Hai con tuấn mã tới gần, ghìm chặt ngựa, đã nghe thấy một giọng thanh mềm cất lên:
- Chúng ta là lạc đà khách Mã gia Mã Tú Liên!
Sở Hoan ngẩn ra, hắn nhớ rõ lạc đà khách Mã gia lần này đi không đến mười người, không có Mã Tú Liên và Lang Oa Tử, kì thực Sở Hoan cũng hơi nghi hoặc việc này, Lang Oa Tử mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng dường như là lạc đà khách số một của Mã gia, lần này Mã Chính Nghĩa tự mình đi sa mạc, Sở Hoan cũng không biết suy nghĩ của Mã Chính Nghĩa là gì.
Đã rời khỏi Lạc Nhạn trấn một ngày, đi rất xa, nhưng không ngờ Mã Tú Liên vẫn đuổi kịp.
Mã Tú Liên và người cùng đi xoay người xuống ngựa, đến gần, Sở Hoan tiến lên thấy rõ, ngoài Mã Tú Liên, người còn lại chính là Lang Oa Tử, hai người cũng mang theo đầy đủ võ trang của lạc đà khách.
- Thì ra là Mã cô nương.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Mã cô nương đuổi theo đến đây, chẳng lẽ có chuyện gấp gì?
Mã Tú Liên cũng không khách khí, hỏi:
- Cha ta ở đâu?
Sở Hoan chỉ hướng lạc đà khách Mã gia đang đóng trại:
- Ở bên đó!
Mã Tú Liên nói một câu cảm ơn, quay người lên ngựa. Lang Oa Tử cũng lên ngựa, cùng Mã Tú Liên đến doanh địa của Mã gia, khoảng cách không xa, một lát đã đến doanh địa Mã gia, ở đó có hai lạc đà khách đang trực, thấy Mã Tú Liên và Lang Oa Tử, đều có chút ngạc nhiên. Mã Tú Liên vừa xuống ngựa, đã có một người từ trong trướng đi ra, chính là Mã Chính Nghĩa.
Thấy hai người Mã Tú Liên, Mã Chính Nghĩa mặt không đổi sắc, quay người đi vào trướng, rất nhanh, liền thấy y cầm roi ngựa đi ra, lạnh lùng đến trước mặt Mã Tú Liên, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đột nhiên giơ tay, hung hăng tát Mã Tú Liên một cái bạt tai. Mã Tú Liên bụm mặt, nước mắt lập tức rơi ra. Mã Chính Nghĩa cũng không quan tâm, giơ chân, đá Lang Oa Tử bên cạnh nàng ngã lăn trên đất.
Lang Oa Tử lập tức giãy bò dậy, quỳ trên mặt đất. Mã Chính Nghĩa vung roi ngựa, điên cuồng quất xuống, Lang Oa Tử quỳ thẳng người, cũng không tránh né, vẻ mặt nghiêm nghị, trận mưa roi da liên tiếp trút xuống, nháy mắt, trên mặt Lang Oa Tử đã có vài vết máu. Mã Tú Liên sững người một lát liền chạy nhanh lại, giữ chặt cánh tay Mã Chính Nghĩa, khóc nói:
- Cha, đừng trách hắn, là con gái ép hắn, là con nói nếu như hắn không đi, con liền chết trước mặt hắn, hắn không còn cách nào khác, mới cùng con đuổi theo…!
Mã Chính Nghĩa mặt xanh mét, đẩy Mã Tú Liên ra, vừa muốn quật xuống, Mã Tú Liên đã chắn trước Lang Oa Tử, khóc nói:
- Cha, cha đánh chết con đi, cha đánh chết con đi!
Mã Chính Nghĩa cũng không do dự, quật roi da xuống, Lang Oa Tử động tác cực nhanh, roi da vẫn chưa chạm xuống người Mã Tú Liên, gã đã đẩy nàng ra, chịu một roi.
Mã Chính Nghĩa ra tay rất nặng, mặt Lang Oa Tử rất nhiều vết máu, trên trán lại có máu tươi chảy thẳng xuống. Mấy lạc đà khách bên cạnh thấy vậy đã chạy đến, kéo chặt Mã Chính Nghĩa, khuyên nhủ:
- Đương gia, không thể đánh nữa, đánh tiếp sẽ đánh chết Lang Oa Tử.
Mã Chính Nghĩa còn chưa hết giận, giơ tay nói:
- Các ngươi bây giờ hãy cút về cho ta!
Mã Tú Liên kiên quyết nói:
- Bọn con không đi, cha, cha đánh chết chúng con đi, chúng con không về!
- Con!
Mã Chính Nghĩa xanh mặt, lại giơ roi, nhưng người thoáng dao đông, đột nhiên dung một tay tóm ngực áo mình, sắc mặt xem ra rất đau đớn, cả người chậm rãi ngồi xuống, đặt mông xống đất. Mã Tú Liên vội chạy đến, ôm đỡ Mã Chính Nghĩa, thất thanh nói:
- Cha… cha sao vậy?
- Nhanh, đương gia lại phát bệnh rồi.
Một lạc đà khách vội nói:
- Nhanh lấy nước nóng.
Tất cả lạc đà khách Mã gia đều bị kinh động. Lang Oa Tử quỳ trên đất, dùng đầu gối đi đến gần. Mã Chính Nghĩa hô hấp dồn dập, gắt gao níu lấy ngực, vẻ mặt rất đau đớn, nhưng vẫn giận trừng mắt nhìn Lang Oa Tử, hít sâu hai cái, lạnh lung nói:
- Lão tử đối với ngươi thế nào? Ngươi hiện tại… hiện tại ngay cả lời của lão tử cũng dám không nghe…!
Lạc đà khách đã mang nước nóng đến, Mã Chính Nghĩa nhận lấy uống hai ngụm, hơi thở đều dần. Lang Oa Tử thẳng người quỳ trước mặt, trong mắt lộ vẻ lo lắng sâu sắc, nhưng vẻ thật thà chất phác trên mặt lại tràn đầy kiên nghị, máu vẫn chảy nhưng gã dường như cũng không thấy đau.
Mã Tú Liên mắt đẫm lệ nói:
- Cha, cha trách con đi, con muốn cùng cha đi sa mạc, cha đánh chết con gái, con gái cũng không về…!
Mã Chính Nghĩa giãy dụa đứng lên, hô hấp dồn dập, cuối cùng vứt roi da trong tay xuống đất, quay người đi vào trong trướng, không nói lời nào.
Mã Tú Liễn quay đầu lại, thấy Lang Oa Tử quỳ trên đất, trên mặt máu thịt lẫn lộn, rút một chiếc khăn tay từ trong người, cẩn thận lau máu từ vết thương của Lang Oa Tử, nhẹ giọng hỏi:
- Có đau không?
Lang Oa Tử nhếch miệng cười, lắc đầu.
- Thành cái dạng này rồi, còn không đau?
Mã Tú Liên cười khổ:
- Lang Oa Tử, ngươi có hối hận vì đi cùng ta không?
Lang Oa Tử lắc đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười hồn hậu.
- Tú Liên!
Một giọng nói truyền đến từ đằng sau, Mã Tú Liên quay đầu lại, đã thấy Khâu Minh Đạo không biết đã đến từ lúc nào, sắc mặt rất kì quái, thấy Mã Tú Liên dịu dàng lau vết thương cho Lang Oa Tử, khoé mắt của gã hơi hơi co giật.
- Chuyện gì?
Mã Tú Liên cũng không nhìn gã, lạnh lùng hỏi.
Khâu Minh Đạo hơi do dự, cuối cùng nói:
- Tú Liên, ta muốn nói với nàng mấy câu!
- Ngươi không thấy ta đang bận sao?
Mã Tú Liên nói:
- Hơn nữa ta và ngươi cũng không có gì để nói!
Lúc đó đã có lạc đà khách mang thuốc tới, xoa thuốc cho Lang Oa Tử.
Khâu Minh Đạo nắm tay, trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Tú Liên, ta chỉ nói vài câu, nàng…!
- Ngươi muốn nói cái gì?
Mã Tú Liên đưa khăn cho lạc đà khách, đứng dậy:
- Có chuyện gì, ngươi nói nhanh đi!
Khâu Minh Đạo bước lên trước hai bước, nói:
- Có thể đến chỗ khác nói?
Mã Tú Liên nhíu mày nói:
- Ngươi rốt cục giở trò gì?
- Tú Liên, ta thực sự chỉ muốn hỏi nàng mấy câu.
Khâu Minh Đạo cười khổ nói:
- Ta biết nàng ghét ta, nhưng chúng ta dù sao cũng lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ ngay cả cơ hội nói vài câu cũng không thể sao?
Mã Tú Liên khoá chặt mày liễu, hơi do dự, cuối cùng quay người đi, Khâu Minh Đạo vội đuổi theo, đi đến một nơi không xa doanh địa, Mã Tú Liên mới hỏi:
- Ngươi muốn nói gì?
Khâu Minh Đạo do dự một lúc, mới nhẹ nhàng hỏi:
- Tú Liên, nàng không muốn gặp ta, không muốn gả cho ta, trong lòng ta biết rõ, nhưng mà rốt cuộc là vì sao? Có phải ta đã làm gì sai không?
- Ngươi rất tốt.
Mã Tú Liên im lặng một lát, cuối cùng nói:
- Chỉ là ta không thích ngươi.
- Vì hắn sao?
Khâu Minh Đạo cười lạnh nói:
- Ta vẫn không hiểu, hiện tại chợt hiểu, có phải vì thằng con hoang kia không?
- Con hoang?
Sắc mặt Mã Tú Liên trở lên lạnh lùng:
- Ngươi nói tới ai?
- Trong lòng nàng biết rõ.
Khâu Minh Đạo nắm tay:
- Tên câm đó, thằng con hoang uống sữa sói, có phải vì hắn? Có phải nàng thích hắn, cho nên mới xa cách ta?
Mã Tú Liên cười lạnh nói:
- Khâu Minh Đạo, bổn cô nương nói cho ngươi biết, miệng lưỡi ngươi đừng có bẩn thỉu như vậy.
Mặt nàng như phủ băng:
- Không sai, ta chính là thích hắn, vậy thì sao?
- Nàng không thể.
Khâu Minh Đạo phẫn nộ nói:
- Nàng đừng quên, hai chúng ta đã có hôn ước, cuối năm nay, Khâu gia ta sẽ đến rước dâu, nàng đã là người của Khâu gia ta rồi!
Mã Tú Liên lạnh lùng nói:
- Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi, ngươi đừng mơ tưởng bản cô nương bước chân vào Khâu gia các người.
Khâu Minh Đạo cả giận nói:
- Lẽ nào nàng muốn làm trái hôn ước?
- Vốn dĩ hôn ước này bổn cô nương cũng chưa từng đồng ý.
Mã Tú Liên nói:
- Ngươi sẽ kết hôn sinh con, nhưng người mà ngươi cưới tuyệt đối không phải ta.
Cả người Khâu Minh Đạo run run, tay nắm chặt chuôi đao bên hông, Mã Tú Liên cười lạnh nói:
- Sao? Muốn giết ta?
- Đều vì đứa con hoang kia.
Khâu Minh Đạo lạnh lung nói:
- Ta muốn giết hắn.
- Ngươi đi giết.
Mã Tú Liên nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy mình có khả năng, thì cứ việc, cho dù ngươi có giết hắn, ta cũng sẽ không lấy ngươi.
Nàng cũng không nói nhiều, nhấc chân dời đi, lúc đi qua người Khâu Minh Đạo, Khâu Minh Đạo đã giơ tay bắt lấy cánh tay của nàng, Mã Tú Liên cũng không nhìn gã, chỉ lạnh lùng nói:
- Buông tay!
- Tú Liên, nàng nói cho ta biết, ta phải làm gì nàng mới chấp nhận ta?
Khâu Minh Đạo bất đắc dĩ nói:
- Ta có điểm nào không bằng hắn? Hắn chỉ là một người câm, lẽ nào nàng muốn bên cạnh một người câm cả đời.
Mã Tú Liên quay đầu, lạnh lùng nói, giọng hờ hững:
- Hắn câm nhưng hắn không cần nói ta cũng biết hắn muốn nói gì, hắn không nói nhưng mỗi câu mỗi chữ trong lòng hắn đều là chân thật.
Nàng dừng lại một chút , lại nói:
- Nhưng mà có một số người tuy biết nói nhưng những lời nói ra một chữ cũng không là thật.
- Sao nàng lại nói vậy?
Khâu Minh Đạo chau mày nói:
- Ta lúc nào nói dối nàng?
Mã Tú Liên nhìn chằm chằm vào Khâu Minh Đạo, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi hỏi ta, ta cũng hỏi ngươi một câu, Khâu gia các ngươi quyết định hôn ước với Mã gia ta, rốt cục có mục đích gì?
- Mục đích?
Khâu Minh Đạo lắc đầu nói:
- Tú Liên, ta không hiểu ý nàng, Khâu gia ta có thể có mục đích gì? Ta thích nàng, muốn chăm sóc nàng cả đời, chỉ đơn giản như vậy.
Mã Tú Liên lạnh lùng cười, nói:
- Đã đến nước này rồi, ngươi vẫn còn nói dối.
Nàng giãy thoát ra khỏi tay của Khâu Minh Đạo, nói:
- Khâu Minh Đạo, sau này ngươi đừng quấn lấy ta, ngươi là thiếu đương gia của Khâu gia, muốn tìm nữ nhân rất dễ.
Nàng không để ý nữa, sải chân bước đi.
Khâu Minh Đạo nhìn bóng hình đi xa của Mã Tú Liên, đột nhiên dời tầm mắt sang hướng Lang Oa Tử đang xử lý vết thương, hai tay nắm chặt chuôi đao, gân xanh nổi lên.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Khâu Minh Đạo quay đầu lại, lại phát hiện Khâu Anh Hào không biết đã đứng sau mình từ lúc nào, hơi cau mày, nhưng cũng không kêu một tiếng “cha”
Khâu Anh Hào đến bên cạnh Khâu Minh Đạo, hỏi:
- Có phải con không thể không lấy nó?