La Định Tây gọi người đưa Hoàng Diệp xuống, tạm thời giam lỏng,
càng không cho ai tiếp xúc. Khi y sắp xếp ổn thỏa, đang định quay về
linh đường thì có tiếng gọi:
- La Thống lĩnh, chờ một chút!
La Định Tây quay đầu lại, thấy Tiếu Hằng đang lại gần.
- Tiếu Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiếu Hằng, La Định Tây tiến lên vài bước, hỏi:
- Có phát hiện gì mới sao?
Tiếu Hằng liếc nhìn xung quanh, rồi mới nói khẽ:
- Tình trạng Tiếu Tổng đốc hiện tại thế nào?
- Vô cùng đau lòng.
La Định Tây thở dài:
- Tiếu Tổng đốc có hai vị công tử. Hôm nay là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...!
Lắc đầu, cũng thổn thức nói.
- Tình hình bên Lưu Kiền thế nào?
Tiếu Hằng khẽ hỏi:
- Y có khai không?
- Dù có chết Y cũng không nhận cử người đi Ngọc Điền.
La Định Tây cười nhạt nói:
- Giờ vẫn tiếp tục thẩm vấn, chỉ là miệng tên này rất kín.
- Chuyện này nhất định không thể không liên quan đến Lưu Kiền.
Tiếu Hằng lấy ra một vật từ ống tay áo, đưa cho La Định Tây:
- La Thống lĩnh, người xem đây là cái gì.
La Định Tây nhận lấy, nhìn một hồi. cau mày nói:
- Đây là... biên lai gửi tiền.
- Đúng vậy.
Tiếu Hằng khẽ nói:
- Ta đã cho người lục soát chỗ ở của Lưu Kiền, không thu được nhiều,
nhưng lại thu được cái này từ dưới giường y. Vật này cất rất kỹ, nếu
không phải phát hiện dưới giường dường như có dấu vết bị dịch chuyển,
chúng ta chưa chắc phát hiện ra.
- Ba ngàn lượng!
La Định Tây giật mình nói:
- Đây là biên lai gửi tiền của Lưu Kiền?
- Lúc đó có mấy người ở đó, bọn họ đều nhìn thấy.
Tiếu Hằng thấp giọng nói:
- Có phải là tiền riêng của y hay không, ta cũng không dám chắc, nhưng đồ vật chắc chắn là được lấy từ phòng y.
La Định Tây cau mày nói:
- Lương tháng của Lưu Kiền cũng chỉ có 50 lạng bạc, một năm không đến
200 lạng. Dù có nguồn lợi khác, cũng không quá 400 lượng. 3000 lượng này y phải tích trong 10 năm.
Tiếu Hằng khẽ nói:
- La Thống lĩnh đừng quên, hai năm trước, Lưu Kiền đã sắp xếp nhà ở cho con
trai y ở ngoài. Chuyện đó đã tiêu rất nhiều tiền... bản thân y cũng đã
đánh bạc vài lần, hơn nữa còn có mấy lần lén mượn tiền thu chi trong
phủ. Dù sau đó đã hoàn trả, nhưng trên người y tuyệt đối không thể có
nhiều tiền như vậy.
- Ngươi nói không sai.
La Định Tây nhìn biên lai gửi tiền:
- Ngày tháng ghi trên đó là nửa tháng trước... lại còn một lần tích 3000 lượng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như phát hiện ra điều gì.
- Nếu không có gì ngoài dự đoán, thì đây là một nguồn tiền khác của Lưu Kiền.
Tiếu Hằng cười nói:
- Nếu đem liên hệ với chuyện lần này...!
Nhìn La Định Tây một hồi, rồi không nói gì.
Nghe thấy có tiếng phía sau:
- Hằng nhi, có phải muốn gặp thúc phụ ngươi?
Là Tiếu phu nhân thướt tha từ trong nhà đi ra.
Tiếu Hằng vội tiến lên, chắp tay, rồi nói chuyện biên lai tiền của Lưu Kiền. Tiếu phu nhân nhíu mày, nói:
- Sự việc quan trọng, mau đi bẩm báo lão gia!
Lúc này toàn thân Tiếu Hoán Chương không còn chút sức lực. Năng lượng
trong cơ thể dường như đã bị rút hết. Sau khi đi vào, Tiếu phu nhân đến
bên, khẽ nói:
- Lão gia, Hằng Nhi tìm được vật khả nghi.
Tiếu Hoán Chương nhíu mày. Tiếu Hằng tiến lên, nói lại những gì đã nói
với La Định Tây. Nhìn thấy biên lai, ánh mắt Tiếu Hoán Chương lạnh ngắt, nói:
- Biên lai gửi tiền, xác định là của Lưu Kiền?
- Cháu không dám chắc, nhưng biên lai đích thực được tìm từ phòng Lưu Kiền.
Tiếu Hằng nghiêm túc nói:
- Cháu nghĩ Lưu Kiền phái người đi Ngọc Điền là thật. Nhưng chuyện cử
người đi có thể không phải là ý của y, mà bị kẻ khác lợi dụng.
- Bị người lợi dụng?
- Thúc phụ, biên lai gửi tiền này là từ nửa tháng trước. Hay nói cách
khác, nửa tháng trước, y đột nhiên có được 3000 lượng. Đây không phải là con số nhỏ. Với mức lương của y phải 10 năm mới có được.
Tiếu Hằng nghiêm nghị nói:
- Cháu cho rằng, không thể có người tự nhiên cho y một số tiền lớn như
vậy. Nếu cháu đoán không nhầm, số tiền đó là thù lao để y làm chuyện
này!
- Tiền thù lao!
Ánh mắt Tiếu Hoán Chương run lên:
- Chính 3000 lượng này hại chết Tĩnh Khiêm?
La Định Tây cau mày nói:
- Đại nhân, ti chức đang nghĩ một chuyện.
- Chuyện gì?
- Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến Lưu Kiền, sao khi chúng ta bắt lại không có biểu hiện gì?
La Định Tây nói khẽ:
- Y bị kẻ khác lợi dụng, cử người đưa tin cho Nhị công tử. Nếu lúc đó y không biết kẻ đó muốn giết Nhị công tử thì thôi. Nhưng hiện tại, y đã
biết Nhị công tử bị hại, chắc chắn phải biết có liên quan đến người đưa
tin đi. Sao y không bỏ trốn?
Tiếu phu nhân nói:
- Chuyện này thật ra rất dễ lý giải.
- Hả?
- Chuyện y cử người đi gặp Tĩnh Khiêm rất ít người biết.
Tiếu phu nhân nói tiếp:
- Có thể Lưu Kiền cảm thấy, chuyện Tĩnh Khiêm bị hại sẽ không có người
biết y cử người đi, nên y mới mạo hiểm. Hơn nữa, chuyện đã xảy ra rồi,
không thể cứu vãn, y đành ở lại cược một phen. Toàn bộ Bắc Sơn đều do
lão gia quản lý, dù y muốn chạy cũng chạy không khỏi tay lão gia.
Tiếu Hằng khẽ vuốt cằm nói:
- Thím nói rất đúng. Nếu không phải Hoàng Diệp nói ra, thì chúng ta
cũng không biết Lưu Kiền cử người báo tin cho Nhị ca. Y không có hành
động gì, chính là muốn cược một phen.
Dừng một lát, rồi nói tiếp:
- Có lẽ, y thật sự không có ý hại Nhị huynh, chỉ là thấy tiền nên nảy
sinh ý đó, có được tiền của người ta rồi, nên mới cử người đi báo tin
cho Nhị huynh. Đến nay người đưa tin vẫn chưa bị bắt. Nếu chúng ta không tìm được biên lai trong phòng y, cũng không có chứng cứ buộc tội y cử
người đi...!
Tiếu Hoán Chương nhìn Tiếu Hằng rồi nhìn La Định Tây, nói:
- Các ngươi thấy, ai có thể lợi dụng Lưu Kiền?
Tiếu Hằng và La Định Tây nhìn nhau một hồi, đều không nói gì.
- Tĩnh Sanh đi đâu rồi?
- Đại huynh đang bận chuẩn bị tang lễ, có rất nhiều chuyện, đang rất bận.
Tiếu Hằng khẽ nói:
- Có nên đi mời đại huynh đến?
Tiếu Hoán Chương lắc đầu, suy nghĩ một hồi, rồi nói:
- Định Tây, Hằng nhi, hai người là người bản đốc tín nhiệm nhất. Hiện
tại ta có chuyện hỏi các ngươi, các ngươi không cần lo sợ, nghĩ gì nói
vậy.
Hai người cùng chắp tay.
Tiếu Hoán Chương lạnh lùng, im lặng một hồi rồi mới nói:
- Định Tây, vừa rồi ngươi cũng nghe Hoàng Diệp nói. Trước khi Tĩnh
Khiêm chết, hô tên Tĩnh Sanh... Trước khi chết, Tĩnh Khiêm nghi ngờ Tĩnh Sanh hại nó...!
Gương mặt ông nhăn lại, hai cánh tây đang dần run run:
- Các ngươi có tin lời Hoàng Diệp?
Sắc mặt Tiếu Hằng có chút khó coi, liền nói:
- Thúc phụ, tuyệt đối không có chuyện đó. Hoàng Diệp nói lung tung, phải xử chết!
- Ta muốn các ngươi nói thật lòng, không nên kiêng kỵ.
Tiếu Hoán Chương chậm rãi nói:
- Những gì chúng ta nói, không được truyền ra ngoài nửa chữ. Nhưng bây giờ, các ngươi có thể nói hết những lời trong lòng.
La Định Tây do dự một chút, rồi nói:
- Đại nhân, thứ cho ti chức nói thẳng, Hoàng Diệp có lẽ không dám nói
dối. Chuyện này, nếu không phải Nhị công tử thực sự hô tên đại công tử, y không dám ngậm máu phun người, nói lung tung.
- Hằng nhi, ngươi thấy sao?
- La Thống lĩnh nói Hoàng Diệp không dám nói dối, có lẽ là thật.
Tiếu Hằng nghĩ một hồi, rồi nói:
- Nhưng cháu tuyệt đối không tin đại huynh làm chuyện này.
- Như vậy, sao trong lúc nguy cấp, Tĩnh Khiêm lại gọi tên Tĩnh Sanh?
Ánh mắt Tiếu Hoán Chương lạnh lùng, khẽ nói:
- Tĩnh Khiêm và Tĩnh Sanh là huynh đệ. Sao bị người phục kích, điều đầu tiên nó nghĩ đến lại là Tĩnh Sanh?
La Định Tây cao lớn, vạm vỡ, nhìn rất tráng kiện, dũng mãnh. Lúc này
ông ta cúi đầu, không nói lời nào. Tiếu Hằng cũng hơi cau mày, không dám nói một lời.
- Sao không nói gì?
Tiếu Hoán Chương nói.
La Định Tây quỳ xuống:
- Đại nhân, đây là chuyện nhà đại nhân, ti chức thực không dám nhiều lời. Ti chức...cũng không dám nói lung tung.
- Tiếu Hằng, ngươi nói?
- Thúc phụ, chuyện này...!
Do dự một chút, y cũng quỳ xuống:
- Thúc phụ, thứ lỗi cháu không dám nói lung tung...!
Toàn thân Tiếu Hoán Chương run lên:
- Bản đốc tín nhiệm mấy ngươi. Nay đến lời thật lòng các ngươi cũng không dám nói?
Ông ta thở hổn hển, rồi ho khan.
Tiếu phu nhân vội vỗ lưng ông, thở dài:
- Lão gia, ông cần gì phải làm khó bọn họ. Kỳ thực... haiz, kỳ thực
giữa huynh đệ họ có mâu thuẫn. Nhiều người đều biết, chỉ là lão gia ông
không muốn nghĩ nhiều mà thôi...!
- Ý nàng là?
- Lão gia, thứ cho thiếp nói thẳng, lão gia lẽ nào không biết, huynh đệ bọn họ vẫn đang tranh giành vị trí gia chủ?
Tiếu phu nhân cười nhạt nói:
- Trong tộc có người chống đỡ cho Tĩnh Khiêm, cũng có người ủng hộ Tĩnh Sanh. Gia sản của lão gia, giữa huynh đệ họ...
Nàng ta không nói tiếp, chỉ thở dài.
Tiếu Hoán Chương mấp máy môi:
- Nàng nói là, Tĩnh Sanh vì vị trí gia chủ mà giết hại Tĩnh Khiêm?
- Thiếp không dám nói vậy.
Tiếu phu nhân vội nói:
- Nhưng mâu thuẫn giữa hai huynh đệ họ rất sâu sắc. Hai người luôn đề
phòng nhau, nên khi gặp nạn, Tĩnh Khiêm liền nghĩ là do Tĩnh Sanh...
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Tĩnh Khiêm, Tĩnh Sanh chưa chắc đã sai
người.
- Tuyệt đối không phải do đại huynh gây ra.
Tiếu Hằng ngẩng đầu, khẳng định nói:
- Dù đại huynh có đôi lúc nóng vội, nhưng tuyệt đối sẽ không thủ túc
tương tàn, dù có vì vị trí gia chủ cũng không ra tay độc như vậy với nhị huynh!
Tiếu Hoán Chương lạnh lùng nói:
- Bản đốc cũng không tin Tĩnh Sanh lại làm ra chuyện như vậy...!
Chợt nghe bên ngoài có tiếng truyền đến:
- Đại nhân, có người của Hình bộ cầu kiến!
Tiếu Hoán Chương đáp:
- Cho hắn vào!
Một người trung niên, mặc quan phục đi vào. Quỳ trước linh cữu Tiếu
Tĩnh Khiêm trước, dập đầu vài cái. Sau đó mới đứng dậy, đi đến nói với
Tiếu Hoán Chương:
- Đại nhân bớt đau buồn, bảo trọng thân thể!
Tiếu hoán Chương hỏi:
- Tần Chủ sự, tình hình bên đó thế nào?
Tên đó là Tần Lăng, Chủ sự Bộ hình đạo Bắc Sơn. Y khom người nói:
- Đại nhân, ti chức cử người đến hiện trường, điều tra kỹ, đã thu thập được một số chứng cứ!