Trước phủ tổng đốc, trận địa đã sẵn sàng đón quân địch. Chiếc xe ngựa tới trước phủ liền dừng lại.
Quân cận vệ hộ vệ xếp thành một hàng tại cửa phủ. Tuy Sở Hoan ra hiệu cho
mọi người đừng rút đao nhưng tay mọi người vẫn đặt trên chuôi đao.
Xe ngựa dừng hẳn. Mấy kỵ binh ở phía sau nhao nhao nhảy xuống. Sở Hoan lúc này mới nhìn rõ, người đi đầu không ai khác, chính là lão thất Tô gia,
Tô Trọng Ngạn.
Sau lưng Tô Trọng Ngạn có mấy người mặc cẩm y,
tuổi chừng ba bốn mươi tuổi. Luận về tuổi tác thì có lẽ Tô Trọng Ngạn
lớn tuổi nhất. Sở Hoan thấy hắn dẫn đầu một đám người thì cảm thấy hơi
kỳ quái, lại thấy Tô Trọng Ngạn nhanh chân chạy tới cạnh xe ngựa, mở cửa xe ra, thò tay đỡ một người từ trong xe xuống. Nhìn thấy người nọ, đôi
lông mày của Sở Hoan nhướn lên, bước nhanh về phía trước, chắp tay nói:
- Lão thái gia, sao người lại tới đây?
Hắn lập tức nhận ra ngay đó là Tô lão thái gia của Tô gia.
Tô lão thái gia xuống xe ngựa, bên cạnh có người đưa gậy đầu hươu cho. Lão thái gia nhận lấy, chống lên mặt đất, thấy Sở Hoan đi tới, khuôn mặt
già nua hiện lên vẻ tươi cười, nói:
- Sở đại nhân, ngươi tới Sóc Tuyền, tiểu lão không thể đón từ xa, ngươi cũng đừng trách tội...
Sở Hoan nhìn thì bình tĩnh tự nhiên nhưng tâm tình cũng không ổn, lúc này
thấy người tới là lão thái gia, tâm tình lập tức thoải mái hơn không ít, chắp tay nói:
- Lão thái gia ở trên, vãn bối xin hành lễ với người!
Hắn và Lâm Lang đã định chung thân, tuy tạm thời còn chưa có danh nghĩa phu thê nhưng trên thực tế đã là vợ chồng, trong lòng cũng hạ quyết tâm
không phụ Lâm Lang, cuối cùng phải cưới nàng về làm vợ. Lâm Lang về nhà
chồng, Tô lão thái gia cũng có bối phận tổ phụ của Lâm Lang. Mà Lâm Lang là vợ mình, vậy lão thái gia cũng chính là tổ phụ của mình rồi, tất
nhiên phải dùng lễ vãn bối mà bái kiến.
Lão thái gia thấy Sở Hoan hành lễ như vậy liền duỗi một tay ra giữ chặt cánh tay hắn, cười nói:
- Đừng như vậy. Sở đại nhân, ngươi khách sáo quá rồi!
Sở Hoan lập tức nghiêm nghị nói:
- Lão thái gia, vãn bối không phải khách sáo. Người là tổ phụ của Lâm
Lang, cũng là tổ phụ của vãn bối. Tham kiến tổ phụ là chuyện đương
nhiên.
Trên mặt lão thái gia hiện lên vẻ tươi cười, nói:
- Nếu nói vậy thì lão già ta đúng là có thể nhận lễ này của ngươi.
Sở Hoan nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng.
Tư tình của hắn và Lâm Lang dù đã thành sự thật, hơn nữa sống chết không
thay đổi, mà Sở Hoan cũng biết là khẳng định lão thái gia biết tình cảm
này nhưng hắn cũng không dám xác định là Tô gia có tiếp nhận hay không.
Lúc trước cha Lâm Lang từ Tây Bắc nhập quan, lập môn hộ khác nhưng cũng
không phân rõ giới hạn với Tô gia, càng không đoạn tuyệt quan hệ với Tô
gia. Cho nên trong gia phả, hệ của Lâm Lang vẫn là một phần của Tô gia
Tây Bắc.
Tuy Tô gia gặp chuyện nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa
béo. Tô gia ở Tây Quan có rất nhiều cửa hàng và đất đai. Chỉ cần được
trợ giúp, đợi một thời gian là bọn họ có thể từ từ khôi phục nguyên khí. Tô gia đứng đầu trong bảy họ Tây Quan, là thân sĩ số một của Tây Quan.
Phàm là gia môn như vậy thì sẽ chú ý rất nhiều chuyện, có những nề nếp
mà người bình thường không biết nổi.
Ngược lại, Sở Hoan đã từng
băn khăn, Lâm Lang là một phần của Tô gia, mà Tô gia là đại hộ. Nếu như
tới lúc cưới Lâm Lang làm vợ, Tô gia lại ngăn cản thì dù thế nào, Lâm
Lang có cưới cũng bị những người này nói này nói kia. Nếu Tô gia bận tâm tới nề nếp gia đình, quấy nhiễu đủ cách thì dù Sở Hoan không sợ nhưng
cũng vẫn tránh được một chút phiền phức.
Hắn vừa gọi lão thái gia là tổ phụ, ngoài việc thể hiện sự kính trọng thì cũng có ý thăm dò. Lão thái gia tất nhiên là nhân vật khôn khéo vô cùng, hiển nhiên nghe hiểu ý của Sở Hoan. Hắn cũng không khách sáo, nói thẳng là có thể nhận lễ của
Sở Hoan. Ý trong lời nói cũng giống như tiếp
nhận quan hệ của Sở Hoan và Lâm Lang. Chuyện này đối với Sở Hoan mà nói đúng là việc vui mừng lớn.
Trong lòng Sở Hoan vui mừng, lập tức vái lão thái gia một cái thật sâu. Lúc
này Hiên Viên Thắng Tài với một nhóm người sau lưng lão thái gia đưa mắt nhìn nhau, đại đa số đều không hiểu nguyên do trong đó, không rõ tại
sao một gã đại tướng nơi biên cương lại hành lễ với một lão thân sĩ như
vậy, lộ vẻ kính trọng hiếm có.
Thi lễ xong, lão thái gia liền ngăn lại, lúc này mới nói với Sở Hoan:
- Những thứ này đều là một chút tâm ý của mọi người, biết rõ các ngươi
mới tới, chưa chuẩn bị được nhiều. Cho nên chúng ta đại khái mang tới
một ít đồ cần thiết trong phủ...
Lúc này có một người tiến tới, chắp tay cười với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, còn nhớ tiểu lão không?
- Tiền bá phụ, ngươi sao lại tới đây?
Sở Hoan lập tức nhận ra ông lão tầm năm mươi tuổi này chính là Tiền gia chủ của Tiền gia trong bảy họ Tây Quan, Tiền Bá Di.
Tiền thị nhất tộc đã từng gặp nạn. Tây Quan đình trệ, Tiền Bá Di mang theo
tộc nhân Tiền thị vào quan nội, đã từng ở cùng với Tô thị nhất tộc, nếm
đủ cực khổ ấm lạnh. Về sau Lâm Lang thăm dò được tung tích của lão thái
gia, tự mình mang tộc nhân Tô gia từ Thông Châu tới Vân Sơn, hơn nữa lúc ấy Tô gia cũng đang gặp rủi ro. Tiền thị nhất tộc cũng được Tô gia thu
nhận.
Tại thời điểm Sở Hoan còn ở Vân Sơn cũng đã tiếp xúc với vị gia chủ Tiền gia này, biết quan hệ của hai nhà Tiền, Tô không hề nông
cạn.
Tiền Bá Di lại cười nói:
- Từ sáng sớm chúng ta đã
biết tin là Sở đại nhân sắp tới Việt Châu nhận chức, cho nên mọi người
chuẩn bị vài thức, kính xin đại nhân vui lòng nhận cho.
Lúc này
bên cạnh đã có không ít người chắp tay với Sở Hoan. Trong nội tâm Sở
Hoan đã hiểu rõ, những người này phần lớn đều là tộc nhân bảy họ Tây
Quan hoặc có quan hệ với bảy họ Tây Quan.
- Lão thái gia, Tiền bá phụ, chư vị, các ngươi thật sự là quá khách sáo rồi.
Trong nội tâm Sở Hoan cảm khái vô cùng. Tại thời điểm mình ở Vân Sơn, cơ
duyên xảo hợp mới tiếp xúc với bảy họ Tây Quan, giúp bọn họ. Khi đó
không phải bởi vì hắn có cảm tình gì với bảy họ Tây Quan mà nguyên nhân
chủ yếu là vì Lâm Lang. Thứ hai cũng là bởi trong lòng hắn ghét đám
người Cao Liêm kia, không muốn cho chúng thực hiện được mưu đồ. Nhưng
kết quả là lại bởi thế mà nhận được lợi ích không nhỏ. Mới tới Tây Quan
đã được bảy họ Tây Quan trợ giúp rồi.
- Các ngươi cũng vừa trở
lại Tây Quan không lâu, hôm nay còn chưa khôi phục được nguyên khí, còn
không dư dả. Những vật này... Ta thật sự không thể nhận!
Lão thái gia lắc đầu nói:
- Nếu như ngươi không nhận thì trong lòng mọi người đều không vui. Bảy họ Tây Quan có cơ hội Đông Sơn tái khởi, toàn bộ đều là nhờ đại nhân ban
tặng...
Hắn không nói lời nào nữa mà ra lệnh:
- Trọng
Ngạn, Trọng Thì, cho mọi người mang đồ vào đi. Sắp xếp cho tốt, đêm nay
nếu trong phủ đệ còn phải thu dọn thì thì mọi người đừng đi ngủ!
Tiền Bá Di cũng lập tức cho người bắt tay vào làm. Sở Hoan thấy thái độ của
lão thái gia kiên quyết như vậy thì không thể làm gì được. Lại nghe lão
thái gia nói:
- Đại nhân, ngươi cũng không cần phải lo lắng có
người nói luyên thuyên sau lưng. Chúng ta đưa đồ đạc tới, không có vàng
bạc, cũng không có châu báu, chỉ có mấy bức bình phong, dầu muối tương
dấm, một ít gạo, mì lương khô. Ngươi đã gọi ta một tiếng tổ phụ, những
vật này chính là vật dụng trong nhà, cũng không bị coi là đút lót!
Sở Hoan cười ha hả nói. Lúc này mấy người Tô Trọng Ngạn đã bắt đầu dỡ
hàng. Đám Hiên Viên Thắng Tài dưới mái hiên rốt cục cũng biến tối này
đám người này là bạn không phải địch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiên Viên Thắng Tài đã sắp xếp cho mọi người hỗ trợ dỡ hàng. Sở Hoan
cũng mời mấy người Tô lão thái gia nhập phủ, cũng tự mình dắt Tô lão
thái gia đi.
Phủ tổng đốc lập tức náo nhiệt hẳn. Chính sảnh tạm
thời của phủ tổng đốc tạm thời còn chưa thu thập xong, cho nên Sở Hoan
chỉ có thể mang theo đám người lão thái gia tới sảnh bên. Sảnh bên dù
không rộng rãi nhưng đã dọn dẹp sạch sẽ mười phần. Sở Hoan giúp lão thái gia ngồi xuống. Ngoài lão thái gia, gia chủ Tiền gia Tiền Bá Di trong
bảy họ Tây Quan, gia chủ Hồng gia Hồng Thắng Đào và gia chủ Phó gia Phó
Dụ Thính cũng đều được mời ngồi xuống. Hạ nhân cũng dâng trà lên.
- Bảy họ Tây Quan hôm nay đã có bốn nhà tới.
Lão thái gia nói:
- Cũng không phải những nhà khác không tới mà Triệu gia nhất tộc ở Giáp
Châu, còn chưa tới kịp. Trần gia ở Thủy gia còn chưa trở lại Tây Quan.
Cho nên bốn nhà chúng ta hôm nay tới trước.
Sở Hoan chắp tay nói:
- Chư vị tiền bối đại giá quang lâm, vãn bối vui mừng khôn xiết.
Tiền Bá Di cười nói:
- Đại nhân, tuy chúng ta không thể so với trước kia nhưng tin tức cũng
vẫn khá nhanh nhạy. Mọi người đều biết rõ là ngươi được triều đình đưa
tới Tây Quan dự trù lương thực. Thế nên chúng ta mới có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Nếu như không phải là đại nhân thì sản nghiệp của chúng ta đã bị kẻ có ý đồ xấu chiếm hết rồi. Bảy họ Tây Quan cũng không còn tồn tại nữa.
- Đúng vậy.
Phó Dụ Thịnh nghiêm nghị nói:
-
Đại nhân là đại ân nhân của thân sĩ Tây Quan chúng ta. Nghe đại nhân tới Tây Quan nhận chức, chúng ta vô cùng vui mừng trong lòng.
Sở Hoan cười nói:
- Chư vị tiền bối khách sáo rồi. Thật ra ta vẫn luôn lo lắng là các ngươi không có đủ thời gian tích lũy lương thực. Dù sao thì ...
Hắn cũng không nói tiếp nữa.
Lão thái gia vuốt râu cười nói:
- Chuyện các nhà trữ lương đúng là gặp nhiều phiền toái, phải bỏ ra một
cái giá cực lớn. Nhưng dù là nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đại
biểu cho sĩ tộc Tây Quan. Cho dù có khổ nữa thì chúng ta cũng phải chống chọi được.
- Nhà giàu trong Quan Trung quá nhiều.
Tiền Bá Di thở dài:
- Đều nói quốc khố triều đình không đủ nhưng nhà kho của thân sĩ, thương
gia giàu có lại tràn đầy, hơn nữa còn thu lợi cực lớn. Giống như lúc
trước đại nhân đã nói với chúng ta, chỉ cần có mấy nhà cho mượn lương
thực là những nhà khác sẽ chủ động tới cho mượn. Sự thật đúng là như
thế...
Hồng Thắng Đào nói:
- Triều đình ba phen mấy bận
chinh lương thực, những nhà giàu trong Quan Trung thật ra đều hiểu rõ.
Lương thực nếu bày chất trong kho, triều đình mà khan hiếm lương thực
thì sẽ ra tay với bọn họ... Thế nên cho mượn lương, chúng ta ký công văn với bọn họ, mượn một đền ba, dùng khế đất làm thế chấp. Thế dù sao cũng tốt hơn là bọn họ để lương thực nát trong kho hàng...
- Chư vị tiền bối. Hôm nay tại Bắc Vọng lầu, ta đã gặp Cao Liêm của Bắc Sơn.
Sở Hoan cau mày nói:
- Nghe nói Cao Liêm hôm nay là hội trưởng thương hội Việt Châu. Chuyện
này... Quả thực khiến ta không hiểu. Để bốn nhà các ngươi tọa trấn Việt
Châu, sao vị trí trưởng thương hội này lại bị một thân sĩ Bắc Sơn chiếm
được chứ?
Mấy người đang ngồi, sắc mặt đều hơi thay đổi. Ngược lại lão thái gia còn bảo trì bình tĩnh, vuốt râu nói:
- Đại nhân, chuyện hôm nay tại Bắc Vọng lầu, chúng ta đã biết rõ... Có
người ra oai phủ đầu với đại nhân, chẳng biết trong lòng đại nhân có
biện pháp gì chưa?