Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 10: Q.1 - Chương 10: Trong cổ miếu hoang tàn






Xe ngựa dừng giữa đường nghỉ hai lần, để cho đám thổ phỉ uống nước ăn lương khô, hơn nữa, phần lớn là hai người ngồi chung một ngựa, lại đều là nam nhân tráng kiện, người không nghỉ thì ngựa cũng cần phải nghỉ.

Đế quốc Đại Tần quản lý ngựa rất nghiêm, ngoại trừ ngựa quan binh (quan mã), ngựa của dân thường (tư mã) đều phải đăng ký với quan phủ. Bất kể là mua bán chuyển nhượng đều phải đến làm thủ tục với quan phủ. Hơn nữa, Mã Chính ti (bộ phận quản lý ngựa) ở các địa phương cũng đều phái người đối chiếu kiểm tra hướng đi của tư mã. Toàn bộ ngựa trên đế quốc Đại Tần đều được khống chế vô cùng nghiêm ngặt.

Nhóm người này có thể có rất nhiều ngựa, đúng là không hề đơn giản.

Hơn nữa, trên thuyền, sau trận ẩu đả, vài tên thổ phỉ cũng bị thương, tuy rằng đã được chữa trị, nhưng cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tránh bị nặng thêm.

Những người bị trói tuy dọc đường không được ăn, nhưng đám thổ phỉ vẫn cho họ uống nước. Chỉ có Vệ Thiên Thanh là nhổ ra, không chịu uống.

Đến lần thứ ba dừng lại, từ bên ngoài đã nghe tiếng truyền vào:- Đã đến nơi!Gã đeo mặt nạ dẫn đầu xốc màn xe nhảy xuống. Rất nhanh liền có tên phỉ đi lên giải đám người Sở Hoan bị trói chặt chân tay lôi ra khỏi xe ngựa.

Sở Hoan xuống ngựa, mới phát hiện lúc này đã hoàng hôn, không ngờ đã đi khá lâu, mặt trời ngả về hướng tây, dưới chút ánh nắng còn sót lại, Sở Hoan nhìn thấy phía trước không xa có một tòa cổ miếu đã đổ nát.

Cổ miếu kia không lớn, cô linh đứng sừng sững ở chốn hoang vu, rêu phong rủ kín những viên gạch đã không còn nguyên vẹn, thoạt nhìn cũng biết đã lâu năm, cửa chính đã hỏng nát, chỉ còn lại khung tàn, trên đầu cửa có khắc mấy chữ, trải qua mưa gió đã mơ hồ không rõ. Sở Hoan phải vất vả lắm mới luận ra chính là “Lan Đình tự”.

Cái tên nghe thật tao nhã lịch sự, chỉ tiếc nơi này quá âm trầm quỷ dị, cho dù đang lúc hoàng hôn, nhưng không khí bên trong cổ miếu nhìn qua cánh cửa chính tối đen một mảnh, làm trong lòng người ta có chút hoảng sợ.

Nhìn cũng thấy cổ miếu này đã lâu không được cải tạo, hai bên đều là khu rừng rậm rất yên tĩnh, rất nhiều cây dại, cũng hiểu khu rừng này đã có nhiều năm tuổi.

Nữ trùm thổ phỉ xuống xe, ra lệnh:- Đưa bọn họ vào bên trong thạch thất, phái người canh cửa, thay phiên nhau, hai người một ban.Rồi lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên mặt Sở Hoan, rất nhanh liền dời đi, giọng vẫn cực kỳ lạnh lùng:- Nếu ai không thành thật, cứ xem cổ hắn cứng hay không cứng.

Chúng thổ phỉ thô lỗ quát nạt, dồn đám người Sở Hoan vào bên trong cổ miếu, không ít người từ đầu cuối kinh hồn táng đảm, nhưng Sở Hoan nhìn thấy Tô Tâm Lang từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất điềm tĩnh, thân hình mềm mại không chút run rẩy, so với Kiều phu nhân mặt trắng bệch ở bên cạnh, thì can đảm hơn nhiều.

Mọi người vào trong miếu, bên trong yên tĩnh, ánh chiều tà từ khe hở xuyên vào khiến mọi người nhìn thấy rõ hơn khung cảnh đổ nát bên trong. Vài tòa Phật tượng trong chính đường cũng không còn hình dạng gì rõ ràng, mấy con chuột chạy tới chạy lui, dường như cũng không sợ sệt con người. Kiều phu nhân nhìn thấy mấy con chuột, lại kêu thét lên, chúng thổ phỉ bên cạnh dùng dao dí vào thắt lưng nàng mắng:- Gọi hồn sao? Còn không đi mau, nếu không, ta biến ngươi thành đồ ăn cho mấy con chuột kia.

Kiều phu nhân cố nén sợ hãi, ngậm miệng lại không dám phát ra tiếng nữa.

Cổ miếu này không lớn, rất nhanh đã đi đến một gian phòng. Một gã thổ phỉ tiến lên đẩy cửa ra, cửa phòng cọt kẹt nặng nhọc, bên trong tối đen mờ mịt, một tên huy đao nói:- Đi vào hết đi.

Tuy rằng đều kinh hãi nhưng mọi người vẫn lần lượt đi vào trong phòng. Sở Hoan chưa đi vào, nữ thủ lĩnh đã đến gần, liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn Vệ Thiên Thanh sau lưng Sở Hoan, nói:- Trói chân hai người kia lại.Tuy rằng hai người Sở Hoan đã là tù nhân, nhưng nàng vẫn cực kỳ lo lắng bọn họ.

Lập tức liền có người tiến lên dùng dây thừng trói chân hai người lại, khiêng vào phòng, lập tức quay người đi, lại nghe cọt kẹt mấy tiếng, cánh cửa phòng đóng lại, bên ngoài còn nghe vang lên tiếng cài cửa.

Bên trong thạch thất yên tĩnh dị thường, sau khi cửa phòng đóng lại, giơ tay lên còn không nhìn thấy ngón, trước mắt tối om một mảnh, tựa như đã thành người mù, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của người bên cạnh mà thôi.

Sau khi Sở Hoan bị ném xuống đất, lăn lộn mấy vòng rất nhanh chạm tới một bức tường, hắn cố gượng ngồi dậy, lập tức hít sâu một hơi, chợt nghe mùi hương xộc vào trong mũi, bên cạnh cũng có tiếng thở, hiển nhiên bên cạnh mình cũng có người tựa vào vách tường, dựa vào mùi hương, hắn đoán đó là một nữ nhân.

Bị trói vào trong phòng này có ba nữ tử, Sở Hoan trong lúc đó không biết người bên cạnh mình là ai.

Gặp đại nạn, Sở Hoan vẫn điềm tĩnh tự nhiên, nhưng trong không gian này không thiếu những người đang sợ run lên, rất nhanh, tiếng nức nở bắt đầu vọng lên, thậm chí, trong đó có cả tiếng đàn ông.

Tên này vừa khóc, lập tức lan truyền sang người khác, đã có thêm mấy người khóc thành tiếng, trong phòng ồn ào hẳn lên, có tiếng Kiều phu nhân nức nở:- Vệ Thiên Thanh, bọn họ là ai? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta liệu có bỏ mạng ở chỗ này không?Nàng cũng quen mất, Vệ Thiên Thanh đã bị nhét giỏ vào mồm, lúc này làm sao còn có thể trả lời.

Kiều phu nhân giọng vang lên từ nơi khác, Sở Hoan biết nữ tử bên cạnh mình không phải là Kiều phu nhân, chỉ có điều, trong phòng có nhiều người khóc, nhưng nữ tử bên cạnh mình không có chút tiếng động, Sở Hoan mơ hồ đoán được, người bên cạnh tám chín phần là Tô Tam Lang.

Hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng hạ giọng nói:- Cám ơn cô nương đã cho điểm tâm. Hương vị rất ngon.Khi hắn đang đợi thuyền, có vị trưởng giả được gọi là Lão Tô đã cho hắn đồ ăn điểm tâm, kỳ thật, hắn cũng muốn xác định người bên cạnh có phải là Tô Tâm Lang hay không?

Người này cũng không trả lời ngay, sau một lúc lâu, Sở Hoan mới nghe được một tiếng ừ rất nhẹ, hắn lúc này mới chắc chắn người bên cạnh đúng là Tô Tâm Lang.

- Cô nương yên tâm, đám người này bắt mọi người đến đây, chắc là chỉ muốn chút bạc mà thôi.Sở Hoan nói dịu dàng, nếu lúc này có ánh sáng, người khác nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhất định sẽ mắng hắn là kẻ điên, thân ở trong hoàn cảnh hiểm ác, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên:- Bọn họ rất nhanh sẽ hỏi thân phận của cô nương, sau đó sẽ liên hệ với người nhà, chỉ cần người nhà của cô đưa bạc đến chuộc, cô sẽ có thể rời khỏi chỗ này.

Tô Tâm Lang lại ừ, không thể nào bình tĩnh hơn,

Người bên cạnh nghe thấy, đã hỏi:- Nếu có tiền chuộc, họ sẽ thả chúng ta ra chứ?

Sở Hoan thản nhiên:- Nếu các người cứ khóc lóc ầm ĩ, đám thổ phỉ kia bực mình, chưa chắc sẽ không giết người để đổi lấy sự yên tĩnh. Chết ở chỗ này, thần không biết quỷ không hay.

Hắn vừa dứt lời, mấy người đang nức nở, lập tức im bặt.

Trời bắt đầu xâm xẩm tối, toàn bộ cổ miếu chìm trong màn đen.

Toàn cổ miếu này tuy không lớn, nhưng vẫn có mấy gian phòng cũ nát, rất nhiều nơi tro bụi bám dày, mạng nhện che kín, trong một tiểu thất bên trái, lúc này nữ trùm thổ phỉ cùng toàn bộ nhóm đang ở trong phòng nghị sự.

Nữ trùm và chúng phỉ đều đã cởi khăn bịt mặt, chỉ còn gã đeo mặt nạ màu đồng thau rất dữ tợn kia. Một cái bàn cũ nát nhưng được lau sạch sẽ, đặt duy nhất một ngọn đèn, ngọn đèn hắt thứ ánh sáng mờ tỏ, soi bóng dáng vặn vẹo quỷ dị của đám thổ phỉ trên vách tường.

Nữ thủ lĩnh dưới ánh sáng ngọn đèn nhìn như là nghiêm túc, nhưng đã hiện lên vài phần mệt mỏi, bên trong điệu bộ ngang tàng đã lấp ló chút uyển chuyển quyến rũ rất nữ nhi. Nàng đưa tay vén mái tóc đen ra đằng sau, không cố ý mà phong tình vạn chủng. Gã đeo mặt nạ đồng thau kia, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ, không rời ra nổi.

- Người phụ nữ này gia thế rất tốt, ông nội Mạc Thanh Nhiễu trước khi cáo lão, từng là Quốc tử giám Tế tửu, môn sinh rất đông, trên triều cực kỳ uy vọng. Hiện giờ tuy đã về vườn, nhưng vẫn có mạng lưới quan hệ rất rộng.Nữ trùm thổ phỉ chậm rãi nói:- Hôn sự của Kiều Minh Đường và nữ tử này chính là do đích thân Quốc tử giám Tế tửu làm chủ, mà Kiều Minh Đường lúc trước đang theo học Quốc tử giám, còn làm Quốc tử giám Học chính, tính ra, y vẫn là môn đồ của Mạc Thanh Liễu.

Ngồi bên trái nữ trùm thổ phỉ là một nam tử vô cùng cường tráng, phía trên mày trái có một cái bớt màu đỏ, đa số thổ phỉ đều đứng, hắn lại cùng nữ trùm và tên đeo mặt nạ ngồi, hiển nhiên, cũng có chút thân phận trong bọn chúng.

Gã nam nhân có bớt đỏ lập tức nói- Nói cách khác, cho dù Kiều Minh Đường có nguyện ý hay không, về công lẫn tư y cũng không thể bỏ mặc nữ tử này.

- Không sai.Nữ trùm thổ phỉ cười khẩy:- Kiều Minh Đường có ngày hôm nay, hôn sự với nữ tử này cũng là một nguyên nhân trọng yếu. Năm đó, Kiều Minh Đường được Mạc Thanh Nhiễu yêu mến, đem nữ tử này gả cho y, từ đó về sau, Kiều Minh Đường được thế lực lớn trợ giúp, lúc này mới thăng tiến nhanh. Hơn nữa, theo ta biết, Kiều Minh Đường cũng rất yêu chiều nử tử này, trước tiên là y cũng phải giữ thể diện cho Mạc Thanh Nhiễu, hai là chỉ sợ y cũng luyến tiếc nữ tử này, cho nên có nữ tử này trong tay, y nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của chúng ta.

Chúng thổ phỉ bên cạnh lập tức hưng phấn hẳn lên, có người đã nói:- Đại Nhi tỉ, nói như thế, Nhị gia và Thiên Hữu ca được cứu rồi.Người nói chuyện này dường như còn lớn tuổi hơn nữ trùm, râu ria xôm xàm, nhưng lại gọi nữ trùm là Đại Nhi tỉ, có thể thấy xưng hô ở đây không theo tuổi mà là theo địa vị và uy vọng.

Mấy tên thổ phỉ khác cũng hiện lên vẻ vui mừng, lại một người nắm tay nói:- Mấy tháng qua, chúng ta tổn thất mười mấy huynh đệ nhưng vẫn thất bại, may có Đại Nhi tỉ cao minh, nghĩ ra biện pháp này.

Nữ trùm thổ phỉ sắc mặt không chút cảm xúc, trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ, cực kỳ nghiêm túc:- Chúng ta tuyệt đối không thể chủ quan, trước khi cứu được người về, bất cứ biến cố nào cũng có thể phát sinh, chúng ta mỗi bước đi đều phải cực kỳ cẩn thận, chỉ cần sai một bước, hậu quả không thể tưởng nổi.

Mọi người nghe vậy, đều trở nên nghiêm túc.

Người đeo mặt nạ hỏi:- Đại Nhi, chẳng lẽ nàng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?

Nữ trùm thổ phỉ nhìn gã, mày liễu nhíu lại:- Chúng ta phái người đi truyền tin, trao đổi điều kiện, nhưng ta lo lắng Kiều Minh Đường sẽ tìm đám cẩu tử Thần Y vệ kia hành động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.