Cam Ngọc Kiều nhìn Sở Hoan chăm chú:
- Ngươi biết Chu Lăng Khải?
- Chu Lăng Khải?
Sở Hoan khẽ giật mình, cái tên này rõ ràng rất lạ lẫm nhưng hắn trong nháy mắt như biết cái gì lông mày nhíu lại.
- Tổng đốc Thiên Sơn là Chu Lăng Nhạc, chẳng lẽ...Chu Lăng Khải này có quan hệ với Chu Lăng Nhạc?
- Chu Lăng Nhạc có ba huynh đệ, Chu Lăng Khải là tam đệ của Chu Lăng Nhạc, hiện làm người hầu ở Sử bộ tư Thiên Sơn.
Cam Ngọc Kiều cười nói:
- Chu Lăng Khải văn không thành võ không xong, quân đội không ở được,
xử lý không xong chính sự, được Chu Lăng Nhạc sắp xếp vào Sử bộ tư Thiên Sơn, coi như là nhàn hạ, bình thường lại không thế nào quản việc...!
Sở Hoan nói:
- Ngọc Kiều cô nương, ngươi đừng nói rằng, người thành thân với cô chính là Chu Lăng Khải?
- Chính là người này.
Cam Ngọc Kiều thản nhiên nói:
- Sở đại nhân, bây giờ có phải ngươi đang vui mừng không?
Trong lòng Sở Hoan đã vô cùng kinh ngạc nhưng hắn hỷ nộ không biểu hiện ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh:
- Chẳng lẽ Chu Lăng Khải vẫn chưa lấy vợ?
- Tuổi của Chu Lăng Khải cũng không lớn.
Cam Ngọc Kiều nói:
- Y là em trai nhỏ nhất của Chu Lăng Nhạc, năm nay mới 25 tuổi...vốn dĩ tuổi này nên lấy vợ nhưng Chu Lăng Khải lại chưa lấy vợ.
Sở Hoan ồ lên một tiếng hỏi:
- Sao Chu Lăng Nhạc lại nghĩ đến kết thân với Ngọc Kiều cô nương? Ngọc
Kiều cô nương, việc hôn sự này có phải là đã không thay đổi được nữa?
- Các ngươi lần trước đi dại doanh Tây Bắc, vừa đi không quá hai ngày, người của Chu Lăng Nhạc liền đến.
Cam Ngọc Kiều nói:
- Mới đầu ta cũng không để ý nhưng bọn họ lại mang theo một số quà
tặng, người dẫn đầu gọi là Phí Thanh, có thể Sở đại nhân biết?
- Phí Thanh?
Sở Hoan và Chu Lăng Nhạc nước và lửa không thể hòa hợp cũng nhau, đương nhiên có hiểu biết tình hình Thiên Sơn.
- Phí Thanh là Chủ sự đạo lễ bộ tư Thiên Sơn. Ngọc Kiều cô nương, ngươi nói Phí Thanh bị Chu Lăng Nhạc điều đến đại doanh Tây Bắc?
Cam Ngọc Kiều gật đầu nói:
- Không sai, Phí Thanh đi trước chính là theo ý của Chu Lăng Nhạc, đề
cập vấn đề cầu hôn với đại ca của ta, muốn thúc đẩy hôn sự của ta với
Chu Lăng Khải.
Sở Hoan khẽ gật đầu hỏi:
- Ý của Cam tướng quân như thế nào?
- Đại ca ta rất có hứng thú với việc hôn sự nà đã nhận sính lễ của Phí Thanh mang đến...!
Cam Ngọc Kiều thần sắc ngưng trọng.
- Sở đại nhân, ý nghĩa bên trong việc này chắc là ngươi đã hiểu rõ?
Sở Hoan cuối cùng không kìm được khóe mắt run rẩy.
Việc hắn lo lắng nhất lại không phải là hai đường giáp công của Bắc Sơn và Thiên Sơn, đây là việc trong dự tính của hắn, mà là tất cả chiến
lược đối ứng của Tây Quan đều sẽ suy tính vào Bắc Sơn và Thiên Sơn.
Điều hắn lo lắng nhất chính là quân Tây Bắc của Cam Hầu.
Hắn đoán không ra tâm tư của Cam Hầu, không biết đại chiến mở ra, Cam
Hầu sẽ án binh bất động hay lựa chọn thế nào. Khi lập ra chiến lược, lại không nghĩ tới sách lược đối ứng quân Tây Bắc, thực tế với thực lực của quân Tây Bắc, đối diện với Bắc Sơn và Thiên Sơn đã là quá sức, chứ chưa nói đến phân chia tinh lực đối ứng với Cam Hầu.
Trong lòng
Sở Hoan thậm chí luôn cầu nguyện, cho dù Cam Hầu không trợ giúp Tây Quan cũng hi vọng quân Tây Bắc án binh bất động, dù là ngồi trên núi xem hổ
đánh nhau cũng được.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Sở
Hoan mới đặc biệt đến đại doanh Tây Bắc trước một chuyến, hi vọng có thể đạt được một loại ký kết ngầm nào đó đối với Cam Hầu. Nhưng tin tức Cam Ngọc Kiều đem lại làm một tia hi vọng cuối cùng trong lòng Sở Hoan cũng tan vỡ.
Cam Hầu đã tiếp nhận sính lễ coi như là đã có ý tán
thành việc hôn sự của Cam Ngọc Kiều và Chu Lăng Khải. Biết rõ Tây Bắc
tam hùng giằng co, Cam Hầu lại có quan hệ thông gia với Chu Lăng Nhạc,
không còn nghi ngờ gì nữa đây là một cuộc hôn nhân chính trị. Thông qua
cuộc hôn nhân này, Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu sẽ lập tức trở thành đồng
minh.
Sở Hoan rất rõ, có thể để Cam Hầu nhích gần qua bên đó, Chu Lăng Nhạc đương nhiên là đã có lợi ích đủ hấp dẫn cho Cam Hầu, mà
Cam Hầu thiên vị Chu Lăng Nhạc đối với Sở Hoan mà nói dường như là đả
kích chí mạng.
Tam đạo Tây Bắc lại có bốn thế lực lớn, thật
lòng mà nói nếu trước khi người Tây Lương xâm lược, với thế lực của Tây
Quan đạo khi đó, cho dù Bắc Sơn và Thiên Sơn liên kết cũng đủ để Tây
Quan Đạo chống đối.
Nhưng lúc này không giống lúc trước.
Tây Quan Đạo đến nay vẫn là một đạo có diện tích đất lớn nhất trong ba
đạo, nhân khẩu so với hai đạo khác mà nói cũng chiếm ưu thế, thậm chí
nói lực chiến đấu của quân đội cũng mạnh hơn Bắc Sơn Đạo.
Nhưng nội tình Tây Quan đạo đến nay thực sự quá bạc nhược, cho dù là
lương thảo hay là trang bị quân giới, đều không thể so sánh với Bắc Sơn
đạo và Thiên Sơn đạo.
Hiện nay, rõ ràng là Cam Hầu nghiêng về phía Chu Lăng Nhạc, cũng chính là nói bốn thế lực lớn của Tây Bắc trong đó ba chi đều sẽ chỉ mũi nhọn về phía Tây Quan đạo của Sở Hoan.
Bàn về quân nhu hậu cần, Tây Quan đạo không so được với Bắc Sơn và
Thiên Sơn. Bàn về lực chiến đấu, không so được với quân Tây Bắc và quân
Thiên Sơn, cho nên sau khi Cam Hầu nghiêng về phía Chu Lăng Nhạc, Tây
Quan đã chịu sự thù địch từ mấy phía, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Sở Hoan đã cảm nhận tất cả áp lực trước mắt, ngực lúc này thậm chí có
một chút khó chịu, dường như không khí trở nên vẩn đục khó có thể hít
thở.
- Sở đại nhân, bây giờ ngươi không thể vui vẻ được rồi chứ?
Cam Ngọc Kiều nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan:
- Nếu như chuyện hôn sự này thành công, chớ nói còn có thể thực thi
quân điền lệnh hay không, chỉ sợ Sở đại nhân ngươi cũng khó bảo toàn
tính mạng!
Sở Hoan hít sâu một hơi, rốt cuộc hỏi:
- Ngọc Kiều cô nương, việc lớn như vậy, vì sao ngươi lại đến nói với ta
trước? Đây là việc cơ mật, Cam tướng quân hẳn phải biết ngươi đến nói
với ta?
- Khi ta rời đi, y không biết.
Cam Ngọc Kiều nói khẽ:
- Nhưng ta nghĩ sớm muộn y có thể đoán được tung tích của ta...!
- Vậy vì sao cô nương lại nói với ta tin tức quan trọng như vậy?
Trong lòng Sở Hoan cũng rất nghi ngờ, Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc kết
thành đồng minh, đây nhất định là chuyện vô cùng cơ mật, nếu như Cam
Ngọc Kiều không phải là em gái Cam Hầu, chỉ sợ cũng sẽ không biết việc
này. Cam Hầu đã ra quyết định theo lẽ thường Cam Ngọc Kiều đương nhiên
là tiến lui theo huynh trưởng của nàng, nhưng Cam Ngọc Kiều lại không
quản đường xá xa xôi, một mình bôn ba đến Sóc Tuyền thông báo với Sở
Hoan tin tức này trước, điều này làm Sở Hoan có chút khó hiểu.
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng vì lần trước gặp mặt ở đại doanh Tây
Bắc, tâm hồn thiếu nữ của Cam Ngọc Kiều thầm có ý với mình cho nên thời
khắc nguy cấp, Cam Ngọc Kiều đến trước báo tin.
Cam Ngọc Kiều đến đây có lẽ có duyên cớ.
- Thực ra lý do rất đơn giản, ta không ghét ngươi nhưng rất ghét Chu Lăng Nhạc.
Cam Ngọc Kiều không hổ là người phụ nữ đi ra từ trong quân đội.
- Hơn nữa theo ta thấy, nếu như ngươi thắng, cho dù là nhân dân Tây Bắc hay quân Tây Bắc chúng ta cuộc sống sẽ khá hơn một chút.
Sở Hoan thở dài:
- Đa tạ cô nương khích lệ.
Dừng lại một chút nói:
- Nhưng Chu Lăng Nhạc đã từng là đại anh hùng của Tây Bắc, rất có uy
vọng trong Tây Bắc, thời gian ta đến Tây Bắc lại không lâu, vì sao cô
nương lại có thể đoán định ta có thể làm cho nhân dân Tây Bắc sống tốt
hơn như vậy được?
- Lúc đầu, khi người Tây Lương đánh vào,
khí thế hung dữ mạnh mẽ, ta đi theo bên cạnh đại ca cũng không ngăn cản
nổi đội quân tinh nhuệ của người Tây Lương.
Cam Ngọc Kiều nghiêm mặt nói:
- Khi đó, Phong tướng quân đã không còn nữa, toàn bộ quân Tây Bắc tan
rã, giống như một bàn tay năm ngón, năm ngón tay khép lại thành một nắm
đấm. Người Tây Lương xâm chiếm một nắm đấm đánh qua liền có thể đánh tan bọn họ, nhưng sau khi Phong tướng quân chết đi, nắm đấm liền trở thành
năm ngón tay. Không có nhân vật như Phong tướng quân, rất khó biến thành nắm đấm một lần nữa.
Sở Hoan nghe vậy khẽ gật đầu, rõ ràng rất tán thành với câu nói này.
- Hậu quả của cuộc chiến chính là toàn tuyến tan tác, chia rẽ...!
Trong mắt Cam Ngọc Kiều có chút tiếc hận.
- Bao nhiêu huynh đệ đã từng vào sinh ra tử cùng tiến lui liên tiếp
chết thảm dưới gót sắt của người Tây Lương, khi đó ai cũng hi vọng có
người có thể đứng ra dẫn đầu tất cả, ra sức đánh người Tây Lương. Đại ca ta trong nghịch cảnh dốc hết sức đánh mấy trận thắng, nhưng cả chiến
trường thắng ít thua nhiều. Mấy trận thắng cũng không thay đổi được đại
cục...Sở đại nhân, khi đó ngươi không ở Tây Bắc, đương nhiên không thể
nhìn thấy trên toàn bộ chiến trường đâu đâu cũng là quân sĩ của quân Tây Bắc chúng ta, tụm năm tụm ba, đều đã không có ý chí chiến đấu...!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ta cũng có nghe qua, nghe nói khi đó triều đình chưa chuẩn bị sẵn
sàng, Dư Bất Khuất tướng quân còn chưa từng đến Tây Bắc, tình thế Tây
Bắc vô cùng nguy cấp, là Chu Lăng Nhạc dũng cảm đứng ra thay đổi tình
thế nguy hiểm.
- Lời này không hề giả dối.
Cam Ngọc Kiều nói:
- Ngay khi hội quân thành đàn, Chu Lăng Nhạc dẫn đầu cấm vệ quân Thiên
Sơn đến Tây Quan, nhanh chóng tập trung lại quân nhân Tây Bắc đã rút
lui. Khi đó rất nhiều người đều cho rằng, Chu Lăng Nhạc có thể cứu vãn
Tây Bắc từ trong nguy nan. Quân sĩ Tây Bắc không phải không muốn đánh
người Tây Lương, đợi có người đứng ra, đương nhiên đều bằng lòng phản
kích...rất nhiều người đều cho rằng Chu Lăng Nhạc bảo chúng ta đi đánh,
trên thực tế là bản thân chúng ta muốn đánh, nhưng không biết đi đánh
thế nào. Chu Lăng Nhạc hiệu triệu chúng ta tập kết lại, chúng ta cảm
thấy y nói đúng liền tập kết lại, xây dựng phòng tuyến lần nữa...!
- Sau đó thì sao?
- Bây giờ rất nhiều người đều nói Chu Lăng Nhạc lúc đó phấn đấu quên
mình, cứu Tây Bắc từ trong nguy nan, xung phong đi đầu. Đây đều là lời
nói dối gạt người.
Cam Ngọc Kiều cười lạnh nói:
-
Quân Tây Bắc tập kết lại, Chu Lăng Nhạc thực sự cũng lập ra chiến lược,
nhưng mỗi lần đánh với người Tây Lương, tấn công ở trước mặt toàn bộ đều là tướng sĩ quân Tây Bắc chúng ta. Uy tín của Chu Lăng Nhạc khi đó cũng đã truyền khắp trong ngoài biên ải, tất cả mọi người đều nói y là đại
anh hùng. Trước khi Dư Bất Khuất đến triều đình, thậm chí giao hết quyền hành quân sự và chính trị của quân Tây Bắc vào tay Chu Lăng Nhạc...!
Sở Hoan lại không hề nói gì nhưng hắn có thể nghe ra sự khinh thường và chán ghét của Cam Ngọc Kiều đối với Chu Lăng Nhạc từ trong ngữ khí của
Cam Ngọc Kiều.
- Chu Lăng Nhạc để quân Tây Bắc chúng ta làm
cái khiên thịt ở trước mặt, y nói bảo đảm cung cấp hậu cần cho quân Tây
Bắc cho nên khi đó, y hạ lệnh tất cả vật tư lương thảo và trang bị ngựa ở khắp nơi Tây Bắc, tất cả đều do y điều phối. Vật tư từ trong cửa khẩu
vận chuyển đến Tây Bắc cũng đều trong tầm tay của y. Thực ra, chúng ta
đều rất rõ, khi đó vật tư y điều động từ Tây Bắc và vật tư từ cửa khẩu
phân phối tới đây số lượng không ít, hơn nữa trường ngựa của Tây Quan
đều chưa rơi vào tay giặc, chắc chắn trong tay y có rất nhiều lương
thảo, trang bị và ngựa...nhưng y nói đi nói lại những cái này đều là vì
bảo đảm hậu cần cho quân Tây Bắc, mà quân Tây Bắc bọn ta chỉ thấy huynh
đệ người tiếp người chết đi cũng rất khó nhìn thấy vật tư từ đằng sau
cung cấp đến.
Cam Ngọc Kiều đã nắm chắc nắm đấm.
- Ta thừa nhận, nếu như không phải Chu Lăng Nhạc, binh sĩ tháo chạy của
quân Tây Bắc rất khó tập kết lại thành phòng tuyến mới, có lẽ không đợi
được Dư Bất Khuất đến Tây Bắc đã có thể rơi vào tay giặc nhưng Chu Lăng
Nhạc rốt cuộc đánh vì cái gì, thiên hạ lại có bao nhiêu người biết?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Cô nương nói là khi đó y dùng quân Tây Bắc làm bia đỡ đạn ở trước
mặt, để y tranh thủ thời gian, còn y ở đằng sau vơ vét vật tư tham ô
tiếp tế của triều đình?
- Y từng là đại anh hùng trong miệng mọi người, ta đây vốn không muốn, nhưng trên thực tế chính là như vậy.
Cam Ngọc Kiều lạnh lùng nói:
- Khi ở vào cảnh nguy nan đó, y có thể lợi dụng quân Tây Bắc chúng ta,
không để ý tới sống chết của chúng ta. Thật khó mà tin rằng, có một
ngày, khi y làm lớn ở Tây Bắc, sẽ thật sự quan tâm đến người dân, lại
càng không nói đến quân Tây Bắc chúng ta.
Sở Hoan oán thán
trong lòng, Chu Lăng Nhạc đã từng biểu hiện ra khuôn mặt thiên sứ trước
mặt mọi người nhưng trên thực tế y lại là một con quỷ tàn bạo tham lam.