Lâm Lang xoay người vào phòng, lụa mỏng tung bay, xuất trần thoát tục.
Sở Hoan theo vào trong nhà, thuận tay đóng cửa lớn lại, lúc xoay người, còn chưa kịp phản ứng, một thân thể mềm mại nóng bỏng đã nhào tới. Sở
Hoan thuận tay ôm lấy, thân thể đẫy đà đầy đặn, một mùi thơm nhàn nhạt
xông thẳng vào mũi, Lâm Lang dán gò má vào vai Sở Hoan, giọng nói hơi
run, tràn ngập kích động:
- Sở Lang, ta… ta rất nhớ chàng… !
Những lời chân tình này, Sở Hoan biết rõ đây là lời thật lòng của Lâm
Lang. Hắn ôm lấy thân thể mềm mại đầy đặn của nàng, trong lòng cảm động
một hồi. Hắn tin tưởng, người phụ nữ trong ngực này yêu hắn không giữ
lại chút gì, hắn dịu dàng nói:
- Ta cũng nhớ nàng, ngày nào cũng nhớ, bảo bối ngoan, ngẩng đầu, để ta nhìn nàng… !
Lâm Lang chậm rãi ngẩng đầu, mặt phấn ửng hồng, khuôn mặt tràn ngập sự
thành thục của thiếu phụ, kiều diễm ướt át, đôi mắt long lanh khó che
giấu sự mừng rỡ, đây là khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo quyến rũ, hai
đôi mắt rưng rưng, long lanh, vừa tắm rửa xong, mùi thơm trên người nhàn nhạt, cặp môi thơm hồng nhuận phơn phớt lại giống như hoa tươi nở rộ,
cảm thấy mê người.
Sở Hoan ôm eo thon của Lâm Lang, cửu biệt
thắng tân hôn, lúc này cảm thấy phu nhân trong ngực chính là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, hắn vươn đầu, môi dán môi thơm của Lâm Lang, hung hăng
hôn một cái.
- A… !
Lâm Lang rên nhẹ một tiếng, cặp môi đỏ mọng đã bị Sở Hoan chặn lại, hai tay vốn nắm chặt, lập tức mở ra, cũng
ôm lấy Sở Hoan, mở cặm môi đỏ mọng nghênh đón hắn.
Sở Hoan cảm
thấy cặp môi đỏ mọng của Lâm Lang thơm ngọt ngây người, trong hơi thở
tản ra hương thơm, đầu lưỡi như con rắn nhỏ thăm dò trong miệng Lâm
Lang. Lâm Lang ngày đêm nhớ ái lang, lúc này cũng hết sức đón chào, hai
đầu lưỡi quấn nhau. Sở Hoan không ngừng mút lấy đầu lưỡi phấn nộn của
nàng, cảm thấy miệng nàng có một hương thơm động người, tựa như muốn hút hương hơm này vào trong cơ thể mình, có lẽ phân biệt quá lâu, quá mức
kích động, khí lực Sở Hoan ngày càng lớn, lúc đầu hai tay Lâm Lang ôm
chặt ái lang, lâu sau cuối cùng khẽ đẩy ra. Nàng thở từng ngụm không
khí, khuôn mặt đỏ ửng, tóc mây tản ra, hơi lười biếng, phối hợp với
phong vận thiếu phụ càng sau lòng người, đôi mắt kia gần như muốn chảy
ra nước, nàng khẽ sẵng giọng:
- Tên bại hoại chàng, người ta… người ta sắp bị chàng giết chết… !
Sở Hoan nghe được câu mày, lại cảm thấy thân thể nóng lên, mỉm cười, lại ôm Lâm Lang vào ngực, dịu dàng nói:
- Ta nhẹ một chút… !
Lâm Lang ngoan ngoãn gật đầu, Sở Hoan dịu dàng một chút, hôn lên mặt
nàng, cảm thận được thân thể đầy đặn mê người của Lâm Lang, một cánh tay trượt nhẹ trên sống lưng nàng. Lâm Lang vừa tắm rửa xong, bên trong mặc một chiếc áo ngực màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc quần lót mỏng bằng
lụa đơn độc, bên ngoài choàng một chiếc váy dài bằng lụa trắng. Sở Hoan
có thể cảm thận được thân thể mềm mại ấm áp của Lâm Lang, tay kia di
chuyển xuống eo thon, nhanh chóng gặp được đường cong, đó là bờ mông
tròn sung mãn. Khi bàn tay Sở Hoan dán trên mông lớn co dãn của Lâm
Lang, thân thể Lâm Lang run lên, lúc chào đón bờ môi Sở Hoan, thân thể
không kìm được dán chặt vào Sở Hoan, bộ ngực lớn gần như muốn nổ tung
dán vào ngực Sở Hoan, khiến hắn cảm nhận rõ ràng lực đàn hồi của bộ
ngực.
Tay Sở Hoan dán lên bờ mông Lâm Lang, cảm giác ở tay khiến
hắn lại kích động lần nữa, dùng sức xoa nắn mông tròn của nàng. Thân thể mềm mại của Lâm Lang vặn vẹo, cổ họng phát ra tiếng rên như có như
không. Khi một ngón tay Sở Hoan trượt xuống, đi sâu vào khe hở giữa hai
mông Lâm Lang, thân thể Lâm Lang như nhũn ra, hô hấp dồn dập khác
thường, bộ ngực đầy đặn kia phập phồng kịch liệt, hai mắt vốn nhắm liền
mở ra, rời khỏi bờ môi Sở Hoan, ngượng ngập nói:
- Sở Lang, đừng, hiện giờ… hiện giờ không được… !
Khuôn mặt nàng đỏ hồng, mái tóc rối tung, mắt sáng mông lung, mặc dù
gặp lại ái lang xa cách từ lâu, xuân tình nồng đậm, nhưng nàng vẫn giữ
lại một chút lý trí, sợ Sở Hoan mất hứng, nàng nhẹ giọng giải thích:
- Nơi này… nơi này là Tô phủ, chúng ta không thể… Họ biết rõ chàng tới, quá lâu sẽ… !
Đôi mắt nàng điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Hoan, chỉ hi vọng Sở Hoan có thể hiểu được.
Sở Hoan đương nhiên hiểu được, mặc dù hai người đã tư định chung thân,
nhưng dẫu sao còn chưa kết phu thế, dù sao đây cũng là thời cổ đại lễ
giáo vô cùng nghiêm khắc, mặc dù Lâm Lang không giữ lại với hắn, nhưng
thực chất vẫn hết sức truyền thống, đương nhiên có lo lắng.
Sở
Hoan vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm lang, kéo nàng vào trong phòng, ngồi xuống ghế dựa, để Lâm Lang ngồi trên đùi mình. Bộ mông nhục cảm
đầy đặn ngồi trên đùi cũng khiến Sở Hoan khoan khoái dễ chịu, một tay
hắn ôm eo nhỏ của Lâm Lang, tay kia nắm tay nàng, dịu dàng nói:
- Tiểu bảo bối, khó khăn cho nàng!
Lâm Lang nghe hắn xưng hô mình như vậy, mặc dù cảm thấy hơi buồn nôn,
nhưng lại hết sức ngọt ngào, trong lòng ấm áp, hai tay bưng lấy mặt Sở
Hoan, nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Để ta xem chàng!
Sở Hoan nhìn Lâm Lang, mở to hai mắt, dí dỏm nói:
- Thế nào, có phải anh tuấn hơn rất nhiều hay không?
Lâm Lang cười dịu dàng, giống như hoa xuân:
- Sở lang của ta đương nhiên là người đàn ông anh tuấn nhất thiên hạ… !
Trán nàng hướng về phía trước, cặp môi thơm chủ động hôn lên môi Sở
Hoan, giống như chuồn chuồn lướt nước, lập tức thu hồi. Sở Hoan đụng vào liền muốn hôn, một ngón tay Lâm Lang đã dán lên miệng Sở Hoan, khẽ nói
giống như dỗ trẻ con:
- Sở lang nghe lời, ngày tháng còn dài, Lâm Lang đã là người của chàng, chàng cần gì phải nóng vội… !
Sở Hoan nhìn Lâm Lang phong tình mị người, một tay không kìm lòng được
thò vào trong ngực Lâm Lang, thăm dò vào phía sau áo ngực, trong khi
thân thể Lâm Lang run rẩy, một bàn tay đã nắm được bộ ngực đầy đặn của
nàng. Lâm Lang ưm một tiếng, khuôn mặt dán lên mặt Sở Hoan, giọng nói
mềm mại, khiến người ta nhũn người:
- Tên hư chàng, cũng không thành thực một chút… !
Một bàn tay của Sở Hoan đương nhiên không thể nắm trọn bộ ngực Lâm
Lang, trong mềm mại mang theo co dãn, không kìm được lòng lại nghĩ tới
bộ ngực của Lưu Ly phu nhân vừa nắm được, cảm giác bộ ngực của hai vị
giai nhân khác nhau rất lớn, nhưng mỗi người mỗi vẻ, lập tức thầm nghĩ
mình ôm Lâm Lang, còn nghĩ tới Lưu Ly phu nhân, thực sự đáng chết, trong lòng hơi áy náy, khẽ nói:
- Đã lâu rồi ta không thấy nàng, ngày
đêm nhớ mong, hôm nay mới chờ được tiểu bảo bối của ta tới, ta cũng
không phải sắt đá, sao có thể trung thực?
Lâm Lang đương nhiên hiểu được, dán bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Sở… Sở lang, chàng nắm nó, nhưng mà… nhưng mà đừng động, ta… ta chịu
không nổi… Chàng nghe lời một chút, chúng ta nói chuyện một chút, chàng
sớm về đi… !
- Ta không nỡ trở về!
- Cũng sẽ không chia lìa nữa!
Lâm Lang ngọt ngào trong lòng:
- Ta đã tới bên cạnh chàng rồi, chẳng lẽ chàng còn sợ ta chạy?
Nàng buồn bã nói:
- Trừ khi ngày nào đó chàng không muốn ta… !
Nàng còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã nghiêm túc nói:
- Chớ nói nhảm, cho dù ta chết rồi cũng sẽ không bỏ nàng… !
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Lang lại dán vào môi Sở Hoan, sẵng giọng nói:
- Ta đang nói đùa, không để chàng nói chữ chết… Sở lang, ta thấy chàng, trong lòng rất cao hứng… !
Nàng khẽ rên một tiếng, là hai ngón tay của Sở Hoan kẹp lấy hạt đậu đỏ
trên bộ ngực phấn nộn của nàng nhẹ nhàng vê một chút, Lâm Lang cảm nhận
được cảm giác bồng bềnh muốn chết mà Sở Hoan mang lại cho nàng. Thân thể nàng mẫn cảm, Sở Hoan khẽ vuốt phía dưới bầu ngực của nàng, khiến cho
toàn thân nàng nóng lên, nước trào ra giữa hai chân, chỉ sợ bản thân
không chịu nổi, nàng lo lắng như vậy sẽ hành sự ở Tô phủ, một tay nắm
lấy cánh tay Sở Hoan, đáng yêu cầu xin:
- Sở lang, van cầu chàng, đừng động, Lâm Lang… Lâm Lang không chịu nổi… !
Nàng ghé sát lỗ tai Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Chỗ đó của Lâm Lang đã có rất nhiều nước, ta không chịu được, chúng
ta… chúng ta không thể ở chỗ này… Van cầu chàng, chờ sau này, Lâm Lang
đều nghe theo chàng, chàng muốn làm sao, ta… ta đều theo chàng, hiện
giờ… hiện giờ chàng tha cho Lâm Lang được không?
Giọng nàng mềm
yếu, mị hoặc câu hồn, hai mắt long lanh gần như chảy ra nước, xuân tình
vô hạn, đã cực kỳ kiềm chế. Sở Hoan nghe lời này của nàng, trong lòng
lại xúc động một hồi, nhưng hắn cũng không phải một người chỉ biết thỏa
mãn bản thân, mặc dù lúc này hận không thể đè Lâm Lang dưới người phóng
ngựa rong ruổi, nhưng hắn cũng tôn trọng Lâm Lang, nắm bộ ngực của Lâm
Lang, không động đậy nữa, dán vào lỗ tai Lâm Lang, nhẹ giọng cười nói:
- Chúng ta đã nói rồi, sau này nàng phải nghe lời ta, ta muốn nàng làm thế nào, nàng đều phải nghe lời… !
Lâm Lang xấu hổ, khuôn mặt nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng.
Sở Hoan vui mừng trong lòng, ôm eo thon của Lâm Lang, hỏi:
- Tô bá bọn họ đã sớm tới, họ nói chẳng mấy chốc nàng sẽ tới, ta chờ
tới ngày hôm nay, vẫn không thấy nàng đến, cực kỳ lo lắng… !
Lâm Lang nhẹ nhàng cười:
- Tô bá đương nhiên nói qua với chàng, ta muốn bán tòa nhà và tửu phường ở huyện thành.
- Tô bá từng nói.
Sở Hoan nhìn khuôn mặt kiều mị của Lâm Lang:
- Chẳng qua ta không nghĩ tới lại chậm trễ lâu như vậy.
- Thật ra cũng không kéo dài lâu như vậy.
Lâm Lang dịu dàng, nhẹ nhàng tới cực điểm:
- Tòa nhà và tửu phường đều bán cho nhà giàu, vốn muốn đổi thành bạc
trắng, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, ta để họ dùng lương thực định giá… !
- Lương thực định giá?
- Đúng vậy!
Lâm Lang mở to hai mắt, xinh đẹp động lòng người:
- Số bảo vật chàng đưa tới Vân Sơn, ta đều để Tô bá bọn họ mang tới,
sau này tính toán, số vàng bạc kia có thể làm không ít chuyện, ngoại trừ bạc, bên này thiếu nhất chính là lương thực, mặc dù bản lĩnh của ta có
hạn, chẳng qua trong lòng suy nghĩ, có thể mang thêm lương thực tới, bản thân mình cũng hữu dụng, mang theo bạc không bằng mang theo lương thực… Thật ra ở Vân Sơn có không ít nhà giàu tồn kho lương thực, ta cò kè mặc cả với họ, chỉ muốn lấy nhiều hơn một chút lương thực tới đây, dù là
nhiều hơn một hạt lương thực, Sở lang chàng cũng có thể làm được nhiều
việc hơn, vì chuyện này, cho nên chậm trẽ một hồi, sau khi chuẩn bị xong lương thực, ta mới lên đường, Vệ Thống chế lo lắng lương thực sẽ xảy ra vấn đề nửa đường, để hắn an bài, còn để Vương Hàm và Liễu Béo dẫn người đưa tới, đến muộn hơn ta hai ngày, hôm nay chắc còn ở trên đường… !
Sở Hoan vừa yêu thương vừa cảm kích, ôm chặt Lâm Lang dịu dàng nói:
- Khó khăn cho nàng, sản nghiệp Vân Sơn đều là nhạc phụ đại nhân lưu lại, là mệnh căn của nàng, thế nhưng nàng vì ta… !
Hắn càng cảm thấy tình thâm ý trọng của Lâm Lang đối với mình, giọng
nói không kìm được nghẹn ngào. Sở Hoan bưng lấy mặt Sở Hoan, lông mi
chớp động:
- Sở Lang, Lâm Lang đã là người của chàng rồi, những
vật ngoài thân kia, thì có lưu luyến gì? Nếu như phụ thân dưới suối vàng có biết, cũng sẽ hi vọng ta có thể sống hạnh phúc, chàng giúp đỡ Hòa
Thịnh Tuyền đoạt được danh tiếng ngự tửu, tâm nguyện của phụ thân đã
xong, ta làm như vậy, dưới suối vàng ông có biết, cũng nhất định không
trách ta.
Nàng hơi ngượng ngùng, thấp giọng nói khẽ:
- Hơn nữa… hơn nữa ta muốn ở bên cạnh chàng, chàng không ở cạnh ta, ta… ta ngày nhớ đêm mong… !