Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 347: Q.2 - Chương 347: Thiết Huyết Viên




Từ lời nói cử chỉ của Ngụy Vô Kỵ mà Sở Hoan có thể thấy được, có lẽ trong bụng người này quả thật có chút tài học, nhưng lại mang theo sự bất bình có tài nhưng không gặp thời, Ngụy Vô Kỵ phu nước miếng ở nơi này, Sở Hoan chỉ sợ gã còn có thể nói ra những lời không thể nói, bản than mình nghe không sao cả, nhưng thật sự bởi vì lời nói của Ngụy Vô Kỵ mà gặp phải phiền toái, cuối cùng cũng không ổn, lập tức ra hiệu với Vương Phủ. Vương Phủ không phải thằng ngốc, hiểu được ý Sở Hoan, lập tức nâng chén rượu, lôi kéo Ngụy Vô Kỵ uống rượu.

Vài ly vào bụng, Sở Hoan mới cười nói:

- Đạo trị quốc của Vô Kỵ công tử, không biết có thượng sách gì?

- Trị quan an dân!

Ngụy Vô Kỵ vừa nghe nói tới đạo trị quốc, lập tức có tinh thần:

- Theo cách nhìn của ta, quốc gia không tốt, về nguyên do, đơn giản là quan không làm quan, dân không phải dân, muốn để quốc gia ổn định cường thịnh, đơn giản bốn chữ trị quan an dân mà thôi, trị quan an dân này lại chia làm mấy bước, bước đầu tiên… !

Sở Hoan còn tưởng rằng gã có những lời bàn cao kiến gì khác, nhưng vừa nghe gã nói như vậy, dường như có lời bất trị, vội vàng nâng chén nói:

- Tới, Vô Kỵ công tử, uống rượu!

Cũng may Tử Doanh cô nương thu dọn đồ đạc cũng nhanh, nếu nàng chuộc được than, tự nhiên không muốn ở lại Tần Vân Phường này them một khắc, thu dọn những gì mình có thể mang đi, lúc này mới trở lại. Sở Hoan hỏi chỗ ở của Ngụy Vô Kỵ, cũng may tuy rằng trên người Ngụy Vô Kỵ này không có tiền bạc gì, nhưng trước kia cũng đã thuê một nơi ở lại, Tử Doanh chuộc được thân, không có nơi khác đi, cũng ước định với Ngụy Vô Kỵ rồi, Ngụy Vô Kỵ đương nhiên dẫn nàng trở về chỗ ở của mình. Lúc sắp chia tay, Ngụy Vô Kỵ và Tử Doanh không thiếu được lại thiên ân vạn tạ một phen, bà chủ Tần Vân Phường tự mình đưa Tử Doanh đi ra, giả vờ giả vịt chảy vài giọt nước mắt.

Đám người Sở Hoan ăn uống linh đình, cũng thực sự không say không thôi, sau khi ba người say ngã, lúc này ngủ lại. Vương Phủ lo lắng Sở Hoan chịu thiệt, khiến bà chủ tới đây tính toán, rượu và thức ăn ngon, cuối cùng mất hơn bốn mươi lạng bạc, đây đã xem như tiêu phí không nhỏ, Sở Hoan cho một thỏi vàng, đã vượt qua trăm lạng, Vương Phủ tự mình tính toán với bà chủ, sau cùng lấy trở về bảy mươi lạng bạc, nhét vào trong lòng Sở Hoan, bà chủ kia bất mãn với Vương Phủ, nhưng cũng không dám đắc tội.

Qua mấy ngày, Sở Hoan chờ khảo hạch tiến đén, trước đó hắn cũng không nói cho người của Tây Môn Thự, có một số người lúc trước muốn ôm đùi Sở Hoan, thấy Sở Hoan không lên chức, cho rằng không còn cơ hội, nên lạnh nhạt rất nhiều, nhưng mấy người Sở Hoan mời tiệc đêm đó, lại càng quen thuộc với Sở Hoan.

Thời gian năm ngày nháy mắt trôi qua, hôm nay Thông Sự Xá Nhân Thủy Liên lại tới Tây Môn Thự, huống chi mang qua trăm thất lụa Hoàng đế ban thưởng lúc trước, Vương Phủ vội vàng sai người giúp đỡ đưa lụa vào trong Thự Môn, Thủy Liên còn mang đến khẩu dụ của Hoàng đế, để Sở Hoan lập tức vào cung, nhận khảo hạch.

Gã tuyên khẩu dụ trước mắt mọi người, người Tây Môn Thự chung quanh không rõ ràng lắm, nhưng dù sao không phải ngu ngốc, Thông Sự Xá Nhân mang lụa đến, hơn nữa lại tuyên Sở Hoan vào cung, mọi người chỉ biết chuyện không đơn giản. Vốn một số Võ Kinh Vệ đã hơi lạnh nhạt, lập tức lại nhiệt tình, lúc Sở Hoan ra cửa, tiền hô hậu ủng, rất là đồ sộ, cho dù Sở Hoan đi xa, không ít người còn liên tục ngoắc tay với Sở Hoan, tựa như vẹ bé nhìn nam nhân nhà mình xuất chinh sa trường vậy.

Lúc này đây ngựa quen đường cũ vào cung, cũng không phải tới Quang Minh Điện, mà đi thẳng tới hậu hoa viên, lúc này chính ngọ, ánh nắng tươi sang, gió êm dịu, ánh mặt trời chiếu lên vách tường màu đỏ và ngói lưu ly sắc vàng, lại rạng rỡ huy hoàng.

Theo con đường bằng đá trong cung hướng tới hậu hoa viên, Thủy Liên dặn dò:

- Sở Hoan, hôm nay Thánh thượng triệu tập không ít trọng thần tới, thứ nhất là tiến hành khảo hạch đối với ngươi, thứ hai là Thánh thượng muốn dẫn theo Hoàng hậu nương nương đi dạo giải sầu ở hậu hoa viên, hôm nay ngươi khảo hạch, thứ nhất là vì tiền đồ của ngươi, thứ hai cũng là vì giải buồn cho các vị, nên làm cái gì, trong lòng ngươi nhất định rõ ràng.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Tại hạ rõ ràng.

Thủy Liên lại cười nói:

- Rõ ràng là tốt rồi. Vẫn câu nói kia, liên quan tới thể diện Thánh thượng, nếu hôm nay ngươi thắng, tăng thêm thể diện cho Thánh thượng, chắc chắn một bước lên mây, nếu thất bại, ha ha… !

Gã không nói tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, nếu hôm nay quả thật thất bại, rất có thể sẽ không còn sống rời cung rồi.

Ngự hoa viên là một công trình lớn trong hoàng thành, diện tích cực kỳ lớn, đang tiết xuân ấm áp, mùa hoa cỏ cả vườn, kỳ hoa dị thảo nhiều đếm không xuể, sắc màu rực rỡ, cây xanh thành rừng, chẳng nhưng có khu hoa cỏ chuyên môn, còn có khu chim quý thú lạ, chính là một vườn bách thú và một vườn cây kết hợp, ngoài ra còn có một võ trường khá trống trải, đây cũng là nơi Hoàng đế bệ hạ từng luyện tập võ nghệ.

Hoàng đế bệ hạ dung võ lập quốc, xuất thân chiến trường thiết huyết, sau khi lập quốc, đặc biệt xây dựng một võ trường ở ngự hoa viên, chỗ bình thường tự mình cưỡi ngựa bắn cung.

Diễn võ trường này, năm đó Hoàng đế bệ hạ tự mình lấy tên là “Thiết Huyết Viên”.

Chỉ là những năm gần đây Hoàng đế tham tu đạo pháp, dần dần xa cách luyện tập võ nghệ, cho nên Thiết Huyết Viên đã lâu rồi chưa từng náo nhiệt, Thiết Huyết Viên hôm nay, lại bắt đầu náo nhiệt sau một thời gian dài.

Cờ lớn phấp phới trong gió, binh sĩ cầm cờ lù lù bất động, hộ vệ phân loại chỉnh tề canh giữ bốn phương Thiết Huyết Viên, cờ xí các màu tung bay, khôi giáp phức tạp đặt song song, dưới xe nón mui, Hoàng đế bệ hạ mặc thường phục và Hoàng hậu mặc chính trang đang ngồi ngay ngắn.

Hoàng hậu nhỏ hơn Hoàng đế bệ hạ không ít, chẳng qua hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, mắt phượng ôn hòa, tuy rằng không đeo quá nhiều trang sức, nhưng lại có vẻ khoan thai quý trọng, có phong độ mẫu nghi một nước, chỉ nhìn khí chất và dung mạo của nàng, lúc trẻ tuổi tất nhiên là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hiện giờ qua tuổi bốn mươi, nhưng vẫn tràn đầy phong vận mỹ phụ.

Thần thái Hoàng hậu nhìn qua hết sức tường hòa, ngồi ngay ngắn, mà Hoàng đế già nua lại tựa lên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thường xuyên đảo qua đám người hai bên.

Mười mấy quan viên phân ra trái phải, Môn Hạ Tỉnh Nạp Ngôn Chu Đình tự nhiên ở đó, Lại bộ Thượng thư Lâm Nguyên Phương cũng ở trong đó, ngoài ra, nơi gần Hoàng hậu nhất, không ngờ Tề Vương Doanh Nhân cũng xuất hiện ở Thiết Huyết Viên.

Dưới tay Hoàng đế có một cái ghế, một gã thần tử nhìn qua còn già hơn Hoàng đế ngồi trên ghế, vị lão thần này mặc áo bào rộng, trong phần lớn thần tử ở đây, chỉ có một mình gã ngồi trên ghế, nhìn qua hết sức suy yếu, sắc mặt hơi tái nhợt, thường xuyên ho khan hai tiếng, khiến người ta lo lắng gã sẽ chết bất cứ lúc nào.

Hoàng đế bệ hạ nghe lão thần ho khan một hồi, chậm rãi nói:

- An Quốc Công, trẫm không biết ngươi bệnh nặng như thế, nếu sớm biết như vậy, sẽ không truyền gọi ngươi tới đây. Trẫm chỉ muốn ngươi đi ra giải sầu, hít thở không khí, Đình Lang đã đi, ngươi không nên thương tâm quá mức, bảo trọng thân thể mới được. Cũng may hung thủ sát hại Đình Lang đã bị giết chết, Lưu Diệu đền tội, ngươi cũng đừng quá khổ sở.

An Quốc Công vội vàng nói:

- Lão thần nhận được chiếu cố của Thánh thượng, muôn chết không thể báo. Hôm nay nghe nói Thánh thượng chọn nhân tài, truyền gọi lão thần vào cung xem, tuy rằng thân thể lão thần không tốt, nhưng lại muốn cùng Thánh thượng nhìn xem lương đống nối nghiệp Đại Tần ta.

Hoàng đế cười nói:

- Có lẽ An Quốc Công đã biết, giết chết Lưu Diệu là Sở Hoan dự thi hôm nay, hắn coi như báo thù cho Phò mã.

An Quốc Công nói:

- Lão thần chỉ mong hắn có thể bày ra tài hoa, thuận lợi thông qua khảo hạch, như thế Thánh thượng lại nhiều hơn một vị thần tử tài năng!

Hoàng đế cười ha ha, cũng không nói gì thêm.

Đúng lúc này, nghe được tiếng thái giám vang lên:

- Võ Kinh Vệ Sở Hoan tới!

Trên thực tế lúc đám quan viên triều đình bị truyền gọi tới đây, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tới ngự hoa viên rồi, mới biết được Hoàng đế muốn khảo hạch nhân tài.

Tuy nói có một số người trong đó đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có một bộ phận không biết rốt cuộc muốn khảo hạch ai, lúc này nghe được năm chữ “Võ Kinh Vệ Sở Hoan”, đều nghi hoặc. Tất cả mọi người đều rất quen thuộc Võ Kinh Vệ, nhân vật có số má tự nhiên là Chỉ huy sứ Hoàng Thiên Đô, Tứ thành Tổng kỳ phía dưới cũng không có tên Sở Hoan, lại không biết Sở Hoan này là người ra sao?

Khi Sở Hoan đi theo Thủy Liên xuất hiện tại diễn võ trường, không ít người đều nhíu mày, Sở Hoan mặc đồ võ Kinh Vệ, chẳng qua là giáp trụ binh sĩ tầng dưới chót Võ Kinh Vệ, ai cũng không nghĩ ra, hôm nay Hoàng đế khảo hạch lại là một nhân vật như vậy.

Tề Vương Doanh Nhân luôn nhìn chung quanh, nhìn thấy Sở Hoan xuất hiện, lập tức lộ ra vẻ hung phấn. Sở Hoan bước nhanh qua chỗ Hoàng đế, tự nhiên cũng nhìn thấy Tề Vương, hắn vào kinh cũng gần một tháng, mãi đến hôm nay mới gặp lại vị chính cuhr này, chỉ có điều cảm giác dường như có một hàn quang nhìn thẳng vào mình, bình tĩnh liếc qua bên cạnh, lại phát hiện một gương mặt quen thuộc, người nọ đúng là Võ úy Cận Vệ Quân Cao Nhã bị Sở Hoan một chiêu đánh bại ở Tây Môn Thự.

Cao Nhã hai mắt như đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hoan, vẻ mặt kia dường như thấy được cừu nhân giết cha vậy.

Tất nhiên Sở Hoan không để ý tới gã, ánh mắt thoáng nhìn lại quay về, đi tới phía trước, bái kiến Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu, Hoàng đế bệ hạ vẫy tay để Sở Hoan đứng lên, lười biếng hỏi:

- Sở Hoan, hôm nay trẫm muốn khảo hạch ngươi trước mặt các quan ở Thiết Huyết Viên này, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Lúc này ngay cả nội dung khảo hạch cụ thể là gì Sở Hoan cũng không biết, nên cũng chưa nói tới chuẩn bị tốt, chỉ có thể là binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, kiên trì nói:

- Tiểu nhân tất dồn hết toàn lực, không cô phụ kỳ vọng của Thánh thượng!

Hoàng đế vừa lòng gật đầu, quăng ánh mắt tới Chu Đình, hỏi:

- Chu ái khanh, khảo hạch là ngươi nói ra, trẫm cũng để ngươi chuẩn bị công việc hạng mục khảo hạch, ngươi chuẩn bị thử Sở Hoan thế nào?

Chu Đình đi ra khỏi đội ngũ, cung kính nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, mấy hôm nay thần đã nghĩ ra hạng mục khảo hoạch, cũng an bài chuẩn bị khảo hạch Sở Hoan hai mặt văn võ.

- Văn thi thế nào?

Hoàng đế vuốt râu cười nói:

- Võ thì thi thế nào?

Chu Đình chắp tay,quay đầu, chỉ vào Sở Hoan nói với các quan viên:

- Các vị, Sở Hoan đến từ Tây Sơn Đạo, có lẽ mọi người còn chưa biết, lúc Sở Hoan ở Tây Sơn Đạo, từng liên tục sáng tác bốn mươi lăm bài thơ từ, ba mươi chín bài trong đó đạt được văn hoa, có thể nói là chấn động một thời.

Các quan viên lập tức xì xào bàn tán, không ít người đánh giá Sở Hoan, thấy Sở Hoan hết sức trẻ tuổi, rất hoài nghi lời Chu Đình nói, thậm chí có quan viên đã thấp giọng cười lạnh:

- Chuyện dân gian đồn bậy ngày càng nhiều, chỉ hắn cũng có thể liên tục làm bốn mươi lăm bài thơ từ? Thật sự là vớ vẩn!

- Liên tục sáng tác bốn mươi lăm bài thơ từ, cũng không chắc vớ vẩn.

Bên cạnh có người thấp giọng nói:

- Tùy ý vẽ xấu, viết lên vài hàng chữ, có người sẽ nói là thi từ, vậy cũng không biết chừng, quẳng qua ba mươi chín bài thơ từ đoạt được văn hoa, vậy không khỏi nói ngoa rồi.

Rất nhiều lời châm chọc như vậy truyền vào lỗ tai Sở Hoan, Sở Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên, bất động như núi, nhưng Tề Vương nghe được không ít người hoài nghi, gần như muốn tự mình đứng ra chứng minh cho Sở Hoan, khi Sở Hoan làm thơ, gã cũng ở hiện trường, nhưng gã cũng biết, mình đi ra làm chứng, cũng đã nói lên khi đó mình ở thanh lâu, chuyện không đánh mà khai này vẫn không làm thì tốt.

Thật ra Chu Đình cũng rất hoài nghi chuyện này, gã căn bản không tin tưởng Sở Hoan thật sự có thể liên tục sáng tác bốn mươi lăm bài thơ từ, chỉ cho là mua danh chuộc tiếng, nhưng có lòng thử một lần trước mặt mọi người, nếu quả thật có tài năng như vậy, tất nhiên là câu chuyện mọi người ca tụng, nếu không kéo thanh danh giả của Sở Hoan xuống, gã cung kính nói với Hoàng đế:

- Thánh thượng, mặc kệ đồn đại thật giả, hôm nay Sở Hoan ở chỗ này, không bằng do Thánh thượng tự mình ra mệnh đề, để Sở Hoan làm thơ trước mặt mọi người, nếu hắn quả thật có năng lực kia, coi như là may mắn của văn đàn Đại Tần ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.