Tề Vương phủ đã từng phong quang qua một trận, nơi này đã từng là đại bản doanh của Tề Vương đảng. Trước đây, quan viên đến bái lễ rất
nhiều, mỗi một vị quan viên đến đều không thể không mang theo ít đồ tỏ
lòng hiếu kính với Tề Vương.
Chỉ là Tề Vương cũng biết, cho
dù là hoàng tử, nếu trắng trợn nhận quà tặng cũng sẽ để lại hậu họa cho
nên việc quan viên bên dưới đưa châu báu đồ cổ tới tặng Tề Vương đều từ
chối từ ngoài cửa.
Chẳng qua có một số quan viên hiểu được
thế nào là hiếu kính, không tặng vàng bạc mà tặng một ít điểm tâm và
rượu ngon ngược lại Tề Vương có nhận một chút, trong đó có một vài hũ
rượu ngon thực sự Tề Vương sưu tầm lại, hôm nay đã đem hai vò rượu tốt
nhất ban cho Vương Phủ.
Vương Phủ và Cửu Như Huyết ngồi ở
trong đình, vò rượu như đã thấy đáy, Vương Phủ lau đi lớp rượu còn đọng
nơi khóe miệng, cười nói:
- Cừu đại hiệp, rượu hôm nay uống
rất sảng khoái, có thể được uống loại rượu ngon đẳng cấp này trước kia
có nằm mơ ta cũng không nghĩ tới đấy.
- Vương huynh đệ, muốn nói đến rượu mạnh chân chính vẫn là rượu Tây Bắc tốt.
Cừu Như Huyết nói:
- Cổ Thành Thiêu là rượu Tây Bắc nguyên chất nhất, cho vào miệng tựa
như ngọn lửa ngùn ngụt, rót xuống cổ họng thì giống như dao găm cắt xé
yết hầu. Đó mới chính là rượu mà nam nhân thực sự phải uống.
Vương Phủ cười nói:
- Vậy được, tới đây ta đi Tây Bắc cùng Cừu đại hiệp uống Cổ Thành Thiêu.
Cừu Như Huyết cười khà khà nói:
- Ngài yên tâm, bên trong phủ Sở Đốc thứ khác không có nhưng rượu ngon
thì không thiếu, đến lúc đó đem rượu ngon của Sở Đốc lôi hết ra.
- Sở Đốc...!
Vương Phủ buông vò rượu, ngẩng đầu nhìn Thiên Mạc màu đen, cuối cùng thở dài.
- Cừu đại hiệp nên biết, lúc Sở Đốc vừa mới vào kinh thành liền bị phân đến sở Tây Môn chúng ta.
- Sở đốc từng nói qua việc này.
Cừu Như Huyết gật đầu nói:
- Sở đốc nói, ngài ấy đã đến sở Tây Môn, phiên trực thứ nhất là Vương
huynh đệ hướng dẫn, Vương huynh đệ đối với Sở đốc vẫn luôn rất chiếu cố.
- Đây là lời nói khách sáo của Sở đốc.
Vương Phủ lắc đầu thở dài:
- Nếu không phải là ta chiếu cố hắn thì chính là hắn đang chiếu cố ta,
ngươi có thể giúp ta chuyển lời tới Sở đốc được không?
- Nói đi!
Vương Phủ do dự một chút mới nói:
- Sở đốc có lẽ đã quên ta rồi nhưng ta vẫn luôn luôn nhớ. Năm đó khi Sở đốc vẫn còn ở sở Tây Môn, đương nhiệm đứng đầu sở là Triệu Dương. Khi
đó trong kinh đã xảy ra một chuyện lạ ly kỳ, Phò Mã gia lúc đó cũng
chính là cháu trai của An Quốc Công Hoàng Củ, bị đâm chết ngay trong sân nhà mình, võ sĩ trong kinh phụng mệnh tìm kiếm khắp thành, đuổi bắt
hung thủ.
Cừu Như Huyết chỉ chăm chú nhìn Vương Phủ, cũng
không hề nói chuyện, nghe y kể một cách tỉ mỉ. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Ngày đó Triệu Dương triệu tập mọi người, nói
là tại phủ của Nghiêm Chủ Bạc có phát hiện tung tích của thích khách, vị Nghiêm Chủ Bạc đó bị hoạch tội giết hết cả nhà. Nghiêm gia lúc đó là
một tòa nhà không người ở, chúng tôi cho rằng Triệu Dương thực sự phát
hiện ra tung tích thích khách nên đều tiến về phía trước đuổi bắt thích
khách, khi ấy Sở đốc cũng nằm trong số đó.
Vương Phủ nhớ lại chuyện cũ, chậm rãi nói:
- Đến Nghiêm gia, Triệu Dương bố trí nhiệm vụ, phân Sở đốc và Tôn Tĩnh - khi ấy vẫn là một người mới gan vẫn rất nhỏ đến chuồng ngựa để tìm tung tích thích khách...!
Nói đến đây, khóe mắt hơi chút run rẩy, thần sắc lộ vẻ buồn bã.
Cừu Như Huyết thần sắc nghiêm nghị, lắng nghe một cách tỉ mỉ. Kỳ thực
trong lòng y rất rõ, mặc dù Vương Phủ nói đến lúc đó tìm cơ hội trốn ra
khỏi thành đến Tây Bắc tụ hợp, nhưng đây lại là kết quả tốt nhất, khả
năng xảy ra cũng cực nhỏ.
Vương Phủ lúc này lại nhờ chính
mình chuyển lời tới Sở Hoan, thậm chí làm di ngôn cuối cùng, Cừu Như
Huyết muốn lắng nghe cẩn thận.
- Lúc chúng tôi tìm kiếm ở
Nghiêm gia, mãi không tìm thấy tung tích của thích khách, cho đến khi
chúng tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh truyền đến từ chuồng ngựa, lúc đó tôi biết ngày bên kia chuồng ngựa nhất định xảy ra biến cố, thích khách rất có khả năng ở chuồng ngựa. Mà lúc đó phụ trách tìm kiếm chuồng ngựa chính là Sở đốc và Tôn Tĩnh.
Vương phủ nghiêm nghị nói:
- Thích khách có thể giết chết phò mã ngay tại phủ phò mã võ công tất
nhiên là giỏi, chúng tôi biết Sở đốc và Tôn Tĩnh liên thủ lại cũng chưa
hẳn là địch thủ của y, tình thế nguy nhiểm nên muốn đến chi viện nhưng
Triệu Dương lại viện cớ nói rằng bên đó không có gì khác thường, lúc đó
tinh thần rất cổ quái, bản thân tôi liền nhận ra trong đó có thủ thuật
gì đó.
Kinh nghiệm như Cừu Như Huyết liền lập tức phản ứng:
- Chẳng lẽ lúc đó vị Triệu Dương kia lại muốn hại Sở đốc?
Vương Phủ gật đầu nói:
- Chính là như vậy, sự việc sau đó đã chứng minh, thích khách giấu mình ở chuồng ngựa, mà Triệu Dương lại chỉ điều đúng hai người đi tìm kiếm ở chuồng ngựa, cho tên Tôn Tĩnh nhát gan sợ phiền phức đi cùng Sở đốc. Âm thanh phát ra từ phía đó, Triệu Dương cố tình viện cớ ngăn bọn ta đến
chi viện, trước sau liên kết lại hành động vào đêm đó, rõ ràng chính là
cố tình bày mê trận khiến cho Sở đốc sập bẫy, muốn đưa Sở đốc vào chỗ
chết.
- Thì ra là thế.
Cừu Như Huyết khẽ gật đầu, lúc này ngược lại y cũng chưa từng nghe người ta nói đến nên hiếu kỳ hỏi:
- Tên thích khách đó cuối cùng thế nào?
Sở Hoan đêm đó gặp nạn tại Nghiêm gia, Cừu Như Huyết biết rõ Sở Hoan
cuối cùng bình yên vô sự như vậy kết quả thích khách như thế nào, ngược
lại hiếu kỳ.
- Thích khách cuối cùng được Sở đốc nói rằng chính Triệu Dương cũng bị giết vào đêm hôm đó.
Vương Phủ cười khổ:
- Những điều này đều đã không còn quan trọng, điều quan trọng là...!
Y lại không lập tức nói ra miệng.
Cừu Như Huyết biết rõ lời tiếp theo mới là quan trọng nhất.
Quả nhiên, Vương Phủ trầm ngâm một lát mới nói:
- Cừu đại hiệp, kỳ thật trước đêm đó, Triệu Dương đã tiếp nhận mật lệnh của Tây thành tổng kỳ Trương Đấu Lợi, tìm cơ hội diệt trừ Sở đốc. Việc
này Triệu Dương trước đó cũng nói qua cho ta biết để cho ta hỗ trợ gã
cùng nhau diệt trừ Sở đốc, gã đồng ý với ta một khi giết được Sở đốc thì tiền thuốc men của con trai ta toàn bộ đều do gã phụ trách...!
Cừu Như Huyết lấy làm kinh hãi nhíu mày.
- Khi đó trong thâm tâm của ta cực kỳ do dự, Sở đốc khi đó đối xử với
ta không tệ, biết con trai ta bị bệnh đã đưa bạc cho ta.
Vương Phủ cười khổ nói:
- Sự việc phát sinh vào đêm đó ở Nghiêm gia, Triệu Dương không nói cho
ta trước nhưng nghe âm thanh truyền đến từ chuồng ngựa ta liền đoán ra
đêm đó chính là cái bẫy bày ra cho Sở đốc. Ta đương nhiên biết rõ nguy
hiểm Sở đốc gặp phải khi ấy nhưng... nhưng lại nghe theo sự phân phó của Triệu Dương, không đi về phía trước cứu viện, nếu không phải vì Sở đốc
mệnh lớn thì đêm đó đã chết tại Nghiêm phủ rồi.
Cừu Như Huyết thở dài, ngược lại thật không ngờ thậm chí có chuyện cũ như vậy.
- Kỳ thực ta biết rõ, Sở đốc đối với việc này hiểu rất tường tận, thế
nhưng sau này hắn chưa từng nhắc đến một câu hơn nữa trước khi đi còn
cho ta một ít bạc để ta khám bệnh cho con trai.
Vương Phủ vò đầu:
- Trọng bệnh của con trai mỗi năm phải tiêu tốn không ít tiền, dùng hết toàn bộ quân lương hàng năm của ta cũng không đủ, trong nhà còn có sinh hoạt của già trẻ, hai năm qua con trai còn có thể chống đỡ được đều nhờ vào số bạc mà Sở đốc đưa, nếu không phải khi đó Sở đốc để lại số bạc đó chỉ sợ con trai đã sớm bị chết rồi.
Cừu Như Huyết vỗ vỗ vai Vương Phủ nói:
- Sự việc đều đã qua rồi nên không cần phải nghĩ nhiều, mỗi người đều
sẽ làm sai một số việc nào đó, Sở đốc không so đo cùng ngươi tất nhiên
là cũng biết ngươi là bất đắc dĩ. Trước khi đi hắn còn cho ngươi bạc
điều đó chứng minh hắn sớm đã tha thứ cho ngươi rồi. Sở đốc là người
lòng dạ rộng lượng, trọng tình trọng nghĩa sẽ không trách tội ngươi.
Vương Phủ nói:
- Ta biết Sở đốc đại nhân đại lượng sẽ không so đo với ta nhưng trong
suốt hai năm qua trong lòng ta vẫn luôn rất khó chịu. Sở đốc càng đối
tốt với ta ta càng cảm thấy mình có lỗi với ngài, sự áy náy này ta vốn
tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội đền đáp, cũng may lần này Sở đốc
có thể dùng tới ta, việc lớn như vậy mà điều các ngươi đến tìm ta giúp
đỡ, điều này chứng minh Sở đốc vẫn còn tin tưởng ta, dù bản thân có
chết, ta mặc dù không có tài cán gì nhưng cũng biết cái gì gọi là hy
sinh vì nghĩa.
- Vương huynh đệ...!
- Cừu đại
hiệp, các ngươi đến Tây Quan thì giúp ta nói với Sở đốc một tiếng, ta
lúc trước vô tâm hại hắn nhưng sai lầm ta phạm phải sẽ do ta tự mình
hoán trả.
Vương Phủ nhìn chằm chằm Cừu Như Huyết:
- Chỉ mong Sở đốc có thể chăm sóc tốt người nhà của ta, dù ta có chết cũng không có gì phải hối tiếc.
Cừu Như Huyết nghiêm mặt nói:
- Vương Thự đầu, nếu như ngươi thực sự có gì bất trắc ta tin Sở đốc sẽ
có sự chăm sóc thích đáng đối với người nhà ngươi. Ta đồng ý với ngươi,
chờ sau khi con trai ngươi khỏi bệnh nếu ngươi không chê ta sẽ nhận nó
làm nghĩa tử, đem toàn bộ công phu của ta truyền thụ cho nó!
Vương Phủ giật mình, lập tức quỳ rạp xuống đất, cảm kích nói:
- Cừu đại hiệp, ta...!
Cừu Như Huyết đỡ Vương Phủ dậy, nghiêm nghị nói:
- Chưa rơi vào bế tắc thì đừng có chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất,
nhất định phải nghĩ cách rời khỏi kinh thành, chúng ta đợi ngươi ở Tây
Bắc.
Vương Phủ dùng sức gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi khẽ nói:
- Thời gian tuần tra sắp tới rồi...!
Trên đường lớn bên phải cửa môn, đúng như Vương Phủ dự liệu, Vệ Giáo
đang chậm rì rì đi tới, Vương Phủ từ trong cửa ngách đi ra, đúng là ướt
đẫm mồ hôi, binh sĩ gác bên ngoài cửa Tây Môn thấy thế cười nói:
- Vương đầu, làm thế nào mà đến cả ngươi cũng bị lôi kéo làm cu li?
- Ít nói nhảm đi.
Vương Phủ trừng mắt, lau mồ hôi trên trán. Lúc này tên Vệ Giáo đã đi
tới, Vương Phủ tiến lên phía trước chắp tay rồi cười nói:
- Vệ giáo đại nhân, vất vả rồi!
- Làm sao, còn ở bên trong làm gì?
Vệ Giáo thấy thiếu mất mấy người thì nhíu mày:
- Chúng ta cùng Vương gia rốt cuộc đang chơi đùa cái gì?
- Vệ Giáo đại nhân, bị ngài nói trúng rồi, chính là giày vò.
Vương Phủ cười khổ nói:
- Đã chuyển xong hòn non mộ, mọi người còn tưởng rằng đã xong việc,
nhưng Vương gia lại muốn giày vò chúng tôi dọn đồ đạc trong nhà, trông
bộ dạng như vậy có phải tối nay không muốn để chúng ta yên rồi không. Vệ Giáo đại nhân, hay là ngài ra mặt vào phủ thương lượng với Vương gia,
thương lượng một chút, chúng ta đến đây để bảo vệ chứ không phải đến đây để dọn đồ, ngài nói một tiếng với Vương gia để huynh đệ đi ra không cần giày vò nữa...!
Vệ giáo đảo mắt một vòng nói:
- Ta là cái thá gì mà can thiệp, chỉ bằng một câu nói của ta người của Vương gia có thể nghe ta hay sao?
- Nhưng... Nhưng như thế này cũng không phải là cách.
Vương Phủ vẻ mặt đau khổ:
- Chỉ sợ giày vò đêm nay rồi đêm mai lại tiếp tục giày vò nữa, cứ tiếp tục như vậy thì đến bao giờ nữa?
- Ta không cần biết.
Vệ Giáo tức giận nói:
- Các ngươi va phải, đáng đời các ngươi đen đủi, các cửa Vương phủ chỉ
có bên các ngươi là bị tóm đi làm cu li, các ngươi tự nhận mình đen đủi
là phải rồi.
Gã thấp giọng hỏi:
- Đúng rồi, các ngươi vào Vương phủ làm việc có phát hiện ra có chỗ nào không đúng không?
- Không đúng?
Vương Phủ suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Vệ Giáo đại nhân, kỳ thực có chút không đúng!
- Hả?
Vệ Giáo lập tức trở nên cảnh giác:
- Như thế nào?
- Đúng vậy, Vương gia tính tình quá nóng nảy, chúng tôi làm việc trong
đó chỉ hơi có chút sai lầm ngày ấy liền chửi ầm lên, còn chửi... còn
chửi chúng ta là cẩu tặc...!
Vương Phủ thận trọng nói:
- Tâm tình ngài ấy không ổn, điều này có phải có vấn đề gì không?
Vệ Giáo cười hà hà nói:
- Đường đường Vương gia theo phụ quốc đùng một cái biến thành tù
nhân... Ha ha, không mắng mấy câu trên ngược lại lại không bình thường.
Nhìn trái nhìn phải rồi huých tay vào Vương Phủ:
- Các ngươi làm việc cho ngài ấy, ngài ấy không ban thưởng gì cho các ngươi sao?
- Ồ, ban thưởng...!
Vương Phủ từ bên hông gỡ túi rượu xuống:
- Không thưởng tiền, lúc nãy nghỉ ngơi có một chút, ngược lại để chúng
tôi chuyển vài hũ rượu, đó đều là rượu ngon, ta rót ra một túi...!
Vệ Trưởng thò tay đoạt lấy, mở nút lọ ra, ngửi ngửi với vẻ mặt say mê:
- Là đồ tốt, Vương Phủ, khi trực không thể uống rượu, quy tắc này ngươi không biết sao? Thứ này ta tạm giữ đã, lúc khác đưa lại cho ngươi.
Gã không nói nhiều, mang theo túi rượu nghênh ngang rời đi.