Phùng Nguyên Phá lại cười nói:
- Ngươi không cần tự trách, Trẫm đến Hà Tây, tất cả những thứ nhìn thấy ven đường dân chúng an lạc, đây đều là công lao của ngươi...!
Ghé sát vào tai Phùng Nguyên Phá nhẹ giọng nói:
- Dân chúng trong thiên hạ đều là điêu dân, vĩnh viễn không thể hiểu
được tâm tư của Trẫm, để cho bọn họ ăn uống no đủ, bọn họ còn không thể
nhớ được ân huệ của Trẫm, ăn no uống đủ rồi tim cũng to rồi...!
Trán Phùng Nguyên Phá chạm đất.
- Thần khắc ghi lời giáo huấn của Thánh thượng.
- Lúc này tạm thời dừng ở đây, nghi thức hôm nay quan trọng, không thể trì hoãn.
Hoàng đế đứng thẳng người lên phất tay, lễ nhạc phía trước vang lên đội ngũ tiếp tục đi về phía Thiên cung.
Theo chương trình nghi thức nhập điện, sau khi hoàng đế đến Thiên cung, trước tiên phải tuyên đọc cầu kinh, sau đó đốt sách tế trời dẫn đầu ba
hàng quan viên đại lễ, cuối cùng mới do hoàng đế tự tay mở của điện
Thiên Đạo nhập điện trấn cung.
Hôm nay theo giá mà đến, chẳng những có rất nhiều quan viên Đại Tần mà còn có hơn mười tù trưởng man
di. Những tù trưởng man di này ăn mặc khác thường lòe loẹt, chất liệu
chủ yếu là cỏ và da, có vẻ như chưa từng thấy phô trương long trọng như
vậy. Trong đám người, nhìn ngang nhìn dọc, mắt nhìn không hết, đợi đến
quảng trường Thiên cung, chỉ nhìn thấy quảng trường trống trải đều là
dùng đá cẩm thạch lót bóng như gương. Trên quảng trường Hán Bạch Ngọc
Hoa dựng thẳng đồ sộ hoa mỹ trên mặt khắc Lưu Vân Tường Thú, mỗi một
đoạn khoảng cách lại công phu xây một vườn hoa. Vườn hoa này không giống với vườn hoa trong phủ đệ, trong đó đào cái hồ nước trong hồ có cá chép gấm bơi lội nước hồ trong veo sóng nước dập dờn. Xung quanh toàn bộ
điện Thiên Đạo khí mờ mịt bốc lên từ dưới đất, vào trong quảng trường
ngắm nhìn xung quanh giống như đưa thân vào trong tiên cảnh.