Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 333: Q.2 - Chương 333: Thôn vân kiếm




Vương Phủ trong lòng rất áy náy.

Gã nhận lời hợp tác với Triệu Dương diệt trừ Sở Hoan, về nguyên nhân, vẫn là bởi vì thiếu ngân lượng, con trai mình bị bệnh nặng, nếu như không đủ tiền để duy trì thuốc thang, thì chỉ có thể ngồi nhìn con trai dần dần chết mòn mà thôi.

Tuy rằng cấu kết với Triệu Dương làm việc xấu, nhưng trong lòng gã vẫn thấy vô cùng hổ thẹn, đặc biệt là Sở Hoan trượng nghĩa tặng bạc, chuyện này khiến cho Vương Phủ trong càng thêm áy náy.

Hôm nay đến ngôi nhà của họ Nghiêm, trước khi xảy ra gã thật sự không biết ở đây có cạm bẫy, chỉ cho rằng thật là có thích khách trốn ở đây, nhưng những chuyện xảy ra tiếp sau đó, đã làm cho Vương Phủ nhạy bén cảm nhận được cái gì đó, đặc biệt là tiếng kêu thảm thiết từ hậu hoa viên truyền đến, Triệu Dương bịa lý do ngăn cản mọi người đi vào, Vương Phủ liền biết nhất định là có chuyện.

Phòng phía Tây cũng rất đơn giản, đi quanh một vòng, đương nhiên không có khả năng tìm thấy dấu vết của thích khách, Vương Phủ trong lòng không yên, cũng không có tinh thần lục soát, một mình đứng trầm tư giây lát trong sân, cuối cùng chỉ bảo:

- Các ngươi đi theo ta.

Dẫn hai người đi thẳng ra hậu hoa viên.

Đi qua núi giả, đã thấy hai tên bộ hạ của Triệu Dương núp sau núi giả, nhưng không thấy Triệu Dương đâu, Vương Phủ nhíu mày hỏi:

- Thự đầu đâu?

Một người chỉ tay về phía hậu hoa viên:

- Đi vào trong đó rồi.

Vương Phủ ngẩn ra, vội hỏi:

- Đi vào bao lâu rồi?

- Cũng một lúc rồi.

Người đó nói:

- Cũng không thấy đi ra.

Vương Phủ trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, trầm giọng nói:

- Các ngươi đi theo ta.

Nhanh chóng đi về phía hậu hoa viên, hai người núp sau núi giả nhìn nhau, cuối cùng cũng nắm chặt đại đao, đi theo vào.

Vương Phủ tuổi tác không nhỏ, đã ở Tây Môn thự mấy năm rồi, ngày thường ở trong Tây Môn thự quan hệ với trên dưới vô cùng hòa hợp, trong lòng các Võ Kinh Vệ của Tây Môn thự cũng có chút kinh nghiệm và uy vọng, Triệu Dương không có mặt, gã cũng có thể sai khiến thuộc hạ.

Hậu hoa viên tĩnh mịch, chưa tới gần chuồng ngựa, đã có người thất thanh nói:

- Đó là Tôn Tĩnh Nhất!

Lập tức có người chạy đến, chạy đến bên cạnh Tôn Tĩnh Nhất, ôm lên, Tôn Tĩnh Nhất vẫn đang hôn mê, Vương Phủ nhìn thấy vậy, sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:

- Mọi người cẩn thận.

Liền nghe thấy có người nói:

- Lão Vương, bên này.

Mọi người nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy chỗ chuồng ngựa nằm mấy người, Vương Phủ nắm đao đi nhanh tới, đã thấy bên trong nằm ba người, một gã che mặt mặc áo đen, trong tay gã mặc áo đen vẫn còn cầm thanh kiếm, cách mũi kiếm không xa, Triệu Dương nằm đó, cổ họng Triệu Dương bị đâm xuyên, máu tươi ròng ròng chảy ra, đôi mắt trợn to, có vẻ chết không nhắm mắt, còn bên cạnh gã mặc áo đen, thì có một người nằm sấp, trong tay vẫn còn nắm chặt con dao găm có dính máu, Vương Phủ nhìn rất rõ, chính là Sở Hoan.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho mọi người đều cực kì hoảng sợ, đột nhiên thấy thân thể của Sở Hoan giật giật, mọi người không khỏi lui về phía sau hai bước, Vương Phủ rất nhanh định thần lại, tiến lên, ngồi xuống, ôm Sở Hoan lên, thì thấy mạng sườn Sở Hoan bị một vết kiếm đâm trọng thương, máu tươi vẫn đang chảy ra, Sở Hoan sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, Vương Phủ lập tức kêu lên:

- Mau lấy kim sang dược, nhanh.

Xé xiêm y của Sở Hoan ra, thấy mạng sườn Sở Hoan bị một nhát kiếm đâm vào.

- Sở Hoan, đệ thế nào?

Vương Phủ kêu lên.

Sở Hoan hơi mở mắt ra, vẻ vô cùng khó nhọc, nhưng vẫn không buông con dao găm trong tay xuống, giọng nói yếu ớt:

- Thích khách... thích khách đã chết chưa? Thự đầu... thự đầu thế nào? Thích khách đã đâm trúng... đâm trúng thự đầu...!

Vương Phủ nhìn đi, đã có người nói:

- Thích khách chết rồi, Triệu Thự đầu ... Triệu thự đầu cũng chết rồi...!

Vương Phủ ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng bôi thuốc cho Sở Hoan, rồi chỉ bảo nói:

- Người đâu, mau đi bẩm báo Tổng Kỳ đại nhân...!

Liền có người chạy như bay đi, đi bẩm báo Tổng Kỳ thành Tây Trương Đấu Lợi.

...

...

Mọi người bôi kim sang dược cho Sở Hoan, cầm máu lại, lại có người lấy nước, bón cho Sở Hoan uống, Sở Hoan trông rất yếu, thậm chí ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Vương Phủ gọi tất cả mọi người ở bên ngoài vào, bao vây quanu hậu hoa viên, rồi lại phái người lục soát một lần hậu hoa viên, không tìm thấy tung tích của thích khách nào khác.

Sở Hoan bị thương không nhẹ, trong lúc nhất thời không thể dễ dàng chuyển động, tạm thời kiền nằm ngay bên cạnh đống cỏ nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, mọi người tưởng là Tổng Kỳ đến, toàn bộ nghiêm nghị đứng lên, nhưng lại không phải là Võ Kinh Vệ, người đến mặc thường phục, nhưng chân đi giày màu tím, bên hông đeo dao, đó chính là Lưu vân đao mà Thần Y Vệ mới có thể được đeo, người của Võ Kinh Vệ chưa đến, người của Thần Y Vệ đã tới rồi.

Giày màu tím, đã chứng tỏ người này chính là một Bách hộ của Thần Y Vệ, ba người đi theo sau, đều là thành viên của Thần Y Vệ, đi giày màu xanh.

Thần Y Vệ đến, Vương Phủ và Võ Kinh Vệ ngơ ngác nhìn nhau, nhìn mấy gã Thần Y Vệ đi vào trong chuồng ngựa, không một ai dám lên tiếng, càng không có một ai dám ngăn cản.

Gã Bách hộ đó nhìn, thấy thanh kiếm trong tay thích khách, vẻ mặt kinh ngạc, ngồi xuống, tỉ mỉ xem thanh kiếm, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi:

- Thanh kiếm này... là của người này?

Võ Kinh Vệ trong lúc nhất thời không dám trả lời, Vương Phủ do dự một chút, cuối cùng tiến lên nói:

- Đúng vậy, thanh kiếm này là của thích khách.

Thần Y Vệ Bách hộ quan sát hiện trường, không thèm để ý đến Triệu Dương đã chết và Sở Hoan đã bị thương, mà giơ tay kéo mặt lạ của thích khách ra, lộ ra một khuôn mặt dài, trông cũng có vẻ tuấn tú, khuôn mặt này đã không còn trẻ, nhìn thì cũng đã hơn 40 tuổi rồi, trên mặt còn lưu lại vẻ bất đắc dĩ trước khi chết.

Thần Y Vệ Bách hộ lại cầm thanh kiếm lên, đi ra khỏi chuồng ngựa, ở bên ngoài dưới ánh trăng cẩn thận nhìn, dưới ánh trăng, thanh kiếm không ngờ lại không dính một vết máu nào.

- Thôn vân kiếm!

Mắt Thần Y Vệ Bách hộ tràn đầy vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm:

- Thôn vân kiếm không ngờ lại xuất hiện ở đây, người đó lẽ nào chính là...

Gã không nói tiếp, mặc dù bên cạnh không ít người nghe thấy ba chữ “ Thôn vân kiếm”, nhưng cũng không biết gì.

Thần Y Vệ Bách hộ quay đầu lại, trầm giọng nói:

- Thích khách là bị ai giết?

Vương Phủ do dự một lúc, nhìn về phía Sở Hoan, Bách hộ theo ánh mắt của Vương Phủ nhìn về phía Sở Hoan, thấy khuôn mặt trắng bệch của Sở Hoan, nhíu mày nói:

- Thích khách là ngươi giết chết?

Sở Hoan hơi vuốt cằm.

Bách hộ dường như có chút không tin, tiến lên hai bước, hỏi:

- Ngươi giết chết hắn thế nào?

Lúc này Sở Hoan liền đem quá trình nói ra một lần, nhưng trong quá trình trần thuật, trước khi bản thân liều mình, đã bịa ra tình tiết Triệu Dương bị thích khách đâm xuyên cổ họng, đối với tình tiết bản thân vật lộn với địch, cũng không khoa trương, chỉ thuật lại theo đúng sự thật, nhưng cuộc vật lội này của hắn tràn đầy mạo hiểm, mọi người nghe rồi, đều cảm thấy lạnh toát sống lưng, thầm nghĩ Sở Hoan này quả dũng cảm không sợ chết, nếu như kiếm của đối phương lệch một chút, thì Đại la thần tiên cũng không cứu được.

Thần Y Vệ Bách hộ đối với việc Triệu Dương bị giết chết thế nào không thèm quan tâm, chỉ có điều đối với tình tiết Sở Hoan giết chết thích khách lại vô cùng lưu tâm, nghe không lọt một chữ, đợi Sở Hoan nói xong, lập tức đứng lên, trong tay có thêm một con dao găm, rồi hướng về một gã Thần Y Vệ bên cạnh làm một dấu hiệu tay, rồi đưa Thôn vân kiếm cầm trong tay đưa cho Thần Y Vệ, Thần Y Vệ đón lấy thanh kiếm, giơ tay lên chỉ vào, Thần Y Vệ Bách hộ một tay cầm dao găm, đứng trước mũi kiếm, tim đối diện với mũi kiếm, nhìn Sở Hoan một cái, nói:

- Ngươi nhìn kĩ nhé!

Liền nhìn thấy Thần Y Vệ cầm kiếm giơ kiếm về phía trước, người Bách hộ khẽ né, thanh kiếm đó xuyên qua dưới nách Bách hộ, còn người Bách hộ tiến về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thần Y Vệ, cầm chuôi của con dao găm giả bộ đâm vào tim của Thần Y Vệ, rồi lập tức giơ tay còn lại lên, bóp cổ họng của Thần Y Vệ.

Gã và thuộc hạ diễn lại cảnh tượng phía trước một lần, rồi lập tức buông ra, nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:

- Là như thế này?

Sở Hoan gật gật đầu, trong mắt Thần Y Vệ Bách hộ hiện ra vẻ ngạc nhiên, nói:

- Ngươi quá là may mắn, kiếm của gã chỉ cần lệch một chút, ngươi chắc chắn sẽ bị chết, hơn nữa... gã lại có năng lực như vậy.

Sở Hoan nghe ý tứ của Bách hộ này, dường như cũng biết năng lực của thích khách, trong lòng thắc mắc, chỉ có thể nói:

- Lúc đó ta chỉ có thể liều mạng, thích khách không hề đơn giản.

- Cho nên nói ngươi quá may mắn.

Bách hộ chậc chậc tỏ vẻ hiếu kì, hơi trầm ngâm, rồi mới nói:

- Ngươi bị thương thế nào?

Từ trong lòng lấy ra một lọ sứ ném cho Sở Hoan, nói:

- Đây là thuốc uống, mỗi lần uống một viên, có thể làm tan huyết tụ trong người, làm cho nội thương của ngươi nhanh chóng hồi phục.

Không nói thêm gì, chỉ bảo bộ hạ:

- Khênh thi thể của thích khách đi.

Hai gã Thần Y Vệ tiến lên, khênh thi thể của thích khách lên, đúng vào lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên, Tổng Kỳ Võ Kinh Vệ thành Tây Trương Đấu Lợi cuối cùng đã dẫn một đám người đến.

Trương Đấu Lợi nhìn thấy Thần Y Vệ Bách hộ, hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhất nhanh chắp tay nói:

- Hóa ra là Cốc Bách hộ.

Cốc Bách hộ cũng không đáp lễ, chỉ nói:

- Thi thể của thích khách ta mang đi.

Không nói thêm câu nào, dẫn thuộc hạ của mình nhanh chóng rời đi.

Trương Đấu Lợi nhíu mày, nhưng rất nhanh đi đến bên cạnh chuồng ngựa, nhìn thấy thi thể của Triệu Dương, ánh mắt lộ vẻ cổ quái, nhìn thấy Sở Hoan ngồi trên đống cỏ, tỏ vẻ thân thiết hỏi:

- Sở Hoan, ngươi bị thương thế nào?

Sở Hoan trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu nói:

- Làm phiền Tổng Kỳ đại nhân quan tâm, cũng không... cũng không có gì đáng ngại lắm.

Thực tế hắn đã mất quá nhiều máu, cả người vô cùng yếu ớt.

Trương Đấu Lợi nhíu mày nói:

- Tối này rốt cuộc xảy ra chuyện không? Các ngươi sao lại ở nhà họ Nghiêm?

Vương Phủ lập tức tiến lên, báo cáo sự tình, chỉ nói Triệu Dương phát hiện tung tích thích khách, cho nên dẫn người tới bắt, nhưng ngược lại lại bị thích khách giết chết, còn Sở Hoan liều chết giết chết thích khách.

Trương Đấu Lợi thần sắc bất định, nghe Vương Phủ nói xong, tức giận nói:

- Triệu Dương ngày thường làm việc cũng rất cẩn thận, lần này vì sao mà lại hồ đồ như thế, Triệu Dương vì sao lại không bẩm báo bản quan.

Trương Đấu Lợi vô cùng buồn bực.

Sở Hoan lạnh lùng không nói gì, thầm nghĩ việc này đều là ngươi sai khiến sau lưng, bây giờ ngươi ở đây cố ý diễn kịch, diễn cũng không tồi, nhưng sự nham hiểm của ngươi lão tử đã rõ ràng rồi.

Trương Đấu Lợi tức giận mắng một trận, mọi người xung quanh không ai dám hé răng, sau một lúc lâu qua đi, Trương Đấu Lợi mới cho người khênh thi thể của Triệu Dương đi, rồi chỉ bảo Vương Phủ tạm thời đảm nhiệm chức Thự đầu của Tây Môn thự, chỉ nói việc này sẽ điều tra tường tận, lệnh người của Tây Môn thự tạm thời quay về.

Vương Phủ không ngờ Triệu Dương chết, bản thân lại trở thành Thự đầu của Tây Môn thự, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng có lẽ không cần mấy ngày nữa sẽ chính thức trở thành Thự đầu của Tây Môn thự.

Sở Hoan bị thương không nhẹ, Vương Phủ bảo người làm một bộ cáng, khênh Sở Hoan về, trong lòng gã thấy áy náy, mặc dù được thăng làm Thự đầu Tây Môn thự, Vương Phủ cũng không vui lắm, ngược lại Triệu Dương bị giết, khiến cho Vương Phủ trong lòng có chút cảm giác được giải thoát, còn Sở Hoan có thể sống xót được, mặc dù không có lợi ích mà Triệu Dương hứa, Vương Phủ ngược lại lại cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.