Sở Hoan khẽ giật mình, liền thấy Tiết Hoài An quay đầu vẫy tay nói:
- Các ngươi máu tới.
Liền thấy hai người đi ra từ trong nhà, người đi đầu thân pháp nhanh nhẹn, tới cửa vui vẻ nói:
- Sư phó, là chúng ta, chúng ta trở về rồi.
Sở Hoan đã trông thấy, người đầu tiên đi ra lại là Tôn Tử Không đệ tử hữu
danh vô thực của mình, theo phía sau lại đúng là Lang Oa Tử đổi tên
thành Sở Vô Song.
Sở Hoan thấy hai người này, đôi mày nhướng lên. Mấy ngày nay hắn quả thật lo lắng hai người này, từ khi chia tay ở Cổ
Lạp Thấm, Lang Oa Tử dẫn 500 thiết kỵ tập kích Hắc Thủy, từ đó đến nay
không còn tin tức. Lúc này nhìn thấy hai người bình an trở về, Sở Hoan
cực kỳ vui mừng trong lòng. Tiết Hoài An vuốt râu cười nói:
- Sở
đại nhân, hai gã bộ hạ này của ngươi rất được. Sau khi họ tới thành
Thanh La, trước tiên tìm tới Bát Phương quán, ta liền mang họ tới đây,
công lao của họ lúc này không nhỏ.
Sở Hoan cười đáp:
- Vào nhà nói chuyện.
Vào trong phòng, sau khi ngồi xuống, Tôn Tử Không đã kích động nói:
- Sư phó, lần này Lang Oa Tử dẫn chúng ta đánh lén Hắc Thủy, lien tục
đánh lén mười một bộ lạc của họ, giết cho những người Tây Lương kia gào
khóc thảm thiết, thật sự cực kỳ thống khoái. Về sau họ vội vàng tập kết
vài trăm nhân mã, muốn đuổi giết chúng ta, Lang Oa Tử thiết lập mai
phục, giết họ chật vật mà trốn…
Gã mặt mày hớn hở, lần đánh lén này, đánh cực kỳ xinh đẹp, hiện giờ nhớ tới, Tôn Tử Không đều cảm thấy huyết dịch đang sôi trào.
- Tình huống thương vong thế nào?
Sở Hoan hỏi.
Đội nhân mã Khuất Luật Cân cũng tập kích sau lưng, nhưng tổn hao gần 200 người, điều này xem ra đã rất khó lường.
Tôn Tử Không dương dương đắc ý nói:
- Sư phó, ngài đoán thử xem.
Tiết Hoài An ho khan một tiếng, lườm Tôn Tử Không.
Lão là quan viên thành thục lão luyện, vô cùng coi trọng phân chia cao
thấp, Tôn Tử Không nói chuyện như vậy, trong mắt Sở Hoan thì không có
gì, nhưng trong mắt Tiết Hoài An lại không ra thể thống gì.
Tôn
Tử Không nghe được Tiết Hoài An ho khan, vội ngồi thẳng người, biết rõ
không thể làm càn, khuôn mặt hiện ra vẻ cung kính nói:
- Lúc xuất phát chúng ta là 500 người, giết hàng trăm hàng ngàn người của họ, bản
thân chúng ta chỉ tổn thất mười một người, thương hai mươi ba người.
Sở Hoan khẽ giật mình.
Tiết Hoài An cười nói:
- Sở đại nhân, 500 kỵ binh chỉ chết mười một người, quả thật rất giỏi rồi.
Sở Hoan liếc Lang Oa Tử, cực kỳ khen ngội, nhưng trong lòng cũng hết sức
kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Lang Oa Tử lãnh binh, trong cách nghĩ của Sở Hoan, lúc ấy chỉ là để đám người Lang Oa Tử tìm được cơ hội thoát
thân, cũng không phải khiến Hắc Thủy dậy sóng, chỉ cần Lang Oa Tử mang
theo nhân mã sứ đoàn rồi khỏi, như vậy đã đại công cáo thành rồi, đối
với việc Lang Oa Tử có thể khiến Hắc Thủy dậy sóng, Sở Hoan quả thật
không trông cậy quá nhiều.
Ai biết Lang Oa Tử chẳng những hoàn
thành xuất sắc nhiệm vụ, lại dùng một cái giá rất nhỏ lấy được thành quả chiến đầu cực lớn như thế, hắn lập tức lau mắt mà nhìn đối với tài dẫn
binh của Lang Oa Tử.
Lang Oa Tử thần sắc bình tĩnh trước sau như một, Tôn Tử Không vẻ mặt hưng phấn, gã lại lạnh nhạt như nước.
- Sở đại nhân, lần này sau khi về kinh, ta sẽ báo cáo ổn thỏa cống hiến vì nước của vị huynh đệ này.
Tiết Hoài cười nhìn Lang Oa Tử:
- Tướng tài, tướng tài.
Sở Hoan chỉ cười cười, lại hỏi Tiết Hoài An:
- Dường như đại nhân còn có chuyện khác?
Thần sắc Tiết Hoài An lập tức nghiêm nghị, Lang Oa Tử lại cực kỳ thức thời
đứng dậy, chắp tay với Sở Hoan và Tiết Hoài An, Tôn Tử Không cũng vội
vàng đứng dậy, chắp tay, lập tức nói:
- Sư phó, nghe nói hôm qua là ngày đại hôn của ngài, chúng ta không thể tham gia, thật sự xin lỗi.
Gã cầm lấy một cái hộp ở bên cạnh, tiến tới dâng tặng Sở Hoan:
- Đây là rượu ngon chúng ta thu được trong một bộ tộc, rượu ngon này đựng bằng chai màu vàng lộng lẫy, mở ra, mùi rượu bay rất xa, coi như là hạ
lễ ta cùng Lang Oa Tử hiến cho ngài.
Sở Hoan cười cười, ra hiệu
Tôn Tử Không cứ đặt xuống, chờ Tôn Tử Không và Lang Oa Tử cùng ra ngoài, hắn mới nói với Tiết Hoài An:
- Mời đại nhân nói.
- Sáng
sớm Cổ Tát Đại lễ quan đã tìm ta, hắn nói cho ta biết, ngày Ma Ha Tạng
trở lại kinh thành, đã thông báo tất cả các bộ tộc, khiến tộc trưởng tất cả các bộ tộc đến thành Thanh La.
Tiết Hoài An nói:
- Ba
ngày sau, Ma Ha Tạng sẽ tiếp kiến chúng ta ở triều đình Tây Lương, chỉ
cần gặp mặt Ma Ha Tạng, đạt thành hiệp nghị, chúng ta có thể thuận lợi
lên đường về nước.
Sở Hoan gật đầu hỏi:
- Cổ Tát Hắc Vân có nhắc tới chuyện Công chúa hay không?
- Ta cũng đã hỏi.
Tiết Hoài An cau mày nói :
- Ta đề nghị với hắn, trước khi yết kiến Ma Ha Tạng, ta cùng ngươi đại
biểu sứ đoàn, tiến đến bái kiến Công chúa Tây Lương, thuận tiện đưa tặng lễ vật của Thánh thượng, chẳng qua Cổ Tát Hắc Vân nói hết thảy đợi đến
lúc trao đổi trên triều, cũng không đáp ứng.
Gã nhìn Sở Hoan hỏi:
- Sở đại nhân, bên trong sẽ không có đường rẽ gì chứ?
- Hai nước qua lại, coi trọng chính là danh dự.
Sở Hoan nghiêm mặt nói :
- Là họ đưa ra ý muốn lấy Công chúa Đại Tần ta trước, lúc đó Thánh thượng mới thống nhẫn hai nước gả Công chúa cho nhau, hóa thù thành bạn. Nếu
họ thật sự không để chúng ta mang Công chúa về, bội ước trước, chúng ta
đương nhiên cũng sẽ không để Công chúa tới Tây Lương.
Tiết Hoài An gật đầu nói :
- Nói cũng đúng, Công chúa của họ không đi, Công chúa của chúng ta cũng
sẽ không đến. Hiện giờ Tây Lương từ trên xuống dưới đều hỗn loạn, ta vừa mới biết, khu vực phía Bắc Tây Lương đã xảy ra tai họa tuyết rơi nhiều
ngày.Hiện giờ người Tây Lương thiếu áo thiếu lương thực, hơn nữa hai
Vương tử đã chém giết một hồi vì tranh đoạt Vương vị, tổn binh hao
tướng, nguyên khí đại thương, nghe nói Ma Ha Tạng còn chuẩn bị phát binh đánh Hắc Thủy, từ đó, chiến sự nội bộ Tây Lương còn cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể chấm dứt, cho dù họ có thể bình định Hắc Thủy
sớm, muốn khôi phục nguyên khí, cũng không phải hai ba năm có thể hoàn
thành, ít nhất trong mấy năm này, Tây Lương không thể tiếp tục uy hiếp
Đại Tần ta.
Gã vuốt râu mỉm cười nói:
- Đại Tần chúng ta
chỉ cần đạt được cơ hội thở dốc, dùng sự anh mình của Thánh thượng, có
thể sớm dựng lại phòng tuyến mới ở Tây Bắc, đến lúc đó binh hùng tướng
mạnh, chỉ sợ người Tây Lương không còn cơ hội đặt một bước chân lên đất
Đại Tần ta.
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: ‘Thế thì chưa hẳn. Đại
Tần nhìn qua là một cung điện hùng vĩ, thế nhưng nền tảng đã tổn hại,
chỉ cần không cách nào chữa trị nền tảng này, tiếp tục khiến nó hư thối, cung điện này lúc nào cũng có thể sụp đổ. Hiện giờ lưu dân nổi lên khắp nơi trong nước, Thiên Môn Đạo lại hung hăng ngang ngược, dù cho Hoàng
đế thật sự chăm lo việc nước, nhưng muốn nhanh chóng xây dựng phòng
tuyến mới ở Tây Bắc, phối hợp binh cường tước mạnh, đó cũng không phải
chuyện hai ba năm có thể làm được’. Lời này hắn đương nhiên không nói
ra, cười đáp :
- Đại nhân nói đúng.
Tiết Hoài An đứng dậy nói :
- Cũng chỉ là chuyện này. Hai ngày nay, ngươi bồi Tháp Lan Cách, ba ngày sau, chúng ta vào triều yết kiến Ma Ha Tạng.
Gã sờ lên mặt mình, cười nói:
- Sở đại nhân, không nói gạt ngươi, Tây Lương này ta một ngày cũng không
thể ở thêm nữa, ở nơi quỷ quái này, sống không bằng chết, bắt đầu từ
sáng nay, soi gương một cái, ta gầy đi không ít. Thôi vậy, chuyện bên
này chấm dứt nhanh một chút, chúng ta sớm ngày trở về.
Gã chắp tay, cáo từ muốn đi, Sở Hoan nghĩ tới một chuyện, đang muốn mở miệng, nhưng cuối cùng nói không ra.
Hắn vốn định nói chuyện Cổ Tát Đại phi cho Tiết Hoài An, cùng nghĩ biện
pháp mang Cổ Tát Đại phi rời đi, chẳng qua hiện giờ Sở Hoan cũng có vài
phần hiểu biết đối với tính tình Tiết Hoài An, vị Lễ bộ Thượng thư Đại
Tần này, một kẻ văn nhân, cẩn thận chặt chẽ, cho dù làm chuyện gì đều
muốn cân nhắc hậu quả trước, nếu nói chuyện Cổ Tát Đại phi cho gã, theo
tính tình Tiết Hoài An, quả thật gã chưa dám tiếp nhận.
Muốn trợ
giúp Cổ Tát Đại phi rời đi, quả thật là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Cổ Tát Đại phi là người Ma Ha Tạng muốn bắt nhất, thậm chí liên quan tới
toàn bộ cục diện chính trị Tây Lương, một khi Ma Ha Tạng biết rõ sứ đoàn âm thầm trợ giúp Cổ Tát Đại phi rời đi, hậu quả không thể lường được,
chuyện Ma Ha Tạng thật sự muốn làm, quả thật tâm ngoan thủ lạt, không
nói tình cảm.
…
…
Cảnh đêm u tĩnh.
Chung quanh phòng tân hôn của Sở Hoan vẫn có hộ vệ gác, không có mệnh lệnh của Sở Hoan, ai cũng không thể tiến tới.
Hắn không biết người Đại Đức Tự còn có thể tiếp tục tìm tới tận cửa hay
không, cho nên chung quanh viện nhỏ an bài cực nhiều nhân thủ, hoặc sáng hoặc tối thủ vệ các nơi chung quanh viện nhỏ.
Trong phòng, Nặc
Cự La đang nằm trên một chiếc giường gỗ vừa mới làm, khí tức vẫn rất
vững vàng, nhưng toàn thân không nhúc nhích, nếu như không phải còn hô
hấp, Sở Hoan thực sự hoài nghi gã đã chết rồi.
Trong phòng thép
đèn mỡ dê, hôm nay Cổ Tát Đại phi nghỉ ngơi một hồi, khí sắc cũng tốt
lên rất nhiều, xinh đẹp động lòng người, lúc này đang đứng bên người Nặc Cự La, vươn tay ngọc, trong tay ngọc, Băng Tâm trùng màu bích nhanh
chóng di chuyển, Sở Hoan chứng kiến côn trùng di động kia, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, cảm thấy quỷ dị nói không nên lời, nhịn không được hỏi:
- Ngươi muốn dùng cái này để phán đoán hắn có trúng độc hay không sao?
Cổ Tát Đại phi cười vũ mị, nói khẽ:
- Ngươi cũng không nên xem nhẹ chúng, trên người chúng mang theo độc
tính, lại bách độc bất xâm, cho dù loại độc gì, đều không thể tổn thương chúng mảy may. Loại Băng Tâm trùng này, dường như cũng chỉ có thể sinh
tồn ở Thiên Lang sơn, vì được loại Băng Tâm trùng này phục tùng, ta đã
hao tổn hơn mười năm.
- Vậy vì sao ngươi không thể sử dụng chúng vào ban ngày?
Cổ Tát Đại phi liếc Sở Hoan, khẽ cười nói:
- Đây chính là bí mật của ta, cũng chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi ngàn vạn lần chớ nói ra ngoài.
Sở Hoan nhìn bộ dáng kiều mị của nàng, cũng không nhìn đôi mắt nàng, lại nghe Cổ Tát Đại phi nói khẽ:
- Những Băng Tâm trùng này, vừa tới ban ngày tất cả đều nằm ngáy o o, chỉ đến tối mới có thể tỉnh lại. Thời gian của chúng cực kỳ đúng giờ, vừa
đến giờ Thìn, chắc chắn rơi vào giấc ngủ, thế nhưng vừa tới giờ Thân,
chắc chắn tỉnh dậy… Phò mã, đây chính là bí mật lớn, ngươi ngàn vạn lần
đừng tiết lộ.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói:
- Không thể tưởng được còn có côn trùng cổ quái như vậy.
- Công dụng của chúng nhiều không kể xiết.
Cổ Tát Đại phi khẽ cười nói:
- Nếu Phò mã ưa thích, ta có thể tặng ngươi hai con.
- Đa tạ rồi.
Sở Hoan sợ hãi trong lòng:
- Đại phi, chẳng lẽ lúc ngươi ngủ, chúng cũng canh giữ bên cạnh ngươi?
Nghĩ tới lúc một phu nhân xinh đẹp như vậy đi ngủ, bên người còn mang theo
những côn trùng cổ quái này, Sở Hoan cảm thấy khiếp sợ.
- Phò mã muốn biết?
Cổ Tát Đại phi cười vũ mị:
- Nếu như Phò mã muốn biết, thật ra rất đơn giản, đêm nay ngươi ngủ bên
cạnh ta, chờ lúc ta ngủ, ngươi sẽ biết rõ có phải chúng đi theo ta hay
không.
Nàng lập tức cười nói:
- Chẳng qua chỉ sợ vị tân
nương kia của ngươi sẽ không đáp ứng, tôi hôm qua ngươi đã lạnh nhạt
nàng, ta thấy nàng vừa mới tăm, xem ra đang chờ Phò mã.
Sở Hoan hừ lạnh một tiếng nói:
- Không cần nói nhiều, mau ra tay đi.
Lúc này Cổ Tát Đại phi mới thôi cười, nàng duỗi cánh tay ngọc, tiến đến bên cạnh mũi Nặc Cự La. Vài con Băng Tâm trùng lập tức rời khỏi cánh tay
nàng, chui vào lỗ mũi Nặc Cự La. Thấy một màn như vậy, Sở Hoan thậm chí
cảm thấy mũi mình hơi ngứa.
Đợi sau khi côn trùng bò vào, lúc này Cổ Tát Đại phi mới đi tới bên cạnh ngồi xuống. Sở Hoan nhìn nàng một cái hỏi:
- Xong rồi sao?
- Chờ xem.
Cổ Tát Đại phi duỗi lưng một cái, hai ngọn núi nhô lên, lười biếng nói:
- Nếu như Phò mã không muốn chờ ở nơi này, đại khái có thể tới chỗ Tháp
Lan Cách của ngài. Băng Tâm trùng cần chạy qua tất cả kinh mạch của hắn, còn có thể vào trong nội tạng của hắn, nếu như không có gì ngoài ý
muốn, hai canh giờ sau chúng mới ra. Nếu bên trong thân thể của hắn có
độc, như vậy Băng Tâm trùng sẽ mang độc tố ra… Phò mã, ngài vẫn nên
trông mong Băng Tâm trùng có thể mang độc tố ra theo, nếu như trong cơ
thể hắn không có độc, ta thực sự lực bất tòng tâm rồi.