La Đa lắc đầu nói:
- Tuy tam thập lục gia là Trương Giác chỉ
định người kế thừa. Nhưng lần này Thiên Môn loạn, tam thập lục gia chỉ
là người tham dự, người chính thức đề xuất không phải bọn họ.
Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ còn có thế lực áp đảo được tam thập lục gia Thái Bình đạo?
La Đa cười hắc hắc:
- Ở giữa thiên địa, kỳ nhân dị sự quá nhiều. Có người lợi dụng Thái
Bình đạo để phát triển Thiên Môn đạo, có gì là không được? Chỉ cần mục
tiêu của bọn họ giống nhau, lại có thời cơ, tất nhiên sẽ đi cùng một
đường.
- Ý của đại ca là chính thức cầm đầu Thiên Môn đạo cũng không phải là tam thập lục gia mà là một người khác hoàn toàn?
Sở Hoan càng lúc càng nghi ngờ:
- Nói cách khác, tam thập lục gia chỉ là nghe theo hiệu lệnh của người khác?
- Tuy tam thập lục gia đã tham dự vào không ít nhưng cũng không phải tất cả đều bị cuốn vào.
La Đa chậm rãi nói:
- Tam thập lục gia ẩn tích mấy trăm năm, nếu như không phải có thời cơ
tuyệt đối, tất nhiên không dễ dàng lộ diện. Ít nhất còn một nửa không bị cuốn vào đó. Tất nhiên bọn họ cũng đang đợi cơ hội. Nếu như thế lực
Thiên Môn đạo càng lúc càng lớn, như vậy, đến cuối cùng, tam thập lục
gia rất có thể sẽ bị cuốn vào cuộc. Tất nhiên, Thiên Môn lục đạo cũng
không chỉ có người của tam thập lục gia mới được tham gia. Tuy nhiên,
Thiên Môn đạo trực hệ tuyển chọn môn đồ rất nghiêm khắc. Chỉ có ba loại
môn đồ Thiên Môn đạo thích nhất.
- Đại ca nói là ba loại người nào?
- Thứ nhất, tất nhiên là con cháu tam thập lục gia.
La Đa đáp:
- Trong tay tam thập lục gia có 36 phương lệnh. Là môn đồ chân chính,
thì sẽ trung thành tuyệt đối với đạo môn, người bình thường tuyệt đối
không thể so sánh. Cho nên chỉ cần cầm tam thập lục phương lệnh trong
tay, thì dễ dàng gia nhập Thiên Môn lục đạo.
- Loại người thứ hai thì sao?
- Di thần cựu quốc.
- Di thần cựu quốc?
- Đại Tần lập quốc là đạp trên hàng đống xương cốt mà xây nên.
Khóe miệng La Đa nở nụ cười quái dị:
- Hậu Hoa triều, quần hùng cát cứ thiên hạ, được gọi là Trung Nguyên
thập bát quốc. Lại nói, chính thức cát cứ thế lực, còn xảy ra trước thời kỳ 18 nước. Trong loạn thế, mỗi thành trì là một quốc gia. Trong 18
nước, so sánh thế lực thì mạnh như nhau, đều tự xưng là vương. Tại Trung Nguyên, tạo thành 18 thế lực thượng đẳng. Ban đầu, trong 18 nước này,
Doanh Nguyên cũng không phải là mạnh nhất. Năm đó thiên hạ phân tranh
ngươi không chứng kiến tất nhiên không biết là khốc liệt thế nào. Doanh
Nguyên diệt vô số nước, mà cũng là giết vô số người. Hắn tôn thờ chủ
nghĩa nhổ cỏ nhổ tận gốc. Mỗi lần chinh phạt thủ phủ một quốc gia, tất
nhiên sẽ phải tạo nên ác nghiệp rất nặng.
Sở Hoan cau mày nói:
- Tiểu đệ xác thực không có may mắn được biết cuộc chiến lập quốc năm
đó. Chỉ là… nếu như mỗi thành trì là một quốc gia thì việc đại khai sát
giới… tựa hồ như không phải là biện pháp tốt. Đợi đến lúc đánh các thành trì khác thì đã có vết xe đổ. Quân coi giữ các thành trì khác chẳng
phải sẽ ngoan cố chống lại? Chẳng lẽ nào Hoàng đế hồ đồ đến mức như thế?
La Đa cười hắc hắc:
- Cái gọi là đại khai sát giới, cũng không phải chỉ là quân dân nội thành.
- Ý của đại ca là…?
- Doanh Nhân là người giỏi thu phục nhân tâm nhất.
La Đà chậm rãi nói:
- Nếu hắn định đánh hạ một thành trì nào, ngược lại, sẽ không đại khai
sát giới đối với quân giữ thành đầu hàng cũng như dân chúng. Ngược lại,
còn hạ lệnh cấm binh lính không được quấy nhiễu dân chúng. Quân quy rất
nghiêm khắc.
Nói đến đây, trong mắt y lộ ra vẻ trào phúng:
- Muốn giành chính quyền, ngồi trên cái ghế kia, Doanh Nguyên cũng
không quá mức ngu xuẩn. Cái gọi là đại khai sát giới, là dành cho các
quốc quân kia.
Sở Hoan hiểu được, lúc trước Doanh Nguyên suất lĩnh thiết kỵ Đại Tần nam chinh bắc chiến, diệt vô số nước. Tuy nhiên
trị quân nghiêm cẩn, vì danh tiếng, không hề đụng đến một cây kim sợi
chỉ nào của trăm họ. Nhưng điều đó cũng không phải khởi nguồn từ lòng
nhân từ của Hoàng đế. Sau khi diệt quốc, cũng đã tiêu diệt tận gốc các
quân thần tướng tướng của họ. Chỉ đãi ngộ tốt với dân chúng bình thường
cũng như những binh lính thân phận thấp kém mà thôi.
- Doanh
Nguyên sợ hãi hậu thế của quốc quân những quốc gia đã mất sẽ có ngày
đông sơn tái khởi. Cho nên mỗi lần bình diệt một quốc gia, tất nhiên, sẽ dùng mọi thủ đoạn tiêu diệt tận gốc vương tộc quốc gia đó.
La Đa chậm rãi nói:
- Đương nhiên, hắn không có khả năng tru sát hết vương tộc 18 nước.
Vương tộc nào còn người sống sót sau đại nạn, tất nhiên sẽ coi Doanh
Nhân là kẻ thù không đội trời chung. Những vương tộc này đã có lực ảnh
hưởng nhất định nên dễ bề tụ tập di thần vong quốc. Cho nên Thiên Môn
đạo cực lực lôi kéo bọn họ. Bên trong Thiên Môn đạo có rất nhiều di thần của 18 nước xưa kia.
Sở Hoan bỗng nhiên nghĩ đến một việc.
Ban đầu, khi mới đến kinh thành, chính hắn đã ra tay giết chết một gã
thích khách. Người nọ dùng Thôn Vân kiếm. Về sau mới biết, đó chính là
Thái tử Lưu Diệu của Thiên Thục quốc sống lưu vong bên ngoài.
Lưu Diệu nhận lệnh ám sát hắn cho đến nay cũng không biết là ai sai
khiến. Nhưng hôm nay nghe La Đa nói vậy, đột nhiên hắn nghĩ rằng, hẳn là Lưu Diệu kia cũng là đệ tử Thiên Môn đạo? Nếu như hắn là đệ tử Thiên
Môn đạo, vậy thì đã nhận lệnh của ai, mà tìm mọi cơ hội ám sát mình.
- Đại ca, vậy loại người thứ ba là ai?
- Dị khách trên giang hồ.
La Đa đáp:
- Thiên Môn đạo dùng tam thập lục gia cùng di thần vong quốc làm chủ,
nhưng cũng cực lực mua chuộc kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ. Tam thập lục
gia tiến vào Thiên Môn đạo, là vì lời thề với Trương Giác, hay nói cách
là vì lý tưởng, còn di thần vong quốc là vì muốn lật đổ Đại Tần, báo thù phục quốc. Còn kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, vào Thiên Môn đạo chính là vì lợi. Bọn họ tất nhiên đã được Thiên Môn đạo cam kết hậu đãi, rồi mới gia nhập. Những người này đều có sở trường tuyệt kỹ riêng. Thiên Môn
đạo có thể lợi dụng điều đó. Thiên Môn đạo đối với những kỳ nhân dị sĩ
này vừa dùng vừa phòng.
Sở Hoan đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi:
- Đại ca, Tiềm Long quật này là nơi Thiên Môn đạo dùng để rèn binh khí. Theo ta được biết, cho dù là nung sắt hay rèn binh khí, thì cũng không
phải là người bình thường có thể làm được. Những người thợ này, hẳn là
mạng lưới kỳ nhân dị sĩ mà Thiên Môn đạo thu nạp được?
La Đa gật đầu cười:
- Đúng vậy, như ta vừa mới nói, Thiên Môn lục đạo gồm binh, thuật, quỷ, kim, ám, tướng. Trong đó, kim đạo và tướng đạo, chính là hai đạo trọng
yếu nhất của Thiên Môn. Kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ không được phép gia nhập. Người của hai đạo này chỉ có thể là tam thập lục gia và di thần
vong quốc.
Sở Hoan bừng tỉnh đại ngộ. La Đa hôm nay để lộ
nhiều tin tức, đã khai sáng hiểu biết của Sở Hoan về Thiên Môn đạo. Vốn
hắn hoàn toàn không biết gì về Thiên Môn đạo, nhưng hôm nay La Đa nói
thẳng ra hết mọi việc, khiến hắn đã có cái nhìn đại khái về Thiên Môn
đạo. Hơn nữa, hắn tin tưởng những gì hắn nghe hôm nay cũng không có
nhiều người biết. Càng như thế, hắn càng cảm giác La Đa thật sự rất bí
ẩn.
Võ công của người này xuất thần nhập hóa, hoàn toàn nằm
ngoài sự tưởng tượng về mặt võ học của Sở Hoan. Mà hiểu biết của La Đa
về Thiên Môn đạo cũng khiến cho Sở Hoan không thể ngờ tới.
Sở Hoan tin rằng, có lẽ có nhiều người biết rõ sự tồn tại của Thiên Môn
đạo. Nhưng chắc chắn rằng không có mấy người biết rõ trong đó có sự tồn
tại của 36 phương lệnh tam thập lục gia.
Càng không có nhiều
người biết, Thiên Môn đạo do những thành phần nào hợp nên. Nên có thể
nói hiểu rõ được như La Đa hẳn phải là người trong Thiên Môn đạo. Nhưng
La Đa đã phủ nhận điều đó.
Y không nhận mình là người Thiên Môn đạo.
Sở Hoan cũng đoán La Đa có lẽ không phải là đạo đồ Thiên Môn đạo. Thiên Môn đạo là tử địch của triều đình, nếu như La Đa là đạo đồ Thiên Môn,
thì không có khả năng để lộ quá nhiều tin tức cho một quan viên triều
đình như mình.
Sở Hoan có cảm giác, La Đa không có địch ý với mình. Cũng may mắn người này là bạn, không phải địch. Nếu đối phương
muốn lấy tính mạng của mình, quả nhiên là dễ như trở bàn tay. Nhưng khi
hắn qua miệng La Đa lấy được nhiều thông tin về Thiên Môn đạo, ngược
lại, đối với thân phận La Đa lại càng thêm hiếu kỳ. Hắn nhớ rõ lần đầu
gặp người này là trong tửu phường của Lâm Lang. Từ đó về sau đột nhiên
mất tích. Rồi lại đột nhiên đến Vân Sơn phủ tìm mình truyền thụ Long
Tượng kinh. Sau đó lại tiếp tục mất tích. Bao phủ người này là một bức
màn bí mật quá lớn. Sở Hoan biết nếu đối phương đã không nói, mình cũng
không nên hỏi, nhất định sẽ không tò mò tìm kiếm thông tin về La Đa dù
là bằng hình thức nào.
- Chắc là đại ca cũng đã nhìn thấy, bọn họ căn bản xem mạng người như cỏ rác.
Ánh mắt Sở Hoan lạnh giá:
- Ở bên cạnh, có một hố tử thi. Trong hố, có không dưới một trăm tử
thi. Những người này không phải là quân hai bên chết khi giao chiến, mà
là bị bọn chúng hành hạ đến chết ngay tại chỗ này. Ta không biết Tiềm
Long quật này tồn tại trong bao lâu, nhưng trong cái hố đó có hàng trăm
thi thể. Tiểu đệ không thể nào tưởng tượng, Thiên Môn đạo len lỏi khắp
Đại Tần giương cao cờ hiệu cứu khổ cứu nạn, lại âm thầm hại chết bao
nhiêu người như thế.
La Đa cười hắc hắc:
- Không phải người Trung Nguyên vẫn có câu rằng “một tướng công thành vạn cốt khô” sao?
Sở Hoan gật đầu:
- Câu đó không sai, quan điểm bất đồng, mâu thuẫn tồn tại, sẽ xảy ra
xung đột. Sa trường giao phong, xác chết trôi ngàn dặm, chính là vì
tranh đấu sát phạt. Dân chúng bất mãn triều đình. Bọn họ muốn tạo phản,
cũng đều là vì chính bọn họ. Triều đình bình định bọn họ cũng là việc
triều đình phải làm. Bọn họ khởi nghĩa vũ trang, cũng là dũng khí của
bọn họ. Nhưng Thiên Môn đạo lợi dụng yêu ma tà thuật, đầu độc dân chúng, một mặt công bố muốn giải thoát dân chúng khỏi bể khổ, mặc khác lại
không xem dân chúng như là con người. Ai cũng là máu thịt như nhau,
nhưng trong mắt Thiên Môn đạo, bọn họ lại chỉ là một thứ công cụ chúng
lợi dụng phục vụ cho mục đích của mình mà thôi. Như vậy Thiên Môn đạo
tuyệt không phải là chính đồ, càng không có tư cách đứng ra đại diện cho dân chúng. Bọn chúng muốn loạn, thì ta đây sẽ giết.
Hai con mắt hắn bắt đầu trở nên sắc bén:
- Mặc kệ cái gọi là lý tưởng Thái Bình, mặc kệ cái gọi là báo thù phục
quốc, cái mà ta nhìn thấy chỉ là đám tà đạo loạn đảng đang lợi dụng xúi
giục dân đen làm loạn. Thiên hạ có thể loạn, nhưng không thể do đám
người này làm loạn. Bọn chúng muốn gây sóng gió, ta đây sẽ không cho
phép chúng gây nên sóng gió. Chỉ cần trong tay của ta có kiếm, kiếm của
ta sẽ vung lên nhằm vào bọn chúng.
La Đa nhìn Sở Hoan, hơi trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Ngươi muốn diệt Thiên Môn?
Sở Hoan cũng không do dự, nhìn chằm chằm vào mắt La Đa, chậm rãi nói:
- Tiểu đệ biết rõ thiên hạ đang loạn, cuối cùng, thiên hạ này sẽ thành
cái gì tiểu đệ cũng không rõ. Nhưng như tiểu đệ đã nói, dân chúng bị áp
bức đến đường cùng đứng ra đấu tranh tìm cuộc sống mới, tiểu đệ sẽ khâm
phục dũng khí của bọn họ. Tuy tiểu đệ thế đơn lực bạc, nhưng sẽ không
cho phép những tà môn ma đạo kia thừa cơ làm loạn. Nếu ta có kiếm trong
tay, chắc chắn sẽ dùng để diệt Thiên Môn đạo.
La Đa cười ha hả:
- Thiên Môn đạo thực lực hùng hậu, không dễ đối phó. Sở huynh đệ, ngươi muốn diệt Thiên Môn cũng không phải là chuyện đơn giản. Chính như ngươi nói, ngươi thế đơn lực bạc không phải là đối thủ của Thiên Môn đạo. Nếu như ngươi thực sự có hùng tâm diệt Thiên Môn, thì cần phải trở thành
sát nhân kiếm. Trước khi luyện thành sát nhân kiếm, cần có một sát nhân
tâm, coi rẻ thiên địa. Ngươi có làm được không?