Tuyết rơi lất phất, Dịch Cốc Tư đứng trước cửa hồi lâu, chợt nghe tiếng
bước chân đạp lên tuyết vang lên bèn quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó
không xa có mười mấy người đang tiến lại, trong đó chủ yếu là người Quỷ
Phương mặc đồ da thú, ngoài ra còn có vài người Trung Nguyên mang cẩm
bào.
Dịch Cốc Tư liền nhíu mày. Tại Đại Kỳ Mông sơn rất ít
khi thấy người Trung Nguyên, tuyết rơi nhiều ngày như vậy, lần này lại
xuất hiện người Trung Nguyên ở đây khiến Dịch Cốc Tư sinh lòng đề phòng, theo bản năng bèn đặt tay lên loan đao dắt bên hông.
- Động chủ, Giản Động chủ tới bái kiến!
Một đại hán người Quỷ Phương dẫn đường phía trước lên tiếng, trong tay
gã cầm một cái đinh ba, lưng đeo cung tên, lời còn chưa dứt đã thấy phía sau lưng lộ ra một người, người này nhìn thấy Dịch Cốc Tư thì khua tay
kêu lên:
- Dịch Cốc Tư lão bằng hữu, là ta đây!
Dịch Cốc Tư vốn đang căng thẳng, vừa nghe thấy giọng nói này liền trở
nên thoải mái đi nhiều, thần sắc lộ vẻ vui mừng, bước nhanh đến trước
nghênh đón, đôi chân giẫm lên tuyết phát ra tiếng kêu lép bép, lớn tiếng nói:
- Giản Hốt, sao ngươi lại tới đây? Có phải là bị cô nương kia đuổi khỏi nhà nên chạy đến đây tị nạn không?
Giản Hốt cười ha hả, bước tới gần, chợt hai người đều vung nắm đấm lên
đánh vào ngực người kia, tuy nhiên khí lực không lớn, đánh xong thì ôm
chầm lấy nhau. Dịch Cốc Tư cười nói:
- Mau vào phòng, bên
trong có lửa để sưởi, còn có nửa bình rượu mạnh, nếu ngươi đến muộn một
chút thì không còn miếng ngon nào rồi.
Giản Hốt giả bộ cả giận, nói:
- Nếu ta đến mà không có rượu uống thì sẽ cho một mồi lửa đốt trụi cái nhà gỗ này của ngươi đi.
Hai người nói rồi dắt nhau vào phòng, đến trước cửa. Giản Hốt như nhớ
ra điều gì đó, bèn quay lại nói với mấy người Trung Nguyên ở phía sau:
- Các vị, đây là Động chủ Dịch Cốc Tư!
Dịch Cốc Tư nhíu mày dò xét đám người Trung Nguyên đó, chỉ thấy người
đi đầu khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người đường hoàng, trên mép để
râu, mặt mang ý cười, thấy Dịch Cốc Tư nhìn lại bèn chắp tay cười nói:
- Hâm mộ đại danh Động chủ Dịch Cốc Tư đã lâu, hôm nay được gặp đúng là tam sinh hữu hạnh!
Dịch Cốc Tư vốn không thích kiểu thăm hỏi xã giao này, bèn cau mày, quay sang Giản Hốt hỏi:
- Đây là bạn của ngươi sao?
Giản Hốt cười gật đầu:
- Đây là bạn của tất cả chúng ta.
Dịch Cốc Tư vốn không ưa người Trung Nguyên nên không nói thêm nữa, lại nể mặt Giản Hốt nên cũng không đuổi đám người này đi. Hai người vào
nhà, người trung niên đó cũng đi theo vào, hai người còn lại thì đứng
lại ngoài cửa.
Vào trong phòng, ngồi xuống bên đống lửa, Dịch Cốc Tư hỏi thẳng:
- Giản Hốt, trên núi của ngươi còn bao nhiêu lương thực?
Giản Hốt thở dài:
- Chắc không đủ qua mùa đông. Bọn ta đã tiết kiệm lắm rồi nhưng mới qua được nửa mùa đã cạn lương thực. Nếu không có thêm lương thực thì nhất
định sẽ có rất nhiều người chết đói.
Dịch Cốc Tư gọi người mang chén đến, rót đầy ba chén rồi nói:
- Hai ngày trước ta đã phái người đến Thái Nguyên nghe ngóng tin chức
của Quỷ chủ, đến giờ người ta phái đi vẫn chưa về, không biết tình hình
của Quỷ chủ thế nào.
Thần sắc Giản Hốt chợt trầm xuống, đang nâng chén rượu lên lại từ từ đặt xuống, hỏi:
- Dịch Cốc Tư, bên này ngươi còn nhiều lương thực không?
- Còn ít hơn của ngươi.
Dịch Cốc Tư cau mày, đáp:
- Lương thực tối đa chỉ duy trì thêm được hai mươi ngày nữa, sau hai
mươi ngày chỉ có thể lấy thịt khô ra ăn, chừng đó thịt khô đủ chèo chống khoảng năm sáu ngày, nếu cả thịt khô cũng hết thì chắc chỉ còn nước ăn
tuyết mà thôi.
- Vậy ngươi có chuẩn bị gì chưa?
Giản Hốt hỏi:
- Đợi Quỷ chủ về sao?
Dịch Cốc Tư đáp:
- Không chờ thì còn biết làm thế nào? Chẳng lẽ lão huynh ngươi muốn dẫn người đi cướp?
Giản Hốt lúc này mới nâng chén rượu lên uống một hớp, buông chén xuống, chậm rãi nói:
- Nếu như không có Hoàng đạt khách tới đây, ta quả thật là cũng muốn kiếm vài người cùng xuống núi cướp lương thực đó.
- Hoàng đạt khách?
Dịch Cốc Tư nhìn sang người Trung Nguyên kia. Đạt khách dùng để chỉ
những người bạn thân thiết. Người Quỷ Phương nếu đã gọi một người là đạt khách tức là đã coi người đó là người nhà của mình, là một bằng hữu có
thể tin tưởng, Giản Hốt gọi người này là đạt khách tức là đã tin tưởng
người Trung Nguyên này cả mười phần. Dịch Cốc Tư một lần nữa dò xét
người Trung Nguyên kia, rốt cục mới hỏi:
- Hắn là ai?
Lúc hai người nói chuyện, người Trung Nguyên kia vẫn khí định thần
nhàn, khuôn mặt trước sau vẫn lộ vẻ tươi cười, lúc này thấy Dịch Cốc Tư
hỏi đến mình, lại thấy Giản Hốt đang muốn trả lời bèn giơ tay ra ngăn
lại, chính mình quay sang Dịch Cốc Tư cười đáp:
- Tại hạ Hoàng Tri Quý!
Dịch Cốc Tư giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi lập tức đứng lên, rút loan đao bên hông chỉ thẳng vào người nó. Giản Hốt lạnh lùng
hỏi:
- Dịch Cốc Tư, ngươi muốn làm gì?
- Giản Hốt, ta cũng đang muốn hỏi đây, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?
Dịch Cốc Tư cả giận nói:
- Tình cảnh của chúng ta hôm nay là do kẻ nào làm ra, ngươi không nhớ
sao? Hắn lừa gạt chúng ta như vậy, tại sao ngươi còn muốn làm bạn với
hắn, mau tặng cho hắn một đao đi.
Y quay sang Hoàng Tri Quý, trợn mắt cười lạnh:
- Ngươi biết mình phạm vào tội gì rồi, hôm nay chết ở đây cũng không nên oán trách bọn ta!
Giản Hốt trầm giọng nói:
- Dịch Cốc Tư, bỏ đao xuống trước đã, Hoàng đạt khách hôm nay đến đây
chính là muốn giải thích cho rõ. Nếu hắn lừa gạt chúng ta thì cớ sao còn tự chui đầu vào lưới, để mặc ngươi chém giết, càng sẽ không mang lương
thực tới cho chúng ta.
- Ngươi nói gì?
Dịch Cốc Tư đầy bụng nghi hoặc nhưng vẫn không thu đao lại.
Giản Hốt đột nhiên nói:
- Dịch Cốc Tư, ngươi có biết tình hình Quỷ chủ hiện nay không?
- Ngươi biết sao?
- Ta đương nhiên là biết.
Giản Hốt trầm giọng nói:
- Quỷ chủ đã bị bọn quan phủ bắt giam rồi.
- Cái gì?
Dịch Cốc Tư biến sắc:
- Quỷ chủ bị bắt? Sao lại... sao lại như vậy?
Hoàng Tri Quý nghiêm nghị nói:
- Dịch Động chủ, lời của Giản Động chủ đều là thật, Quỷ chủ Hách Khê
Cốc đã bị quan phủ bắt vào ngục của Hình bộ, phải chịu sự vũ nhục rất
lớn.
Dịch Cốc Tư gầm lên như hổ:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giản Hốt thu đao trong tay Dịch Cốc Tư lại rồi nói:
- Vì chuyện lương thực, Quỷ chủ đã xảy ra xung đột với quan phủ rồi bị
bắt giam. Hoàng đạt khách có tai mắt trong phủ quan, biết Quỷ chủ bị
dụng hình trong ngục, bị ép phải thừa nhận mình làm phản, ngoài Quỷ chủ, hai huynh đệ Hách Cốt đi theo cũng đã bị bắt, đến nay sống chết chưa
rõ.
Dịch Cốc Tư nắm chặt nắm đấm, trên mua bàn tay gân xanh nổi lên, nhìn chằm chằm vào Hoàng Tri Quý, cười lạnh nói:
- Đây đều là tin tức ngươi lấy được?
- Không chỉ có mình Hoàng đạt khách biết.
Giản Hốt nói:
- Ta cũng phái người đi Thái Nguyên nghe ngóng, Quỷ chủ đúng là đã xung đột với quan phủ, hơn nữa còn có người chứng kiến được, sau đó nha sai
Hình bộ đã đến bắt hết đoàn người của Quỷ chủ đi.
Dịch Cốc Tư từ từ ngồi xuống, hắn là nhân vật số hai của người Quỷ Phương, tuy tính tình nóng nảy nhưng lúc này biết rõ, chính mình đang nắm giữ vận mệnh
của hơn vạn người Quỷ Phương, lúc này cần phải thật tỉnh táo.
Hoàng Tri Quý thở dài nói:
- Dịch Động chủ có lẽ cũng biết, hiện nay dân chúng sinh linh đồ thán,
bạo quân vì giấc mơ thành tiên mà không để ý đến sống chết của người
dân, sưu cao thuế nặng, dân chúng vùng Đông Nam đã không chịu nổi sự áp
bức của triều đình mà nổi dậy. Thúc thúc của Hoàng mỗ là An Quốc công vì chuyện này mà nhiều lần can gián, xin hoàng đế giảm nhẹ sưu thuế nhưng
bạo quân khư khư cố chấp, những chuyện hắn làm, đến con trai ruột của
hắn là Hán vương điện hạ cũng thấy bất mãn, bèn muốn cùng gia thúc phát
sinh chính biến ở kinh thành, lật đổ bạo quân, cứu vớt thiên hạ thương
sinh, đáng tiếc chuyện thất bại trong gang tấc...!
Nói đến đây lại thở dài lắc đầu.
- Người Trung Nguyên các ngươi đấu đá lẫn nhau thì có quan hệ gì tới bọn ta.
Dịch Cốc Tư cười lạnh nói:
- Bọn ta dựa vào đôi bàn tay của mình cũng có thể tự sinh tồn.
Hoàng Tri Quý gật đầu nói:
- Dịch Động chủ nói rất đúng, nhưng tổ chim bị phá, trứng chim còn có
thể nguyên vẹn hay không, nếu bạo quân vẫn tiếp tục tác ác, thiên hạ
loạn lạc, Dịch Động chủ cảm thấy các người còn có thể bình an vô sự được hay sao?
Dịch Cốc Tư cau mày nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hoàng Tri Quý nghiêm mặt nói:
- Việc trong kinh tuy bại nhưng nhà họ Hoàng ta vẫn không bại. Họ Hoàng ta vì thiên hạ mà khổ tâm sớm tối, kháng cự với quan phủ chính là vì
một ngày mai có thể đá bạo quân xuống ngựa, mang lại cuộc sống thái bình cho bá tánh trong thiên hạ.
Dịch Cốc Tư cười lạnh nói:
- Cái gì mà vì bá tánh trong thiên hạ chứ, khinh bọn ta không hiểu gì
phải không? Người Trung Nguyên các ngươi đấu với nhau, bọn ta không rảnh mà can dự vào!
- Vậy Quỷ chủ biết làm thế nào?
Hoàng Tri Quý thần sắc bình tĩnh, nói:
- Chẳng lẽ Dịch Động chủ cho rằng quan phủ sẽ thả Quỷ chủ ra hay sao?
Dịch Động chủ đừng quên, cuộc sống của người Quỷ Phương các vị hết sức
ác liệt, khó lòng tưởng tượng. Hoàng mỗ thầm nghĩ, nếu trước đây nhà họ
Hoàng ta và các vị không tiến hành giao dịch, dùng vật đổi vật, hằng năm cung cấp lương thực cho các vị thì các vị ngày nay sẽ ra sao?
Dịch Cốc Tư chỉ cười lạnh, không đáp lời nào.
- Quan phủ chưa từng bận tâm đến sống chết của người Quỷ Phương, các vị tuy hằng năm đều nộp thuế nhưng đến lúc các vị gặp nguy hiểm, bọn chúng lại không quan tâm tới.
Hoàng Tri Quý giơ tay lên, chỉ ra phía cửa:
- Hôm nay tuyết rơi dày đặc, trên vạn người Quỷ Phương thiếu thốn lương thực, hàng hóa năm nay của các vị đã ở trong kho của Hộ bộ tại thành
Thái Nguyên. Nhưng bọn chúng đến một hạt cơm cũng không đưa đến cho các
vị. Bọn chúng thà rằng nhìn thấy các vị chết đói cũng quyết không giao
ra lương thực đáng lẽ phải thuộc về các vị. Dịch Động chủ, ta muốn hỏi
ngài, có loại quan phủ như vậy tồn tại, các vị còn có thể an cư lạc
nghiệp hay sao?
Dịch Cốc Tư nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoàng Tri Quý, hỏi:
- Ngươi nói những lời này, đến cuối cùng là vì cái gì?
- Ta chỉ muốn nói với Dịch Động chủ một câu, vận mệnh của mình không nên giao vào tay kẻ khác.
Hoàng Tri Quý cũng đối mắt với Dịch Cốc Tư, không né tránh chút nào:
- Người Quỷ Phương các vị hãy tự nắm lấy vận mệnh của mình!